Chương 119: Trốn Chạy
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Để hắn chạy thoát rồi.”
Tu giả Đoán Cốt sau khi trơ mắt nhìn Ám Kim Sư Hổ đem Mạc Thiên Sinh rời đi liền chửi bậy một tiếng. Nhuyễn tiên liên tục đập vào mặt đất như một cách phát tiết sự tức giận đến cực hạn.
“Từ Khúc?”
Đúng lúc ấy, ba tên tu giả thình lình đều là cảnh giới Đoán Cốt đi tới. Chúng nhìn xung quanh đều là Dệt Vân Châm phát ra ánh sáng óng ánh, lại nhìn tới thân thể thâm đen của những tên đ·ã c·hết rồi quay sang Từ Khúc hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Là đệ tử của Vạn Độc Môn.”
“Cái gì? Vạn Độc Môn? Ở đâu?”
“Còn hỏi sao? Đương nhiên là đã chạy đi rồi.”
Từ Khúc nghiến răng nói tiếp: “Chỉ là một tên tiểu tử Trúc Cơ vậy mà lợi hại đến thế. Bốn tên thuộc hạ của ta đều bị một đòn của hắn lấy mạng. Bất quá, hắn đã bị trọng thương, các ngươi mau thủ tiêu trước khi hắn gặp được đồng bọn. Nếu không chúng ta chẳng còn chốn dung thân.”
“Nhưng mà thương thế của ngươi…” Một trong số đó nói.
“Không sao.”
Từ Khúc mở y phục ra, tại đó là một cái huyết động đang không ngừng chảy máu rồi nói: “Cẩn thận. Độc của hắn rất lợi hại, nếu không phải ta nhanh tay cắt đi phần thịt thối rữa thì đã nguy hiểm tới tính mạng rồi. Bây giờ thì không sao, ta sẽ tự mình trở về.”
“Được.”
Không chút do dự, ba người bọn chúng liền tức tốc đuổi theo.
Vạn Độc Môn, một trong bảy đại môn phái đứng đầu của Đại Lục Chu Thiên này. Đặc biệt là với tu giả ma đạo cực kì xem trọng sỉ diện. Với phong cách của tu giả Ma Đạo thì vị đệ tử kia tất nhiên sẽ bị g·iết như một cách tàn nhẫn nhất đồng thời kẻ gây ra chuyện ấy cũng chẳng tránh khỏi hậu quả tương tự.
Chính vì vậy, khi vừa nghe tin, cả ba đã vội vàng dùng toàn lực t·ruy s·át.
Vết máu trên đường di chuyển vẫn còn, chỉ cần bọn chúng chịu khó chú ý tất nhiên sẽ tìm được vị trí của Mạc Thiên Sinh.
Ở một phương diện khác, bầu trời đang dần bị màn đêm bao phủ, Mạc Thiên Sinh từ từ mở mắt. Cơn đau cùng cỗ hàn khí của mùa đông tràn vào khiến khắp người hắn đều nhức mỏi.
“Ta đã ngất đi bao lâu rồi nhỉ?”
Mạc Thiên Sinh đảo mắt nhìn quanh. Bởi vì thần trí mơ hồ, tinh thần lực cạn kiệt nên Tiểu Dạ đã bị cưỡng ép thu hồi.
Hắn quay đầu nhìn v·ết t·hương trên vai trái. Nơi đó vẫn còn đang rỉ máu, liên tục, chỉ là mùa đông vào buổi đêm ở Hoàng Liên Sơn này rất lạnh giá nên chúng rất nhanh liền đông cứng lại.
Xương đòn bị vỡ nát, xương vai đứt đoạn, nhiều phần bị lồi ra bên ngoài trông cực kì kinh khủng. Mạc Thiên Sinh khó khăn xé vạt áo quất lại rồi đưa vào trong miệng sau đó lấy Kim Sang Dược rắc lên phía trên.
Tiếng rên âm ỉ truyền ra, trên mặt lập tức xuất hiện từng khỏa mồ hôi lớn như hạt đậu. Đây có thể xem là lần hắn chịu thương thế nặng nhất từ trước tới giờ. Nguyên lực, tinh thần lực toàn bộ đều kiệt quệ, bản thân mất máu quá nhiều, hơi thở yếu ớt.
