Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Đế

Chương 7: Thuốc Trừ Sâu




Chương 7: Thuốc Trừ Sâu

Diệp Thanh từ trong phòng cầm hai phần bánh mang ra, đưa cho Diệp Xuân Tú trong tay nói: “Đây là bánh Hello Panda làm từ bột mì với sữa, socola em ăn thử xem có thích không?”

“Ngon ...” Đáp lại là A Tú miệng đầy bánh gật đầu lia lịa.

“Thật ngon như vậy à? Vậy em ăn nhiều một chút.” Diệp Thanh cười hiền hòa, vuốt cô bé đầu nhỏ nói.

“Xem con kìa, ăn chậm thôi, cũng đừng để anh Diệp Thanh chê cười. Nhanh cảm ơn anh.” Tô Tĩnh Chi lau miệng con gái cũng cười nói.

“Cám ơn anh Diệp Thanh. Bánh này so với cha mẹ em mua trên chợ huyện còn ngon hơn.” Diệp Xuân Tú nhìn hướng Diệp Thanh, đôi mắt đều có chút hâm mộ hỏi: “Anh Diệp Thanh ơi, trẻ em trong thị xã đều được ăn bánh ngon như vậy sao?”

“Đây cũng là không có, trẻ em nào có tiền mua loại bánh này nha. Anh cũng là được người lớn cho đâu.” Diệp Thanh nhìn Diệp Xuân Tú cười cười, lại không muốn nàng mặc cảm thua thiệt nên nói lời không thật.

Những năm 2006, loại bánh của Nhật này là được nhập khẩu, Diệp Thanh mua từ tiệm bánh ở Hoa Tây, hơn nữa đây lại là loại mới, có nhiều hương vị như sữa, socola, dâu tây. Trẻ em Hoa Tây có đứa nào mà không thích, xem như quà vặt hàng ngày.

Chỉ có Phật Ngọc thôn do đường xá xa xôi lại khó di chuyển, chợ huyện là cũng có bán nhiều loại bánh nhưng nông dân thì một năm mấy lần đi chợ huyện chứ đừng nói là thị xã. Cho nên trẻ em nông thôn khó được nếm loại này bánh trái. Hai phần này bánh đều có thể xem như sơn trân hải vị.

“Vậy em cũng sẽ không một lần ăn hết, em muốn để dành, ăn từng chút thôi, còn có thể khoe với bạn bè trong lớp, tụi nó sẽ hâm mộ em c·hết.” Còn nhỏ Diệp Xuân Tú tinh nghịch nghĩ như vậy. Đứa trẻ nào có quà mới mà không muốn đem ra khoe với bạn bè?

“Cái này thì không được! Con nhỏ ngốc này, mang nhiều bánh như vậy vào lớp là sẽ bị cô giáo la rầy. Bánh này con đưa mẹ cất vào, chiều học về lại ăn.” Tô Tĩnh Chi cũng chỉ sợ là con mình hoang phí hết bánh, lúc đó lại mè nheo.

Lớp mầm non ở Phật Ngọc thôn hướng ra quốc lộ cách đây chừng năm km. Đây cũng không phải là lớp chính quy. Vì ‘cô giáo làng’ thương trẻ nhỏ trong thôn, thấy bọn nó bị bỏ ở nhà một mình do phụ huynh ra đồng, nên đã vận động bà con tự mở. Ở đây chủ yếu là dạy bọn trẻ chút số, chữ, tập múa hát,…



Nghe đến cô giáo, Diệp Xuân Tú biến sắc, liền phối hợp Tô Tĩnh Chi đặt phần bánh còn lại vào giỏ trúc mang theo.

Diệp Thanh ngồi bên cạnh cũng là lắc đầu bật cười. Nhìn qua phần cơm Tô Tĩnh Chi đặt trên li-quăng, Diệp Thanh liền nói: “Thím Tĩnh Chi, con biết hôm nay thím đến là do mẹ con nhờ cậy, nhưng mà con cũng là không có chuyện gì. Con chỉ nghĩ ở lại đây làm biếng chơi mấy ngày. Dù sao chỉ còn được nghỉ hết tuần này là khai giảng, lại phải vùi vào học hành bù đầu.”

