Chương 10: Bọn Trộm Đồ Cổ
Đêm về, bóng tối đã tràn ngập Phật Ngọc cái này phổ thông sơn thôn.
Mười giờ đêm, đèn trong nhà tổ họ Diệp đã tắt từ lâu. Ngoài trời chỉ có ánh trăng khuyết sáng nhạt nhòa.
Diệp Thanh đang tĩnh tọa dưới cây mai lớn, đột nhiên một màn sáng xuất hiện trước mắt, đánh thức Diệp Thanh từ trong tu luyện tỉnh lại.
[Kiểm tra đo lường đến ngươi sắp đối mặt hai tên trộm đột nhập vào nhà, ngươi có phía dưới lựa chọn]
[Một, tiêu diệt kẻ địch, có thể đạt được một môn ngự kiếm thuật, một môn bí pháp, một kiện pháp khí, một ngàn linh thạch cực phẩm]
[Hai, đuổi đi bọn trộm, có thể đạt được một môn kiếm pháp, một môn luyện thể công pháp, một kiện pháp khí]
“Tình huống như thế nào? Trộm đột nhập còn đưa phần thưởng.”
“Trộm tốt! Trộm đến tốt!” Diệp Thanh nhãn tình sáng lên.
Dù muốn điệu thấp tu luyện nhưng hắn cũng không thể để nhà tổ bị trộm đồ dưới mí mắt. Huống hồ gia đình Diệp Chấn nhận biết hắn đang ở đây, nếu cứ thế để bị trộm sẽ không tốt lắm giải thích.
Giết người đối với Diệp Thanh cũng không có gì ghê gớm. Giết chóc, áp bách, xem nhân mạng như cỏ rác, không phải là tu sĩ thế giới tàn khốc một mặt? Diệp Thanh từ kiếp trước khi mơ mộng tu tiên thì đã tâm lý có chuẩn bị. Bất quá đây cũng chỉ là hai tên trộm, không đến mức như vậy cũng g·iết đi. Nếu từ đầu hệ thống cho hắn công pháp ma đạo, Diệp Thanh còn có thể suy nghĩ.
Hắn im lặng lựa chọn tuyển hạn thứ hai.
Đánh đuổi trộm thì dễ, nhưng sau đó không thể không rước lấy thị phi, cừu hận. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch, nhưng kết quả có như ý hay không, còn cần kết hợp thực tiễn thực hiện.
Diệp Thanh không biết hệ thống nói “sắp” ở đây là bao lâu, hắn đành nhanh chóng thi triển Ma Linh Thiểm hòa mình vào bóng đêm hướng ra phía cổng, yên lặng ẩn nấp chờ đợi.
Hơn bảy năm trước, ngôi chùa duy nhất ở thôn của Diệp Thanh đã rước qua một tượng Phật. Tượng Phật này là do một nghệ nhân người nước Kang vì say mê đạo Phật và tôn kính một nhà sư nổi tiếng ở nước Nam Việt, tạo tác hoàn toàn bằng ngọc bích mà thành, mọi người tôn xưng đây là tượng Phật Ngọc. Tượng Phật Ngọc thời điểm ấy đã đi một quảng hành trình đường bộ, đường thủy xuyên suốt các ngôi chùa đại diện trên khắp nước Nam Việt, kéo theo hàng loạt phật tử của từng vùng tháp tùng.
Từ sự kiện đó ngôi chùa và thôn đều được đổi tên thành Phật Ngọc. Mà quảng đường từ quốc lộ vào tới... chùa, trước đó cũng được chính quyền đổ bê tông để cho các Phật tử và một số chính khách thuận tiện đi lại.
Diệp Thanh ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi khoảng năm phút sau, hắn không cần vận dụng Viễn Mục thuật thì từ xa cũng đã thấy được trong bóng đêm hai ‘shipper’ đang nhanh chóng tiến đến.
Vương Lâm cùng Mậu Thủy mỗi người mang theo một cái bao bố, sau khi giấu sẵn đường lui ở bãi cỏ lau gần chùa Phật Ngọc, bọn chúng liền che mặt, một đường yên lặng cẩn thận nhanh chóng tiến lên.
Hai người đi không bao lâu liền đi tới bên ngoài nhà tổ họ Diệp.
Trước đó Vương Lâm và Mậu Thủy đã tách nhau ra, Vương Lâm thì đi chuẩn bị ‘đồ nghề’ còn Mậu Thủy về trước dò la xem động tĩnh.
Ngôi nhà này đúng thật như Mậu Thủy nói, bình thường không có ai ở, chỉ có gia đình hàng xóm lâu lâu qua quét dọn một lần. Nhưng mà bây giờ…
“May mà cũng chỉ có một thằng nhóc ở đây một mình. Còn may tao có chuẩn bị nhang gây mê, nếu không đêm nay coi như toi công.” Vương Lâm nghe Mậu Thủy ‘báo cáo’ thì đậu đen rau muống nói.
“Chẳng lẽ anh thật sự định hành động luôn đêm nay? Hay là chờ thêm hai hôm, em nghe lén được nó chỉ ở lại đến cuối tuần.” Mậu Thủy vẫn còn do dự nói.
“Đã đến đây rồi chẳng lẽ còn quay về đạo lý. Chúng ta lại không có đủ thời gian đổi địa điểm, hơn nữa lượn lờ nhiều nơi coi chừng bị bọn cớm chú ý.” Vương Lâm cho ra lý do không thể chối từ.
Vương Lâm lo Mậu Thủy ‘lâm trận rút lui’ bồi thêm một câu: “Dù sao cũng chỉ có một đứa nhóc, không tạo nên nổi bọt sóng. Vả lại chúng ta cũng không muốn hại tính mạng nó, chỉ cầu tài. Nhưng điều kiện tiên quyết là nó không thấy được mặt bọn mình. Tao cũng không muốn thoát từ tay Phúc ca ra lại đi bốc lịch đi.” Nói đến câu cuối ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo.
