Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 118: Thiên Nữ Tán Hoa




Chương 118: Thiên Nữ Tán Hoa

“Mau g·iết con súc sinh kia đi.”

Tu giả cảnh giới Đoán Cốt vừa điều tức vừa ra lên cho thủ hạ nhanh chóng giải quyết. Thế nhưng Ám Kim Sư Hổ vốn được Mạc Thiên Sinh kí khế ước nên linh trí cực cao, lại thêm thời gian qua cùng nhau bị Trác Phàm huấn luyện nên thực lực không phải tầm thường.

Mặc dù bị bốn tên tu giả bao vây nhưng Tiểu Dạ chưa từng tỏ ra yếu thế. Bất quá, những v·ết t·hương trên cơ thể đang dần lộ rõ khuyết điểm của mình.

Mạc Thiên Sinh tận dụng thời gian Tiểu Dạ duy trì liền tranh thủ đem Liệu Thương Đan nuốt vào, còn như v·ết t·hương hở ở đầu vai, hắn chỉ có thể nhịn đau rắc lên Kim Sang Dược. Tất cả những thứ này đều là Mạc Thế Khải vì hắn chuẩn bị. Đan để khôi phục nguyên khí, dược để chữa vết thường ngoài.

Máu tươi lúc này đã ngừng chảy ra, chỉ có cơn đau đang không ngừng h·ành h·ạ thân thể. Tuy nhiên, Mạc Thiên Sinh đã đủ tỉnh táo để nhận ra tình hình.

Những vết thường trên thân thể của Ám Kim Sư Hổ chính là những lúc kẻ địch vòng qua t·ấn c·ông hắn nên nó mới liều mạng cứu trợ.

“Tiểu Dạ. Cố gắng duy trì thêm chút nữa.” Mạc Thiên Sinh cắn răng âm thầm truyền âm.

Đúng lúc ấy, trong đầu hắn chợt vang lên tiếng nói: “Chủ nhân. Ta không thể duy trì được quá lâu. Tinh thần lực của ngươi không đủ.”

Âm thanh câu thông truyền tới khiến cho Mạc Thiên Sinh nhận ra bản thân còn yếu kém đến nhường nào.

Đối với những tu giả khác, linh thú chỉ là ngoại vật, ngay khi thả ra thì bản thân không chịu bất cứ thiệt hại gì nhưng còn hắn thì lại khác.

Tàn pháp Hồn Sủng cho hắn kí khế ước với linh thú, có thể câu thông cùng chúng. Mà lại, chỉ điều này cũng khiến cho linh trí của chúng tăng lên vượt bậc đồng thời bản thân cũng được san sẻ gánh nặng rất nhiều.

Bất quá, bên cạnh ưu điểm thì khuyết điểm cũng tồn tại không ít. Với lượng nguyên lực ít ỏi, hắn chẳng cách nào duy trì quá lâu.



“Cũng có thể do đây là tàn pháp nên mới dẫn tới tình trạng như bây giờ.”

“Chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa.”

Mặc kệ thương thế chỉ hơi khá lên đôi chút, Mạc Thiên Sinh vẫn cắn răng đứng dậy. Hắn đang đấu tranh với thời gian.

“Chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi.”

Mạc Thiên Sinh thi triển Tử Cực Ma Đồng đến cực hạn. Hiện tại tinh thần lực của hắn đang lao dốc không phanh.

“Thế này, chỉ có thể duy trì thêm một khắc.”

Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh liền lao vào chiến trường. Thứ kịch độc bên trong Dệt Vân Châm đủ khiến bất kì tu giả nào từ Đoán Cốt trở xuống m·ất m·ạng. Chính vì vậy hắn gần như chắc chắn tên cầm đầu kia sẽ không thể tham chiến được nữa.

“Việc còn lại chính là đối phó với bốn tên tu giả còn lại.”

Tay phải huy động Kim Cang Thương, Mạc Thiên Sinh nhanh chóng dồn nguyên lực xuống hạ vị. Mệ Tung Quỷ Ảnh Bộ huyễn hóa thành tàn ảnh xông tới.

