Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 117: Mau Tìm Chỗ Trốn. Chủ Nhân




Chương 117: Mau Tìm Chỗ Trốn. Chủ Nhân

Mạc Thiên Sinh toàn lực thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ bỏ chạy. Mặc dù đang nới dần khoảng cách với các tu giả Trúc Cơ nhưng tên cao thủ Đoán Cốt lại không phải tầm thường. Cho dù có cởi bỏ lớp phụ trọng của Huyền Trọng Giáp đi nữa thì chỉ trong thời gian nửa khắc, hai người đã tiếp cận lẫn nhau như hình với bóng.

“Không chạy thoát được.”

Mạc Thiên Sinh trong lòng cân nhắc sau đó bất chợt quay đầu. Dệt Vân Châm từ trong ống tay áo bay ra một cách đột ngột, mười đạo kim tuyến nháy mắt tới ngay trước mặt kẻ địch.

Ở khoảng cách chừng vài ba thước lại đang điên cuồng tiếp cận làm cho tốc độ tương đối giữa Dệt Vân Châm và tu giả Đoán Cốt kia như tăng lên đột biến. Chỉ thấy hắn ta biến sắc vội vàng xuất ra nhuyễn tiên huy động ở trước mặt.

Nhuyễn tiên là binh khí giống như roi da được bện lại bằng những sợi kim ti mềm mại. Nó được xếp vào một trong những loại võ cụ khó sử dụng nhất bởi lúc ban đầu chưa nhuần nhuyễn sẽ dễ tự tổn thương bản thân. Tuy nhiên, một khi thành thục thì nó sẽ biến thành thần binh lợi khí bởi vì độ cơ động và biến hóa linh hoạt.

Tất nhiên, một tên tu giả Đoán Cốt dù mạnh hơn Mạc Thiên Sinh nhưng muốn thật sự nhuần nhuyễn nhuyễn tiên cũng không phải chuyên đơn giản. Dù vậy, động tác của hắn vẫn rất nhanh chóng.

Ngay khi vừa xuất hiện, nhuyễn tiên xoay tròn như một lốc xoáy hóa thành tấm thuẫn che chắn trước mặt. Bất quá, tốc độ xuất ra ám khí của Mạc Thiên Sinh quá nhanh, vẫn có hai thanh Dệt Vân Châm sượt qua bề mặt.

“Có độc?”

Tu giả Đoán Cốt kinh hãi phát hiện ra phần thịt bị trúng ám khí xuất hiện một mảnh màu tím đậm, máu đen trào từ miệng v·ết t·hương nhỏ như lỗ xỏ chỉ chảy xuống.

“Khốn kiếp. Chủ quan rồi.”

Tu giả Đoán Cốt kinh nhưng không hoảng nhanh chóng vận nguyên lực thôi động vào binh khí. Chỉ trong chốc lát, nhuyễn tiên như dãn ra, độ dài nháy mắt tăng lên gấp mấy lần, uy lực vì thế cũng trở nên khủng bố.

Mạc Thiên Sinh đang tăng tốc bỏ chạy thì cảm nhận được sát cơ đằng sau, tiếng gió rít gào như Tử Thần đoạt mệnh. Hắn không có thời gian suy nghĩ mà vội vàng xoay người, đem Kim Cang Thương đang bùng phát hào quang ngăn chặn.

“Keng!”

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Mạc Thiên Sinh cảm giác cổ tay bị chấn động dữ dội. Mà lại, không chỉ dừng lại ở đó, nhuyễn tiên lúc đánh ra thì cứng rắn như côn nhưng khi chạm vào vật cảng liền trở nên mềm mại như lụa. Phần đầu roi trực tiếp bẻ gập mang theo dư lực đánh xuống.

Mạc Thiên Sinh kinh hãi vội vàng buông một tay nghiên người né tránh. Tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu hắn hắn đối phó với loại binh khí kiểu này nên vẫn không tránh khỏi b·ị t·hương.



Y phục rách toạc, trước ngực càng là bị cắt ra một đường dài từ tận vai xuống ngang hông, máu tươi ròng ròng chảy ra.

Cơn đau đớn truyền vào tức khắc, Mạc Thiên Sinh thoáng chốc mơ hồ. Cũng may là v·ết t·hương khá nông không ảnh hưởng tới chiến lực của hắn. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả, nhuyễn tiên sau khi đánh hắn b·ị t·hương liền như thòng lọng buộc chặt vào phần thân của Kim Cang Thương.

