Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Đế

Chương 9: Truyền Nhân Đại Lý Đoàn Dự




Chương 9: Truyền Nhân Đại Lý Đoàn Dự

Trong phương viên hai mươi mét xung quanh Diệp Thanh bao phủ bởi một tầng khí mỏng vô hình tạo bởi Cách Âm thuật.

“Phốc… Phốc... Phốc...”

Từng đạo linh khí bị áp súc thành có hình châm hình dáng từ đầu ngón tay Diệp Thanh nhanh như tia chớp bắn ra.

Một giây sau, năm tảng đá ở vị trí khác nhau ở nơi xa chừng mười mét không ngừng chấn động, thỉnh thoảng có ít đá vụn rơi xuống, trên bề mặt bị một cỗ kình lực vô hình đánh ra từng cái lổ nhỏ.

Linh Lực Đạn Chỉ là Luyện Khí kỳ đơn giản nhất pháp thuật. Kể từ lần đầu thi triển, Diệp Thanh đã xưng là thần kỹ.

Ưu điểm của thuật này là không tiêu tốn nhiều linh lực, không cần niệm chú ngữ, cũng không cần ấn quyết thì có thể thi triển. Mà ưu điểm cũng là khuyết điểm, chính là linh lực áp súc mỗi lần không nhiều, không thể thi triển khoảng cách quá xa.

Bây giờ tuy Diệp Thanh đã là Luyện Khí tầng ba, linh lực càng ngưng tụ hơn lúc Luyện Khí tầng một, nhưng uy lực ước chừng chỉ có thể so với súng ngắn. Khoảng cách tối đa hiện tại tầm mười lăm mét, pháp thuật vì linh lực tiêu hao hết mà tán loạn. Nếu như khoảng cách phù hợp tại năm mét phía trong, uy lực gây ra sẽ khiến mục tiêu không kịp phản ứng, tại chỗ bị xuyên qua người.

Muốn cải thiện thuật này, ngoại trừ cần luyện tập thì thiết yếu là cần tăng lên thể nội linh lực cô đọng trình độ, tăng cường tính ổn định. Chính là nói hắn tu vi quá thấp cần tăng lên. Luyện Khí tầng ba, linh lực cô đọng cũng cô đọng không đến đi đâu.

Hiện tại Diệp ‘xạ thủ’ đang luyện tập tăng độ chính xác.

Nếu so sánh Ma Linh Thiểm với Lăng Ba Vi Bộ, Linh Lực Đạn Chỉ so với Lục Mạch Thần Kiếm trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, thì Diệp Thanh bây giờ có thể tự xưng truyền nhân Đại Lý Đoàn Dự.



Ngoài Linh Lực Đạn Chỉ thì Thanh Khiết thuật có thể nói là pháp thuật hắn luyện tập dễ thành thạo và sử dụng nhiều nhất. Hễ trong nhà là hắn hay táy máy dùng Thanh Khiết thuật một lần. Nếu Diệp Thanh không điều động phạm vi, chu vi mười mét quanh hắn chỗ tất cả đều biến được sạch sẽ.

Theo Luyện Khí kỳ bắt đầu, cơ hồ tu sĩ đều sẽ có linh lực hộ thể, lớp phòng ngự này là theo bản năng kích phát khi tu sĩ cảm nhận được nguy hiểm. Phổ thông đao kiếm là không thể công phá hộ thể linh lực phòng ngự, cho dù là cấp thấp nhất tu sĩ.

Hộ Thể Linh Y thuật là một loại hộ thể linh lực tiến hóa bản thuật pháp. Nguyên lý hoạt động là linh lực của tu sĩ ban đầu sẽ cô đọng tạo thành một kiện mỏng nằm trên da vô hình quần áo. Cường độ phòng ngự của thuật này mạnh hơn hẳn hộ thể linh lực, theo tu vi của tu sĩ tăng cao, lực phòng ngự cũng sẽ được tăng cường, tu luyện đến viên mãn càng kế thừa bản năng bị động kích phát.

Quy Tức thuật là một môn pháp thuật đơn thuần tại duy trì pháp thuật cấu thành có tác dụng trong thời gian hạn định bên trên, để cho tu sĩ giảm bớt hô hấp số lần, kể cả tim đập. Rất thích hợp cho tu sĩ cấp thấp thám hiểm, thậm chí du lịch vũ trụ.