Tiểu Dạ đột nhiên lùi ra sau, chân trước vồ một trảo liền khóa chặt đại đao của một tên tu giả. Mạc Thiên Sinh giống như biết trước điều này nên ngay khi Ám Kim Sư Hổ tránh ra thì mũi thương đã tới. Một kích toàn lực lập tức xuyên qua cổ họng của đối phương khiến cho phế quản vỡ nát.

Ba kẻ còn lại kinh hãi nhìn nhau sau đó đồng loạt lui ra. Chúng có thể cảm nhận được Mạc Thiên Sinh và Ám Kim Sư Hổ tác chiến không phải là trùng hợp. Rõ ràng một người một thú đang phối hợp với nhau như đã từng lâm qua rất nhiều trận.

Sự thật đương nhiên chính là thế. Ở trận chiến với đệ tử Vạn Độc Môn, cùng nhau luyện tập, cùng nhau đối phó với Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ gần như lúc nào cũng sát cánh bên nhau. Lại có thêm tàn pháp gia trì khiến cho suy nghĩ của cả hai gần như được câu thông lẫn nhau.

“Chủ nhân. Ở hướng kia còn có người đang tới.”



Tiểu Dạ một bên chiến đấu cảm nhận được nguy hiểm liền câu thông báo cáo. Cái mũi của nó rất thính, lại thêm bản năng sinh tồn hoang dã của mình nên có thể phát giác ra đối phương.

“Không thể ở lại lâu được. Tiểu Dạ, đưa ta lên.”

Hiểu ý của Mạc Thiên Sinh, tiểu dạ lập tức nằm phục xuống. Đợi cho Mạc Thiên Sinh phi thân, nó liền đứng dậy để tạo đà.

Giữa không trung, tất cả kẻ địch đều nằm trong tầm nhìn, Mạc Thiên Sinh cơ hồ đem toàn bộ nguyên lực vận chuyển. Đan điền đang phi tốc cạn kiệt, chỉ thấy hai tay hắn đang phát ra màu xanh lục vì nguyên lực ngưng tụ.

Cơn đau khủng kiếp từ vai trái truyền vào nhưng Mạc Thiên Sinh không hề để ý. Mặc kệ cho v·ết t·hương vừa mới ngưng chảy lần nữa xuất ra tiên huyết. Tình huống cấp bách khiến hắn không thể lo nghĩ được quá nhiều.

“Nếu như bị bọn chúng cầm chân, đợi tới khi có kẻ khác tới, ta và Tiểu Dạ chắc chắn sẽ vong mạng.”

Nghĩ tới đây, chỉ giới trên tay của Mạc Thiên Sinh liền sáng ra.

Thủ Pháp Đường Môn Thiên Nữ Tán Hoa.

Tầm mắt của đám tu giả như bị một màn mưa bao bọc. Mà không, chính chính xác hơn là vô số đạo kim tuyến đang lao xuống giống như quần vũ hàng lâm.

Trên bầu trời, tay tay Mạc Thiên Sinh đang toàn lực vung vẩy, mỗi lần như thế, hàng chục thanh phi châm tức thì bắn ra.

Thiên Nữ Tán Hoa là thủ pháp quần chiến lợi hại nhất trong số các thủ pháp của Đường Môn. Tất cả ám khí đều được phóng thích ra tầng tầng lớp lớp, kẻ địch cho dù là ai, chỉ cần dưới màn mưa ám khí bao phủ cũng khó lòng mà toàn vẹn. Huống hồ độc tính bên trên mỗi thanh Dệt Vân Châm đều không phải tầm thường, chỉ cần nhìn tên cầm đầu kia cũng đủ hiểu.



Mà lại, vì sao ngay từ đầu Mạc Thiên Sinh không dùng tới nó? Đơn giản là do loại thủ pháp này tiêu tốn cực kỳ nhiều nguyên lực, không tới phút cuối thì không nên sử dụng. Mặt khác, đây là thủ pháp hại người hại mình. Chỉ cần nhìn mười đầu ngón tay đang chuyển thành màu tím thẫm cũng đủ hiểu Mạc Thiên Sinh đã phải đấu tranh tới cỡ nào.