Lại nuốt một viên đan dược vào miệng, Mạc Thiên Sinh mới cảm nhận được một chút hơi ấm tỏa ra. Đôi môi hắn tái nhợt, mỗi lần thở ra đều xuất hiện một màn sương trắng xóa.
Thông thường hắn có thể dùng nguyên lực hộ thể để chống lại cái lạnh. Thế nhưng trong những lúc trọng thương thế này, nguyên lực lại là một thứ cực kỳ xa xỉ. Hắn phải đảm bảo bản thân khôi phục nhanh nhất vì nguy cơ chưa từng được giải trừ.
Buổi tối ở Hoàng Liên Sơn, ngoại trừ tu giả đang t·ruy s·át, hắn còn phải tránh một thứ khác nữa.
“Linh thú…”
Mạc Thiên Sinh thì thào trong miệng đồng thời dùng vạt áo băng bó tạm v·ết t·hương. Hắn rắc thật nhiều Kim Sáng Dược lên bề mặt v·ết t·hương để che đi mùi máu tươi.
Đưa tay chạm vào thanh ngọc kiếm ở trước ngực, Mạc Thiên Sinh bất giác cười khổ: “Thì ra ngọc kiếm chỉ có tác dụng đỡ công kích chí mạng.”
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh còn chưa tin bởi vì làm sao linh bảo biết lúc nào là công kích chính mạng đâu. Nhưng có vẻ như hiểu biết của hắn về linh bảo vẫn còn quá hạn hẹp.
“Trước tiên phải tìm một nơi an toàn hơn đã.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh khó khăn đứng dậy. Hắn đem Thánh Nữ Lệ, di vật của mẫu thân để lại mang lên. Tuy rằng phẩm cấp của nó tương đối thấp nhưng có còn hơn không.
Cũng may mắn là, ngoại trừ hai tay bị trúng độc và phần vai b·ị t·hương nặng ra, hai chân của hắn vẫn còn lành lặn.
Đến nước này, Mạc Thiên Sinh mới phát hiện những bài luyện tập mà Trác Phàm bắt hắn làm là cực kì cần thiết. Dù rằng nguyên lực cạn kiệt nhưng trong lúc b·ất t·ỉnh đã vô thức hấp thụ linh khí khôi phục lại một ít.
“Vẫn còn di chuyển được.”
Mạc Thiên Sinh thi triển Tử Cực Ma Đồng khiến tầm nhìn lập tức được khuếch trương. Tuy nhiên, không được bao lâu liền phải ngưng lại bởi vì đầu hắn lúc này đang đau như búa bổ.
Đúng lúc này, một tiếng tru dài chợt vang lên, Mạc Thiên Sinh kinh hãi vội vàng ngừng lại. Cách trước mặt hắn vài chục trượng là một đầu sài làng với đôi mắt phát quang trong bóng đêm. Nó liếc nhìn xung quanh, cái mũi ngửi ngửi rồi bỏ đi.
Mạc Thiên Sinh hít thở dồn dập. Hắn lo lắng nhất chính là mùi máu trên cơ thể bị linh thú phát hiện.
“Cũng may mà có Kim Sang Dược của phụ thân.”
Kể từ đó, nguy cơ liên tục không dứt, Mạc Thiên Sinh gặp phải ba bốn đầu linh thú đang đi săn mồi. Hắn không dám đi lên quá sâu mà chỉ men theo chân núi di chuyển, tận lực đến gần nơi trước đây hắn và Trác Phàm tách ra.
Nhưng khi tránh khỏi nguy hiểm từ linh thú, Mạc Thiên Sinh lại đối mặt với một thứ khác.
“Tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa. Vết máu tới đó là biến mất rồi.”
“Có khi nào là bị linh thú ăn thịt rồi không?”
“Nói nhảm gì vậy? Nếu hắn bị linh thú ăn thịt thì phải có dấu chân và v·ết m·áu vương vãi chứ. Tiếp tục tìm. Hắn mà chạy thoát thì chúng ta xong đời.
Mạc Thiên Sinh ở nơi xa đem tay bịt miệng, cố gắng kìm chế hơi thở của mình. Tu vi kẻ địch đều cao hơn một đại cảnh giới hắn không dám có bất cứ vọng động gì dù chỉ là một chút.
“Hú…!”
Đúng lúc này, tiếng tru dài lần nữa vang lên.
Nghe tới đây, Mạc Thiên Sinh không khỏi biết sắc. Hắn biết rõ âm thanh này là của loài vật nào.
