Chương 8: Ngự Phong Hài
Nam tử trung niên tên là Bành Thuận. Chỉ thấy Bành Thuận mặc lấy đơn giản quần tây, áo sơ mi màu xanh lam ngước nhìn ra phía trước, lập tức trông thấy mỗi Diệp Thanh đang ngồi chờ nói: “Diệp Thanh, con là đến lấy chứng minh thư hả?”
Việc cấp chứng minh thư không thuộc thẩm quyền của phòng Địa Chính mà là của công an huyện, nhưng Bành Thuận là bạn thuở nhỏ của Diệp Bình nên được Diệp Bình nhờ vả lấy giúp chứng minh thư của con trai. Bành Thuận công tác ở phòng Địa Chính của ủy ban, nhà lại ngay bên cạnh, nên Diệp Thanh cũng chỉ cần đi thẳng ra ủy ban lấy là được.
“Chú Thuận buổi sáng tốt lành.” Diệp Thanh lễ phép chào.
“Đến đây. Vào trong này, giấy tờ của con, chú vẫn đặt trong ngăn bàn mấy hôm nay.” Bành Thuận thân thiện cười ngoắc Diệp Thanh đi vào.
“Đúng vậy chú Thuận. Làm phiền chú rồi.”
Đường buổi sáng còn sình, chưa khô. Diệp Thanh để ý thấy những người ở phòng khác vì để tránh làm dơ sàn nhà ủy ban, đều để dép lại trước cửa rồi đi chân không bước vào. Mặc dù giày cũng không làm sao dơ, nhưng Diệp Thanh thấy vậy cũng nhập gia tùy tục. Hắn cởi giày để gọn ở trước cửa mà vào.
Bành Thuận thấy vậy thì nhìn Diệp Thanh càng thuận mắt hơn nói: “Không cần khách khí. Con nhìn qua sổ hộ rồi đối chiếu với thông tin trên chứng minh thư xem có khớp không còn biết điều chỉnh, cái này mới quan trọng.” Bành Thuận nói rồi đưa cho Diệp Thanh một cuốn sổ hộ màu đỏ cùng một tấm thẻ màu lam.
Màu lam chứng minh thư là giấy tờ tùy thân của công dân nước Nam Việt. Trên đó thể hiện họ tên, lai lịch, ngày tháng năm sinh, cùng đặc điểm nhận dạng. Giấy này công dụng rất đa dạng, nhất là khi làm việc liên quan tới giấy tờ hành chính.
Diệp Thanh cầm lên hai thứ rồi vờ xem qua. Loại giấy tùy thân này đi theo hắn bao nhiêu năm, thông tin có chính xác hay không chính hắn là rõ nhất.
“Cháu đã xem kỹ, tất cả thông tin đều chính xác. Cám ơn chú Thuận.” Diệp Thanh gửi lời cám ơn.
“Chính xác là tốt rồi, loại giấy tờ này một lần chỉnh lại muốn phí thật nhiều thời gian. Cháu nhớ cất kỹ.” Bành Thuận nghe vậy cũng yên tâm.
Đúng lúc này, từ văn phòng tiếp dân và hòa giải bên cạnh vang to lên tiếng kêu của phụ nhân: “Thái Bỉnh, ngươi cái tên khốn nạn, muối có thể ném loạn, lời không thể nói loạn. Hôm nay đem lời nói ở đây, ta Hà Mông không hề làm qua gì đó ám muội sự tình. Đã ngươi không tin, ta thì lấy c·ái c·hết chứng minh bản thân trong sạch.”
Diệp Thanh cùng Bành Thuận ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy ngay sau đó là một thân ảnh phụ nhân kêu khóc chạy ra ngoài.
Tiếp đó từ phòng bên cạnh lại truyền ra rất to tiếng nói chuyện: “Thái Bỉnh ngươi người này, nếu Hà Mông nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột, đến lúc đó có ngươi hối hận.” La Linh trợn nhìn Thái Bỉnh một chút, phi thường lo lắng nói rồi đuổi theo ra ngoài.
La Linh năm nay bốn mươi ba tuổi, là cán bộ phòng tiếp dân và hòa giải. Bình thường nàng cũng chỉ tiếp chút người dân, giải thích các thủ tục cần thiết, năm thì mười thuở mới phải giải quyết mấy chuyện t·ranh c·hấp đất đai, hòa giải hôn nhân như này trong mười mấy năm công tác còn là lần đầu.