Không cần đoán nhiều Diệp Thanh cũng biết hôm nay thím Tĩnh Chi qua đây là do mẹ hắn nhờ. Hắn quá hiểu mẹ hắn đi.

“Phần thức ăn này thím hãy đem ra đồng cho chú Diệp Chấn dùng đi. Mẹ đã chuẩn bị cho con hẳn tám phần ăn đây này.” Diệp Thanh nói rồi nhanh tay mở cửa tủ lạnh cho Tô Tĩnh Chi xem.

“Chưa kể hiện con đang định đi ra ủy ban lấy chứng minh thư cho kịp buổi sáng. Đường cũng không gần, nếu hai người không qua con cũng đang định khởi hành đây này.”

Nhìn một loạt các món ăn đặt ngăn nấp bên trong tủ lạnh, Tô Tĩnh Chi im lặng, chị Ngọc Liên đã vậy mà còn chuẩn bị như vậy nhiều. Nhiều món như vậy, ăn cái ba, bốn ngày cũng là còn đủ.

Đã bên này Diệp Thanh không có việc gì. Nàng cũng không có già mồm, dự định mang A Tú đến lớp.

“Thấy con vậy thím cũng yên tâm, chị Ngọc Liên thật ra là lo lắng quan tâm con thôi. Vậy thím dẫn A Tú đi học cho kịp giờ. Nó năm nay năm tuổi rồi, năm sau vào lớp một lại phải đi xa hơn để học. Cũng không biết lúc đó đường có hay không xây mới xong, chú với thím cũng nghĩ sắm chiếc xe gắn máy cho tiện đi lại.”

Trên ủy ban đã vận động từng hộ, thêm khoảng cấp hỗ trợ từ trung ương, dự định trong năm nay sẽ nâng cấp, trải tốt con đường đá mịn từ chùa Phật Ngọc ngoài đầu thôn vào sâu trong uỷ ban. Tới lúc đó người dân cũng sẽ không lại sợ trời mưa đường sình lầy khó qua lại.

“A Tú nhanh tạm biệt anh Diệp Thanh đi học.” Tô Tĩnh Chi gọi A Tú một tiếng rồi chuyển thân đi ra phía cổng.



“Tạm biệt anh Diệp Thanh. Sáng thứ bảy được nghỉ học, em sẽ qua chơi chung với anh nhé. Anh Diệp Thanh nhớ dẫn em đi bắt chim sẻ nhé.” A Tú chờ mong nói.

“Được rồi anh hứa với em.”

Diệp Thanh đưa hai mẹ con A Tú ra cửa, sau đó khóa lại cổng chính rồi chuyển thân hướng ủy ban di chuyển.

Khi Tô Tĩnh Chi dẫn con gái đến lớp quay trở lại, thấy cửa đã khóa ngoài, biết Diệp Thanh đã đi ra ủy ban thì trực tiếp mang cơm ra đồng cho chồng. Nàng cũng phải cùng chồng ‘báo cáo’ tình hình, để chị Ngọc Liên có hỏi cũng có cái bàn giao.

Bởi vì khí hậu địa lý nguyên nhân, khắp trên miền nam nước Nam Việt phân bố nhiều con sông lớn cùng mấy ngàn kênh, rạch. Ủy ban hành chính nằm giữa địa phận hai thôn Phật Ngọc và Thọ Lâm. Bên ngoài được trải đường bê tông từ quốc lộ vào tận nơi. Quảng đường từ nhà họ Diệp đến ủy ban, đường đi vào tuy hơi sình lầy lúc đầu nhưng không là gì khó khăn đối với Diệp Thanh hiện tại. Nhưng hắn cũng không có đi nhanh cỡ nào, mà là chầm chậm thưởng thức đã lâu cảnh đẹp miền quê.