“Tới đây!”

Tu giả cảnh giới Đoán Cốt hô lên một tiếng sau đó dùng lực kéo về. So với hắn, lực lượng của Mạc Thiên Sinh lại thua kém quá nhiều.

Mạc Thiên Sinh dồn toàn bộ nguyên lực xuống dưới chân, ra sức bám dính lấy mặt đất. Tuy nhiên, hai cái rãnh như đường cày vừa mới xuất hiện lại ngày một dài ra.

“Ầm!”

Đột nhiên, Mạc Thiên Sinh bay lên tung một cước, Kim Cang Thương xoay nửa vòng trực tiếp ghim xuống nền đất, nhờ thế mà tốc độ kéo về bị chậm lại hẳn.

Nửa năm qua được Trác Phàm Thôi Cung Quá Huyệt khiến Mạc Thiên Sinh hiểu ra, một khi tu giả buông bỏ thứ v·ũ k·hí thuận tay cũng là lúc nguy cơ ập đến. Chính vì vậy, cho dù thế nào hắn cũng không được để Kim Cang Thương vuột khỏi tay.

“Phốc!”

Đúng lúc này, độc tính từ Dệt Vân Châm tái phát làm cho tên tu giả Đoán Cốt thổ ra hắc huyết. Trong đầu hắn như hiện ra vô tận kinh nghi. Đến cảnh giới này, hắn có thể đem nguyên lực thủ hộ toàn thân nên sẽ duy trì được bản thân ít nhất vài canh giờ mới đúng. Vậy mà chưa qua được mấy hơi thở mà độc tính đã nhanh chóng xâm nhập vào nội tạng rồi.

“Rốt cuộc là loại độc gì mà lợi hại đến vậy chứ?”

Rồi đột nhiên, một ý nghĩa thoáng qua trong đầu. Hắn kiêng dè nhìn Mạc Thiên Sinh: “Ngươi là đệ tử của Vạn Độc Môn.”

Đúng thế, chỉ có Vạn Độc Môn mới có thể bào chế ra loại độc khủng bố như vậy, ít nhất thì theo hiểu biết của hắn về đại lục Chu Thiên này là thế. Đừng nhìn đối phương chỉ tu vi Trúc Cơ nhưng hoàn toàn có thể vượt cấp đánh nhau.

Nghĩ tới đây, sát cơ trong lòng của tên tu giả kia lại càng đậm. Hắn biết Vạn Độc Môn đáng sợ tới cỡ nào. Nếu như ngày hôm nay đối phương chạy thoát thì dù hắn sống sót bây giờ đi chăng nữa thì cũng chỉ là tạm thời.

Mạc Thiên Sinh không muốn trả lời, cái hắn cần chính là nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này mới là điều tiên quyết. Thế nhưng nhuyễn tiên ẩn chứa nguyên lực cường đại lại không ngừng quấn quanh Kim Cang Thương như một đầu mãng xà đang cuộn chặt con mồi.



“Không thể thoát được?”

Mạc Thiên Sinh buồn phiền vô cùng. Kim Cang Thương chính là v·ũ k·hí mà hắn đã sử dụng trong nhiều năm qua. Nhưng mà muốn bỏ chạy đào mệnh thì cũng chỉ còn lại cách đó.

Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Sinh liền buông tay, để Kim Cang Thương lại rồi xoay người chạy trốn.

“Nghĩ chạy thoát ư? Chậm!”

Tu giả Đoán Cốt cười lạnh một tiếng sau đó huy động nhuyễn tiên rút Kim Cang Thương lên sau đó phóng theo Mạc Thiên Sinh.

Một đòn này uy lực cực lớn lại ẩn chứa sát cơ thao thiên đồng thời được gia trì bởi toàn bộ nguyên lực của tu giả Đoán Cốt.

Kim Cang Thương tựa như thiểm điện đuổi theo sát sau lưng Mạc Thiên Sinh, tiếng xé gió ầm vang nhấc lên phong bạo kinh khủng, bằng mắt thường chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đấy là một đạo quang tuyết lao nhanh.