Thái Bỉnh vẫn mạnh miệng hừ một tiếng: “Hừ! Có ít người sự tình không đứng đắn đều làm được, còn sợ người khác giảng được. Nàng ta cũng chỉ làm mình làm mẩy chứ nào có gan làm gì.” Hắn nói xong mạnh miệng lời nói mới đứng lên theo sau.
Phật Ngọc và Thọ Lâm dạng này nông thôn bên trong nhà nào làm ruộng, làm vườn mà không có thuốc trừ sâu. Hà Mông trong giỏ trúc thì thả một bình thuốc trừ sâu đã vơi hơn nửa.
Hà Mông ôm giỏ trúc chạy vào giữa ủy ban sau lớn tiếng gào khóc: “Ta Hà Mông sống bốn mươi năm trên đời chưa từng làm chuyện gì thất đức, nay chồng ta nói xấu ta trong sạch. Ta cũng chỉ có thể lấy mạng ra chứng minh.”
Nghe nàng như vậy gào to, hai chú cháu Bành Thuận cùng La Linh và người trong ủy ban lập tức hướng nơi thanh âm phát ra đuổi tới. Chỉ gặp Hà Mông nắm lấy nắp bình thuốc trừ sâu cực nhanh vặn ra.
“Hôm nay ai cũng đừng cản ta. Ta đã nói qua bao nhiêu lần là ta không có làm chuyện có lỗi với hắn. Hơn hai mươi năm chung sống mà hắn không tin ta trong sạch. Để ta c·hết, c·hết cho hắn vừa lòng.” Hà Mông thái độ kiên quyết, nói xong cầm lấy cái bình liền hướng trong miệng từng ngụm từng ngụm rót.
Dù sao cũng là đàn ông, tỉnh táo hơn nên Bành Thuận thấy vậy, dù quá hoảng cũng ngay lập tức xông lên đánh rơi Hà Mông trong tay cái bình.
“Là thuốc trừ sâu! Không được rồi, nàng là uống thuốc trừ sâu. Nhanh điện thoại gọi xe cứu thương.” Bành Thuận la lớn.
Mọi người xung quanh giờ mới hoàn hồn lại, nhìn thấy phụ nhân lúc này nằm trên đất, miệng đã bốc lên bọt mép, vội la lên: “Nhanh gọi xe cứu thương, nhanh gọi xe cứu thương, nhanh nhanh ở đây có người uống thuốc trừ sâu.”
La Linh hoảng hốt qua đi, cùng vài người chạy vội vào văn phòng gọi xe cứu thương.
Chồng của Hà Mông đến giờ mới hoảng hốt ra tới, thấy vợ thật uống thuốc sâu, cũng quá hoảng sợ kêu khóc: “Hà Mông sao em nỡ làm chuyện dại dột, em c·hết rồi anh biết sống sao đây? Em tỉnh lại đi, anh tin em, anh tin em thật mà. Chỉ cần em tỉnh lại, anh thề đời này đều đối tốt với em. Mọi người nhanh gọi điện xe cứu thương, làm ơn…"
Những người đến sau được người trước giải thích: “Chồng nàng nói nàng ám muội với ai không biết, nàng ta nghĩ quẩn, uống thuốc trừ sâu đi. Nhìn này là bị oan thật rồi!”
Người bên cạnh A thở dài cảm thán: “Sao phải khổ vậy chứ!”
Người bên cạnh B lo xa hơn nói: "Này náo đâu không náo lại náo ngay ủy ban. Nếu thật c·hết người, cũng không biết phải kết thúc như thế nào.”
Đúng lúc này từ phía sau có người la to: “Nhanh nhanh lấy nước rửa dạ dày, giảm bớt độc, đường xa chờ xe cứu thương tới nhưng là sợ trễ.”
Trong lúc gấp hoảng cũng không biết là ai hô to đề tỉnh, mọi người mới vội chạy đi tìm nước.
Xảo là quay lại thì thấy ngay một bình nước hai mươi lít còn hơn phân nửa vốn là đặt ngay cổng hội trường phục vụ người dân, mọi người cũng không nghĩ nhiều mà vác vội tới.
Thái Bỉnh thì đỡ vợ dậy, người xung quanh thì hỗ trợ rót nước, người thì chạy đi lấy đũa cạy miệng Hà Mông, đập lưng để nàng phun ra. Cũng không biết là do bản năng cầu sinh hay nghe được lời của chồng mình, Hà Mông thì rất phối hợp.
