Chương 116: Vì Cầu Sinh
“Ta đổi xác lấy thức ăn.”
Ngay khi nghe câu nói kia, trong đầu Mạc Thiên Sinh như có thiên lôi oanh kích. Hắn làm sao cũng không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ xảy ra.
“Nói như thế, trước đây mộ phần của phụ thân ta cũng là bị ngươi đào đi?” Thanh Thu lảo đảo đi tới nhỏ giọng hỏi.
“Ta không biết nữa. Ngoài ta ra cũng có vài kẻ khác làm vậy.” Trung niên kia đáp.
“Ngay cả n·gười c·hết cũng không tha. Rốt cuộc thì phải tàn nhẫn thế nào thì ngươi mới làm đến mức này?” Mạc Thiên Sinh hét lên như thể sắp sửa bạo nộ tới nơi.
Nhưng mà, trung niên kia vốn dĩ còn sợ sệt lúc này đột nhiên cười to, gương mặt đầy vẻ điên cuồng: “Như vậy thì đã sao? Ta có thể làm được gì?”
Trước tiếng quát to như thế, trung niên giật mạnh người thoát ly khỏi cánh tay cứng nhắc của Mạc Thiên Sinh. Cũng may là lúc ấy, Mạc Thiên Sinh đã hoàn toàn ngơ ngác nếu không chỉ sợ vô pháp làm được.
Sau khi đưa tay xoa cổ, trung niên kia liền nói ra một mạch: “Vì cái gọi là c·hiến t·ranh c·hết tiệt kia, bọn ta chẳng còn nơi để ở, phải sống ất ơ như chó nhà có tang. Ngươi được sống trong nhung lụa thì hiểu được cái gì?”
“Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Ngươi đã chứng kiến cảnh nhi tử c·hết đói trong vòng tay của mình chưa? Ngươi đã từng phải dùng t·hi t·hể người thân của mình đem đổi với những kẻ khác sau đó đem bán để đổi chút thịt sống lay lắc qua ngày chưa?”
“Đến t·hi t·hể của nhi tử ta còn mang đi đổi thì sao lại không thể làm chuyện tán tận lương tâm như vậy. Ai cũng cần sống sót mà. Đó chỉ là một cỗ t·hi t·hể mà thôi, thay vì đem chôn dưới ba tấc đất thì để ta có chút thịt ăn có gì mà không được cơ chứ?”
Sau khi nói hết mọi thứ, trung niên liền nhìn Mạc Thiên Sinh với ánh mắt không còn gì nuối tiếc. Lúc bộc phát cảm xúc, trung niên đã xem bản thân như là người đ·ã c·hết rồi. Hắn nhắm chặt mắt như thể đón nhận Tử Thần hàng lâm.
Tuy nhiên, nhìn vào dáng vẻ ấy, lại nghe được câu chuyện ấy, Mạc Thiên Sinh thậm chí còn không nhấc tay lên được.
Trung niên kia vừa đáng trách lại vừa đáng thương. Vì không muốn tự tay đem t·hi t·hể của nhi tử bán đi nên phải đổi cho người khác, thử hỏi bậc làm phụ mẫu phải đau khổ tới mức nào.
Trong lúc nhất thời, Mạc Thiên Sinh chỉ biết thở dài nhìn Trác Phàm cầu cứu. Kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá ít, không thể nào giải quyết được tình huống như vậy.
Trác Phàm nhìn trung niên một chút rồi quay sang Thanh Thu hỏi: “Tiểu cô nương. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thanh Thu khẽ run rẩy thân thể. Trác Phàm chính là đang đẩy nàng vào tình thế khó khăn. Có thể nói, sinh mạng của trung niên kia phụ thuộc vào một câu nói của nàng.
Đắn đo một hồi, Thanh Thu mím môi nói: “Gia gia từng nói với tiểu nữ, nếu như một ngày ta không còn ai bên cạnh thì bằng mọi giá phải sống sót, bất kể đó là phương pháp hèn hạ nhất đi nữa. Đại thúc kia cũng chỉ vì cầu sinh chứ chưa từng hại người bao giờ nên không thể gọi là độc ác được. Vậy nên ân nhân hãy tha thứ cho đại thúc đi.”
Nghe tới đây, Trác Phàm liền gật đầu rồi ra hiệu. Thấy thế, Mạc Thiên Sinh chỉ đành thu hồi sát ý nói: “Xem như ngươi may mắn gặp được người hiền lương. Nhưng mà sau này không được làm những chuyện quật mộ như vậy nữa.”
Như được ân xá, trung niên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Tiểu nhân đã biết. Đa tạ hai vị đại hiệp tha mạng.”
“Cút đi.” Mạc Thiên Sinh lạnh giọng nói. Mặc dù hắn đáp ứng tha mạng cho trung niên kia nhưng ác cảm hãy còn đó cho nên lời lẽ đặc biệt cáu gắt.
Mãi đến khi trung niên kia đi khuất, Trác Phàm mới nói với Mạc Thiên Sinh: “Ta mang tiểu cô nương này tới nơi an toàn trước. Ngươi âm thầm bám theo hắn đi.”
“Sao cơ?”
“Còn hỏi sao cơ à? Lời nói sao có thể chỉ nghe từ một phía, ai chắc chắn lời hắn nói là sự thật đây? Mặt khác, nếu như hắn đi báo lại với kẻ thu mua t·hi t·hể ở đằng sau thì có khi chúng ta lại bị vướng vào rắc rối không cần thiết.”