Trong lúc nguy cấp, Mạc Thiên Sinh không còn cách nào khác ngoại trừ đem Thiếc Nha Thương ra chống đỡ. Nhưng mà, một thanh binh khí tầm thường làm sao đủ sức chống lại linh bảo được cao thủ Đoán Cốt xuất kích đâu.

“Rắc!”

Trên thân Thiếc Nha Thương lập tức xuất hiện lít nha lít nhít vết nứt, trong khi đó Kim Cang Thương lại giống như một mũi khoan liên tục xoay vòng khoét sâu qua.

Hai tay Mạc Thiên Sinh nổi lên gân máu, liều mang chống trả đến cùng.

“Bùm!”

Phẩm cấp của Thiếc Nha Thương quá thấp, khi đối diện với linh bảo hồi lâu lại trực tiếp bạo tạc, mảnh kim loại văng ra tứ tán.

Dư lực vẫn còn, Kim Cang Thương tiếp tục lao tới với tốc độ khủng kiếp. Mạc Thiên Sinh kinh hãi vội vàng nghiên người nhưng vẫn chậm một bước.

Kim Cang Thương đâm trượt qua vai trái, chẳng những thế, lực xoắn ốc vẫn còn khiến cho v·ết t·hương mở rộng ra đến cực hạn rồi phá nát tan viên đá tảng ở sau lưng mới miễn cưỡng dừng lại. Mặt đất nơi đó tức thì xuất hiện một cái hố to tướng, bụi đất nổi lên mù mịt.



“Trượt rồi. Khụ!”

Tu giả Đoán Cốt tiếc nuối tặc lưỡi nhưng rồi lại thổ ra hắc huyết. Hắn biết bản thân không nên tiếp tục ra tay để bảo toàn mạng sống.

“Nhưng vậy hẳn là đủ rồi. Đám vô dụng kia.”

Ngay khi hắn quát lên, bốn tên tu giả từ phía sau đã đuổi kịp, chúng đồng loạt nhảy qua khỏi đỉnh đầu xông tới, sát khí mơ hồ ẩn hiện.

Trong khi đó, Mạc Thiên Sinh b·ị t·hương quá nặng, bên vai trái lúc này xem như triệt để phế đi, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả y phục. Nhưng hắn không có thời gian nghỉ ngơi.

Nếu trong điều kiện bình thường, Mạc Thiên Sinh vẫn có thể liều mạng giao đấu với bốn tên tu giả Trúc Cơ kia một trận. Dù sao hắn đã thoát thai hoán cốt lại được Trác Phàm bồi dưỡng với bộ pháp quỷ dị khó lường cơ mà.

Tuy nhiên, bây giờ mất máu quá nhiều, lại còn b·ị t·hương nặng khiến chiến lực của hắn giảm xuống cực độ.

Trong lúc nguy cấp, Mạc Thiên Sinh liền đưa tay l·ên đ·ỉnh đầu. Chỉ thấy tại mi tâm thình lình phát ra vầng sáng rực rỡ khuếch tán ra tứ phương.

“Gào!”

Bốn tên tu giả vừa mới xông tới liền bị một cái thú trảo bên trong vầng hào quang kia đánh lùi.

Tiểu Dạ sau khi thăng cấp, kích thước thân thể đã tăng lên đáng kể, uy lực một trảo cũng vì thế mà đột biến.

Vừa mới xuất hiện, Tiểu Dạ liền gào lên một tiếng cảnh cáo sau đó nhìn về phía Mạc Thiên Sinh. Lúc này hắn đã khó khăn đứng vững, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững tỉnh táo mà thôi.

Tất nhiên, từ khi khế ước được hình thành, Tiểu Dạ cũng phải gánh một phần đau đớn nên mới khiến Mạc Thiên Sinh duy trì tình trạng hiện tại.

“Mau tìm chỗ trốn đi. Chủ nhân.”

Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhìn Tiểu Dạ. Âm thanh quanh quẩn đó dường như trước đây hắn đã từng nghe rồi thì phải.

“Mau đi.”

Trong tiếng gào của Tiểu Dạ, Mạc Thiên Sinh như được cảnh tỉnh vội vàng lui về phía sau, tay phải nhấc lên Kim Cang Thương phòng thủ.

“Thật buồn cười. Bây giờ ngay cả ta cũng trở thành gánh nặng cho Linh Sủng ư?”