Khi đi đến bụi tre lúc nhỏ hay bẻ làm gậy sau đó vì nghe người lớn dọa có ma mà không dám tới gần, khu ‘nhà chòi’ bằng tre, hay mái đình xây cạnh bờ sông của gia đình ông Tám Bếp, những bụi lục bình với từng đóa bông hoa màu tím, cây cầu nhỏ bắc qua bờ con kênh lúc nhỏ lặn hụp, Diệp Thanh đều dừng lại một lúc, lâm vào hồi ức.

Bất tri bất giác đã đến nơi, Diệp Thanh nhìn đồng hồ cũng mới bảy giờ kém mười phút.

Kết cấu trụ sở ủy ban cũng đơn giản, chỉ gồm khối nhà trệt làm việc chính, sân để xe cho dân, cán bộ cùng với khối nhà hội trường.

Người dân đến sớm như hắn không nhiều, đều ngồi vào băng ghế đá trước các văn phòng mà chờ đợi.

Diệp Thanh nhìn sơ qua cũng không nhận biết ai, nghĩ chắc là dân thôn bên cạnh. Trong đó cũng chỉ có một đôi nam nữ trung niên ngồi trước phòng tiếp dân là gây nên Diệp Thanh chú ý. Nhưng chính xác gây nên Diệp Thanh chú ý, lại là thứ đồ trong giỏ trúc người phụ nữ mang theo. Diệp Thanh chỉ gật đầu ý chào khi có người nhìn hắn, rồi cũng tìm một băng ghế đá trước cửa phòng Địa Chính mà ngồi xuống.

Hắn nhớ kiếp trước khi đến đây, thì có nghe qua sự việc có phụ nhân vì chồng nghi ngờ ám muội với người đàn ông khác, mà uống thuốc trừ sâu t·ự v·ẫn tại chỗ để chứng minh sự trong sạch. Hắn chỉ nghe sơ qua là có xe c·ấp c·ứu chở người đi, còn có qua khỏi hay không, hắn cũng không biết. Mà với tính cách kiếp trước của hắn, Diệp Thanh cũng sẽ không đi quan tâm chuyện không liên quan và không có năng lực.

Người xung quanh có thể không để ý, có điều khứu giác Diệp Thanh hiện tại linh mẫn chừng nào, vừa đi ngang qua hai người liền đã ngửi được mùi thuốc trừ sâu nồng nặc. Kiếp trước khi hắn đến đây thì chuyện này đã xảy ra. Nhưng một thế này dĩ nhiên lại khác, hắn đến sớm hơn, cũng không phải có chủ ý, mà đơn thuần là trùng hợp.



Nhìn qua người phụ nữ tội nghiệp, Diệp Thanh không khỏi đồng tình.

Diệp Thanh đang suy nghĩ có nên cứu người hay không, thì lúc này trước mắt hắn hiện ra ba hàng chữ:

[Ngươi đứng trước lựa chọn giúp đỡ người phụ nữ tội nghiệp, ngươi có phía dưới hai sự lựa chọn]

[Một, cao điệu thi pháp giúp đỡ, nhận được kính ngưỡng của người xung quanh, có thể thu hoạch được một môn bí pháp, một kiện pháp khí, mười bình cực phẩm Bổ Huyết Đan]

[Hai, âm thầm giúp đỡ, ẩn sâu công cùng danh, có thể thu hoạch được một kiện pháp khí, một kiện linh vật]

“Hả? Còn có lựa chọn ban thưởng? Quá tuyệt đi!” Diệp Thanh nhãn tình sáng lên.

“Hệ thống vip pro nha!”

Diệp Thanh chú ý nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy có gì dị dạng, xem ra hệ thống bảng chỉ hắn là có thể nhìn thấy.

Nhìn trước mắt lựa chọn, Diệp Thanh yên lặng lựa chọn tuyển hạn thứ hai.

Cao điệu? Đó là không thể nào! Hắn cũng không muốn b·ị b·ắt mang ra mổ xẻ nghiên cứu đi.

Nếu đã quyết định cứu người, thì phải làm sao để không bị chú ý, đó là điều hắn phải suy nghĩ thật kỹ.

Suy nghĩ trong chốc lát, cửa phòng địa chính được một nam tử trung niên đẩy ra từ bên trong.