Với tu vi Luyện Khí tầng ba, Ngự Vật thuật của Diệp Thanh có thể điều khiển dễ dàng các vật nhỏ và có trọng lượng nhẹ như cây bút, tách trà, hay tốc váy… “E hèm.” Toàn lực miễn cưỡng cũng có thể di chuyển chừng năm cân trọng lượng vật.

Kích thước Hỏa Cầu thuật của Diệp Thanh hiện tại hiện ra có gấp đôi một quả bóng đá. Nhiệt độ hỏa cầu cũng không cao nên đối địch chỉ có thể xem như, bất quá dùng để đun nước, nấu ăn thì dư sức. Nhưng nếu Diệp Thanh tăng lượng lớn linh lực áp súc hỏa cầu, lại áp dụng nguyên lý của Ngự Vật thuật và Linh Lực Đạn Chỉ đi vào, sẽ tạo thành một thuật pháp khác, Diệp Thanh gọi là Hỏa Đạn thuật. Hỏa Đạn thuật tốc độ thi triển khá chậm, nhưng uy lực của nó mạnh hơn nhiều lần bình thường hỏa cầu, tốc độ bắn ra lại có thể so với Linh Lực Đạn Chỉ.

Diệp Thanh thi triển thành công Hỏa Đạn thuật sau đó chờ mãi cũng không thấy phát động hệ thống ban thưởng, hắn liền minh bạch Hỏa Đạn thuật cũng không phải chỉ mình hắn nghĩ ra, hẳn trong tu tiên giới trước đây rất lâu đã có. Hắn cũng không có thất vọng, điều này cũng nằm trong dự tính, Diệp Thanh nhìn lên bảng hệ thống thấy Hỏa Đạn thuật hiển hiện trong ô pháp thuật liền bỏ việc này qua sau đầu mà tiếp tục luyện tập.

Thiểm Quang thuật không chỉ dùng phát sáng nơi tăm tối, trong chiến đấu còn có thể gây bất ngờ cho đối thủ. Nếu lấy toàn thân người thi pháp phóng xuất pháp thuật, hoặc cụ thể là sau đầu, lại kết hợp với ngự phong thuật, ngươi hoàn toàn có thể đi đóng giả Thần Linh, Phật Đà.

Chỉ Lộ thuật công dụng xa không chỉ có chỉ đường đơn giản như vậy, Diệp Thanh có một ý nghĩ mới cho thuật pháp này, nhưng cần quay lại Hoa Tây mới có thể thực hiện.



Nhờ vào đỉnh cấp tư chất Diệp Thanh luyện tập pháp thuật đều rất thuận lợi. Ngoài ra hắn xuất sinh ở Địa Cầu, là hiện đại văn minh thế giới, nên thuật pháp qua tay hắn đa phần đều có rất nhiều mới ý tưởng.

Diệp Thanh không ngừng luyện tập cho đến khi linh lực sắp hao hết, hắn mới ngừng lại điều tức cho pháp lực hồi phục, rồi lại tiếp tục luyện tập. Kiếp trước Diệp Thanh chưa từng làm một chuyện gì chuyên chú đến vậy. Lĩnh vực mới này thật sự khiến Diệp Thanh si mê.

Cả ngày sau đó, Diệp Thanh triệt để đại môn ko ra, nhị môn không bước, chuyên tâm tập luyện pháp thuật cùng thân pháp.

Mậu Thủy năm nay gần hai mươi lăm tuổi, nổi tiếng ở thôn bên cạnh là thanh niên chơi bời lêu lỏng. Tuổi còn trẻ nhưng lại không đi ra thị thành làm công, cũng không chịu làm nông, liền tại trong nhà nuôi gà đá. Hắn thường xuyên mang gà lên chợ huyện cá cược cùng với đám ‘bạn hữu’. Khi không có tiền hoa thời điểm, hắn thường xuyên sẽ làm một ít chuyện trộm gà, trộm vịt tai họa người trong thôn.

Trong đám ‘bạn hữu’ của Mậu Thủy thì có Vương Lâm, năm nay hai mươi tám tuổi, cũng nổi tiếng là ‘dân chơi’ có tiếng ở chợ huyện.

Vương Lâm mở sạp bán cá, Mậu Thủy thường mang gà đá thua đem đi bên cạnh chỗ hắn bày bán. Hai tên này có chung nhiều đam mê, nhất là cờ bạc, rất nhanh thì cùng nhau xưng huynh gọi đệ. Đêm đến hai anh em thường rủ nhau đi đến sòng bạc Huy Phúc của ‘Phúc ca’.