Người la to dùng nước súc ruột và đặt thùng nước ở đấy chính là Diệp Thanh. Ngoài nước trong thùng đã được truyền vào Trường Sinh Công linh lực, thì Diệp Thanh còn thi triển một cái Trì Dũ thuật vỗ vào lưng Hà Mông trong lúc hỗn loạn, giúp nàng nhanh chóng bài trừ c·hất đ·ộc.
Hà Mông bị mọi người cho uống gần nửa bình nước, cuối cùng bụng căng phình lên, nghiên người toàn bộ nôn ra.
Nhìn qua Hà Mông thấy nàng đã phần nào tỉnh táo, hai vợ chồng ôm nhau mà khóc sướt mướt, xem như qua cơn nguy hiểm, mọi người đồng thời thở phào một cái.
Năm phút sau xe cứu thương đến, Hà Mông lại được một lần súc ruột mới xem như kết thúc.
Kinh qua một trận b·ạo đ·ộng, dù không xảy ra nhân mạng và được chính chủ giải thích, nhưng La Linh cũng tai bay vạ gió bị cấp trên bắt viết tường trình rút kinh nghiệm. Kết quả này để La Linh cũng chỉ đành than thở một câu: “Thật là xui xẻo!”
Sự việc đến đây chắc hẳn tình cảm đôi phu thê này cũng được hàn gắn, Diệp Thanh sau đó cũng từ biệt Bành Thuận mà vội vàng ra về. Bành Thuận cũng không tâm tình giữ hắn lại, chỉ căn dặn giữ kỹ giấy tờ rồi để hắn đi.
Còn tại sao Diệp Thanh phải vội vàng, đơn giản vì tìm chỗ nhận thưởng.
Lúc xe cứu thương tới thì trong đầu hắn cũng vang lên thông báo của hệ thống.
[Ngươi điệu thấp thành công cứu giúp người phụ nữ tội nghiệp, thu hoạch được một kiện pháp khí, một kiện linh vật]
[Chúc mừng ngươi thu hoạch được cực phẩm pháp khí Ngự Phong Hài, Tiên Thiên Linh Quỷ]
Diệp Thanh tìm một chỗ không người, đơn giản Chướng Nhãn pháp đi qua liền xuất ra Ngự Phong Hài, tỉ mỉ quan sát.
[Ngự Phong Hài: cực phẩm pháp khí, có khắc họa ngự phong, như ý, nhiệt độ ổn định, tránh bụi, cực tốc phù văn trận pháp; giẫm trên không khí như trên đất bằng, tăng tốc độ phi hành, tốc độ thân pháp (trạng thái cực tốc: tăng tốc độ phi hành, tốc độ thân pháp lên gấp ba, hiệu quả trong vòng một canh giờ, qua thời hạn cần thời gian làm lạnh, có thể rót vào linh lực để duy trì hoặc tăng tốc độ làm lạnh)]
Ngự Phong Hài phát ra nhàn nhạt thanh quang, không gió tự bay lơ lững ở Diệp Thanh trước mặt, sau đó ánh sáng tất cả nội liễm.
Ngự Phong Hài cực nhẹ, kiểu dáng phổ thông màu xanh nam hài, bất quá có như ý phù văn thiết nghĩ nam nữ đều dùng được. Phối hợp với màu sắc ban đầu của Thanh Thiên Huyền Y đúng là cực phối.
Nhắc tới hắn vẫn còn một thanh kiếm loại cực phẩm pháp khí Nghịch Thủy Hàn, đến giờ vẫn chưa có dịp lấy ra dùng, cũng chỉ vì cảnh giới quá thấp và không có kiếm pháp hay đồng bộ Ngự Kiếm thuật.
Diệp Thanh xuyên Ngự Phong Hài vào trên chân, hơi dậm chân một cái đã biến thành một đôi màu trắng kiểu dáng giày thể thao. Diệp Thanh hơi cảm ứng một chút, thỏa mãn nhẹ gật đầu.
“Thử một chút cảm giác siêu anh hùng tốc độ Flash!"
Diệp Thanh nén vui sướng, liền vận cực tốc hết hỏa lực thi triển thân pháp 'chạy' như bay. Một phút không tới Diệp Thanh đã có mặt dưới mái hiên nhà.
“Này cũng thật chưa đã ghiền. Nếu không lại làm vài vòng.”
“Thôi được rồi. Có cơ hội thử lại sau vậy.”