Mạc Thiên Sinh cảm thấy có lý nên lập tức gật đầu làm theo. Lúc nãy hắn quá kích động nên quên mất tra hỏi kỹ càng. Vả lại Trác Phàm sẽ chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó, dù sao cũng không liên can gì tới mình cả.
Có điều đó chỉ là suy nghĩ của Trác Phàm còn Mạc Thiên Sinh thì lại khác. Hắn mang một tấm lòng nghĩa hiệp, muốn thay trời hành đạo nên tất nhiên muốn xử lý hết thảy.
Trác Phàm lấy ra một cái túi thơm đưa cho Mạc Thiên Sinh nói: “Đây là Truy Tung Hương. Ta biết ngươi thế nào cũng sẽ không ngồi yên cho nên cứ mang nó bên người, ta tự khắc sẽ biết đường tìm đến.”
“Vâng!”
Mạc Thiên Sinh không chút do dự nhận lấy. Đây cũng xem như là một loại bảo mệnh. Hiện tại hắn đang học công pháp của Đường Môn đương nhiên sẽ nhận ra thứ bên trong túi thơm ấy là gì.
Bằng vào mắt thường thì sẽ không có bất kì ai nhận ra điều gì khác biệt nhưng trên đường đi của hắn đều sẽ để lại một ít phấn thơm nhưng rất nhạt. Muốn truy vết thì phải có công pháp đặc biệt để ngửi được. Tuy nhiên, vẫn còn một cách khác.
Tử Cực Ma Đồng.
Ngay khi Mạc Thiên Sinh thi triển nhãn thuật, khắp nơi trong tầm mắc đều bị một tầng tử quang bao phủ. Thế nhưng thứ phấn thơm kia sẽ làm cho nơi chúng rơi xuống biến thành màu trắng tinh như bột mì.
Mạc Thiên Sinh hăng hái rời đi. Có Tử Cực Ma Đồng trợ giúp, rất nhanh hắn liền nhìn thấy trung niên ở trước mặt. Vì sợ đối phương nhận ra, hắn thu liễm ba động hết mức có thể, đồng thời theo dõi ở khoảng cách ngoài trăm trượng.
Khoảng chừng nửa canh giờ, trung niên kia liền gặp một nhóm người khác, thái độ cực kì cung kính.
“Là tu giả?”
Mạc Thiên Sinh kinh ngạc vội vàng núp đằng sau bụi cỏ lau quan sát. Khoảng cách ở quá xa khiến hắn không cách nào nghe được cuộc trò chuyện.
Suy nghĩ chốc lát, Mạc Thiên Sinh quyết định tới gần hơn để quan sát. Hắn lợi dụng những cơn gió làm cho tán cây xào xạt mà tiếp cận để át đi âm thanh của bước chân.
“Có cả tu giả cảnh giới Đoán Cốt.”
Mạc Thiên Sinh sau khi cảm nhận ba động của đối phương liền cúi gầm mặt. Thực lực của hắn bây giờ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả.
“Bép!”
Một âm thanh chói tai vang lên, chỉ thấy trung niên kia ngã nhào xuống đất lăn lộn, gương mặt hằn lên bàn tay năm ngón thấy rõ. Hắn vội vàng đứng lên cầu khẩn: “Các vị đại nhân bớt giận. Vốn dĩ ta định tiếp cận rồi dẫn bọn chúng đến khách điếm nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn của ngươi chính là tham lam nhặt một cái xác đ·ã c·hết vài ngày mang đi sao? Khốn kiếp. Nếu để bọn chúng phát giác bí mật…”
“Ngài… Ngài cứ yên tâm. Ta đã tạo ra một câu chuyện cực kì bi đát nên chúng không thể nào nhìn ra manh mối đâu. Vả lại, chúng chỉ là tu giả bình thường mà thôi. Viên đá mà ngài đưa cho không hề có chút cảm ứng nào.”
Nghe như thế, tên trung niên tu vi Đoán Cốt liền bước tới hỏi: “Bọn chúng đang ở hướng nào?”
Trung niên quay ra sau lưng nói: “Khoảng chừng nửa dặm về phía Hoàng Liên Sơn.”
“Được rồi. Ngươi đã làm rất tốt.”
“Đa tạ đại nhân khen ngợi…”
Bất quá, còn chưa nói hết câu, trước ngực hắn đã xuất hiện một cái huyết động. Chỉ thấy tu giả Đoán Cốt kia đang thu tay lại, phía trên còn một trái tim ấm nóng vẫn đập một hai lần cho tới khi ngừng hẳn.
“Ngươi nên yên nghỉ được rồi. Chỉ có nhiêu đó việc cũng làm hỏng.”
Trước lời nói lạnh lùng ấy, trung niên kia chỉ có thể run rẩy, đôi mắt trợn to cảm nhận sinh mệnh đang sói mòn không phanh.
Sau đó, tu giả Đoán Cốt liền đứng dậy ra lệnh: “Ngươi mang xác hắn về, những kẻ còn lại theo ta giải quyết.”
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy đám tu giả kia đang chạy về hướng này không khỏi hoảng hốt di chuyển.
“Ai!”
“Không xong!”
Vì quá hấp tấp, Mạc Thiên Sinh tạo ra tiếng động quá lớn khiến cho những kẻ kia phát giác. Ngay lập tức, toàn bộ những kẻ kia với sát khí thao thiên xông tới muốn đem hắn thủ tiêu.