Chương 6: Tu Vi Tiến Nhanh
Phật Ngọc thôn vào ban đêm bốn phía đều biến đến im ắng. Bên trong nhà tổ họ Diệp, ngoại trừ ngẫu nhiên tiếng con trùng kêu vang lên, cũng chỉ có tiếng cây cối cành lá bị gió thổi phần phật rung động, mà Diệp Thanh đang ngồi tĩnh tọa tu luyện dưới cây mai lớn, tụ linh trận cũng đã mở ra.
Sau hơn một giờ Diệp Thanh từ trong tu luyện tỉnh lại.
Hơn một giờ đả tọa tu luyện, tu vi của hắn thì có tinh tiến một chút như vậy. Tốc độ này theo Diệp Thanh tính toán, cần phải thời gian khổ tu ba ngày, hắn mới có thể bước vào luyện khí tầng một trung kỳ. Đó là với mức độ linh khí như hiện tại điều kiện tiên quyết.
Nghĩ như vậy, Diệp Thanh trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở.
“Cái tốc độ này quả thật là có chút chậm!”
Suy đi nghĩ lại, Diệp Thanh quyết định sử dụng đan dược để tu luyện. Hắn lấy từ trong bình ngọc một hạt Tụ Khí Đan rồi xem xét lên bảng giới thiệu.
[Tụ Khí Đan: phẩm giai cực phẩm, có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, thích hợp cho Luyện Khí sơ, trung kỳ tu sĩ tu luyện]
Diệp Thanh đem trên tay một hạt Tụ Khí Đan bỏ vào trong miệng, lập tức có một đạo thanh lương dược lực thuận theo yết hầu tiến vào hắn thể nội. Đạo này thanh lương dược lực tiến vào thể nội về sau, lập tức nổ tung hóa thành bàng bạc linh khí, khuếch tán ra bốn phía.
Diệp Thanh biến sắc, vội vàng nhắm mắt đả tọa, bầu đầu tu luyện lên tầng một Trường Sinh Công, dẫn dắt linh khí từ từ thâm nhập vào kinh mạch bên trong, lấy tốc độ nhanh nhất đem những bàng bạc linh khí này chuyển hóa là Diệp Thanh bản thân linh lực. Tiếp đó đem linh lực chuyển dời đến khí hải đan điền.
Diệp Thanh đan điền rất nhanh thì tràn đầy.
Cảm thấy bản thân đã đến cực hạn, không thể lại chứa đựng đi xuống, lúc này Diệp Thanh vận chuyển dư thừa linh khí đến tôi luyện xương cốt, lục phủ ngũ tạng, tiếp tục mở rộng cùng đả thông một số bế tắc kinh mạch, chầm chậm mở rộng đan điền khí hải.
Linh khí cuồn cuộn theo công pháp vận hành tới khắp nơi trong cơ thể hắn, không ngừng trào dâng cuồn cuộn.
Dư thừa linh khí, đỉnh cấp tư chất, tu luyện lại là thượng thừa công pháp. Tam trọng xuống dưới, Diệp Thanh rất dễ dàng thì đột phá vào luyện khí tầng hai.
Linh lực cũng là pháp lực. Pháp lực hắn hiện tại tăng lên gấp đôi trở lên. Nhưng đến đây còn không ngừng…
Từ Tụ Khí Đan bên trong truyền tới linh khí đang liên tục rót vào Diệp Thanh trong cơ thể, là Diệp Thanh không ngừng cung cấp năng lượng. Dược lực trong cơ thể vẫn cứ bùng nổ, bùng nổ mãi…
Diệp Thanh nội tâm chửi thầm: “Mẹ! Quả không hổ là cực phẩm đan dược!”
Bên trong thì có Tụ Khí Đan cung cấp linh khí, từ ngoại giới lại có phụ trợ tụ linh trận. Thông qua tại hai cái này mê người điều kiện, nguyên bản tu vi vừa bình ổn ở Luyện Khí tầng hai Diệp Thanh, lại tiếp tục không ngừng leo nhanh. Trường Sinh Công cũng được Diệp Thanh hết công suất nhanh chóng vận hành. Rất nhanh hắn lại cảm ứng được đột phá mùi vị quen thuộc lần nữa xuất hiện.