“Huyết Nha Lang. Không chỉ có một con?”
Đúng thế, là linh thú cấp hai Huyết Nha Lang. Chúng có cái mũi cực kỳ thính lại cực kỳ n·hạy c·ảm với mùi máu tươi.
Quả đúng như Mạc Thiên Sinh suy đoán, đám Huyết Nha Lang đang phi nước đại về hướng này. Bất quá, ngay khi nhìn thấy ba tên tu giả kia, chúng liền đảo hướng t·ấn c·ông.
Huyết Nha Lang mặc dù chỉ là linh thú cấp hai nhưng lại hoạt động theo bầy đàn. Đặc biệt là khi có mùi máu tươi, bất kể là con mồi hay đồng loại cũng đều khiến chúng trở nên điên cuồng.
“C·hết tiệt. Mau rút lui.”
“Nhưng còn tên tiểu tử kia?”
“Với thương tích trên người, hắn không thể nào thoát khỏi Huyết Nha Lang được đâu.”
“Không sợ một khi, chỉ sợ ngộ nhỡ. Nếu như hắn còn sống rồi trở về Vạn Độc Môn báo tin thì sao?”
“Ngươi lo lắng như vậy thì ở lại đó mà kiếm hắn. Chúng ta đi trước.”
Ngay sau đó, hai nhân ảnh liền tức tốc bỏ chạy. Cái còn lại sau khi đ·ánh c·hết một đầu Huyết Nha Lang cũng vội vàng đuổi theo.
Mà lại, sau khi ba tên kia rời đi, đám Huyết Nha Lang liền phân chia đuổi theo, số còn lại liên tục ngửi ngửi.
Mạc Thiên Sinh biết không thể ẩn nấp được nữa liền đứng dậy dùng số nguyên lực ít ỏi tích góp từ nãy giờ mà liều mình bỏ chạy. Bất quá, tốc độ của hắn thật sự vẫn còn quá chậm trong khi bầy sài lang đói khát lại có thể đánh hơi mùi máu ở cách đó vài trăm trượng.
“Gào!”
Tiếng xé gió vang lên, một con Huyết Nha Lang đuổi kịp thình lình phi thân, cái miệng há rộng cùng bốn chiếc răng nanh dài một cách vô lý muốn đem Mạc Thiên Sinh nuốt chửng.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, đúng lúc ấy chân Mạc Thiên Sinh chợt ngã khuỵu xuống nhờ vậy mà thoát khỏi Tử Thần đòi mạng. Tuy nhiên, nguy hiểm còn chưa có dừng hẳn. Chính vì bản thân nằm xuống đã khiến cho hắn rơi vào tử cục. Những con Huyết Nha Lang đằng sau đã tới kịp, chúng đồng loạt lao tới hòng xé xác hắn ra thành trăm mảnh.
Trong lúc nguy cấp, Mạc Thiên Sinh dùng thế “Lãn Lư Đả Cổn” lăn lộn dưới đất. Dù né tránh thành công nhưng v·ết t·hương trên vai lại tiếp tục hở miệng. Phần xương cốt được hắn băng bó tạm thời liền bị chệch vị trí khiến cho cơn đau càng thêm dữ dội.
Một giây sơ sẩy, Mạc Thiên Sinh liền phải trả giá. Chân trái của hắn tức thì bị một con Huyết Nha Lang cắn trúng. Cả hàm răng của nó cứ như con đỉa hút đi huyết dịch của hắn.
“Aaaa!”
Mạc Thiên Sinh kêu thảm một tiếng lập tức xuất Kim Cang Thương đâm ra khiến đầu của Huyết Nha Lang trực tiếp bị xuyên thủng. Hắn còn muốn tiếp tục huy động binh khí nhưng lúc này một con khác b·ị đ·âm xuyên họng thình lình xoay cố cắn chặt trường thương.
Bằng bản năng sinh tồn, Huyết Nha Lang biết một khi nó buông thả thì bản thân nhất định phải c·hết không thể nghi ngờ. Cũng chính vì như vậy mà khiến cho cơ hội sống sót của Mạc Thiên Sinh càng trở nên mong manh. Hai phía của hắn lúc này chính là hai đầu sài lang lao tới. Chỉ cần một ngoạm, chúng liền sẽ xé hắn ra làm hai nữa.