Mậu Thủy liếc nhìn Vương Lâm, hắn thật sợ con hàng này bị nợ dí sát đít mà làm liều, tâm không khỏi vì ‘thằng nhóc’ cầu nguyện: “Hi vọng thuận lợi cho nó ngủ mê, nếu không ta sợ đại ca sẽ...”
Diệp Thanh ẩn thân ở một bên nghe vậy khẽ cau mày.
“Xem ra kẻ đến cũng không thiện nha.”
Qua câu chuyện thì có thể xác định một tên là dân bản địa còn một tên là từ nơi khác đến. Mà nghĩ lại, kiếp trước cũng có thấy ai nói nhà tổ bị trộm gì đâu, chẵng lẽ vì cảm thấy không cần thiết phải nói cho ta biết, hoặc là vì ta trọng sinh mà nhiều thứ thay đổi.
Mặc kệ. Suy nghĩ nhiều cũng không được việc, xử lý trước mắt đã.
“Anh Lâm đến bên này.” Mậu Thủy nhìn dáo dác xung quanh rồi hướng Vương Lâm ra dấu chỉ về phía ổ khóa.
Cổng sắt Diệp gia là mẫu đơn giản hai cánh, phía ngoài có thể luồn tay vào mà khóa hay tra chìa mở ổ, giữa mỗi cánh cửa là một tấm lưới sắt hình thoi.
Vương Lâm nhìn qua rồi hướng Mậu Thủy gật đầu, hắn lấy từ bao bố ra một cây kìm cắt thép rồi luồn tay vào dùng lực cắt lấy.
Ổ khóa cũng chỉ là loại ổ màu vàng bình thường kích cỡ chừng năm mươi mm, rất nhanh thì bị cắt đứt rơi xuống tay của Mậu Thủy đang chờ sẵn. Bọn chúng phối hợp vẫn rất tốt.
Chốc lát chúng đã thành công vào trong, nhìn đến ngôi nhà cũ kỹ lại tối om, cả hai nhìn nhau một cái rồi tiếp tục lặng yên đi vào. Hai người không hề hay biết đến có người đang che giấu ngay bên cạnh. Diệp Thanh sau khi thi triển một tầng Cách Âm thuật cũng nhanh chóng theo sau.
“Ồ không khí thật trong lành, quả là một nơi tốt, chỉ có điều hơi lạnh một chút.” Dễ dàng vào được bên trong nên tâm tình Vương Lâm cũng thả lỏng còn thả một câu khen ngợi.
Sân nhà thường xuyên tụ tập linh khí, lại gần sông nên thủy linh khí khá nhiều, nhiệt độ không khí cũng mát mẻ hơn những nơi khác, ban đêm có hơi lạnh thì là bình thường.
“Anh Lâm nhìn kìa, gốc mai này hẳn phải hơn trăm tuổi đi.” Mậu Thủy chỉ vào gốc mai lớn nói nhỏ.
Vương Lâm cũng hai mắt tỏa sáng, hắn nhìn chằm chằm gốc mai lớn nhỏ giọng: “Chưa vào trong đã phát hiện đại bảo bối, hôm nay đến đây là đúng rồi. Đáng tiếc là không thể cùng lúc mang đi.”
Diệp Thanh hòa mình trong bóng đêm nhanh chóng vào nhà rồi thi triển Chướng Nhãn pháp. Sau đó hắn ẩn nấp vào trong bóng tối, đồng thời biến ảo trang phục về hình dạng ban đầu, chỉ có điều nhan sắc là màu trắng, rồi yên lặng mà chờ đợi.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, đó chính là nhát ma!
“Vào trong lập tức tìm đến chỗ thằng nhóc cho nó ngửi vào phần này nhang gây mê. Tao sẽ một bên yểm trợ. Xong rồi mới tìm cổ vật.” Vương Lâm nhỏ giọng bên tai Mậu Thủy rồi đưa hắn một cây nhang đã qua xử lý.
Mậu Thủy dù nội tâm âm thầm mắng mười tám đời nhà Vương Lâm cũng đành phải cắn răng nhận lấy nhiệm vụ.
Vương Lâm theo phía sau nghĩ nghĩ lại lấy ra thêm một cây gậy gỗ rồi quăng cho Mậu Thủy một sợi dây thừng.
“Để tao đi trước, mày theo sau. Nếu thằng nhóc ngủ say thì theo kế hoạch một. Nếu nó còn thức thì tao sẽ cho nó một gậy rồi khống chế, mày thì nhanh tay mà trói nó lại.” Vương Lâm nói rồi chuyển thân đi lên trước.
Mậu Thủy lúc này mới yên tâm theo sau.
Cả hai cứ như vậy cầm theo hung khí nhẹ chân mà bước vào trong nhà.
Bọn chúng vừa đặt chân vào phòng khách liền nhìn trên tủ kệ thờ ở giữa, được đặt một chiếc lư hương cũ kỹ với họa tiết song long chầu nguyệt. Hai bên góc bàn thờ còn có hai cái bình cổ loe gốm sứ, phía dưới là cánh cửa tủ thờ được khóa kín. Ở gốc trái phòng khách càng trưng bày một tủ kính đựng đầy đĩa sứ cổ, dựa sát bên cạnh bức tường còn đặt một chiếc tủ lạnh nhỏ. Vương Lâm cùng Mậu Thủy quay sang nhìn nhau đều thấy được trong mắt đối phương kích động.
Cố nén tâm tình kích động, hai tên trộm cẩn thận di chuyển vào trong thiên phòng.