Tất nhiên, không phải đây là một loại thủ pháp tiêu cực. Để có thể sử dụng Thiên Nữ Tán Hoa, Đường Môn còn có một võ kỹ khác tên là Huyền Ngọc Thủ nhưng vì tu vi của Mạc Thiên Sinh vẫn còn quá thấp nên vẫn chưa cách nào học được.

Miêu tả thì dài dòng nhưng thực chất mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài hơi thở. Nhìn cơn mưa ám khí trút xuống, ba tên tu giả hoảng sợ vội vàng vung binh khí chống trả quyết liệt.

Phía bên này, tên cầm đầu cũng chẳng thể ngồi yên. Hắn ngưng áp chế độc tính rồi điên cuồng thi triển võ kỹ phòng thủ. Nhuyễn Tiên quay quanh hóa thành hộ thân tráo che chắn đến mức mưa gió không thể lọt vào.

Tuy nhiên, hắn thì thành công giữ mạng nhưng ba tên tu giả còn lại thì không được may mắn như thế. Ở cảnh giới Trúc Cơ, các võ kỹ học được là có giới hạn huống hồ bọn chúng chỉ là tán tu nào đâu có được công pháp phù hợp đâu.

Mặt đất lấp lánh ánh kim, đó là hình ảnh khi hơn một vạn Dệt Vân Châm tạo tạo. Đã như thế thì đừng nói tới ba người bọn chúng.

Tới khi cơn mưa ám khí ngưng lại, khắp người của ba tên tu giả kia đâu đâu cũng là vết tích. Những mảng da thâm tím nháy mắt lan rộng sang toàn bộ thân thể. Số lượng kim châm quá nhiều khiến cho độc tính bộc phát nhanh chóng.

Máu đen trào ra từ thất khiếu, bọn chúng ngay cả một âm thanh kêu gào cũng không có, thân thể ngã nhào xuống như đống tường thành đổ nát.

Mạc Thiên Sinh cũng không khá hơn là bao. Ngay khi kết thúc thủ pháp hắn liền đem một lượng ít ỏi nguyên lực tiến hành điểm lên huyệt đạo trên cánh tay không cho độc tính tiếp tục lan rộng.

Bản thân Mạc Thiên Sinh thì vô lực ngã xuống. Hắn chẳng còn sức để tiếp đất nên chỉ có thể mặc cho bản thân rơi tự do.

Tiểu Dạ thấy vậy vội vàng chạy tới. Tấm lưng với những chòm lông mền mại tạo thành cái đệm hứng trọn Mạc Thiên Sinh ở phía trên.

Không cần Mạc Thiên Sinh ra lệnh, Tiểu Dạ tức tốc phi nước đại bỏ chạy. Nó có thể cảm nhận được tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh chẳng còn được bao nhiêu. Nếu tiếp tục ở đây e rằng cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.

Không chút do dự, Tiểu Dạ nhanh chóng chạy về hướng trước đó. Càng tới gần vị trí của Trác Phàm thì cả hai sẽ càng thêm an toàn. Tuy nhiên, đoạn đường mòn không an toàn, nó có thể sẽ bị cưỡng ép trở vào không gian hồn sủng bất kì lúc nào.

Chính vì vậy, ngay khi đi khuất tầm mắt tên tu giả duy nhất còn sống sót, Tiểu Dạ lập tức đổi hướng xông thẳng lên Hoàng Liên Sơn. Mục đích của nó chính là tìm một nơi tránh tạm cho đến khi Trác Phàm tới tới.

“Chủ nhân. Trước khi tinh thần lực cạn kiệt, ngươi phải giữ vững thanh tỉnh thì chúng ta mới có cơ hội chạy thoát.” Tiểu Dạ dùng liên kết hồn sủng câu thông nói.

Mạc Thiên Sinh mơ hồ nghe được liền liều mạng mở mắt. Chỉ cần mí mắt sụp đổ, hắn sẽ đi vào hôn mê ngay lập tức.