Cái này vừa đả tọa liền là sáu giờ đồng hồ. Sau sáu giờ, Diệp Thanh mở mắt, thật dài thở phào một cái, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Mượn nhờ viên này cực phẩm Tụ Khí Đan, nhượng hắn tu vi từ tầng một sơ kỳ cứng rắn đẩy lên tới tầng ba hậu kỳ, chỉ kém một chút là đạt tới viên mãn, dược lực mới tiêu tán không còn. Thực tế Tụ Khí Đan dược lực còn bá đạo hơn nhiều trong mấy tiểu thuyết tu tiên, việc ăn đan được như đường đậu là hoàn toàn không hề có. Cũng có thể vì phẩm chất Tụ Khí Đan là cực phẩm, bất quá Diệp Thanh không có cái khác phẩm chất đan dược nên không thể so sánh.
So với chỉ dựa vào đả tọa tu luyện ở điều kiện mạt thế Địa Cầu, thì cái tốc độ này đã có thể dùng kinh người để hình dung. Phải biết từ khi Diệp Thanh trọng sinh cho đến bây giờ còn không đến mười bảy tiếng đồng hồ. Ngắn ngủi mười bảy tiếng thời gian, hắn thì có Luyện Khí ba tầng hậu kỳ tu vi.
Hắn có thể cảm nhận được trong đan điền cuồn cuộn lưu động tinh thuần pháp lực, mặc dù tu vi tăng nhanh nhưng Diệp Thanh cảm ứng bản thân căn cơ lại thật vững chắc, ắt hẳn đây cũng là Trường Sinh Công công lao. Diệp Thanh nhìn lại trong không gian nằm mười bình cực phẩm Tụ Khí Đan, hắn không khỏi đem ánh mắt dời khỏi. Nếu không phải Tụ Khí Đan chỉ thích hợp cho Luyện Khí sơ và trung kỳ, hắn tin tưởng bản thân rất nhanh thì có thể đạt tới Luyện Khí viên mãn dễ dàng. Loại này nhanh chóng mạnh lên thật là to lớn dụ hoặc, hắn sợ bản thân đạo tâm không đủ kiên định mà lại ngay lập tức tiếp tục sử dụng. Chính hắn cần quen thuộc cảnh giới trước mắt đã.
Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Thanh liền xem xét lên thông tin bảng.
[Tính danh: Diệp Thanh]
[Tuổi thọ: 15/98 tuổi]
[Chủng tộc: Phàm Nhân]
[Tu vi: Luyện Khí tầng ba hậu kỳ]
[Công pháp: Trường Sinh Công quyển một]
…
Mỗi tăng một tầng Luyện Khí, tuổi thọ lại trướng thêm bốn tuổi. Nếu như đột phá luyện khí trung, hậu kỳ mà không khác biệt, hắn tổng cộng sẽ thêm được ba mươi sáu năm tuổi thọ khi đạt Luyện Khí viên mãn. Không hổ lấy tên là Trường Sinh Công!
Đúng lúc này, tiếng chuông ngoài cổng vang lên.
Diệp Thanh giương mắt nhìn lên, ngoài trời đã mờ sáng.
Đến đây hắn mới nhận ra bản thân đã tu luyện nguyên một đêm, thời gian đã nhanh sáu giờ sáng. Đây còn là lần đầu hắn thức nguyên đêm mà không cảm thấy mệt mỏi.
“Tu tiên có khác. Chả bù kiếp trước đọc tiểu thuyết, chơi game một đêm đã mệt rả rời.”
Nghe tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên, Diệp Thanh thi triển Chướng Nhãn pháp rồi vội vàng bước ra phía cổng.
“Chào buổi sáng thím Tĩnh Chi, A Tú.” Diệp Thanh mở cổng thì thấy Tô Tĩnh Chi hai tay mang theo giỏ trúc, cùng đang háo hức nhìn xem hắn A Tú.
“Chào buổi sáng anh Diệp Thanh. Anh Diệp Thanh ăn mặc thật là đẹp mắt.” A Tú đôi mắt tròn sáng lên mà khen lấy trang phục của Diệp Thanh.
