Chương 121: Thành Công Rồi
“Gào!”
Huyết Nha Lang mặc kệ đ·ã c·hết không biết bao nhiêu nhưng số lượng giống như càng lúc càng nhiều. Chúng là loài linh thú chỉ cần ngửi được mùi máu là sẽ điên cuồng lao vào xâu xé, chính vì vậy mà ngay cả các linh thú cấp cao hơn khi nhìn thấy cũng phải lựa chọn đi đường vòng nếu như không muốn gặp rắc rối.
Mặt trời đã lên, ánh sáng ban mai đầu ngày tựa như tấm màn màu máu vẫy xuống Hoàng Liên Sơn soi rọi hàng chục cái xác của đám linh thú sau một đêm thảm khốc.
Phóng nhãn nhìn lại con đường dẫn từ chân núi đến lưng sườn đồi, chỉ cần là nơi Trác Phàm đi qua đều để lại v·ết m·áu đỏ tươi cùng mùi tanh nồng đậm. Cây cối xung quanh ngã rạp tạo thành một lối mòn nhỏ, khắp nơi đều là những cái xác linh thú nằm ngổn ngang. Có con thì bị vật cứng đánh nát đầu, số khác thì bị vết chém ngọt chẻ ra làm đôi.
Thông thường mà nói, mỗi khi trời sáng, linh thú sẽ lựa chọn trở về hang tìm cách né tránh khỏi bàn tay của nhân loại. Thế nhưng giờ đây thì không, Hoàng Liên Sơn đã hoàn toàn thay đổi. Bởi lẽ tiểu trấn chẳng còn được bao nhiêu người, phần lớn đều là nạn dân, nếu không phải trong trấn vẫn còn trận pháp thủ hộ tồn tại thì có lẽ chúng đã chẳng ngần ngại tiến vào.
“Soạt!”
Trác Phàm liên tục đảo mắt, Thần Nhãn vận dụng đến cực hạn chú ý tới nhất cử nhất động xung quanh mình. Nhờ tinh thần hải được Đại Lực Kỳ Lân hao tổn lực lượng bảo trì nên dù thi triển đồng thuật rất lâu nhưng hắn vẫn có thể duy trì đến giờ. Thế là dưới ý niệm khẽ động, mười hai thanh phi đao tung hoành bát phương hóa thành lợi khí khiến những linh thú tới gần đều bị bức lui.
Bất quá, vừa mang Mạc Thiên Sinh trên vai leo lên Hoàng Liên Sơn vừa chống chọi với linh thú cả một đêm đã làm cho thể lực của hắn tới cực hạn. Chẳng những thế, đối mặt với tâm lý c·ái c·hết cận kề, dù tinh thần hắn có hùng hậu cỡ nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
“Xoẹt!”
Thanh phi đao tựa như phong nhận sượt qua khiến cho Linh Miêu Điểu lập tức thụ thương phải lùi bước lại chờ cơ hội tiếp theo để bắt mồi. Tuy là thế nhưng Trác Phàm hoàn toàn không có dấu hiệu vui mừng nào.
Đối phó với kẻ địch, quan trọng nhất chính là nhất kích tất sát. Vậy mà giờ đây, mỗi một đòn đánh của hắn đều không còn chuẩn xác nữa. Điều đó chứng tỏ Trác Phàm đang dần dần tới giới hạn.
Trên thực tế, lồng ngực hắn lúc này đang không ngừng nhập trùng, sự mệt mỏi thể hiện ra khuôn mặt đầy sẹo trắng bệch cùng với những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đang hòa vào đống máu tươi g·iết chốc cả đêm tới giờ.
Trác Phàm rất muốn đem khí linh bên trong Hắc Côn gọi ra. Hắn tin tưởng chỉ cần vừa mới xuất hiện thì sẽ đủ sức áp chế tất cả linh thú trong nháy mắt. Chỉ đáng tiếc là mọi việc đâu có dễ như vậy.
Trác Phàm không thể vận nguyên lực.
Mặt khác, trải qua trận chiếc trước đó, khí linh vốn bị hư hại nghiệm trọng đã rơi vào tình trạng ngủ say. Trong lần ở Nhung Quốc, Trác Phàm đã từng thử sửa chữa qua nhưng thời gian có hạn nên mới luyện đan dược cho Mạc Thiên Sinh dùng.
“Xoẹt!”
Trong lúc lơ là, cái đôi tựa như khúc gỗ to lớn bất ngờ quét qua khiến Trác Phàm không thể không hoành côn đón đỡ. Nhưng mà với lực lượng của hắn bây giờ thì chẳng thể nào ngăn được. Kết quả hắn như một viên đá bắn ra từ nỏ tông thẳng vào gốc cây đến thổ huyết. Có điều, dù là thế nhưng Mạc Thiên Sinh ở trên vai tựa hồ không b·ị t·hương thế bao nhiêu.
“Ta sẽ c·hết ở đây sao?” Trác Phàm thở hồng hộc tự nói với bản thân.
“Không. Vẫn còn một cách.”
Trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, Trác Phàm lôi ra một chiếc bình dược bằng ngọc. Hắn nhìn đám linh thú ở trước mặt, tơ máu dần dần nổi lên.