Sòng bạc Huy Phúc là Phúc ca cùng đàn em của hắn lén mở ra. Nói sòng bạc cho sang chứ cũng chỉ có vài tấm chiếu được che bởi mấy tấm bạt, vì trốn tránh tai mắt công an mà đêm đến có trình tự mới hoạt động.

Ngoài sòng bạc, mấy năm gần đây Phúc ca còn chuyên cho vay nặng lãi cùng thu phí bảo kê ‘ngầm’ dưới tay hắn có không ít đàn em đi theo.

Thường thì Mậu Thủy và Vương Lâm thắng thua cũng có đi có về, nhưng không hiểu sao dạo gần đây vận xui quấn thân, cả hai thua liên tục, đến mức nợ lại Phúc ca hơn ba triệu bạc.

Hôm nay hai tên này đang lai rai giải sầu đời dưới chân cầu, thì đột nhiên Vương Lâm vỗ đùi rồi nói: “A Thủy, tao đã quyết định làm một vố, phải nhanh hành động chứ không Phúc ca sẽ không để chúng ta kéo quá lâu.”

“Anh Lâm nhưng có gì cao kiến. Thằng em xin phụng bồi.” Mậu Thủy lâng lâng cười đáp lại.



Vương Lâm thấy Mậu Thủy sảng khoái như vậy thì kéo hắn sát lại thì thầm: “Tao để ý nhà lão Quý bán thuốc tây trên đầu chợ. Nhà đó chỉ cao ba tầng lầu. Ngoài hai con chó cỏ là cần xuống tay, thì trong nhà chỉ có lão Quý và bà vợ già, con cái đều đã đi thành phố Viễn Đông lập nghiệp. Nhà nhiều của như vậy lại không chỗ dùng, nên để tao với mày hỗ trợ xài bớt.”

“Làm vố này không chừng trả hết nợ cho Phúc ca còn dư ra chúng ta tiêu pha, mày xem thế nào?”

Mậu Thủy nghe đến đây liền men rượu đều tỉnh, quá sợ hãi nói: “Anh Lâm, em chỉ hay trộm ít gà, vịt trong thôn, đã bao giờ làm chuyện lớn thế này. Em… em chỉ sợ...”

Vương Lâm nghe đến Mậu Thủy chưa gì đã bàn ra thì không vui nói: “Chúng ta cũng chỉ c·ướp tài, chỉ xử hai con súc sinh, lại không đụng nhân mạng, có gì mà sợ! Nếu không phải anh em tình thâm, chuyện này lại cần phối hợp thì tao mới không nói mày nghe đâu. Mày cũng biết Phúc ca là người thế nào. Cho chúng ta ba ngày gom góp đã là thiên đại nhân từ. Tao cũng không muốn phải làm kiếp thằng cùi.”

“Cái này...” Mậu Thủy do dự. Hắn pha trộn ở đây lâu như vậy cũng biết những tên thiếu nợ Phúc ca mà không trả có kết cục ra sao.

Mậu Thủy đột nhiên nhớ tới cái gì, suy đi nghĩ lại, rồi cắn răng nói: “Anh Lâm, có thể em tìm được mục tiêu tốt hơn, anh xem có được không?”

Vương Lâm nhãn tình sáng lên nói: “Mày còn đợi gì, mau nói mau nói.”

“Thôn bên cạnh thôn em có một ngôi nhà đã nhiều năm ít người về ở, lại không có nuôi gì chó canh nhà. Theo em biết khả năng cao sẽ có nhiều đồ cổ. Anh cũng biết đồ cổ bây giờ bán rất được giá. Em nghĩ nơi này rất thích hợp cho tình cảnh anh em mính bây giờ. Nông thôn ban đêm dù sao cũng vắng vẻ hơn nơi này, an toàn bảo đảm hơn nhiều.” Mậu Thủy như đã suy nghĩ kỹ nói.

“Thôn bên cạnh? Là cái kia Phật Ngọc thôn? Mày có chắc là không có người ở, lại còn có nhiều đồ cổ?” Vương Lâm như có điều suy nghĩ nói.

“Phải, anh Lâm. Ít nhất cũng phải có lư hương, bình, chén bát, bàn ghế gỗ cổ các loại.” Mậu Thủy nói rồi ngồi yên lặng chờ Vương Lâm làm ra quyết định.

“Được! Đã mày nói như vậy, tao sẽ chuẩn bị thêm vài thứ. Đêm đến, chúng ta lập tức hành động.” Vương Lâm quyết đoán.