Diệp Thanh chỉ che giấu làn da trắng nhưng khí chất và một thân quần jeans áo sơ mi trắng, giày thể thao lại có phần nổi bật.
“Thím cùng A Tú mang ít điểm tâm qua cho con. Thiếu niên thành thị ăn mặc cũng thật là đẹp nha. Thím còn tưởng là tài tử trong TV đâu.” Tô Tĩnh Chi trêu Diệp Thanh một câu sau đó cùng A Tú bước vào. Gia đình nàng nhận quét dọn nơi đây mỗi tháng nên hết sức quen thuộc, chẳng qua ngại trời còn sớm Diệp Thanh còn chưa thức, nên không mở cổng đi vào mà lựa chọn bấm chuông báo.
“Để thím Tĩnh Chi cùng A Tú trêu chọc. Đây cũng chỉ là quần áo bình thường của thiếu niên bây giờ thôi.” Diệp Thanh tỏ vẻ ngại ngùng nói.
“Khanh khách… Diệp Thanh con không cần khiêm tốn, A Tú vẫn còn con nít, con nít là không nói dối.” Tô Tĩnh Chi vừa cười vừa nói.
“Phải đó anh Diệp Thanh. A Tú là không biết nói láo. Trên lớp cô giáo còn khen A Tú là bé ngoan đó!”
“Uhm, A Tú dĩ nhiên là bé ngoan nhất thôn rồi.” Diệp Thanh cười nháy mắt với cô bé nói.
Nghe anh Diệp Thanh khen mình, A Tú cười lên vui vẻ.
“Diệp Thanh con có cảm thấy không khí trong vườn hôm nay đặc biệt tốt hay không? Thím thấy mấy cây nhãn cũng đặc biệt tươi tốt hơn không ít, còn có cây mai...” Tô Tĩnh Chi vừa bước vào sân thì rất nhanh phát hiện điểm bất thường.
“Có sao? Con chỉ cảm thấy không khí ở quê mình tốt hơn nhiều ở Hoa Tây, cây cối nhiều, lại gần sông. Ở Hoa Tây con còn chẳng ngửi được không khí trong lành như vầy đâu.” Diệp Thanh cũng quên ảnh hưởng của linh khí đối với cây cối là khá rõ, nhưng cây trưởng tốt một chút thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
“Vậy cũng đúng, nhưng...”
“A Tú mau vào nhà, anh có đem bánh ngon về cho em.” Diệp Thanh không có để cho Tô Tĩnh Chi tiếp tục chủ đề, nhanh tay dắt A Tú vào nhà.
“Wow! Em biết anh Diệp Thanh là tốt nhất rồi!” Diệp Xuân Tú nhảy cẫng nói.
Diệp Thanh dắt A Tú tay nhỏ dẫn đầu bước vào phòng khách. Tô Tĩnh Chi cũng đành đuổi theo.
Đợi nàng vào tới thì đã thấy A Tú đã trèo hẳn lên trên chiếc li-quăng (xem chú thích) nằm sát vách phải phòng khách ngồi đó.
Chiếc li-quăng này chính là chỗ trưa ngày hôm qua Diệp Thanh ‘ngủ dậy’. Cũng không biết được làm bằng chất liệu gỗ gì mà qua Diệp gia sử dụng rất nhiều năm, phía trên ngay cả cái lỗ sâu đục đều không có, sắc thái thuần một màu đen chì lại không hề thấm nước.
Phòng khách tuy cũng có bộ ghế gỗ nhưng ở Phật Ngọc thôn nhà nào mà chả có một chiếc li-quăng. Trẻ em, người lớn tuổi đều thích ngồi lên mà nói chuyện, thoải mái hơn hẳn bàn ghế bây giờ. Ngày xưa đám lễ, li-quăng còn là nơi chỉ có các cụ cao tuổi có uy vọng trong thôn mới được lên ngồi.
Chú thích một chút: Li-quăng hay đi-văng có từ tiếng Pháp là “Divan” còn có tên khác là bộ ngựa, dùng để chỉ một loại giường hộp thường không có tay vịn, làm bằng gỗ nguyên khối, không thể tháo rời khi vận chuyển.