“Vì đám tạp nham này mà phải dùng tới nó, thật sự là quá uổng phí.”
Nhưng tình thế bây giờ hắn còn cách nào khác đâu cơ chứ?
Có điều, ngay khi Trác Phàm định mở nắp bình thì đột nhiên Mạc Thiên Sinh đứng chắn ở trước mặt.
“Được rồi.”
Mạc Thiên Sinh trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng không khác gì Trác Phàm, tay trái khép lại thành song chỉ đặt lên trên trán đồng thời tay phải đưa về phía trước vẽ nên phù văn.
Ngay lập tức, một vầng sáng nhu hòa tức thì truyền ra, nhưng đó chỉ là nhất thời. Không gian khi ấy chợt vặn vẹo cùng với tiếng gào thét như chấn động cả thiên khung.
Tại khoảnh khắc ấy, tất cả các linh thú đều bất giác run rẩy. Chúng cảm nhận được sự áp chế đến từ huyết mạch và bản năng đang mách bảo chúng phải bỏ chạy ngay lập tức.
Thế nhưng mọi chuyện đều đã chậm.
Tại nơi không gian vặn vẹo kia thình lình bay ra một đạo ám quang. Mà tức thì phía sau là tiếng kêu thảm của đám Huyết Nha Lang.
Linh Miêu Điểu là loài có tốc độ cũng như nhãn quang tốt nhất trong số đó. Vừa thấy cảnh này, nó vội vàng bay lên không trung hết mức, tới khi cảm giác được an toàn mới dùng đôi mắt đen láy kia nhìn xuống.
Tại đó, một đầu linh thú thân cao mười trượng, bốn chiếc móng vuốt tỏa ra kim quang rực cùng với đống vân màu đen khiến nó trở nên nổi bậc. Đặc biệt là chữ Vương ở trên trán như là minh chứng chủng loại vương giả tồn tại ở Hoàng Liên Sơn này.
Trác Phàm nhìn thấy, tròng mắt liền thoáng co rụt loại. Kia chẳng phải là Ám Kim Sư Hổ Tiểu Dạ hay sao?
“Nhưng có gì đó rất khác.”
Bởi vì lúc này, ba động của Tiểu Dạ vô cùng hùng hậu, kích thước của nó cũng đạt ngưỡng kinh người. Chỉ cần nhìn xác của Huyết Nha Lang nằm gọn dưới chân nó cũng đủ thấy khủng bố đến nhường nào.
Tiểu Dạ quét mắt nhìn xung quanh, hổ khiếu lập tức gào lên giận dữ đến mức những con Huyết Nha Lang dù là điên cuồng cũng phải cụp đuôi trở lại, đầu mãng xà vừa thành công đánh bay Trác Phàm đang muốn xâu xé con mồi lập tức lùi ra phía sau xoay thành vòng phòng thủ, trong mắt lộ ra kiêng kỵ vô cùng.
“Gào!”
Tiểu Dạ lần nữa gào lên. Chỉ thấy đám linh thú còn chần chừ không di chuyển hoảng sợ quay đi, tốc độ so với khi truy đuổi Trác Phàm còn kinh khủng hơn nhiều.
Trong chốc lát, xung quanh Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ đang thể hiện bá khí ra thì cũng chỉ còn lại những cái xác của linh thú.
“Thành… Thành công rồi.”
Mạc Thiên Sinh mặt mày trắng bệch nhưng vẫn hưng phấn la lên. Tiểu Dạ lúc này đã thu hồi sát khí, cả ba động cũng đã trở về cấp ba như bình thường.
Bất quá niềm vui chỉ là nhất thời, Mạc Thiên Sinh nhanh chóng cảnh tỉnh bản thân rồi nhìn về phía Trác Phàm nói: “Sư phụ. Tiếp theo phải nhờ vài người rồi.”
Nói đến đây, quang cảnh vặn vẹo lần nữa được hiện ra. Tiểu Dạ như bị một lực lượng vô hình kéo vào không gian hồn sủng. Mạc Thiên Sinh cũng ngã nhào xuống. Mặc dù hắn không mất đi ý thức nhưng não hải lúc này như có thiên lôi quanh quẩn không cách này đứng vững được nữa.
Thấy thế, Trác Phàm liền đi tới đỡ Mạc Thiên Sinh ở trên lưng sau đó chui vào bên trong đám sương độc.
Đối với chút độc tính này, Trác Phàm có thể dựa vào bản thân chống chọi bởi lẽ trong người hắn còn có thiên hỏa thiêu đốt và khả năng đồng hóa độc tính cực cao.
Còn như Mạc Thiên Sinh, ngay khi tiến vào bên trong, ngọc kiếm trên ngực liền tỏa ra vầng sáng, giống như vật bảo mệnh đem hắn bao bọc lại đồng thời không ngừng tu bổ tinh thần cho hắn.
======
Tác: Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ ra chương đều ít nhất 1 chương 1 ngày. Mong các bạn ủng hộ bằng cách đề cử và gửi đánh giá truyện. Xin cảm ơn.