Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Đế

Chương 5: Quá Khứ




Chương 5: Quá Khứ

Cùng trong thôn đại đa số trẻ em có người thân đi thị thành đồng dạng, Diệp Thanh mới ba tuổi nhiều, cha hắn cũng đi Hoa Tây thị làm công. Diệp Thanh liền theo mẹ lưu tại nông thôn. Chỉ có lúc cuối tuần, mới có thể gặp cha một lần. Tại mỗi lần Diệp Bình trở về thời điểm, Diệp Thanh đều phải chậm rãi mới có cảm giác quen thuộc.

Gia đình họ Diệp có cả mấy chục công ruộng ở huyện Thanh Hà. Tuy nhiên vào mấy năm trước, cậu con trai thứ ba nhà họ Diệp vướng nợ cờ bạc, gia đình đành bán trả nợ, nay chỉ còn mười công. Lê Ngọc Liên về làm dâu vừa đi đồng, vừa nuôi heo, vừa quán xuyến việc nhà, nên Diệp Thanh từ nhỏ đã được thả rông vào ban ngày. Hắn hết chạy qua nhà bố mẹ của Diệp Chấn, lại chạy qua nhà hàng xóm khác chơi, thành ra nhiều lúc Lê Ngọc Liên đi đồng về, không thấy con đâu đành vác roi đi tìm.

Sông Thanh Hà là con sông lớn nhất huyện, thôn làng Diệp Thanh lại nằm dọc theo bờ sông. Năm tuổi năm đó, Diệp Thanh cùng mấy đứa nhỏ đã được các cụ già trong thôn cho tập bơi. Địa điểm ban đầu dĩ nhiên là những con rạch, cái mương tẻ ra từ nước sông Thanh Hà, nước thường nông và chảy không mạnh.

Không giống trẻ em thành thị được tập bơi bằng áo phao. Ở Phật Ngọc thôn, mỗi đứa nhỏ đều được cấp cho một bẹ chuối để nổi, rồi tay thì đu ôm ‘phao’ chuối, đập chân chũm chũm bì bõm tập bơi.

Đáy những con rạch này ngoài các loại tôm, cua, tép, cá chạch, cá rô, cá bống, cá lóc, thì còn có rất nhiều hến, dẹm lẫn ở trong bùn.

Những động vật giáp xác này, bên trong thịt phì phì thơm ngọt, hương vị cực kỳ ngon. Luộc lên lấy thịt xào xả ớt, rau răm ăn cơm hay xào chung giá, hẹ, hành mà cuốn bánh tráng chấm thêm nước mắm tỏi ớt, thì sẽ càng ăn càng đam mê.

Tết Bính Tý năm đó, chị ruột của Diệp Đường là Diệp Bích lần đầu về quê hương ăn Tết sau thời gian dài định cư ở nước ngoài. Gặp Diệp Thanh đứa trẻ này sáng dạ hơn hẳn những đứa trẻ cùng thôn, Diệp Bích không đành lòng nhìn cháu mình thua thiệt, mới đề nghị cho gia đình Diệp Bình đi Hoa Tây sinh sống, để Diệp Thanh được học lớp một trường thị xã.

Từ đó cuộc đời Diệp Thanh thay đổi.

Chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại. Môi trường mới không quen thuộc, ít bạn hơn, tính cách Diệp Thanh cũng vì đó mà ảnh hưởng, trầm cảm và ít nói hơn hẳn.

Những năm đó Thanh Hà huyện chỉ có duy nhất một trường học mang tên huyện. Dạy cả học sinh tiểu học, trung học cơ sở lại không có mở lớp trung học phổ thông. Lại nằm trên đường quốc lộ cách thôn làng Diệp Thanh hơn hai mươi km. Học sinh đến tuổi đều phải thi chuyển cấp về duy nhất trường cấp ba trung học phổ thông Hoa Tây ở thị xã.



Hoa Tây thị tuy chỉ có duy nhất một trường cấp ba, lại dạy cả hai cấp cơ sở và phổ thông, nhưng lại có rất nhiều trường tiểu học trãi đều khắp các phường của thị xã. Có phường còn có tới hai thậm chí ba trường tiểu học, nên Thanh Hà huyện là không thể so sánh. Mãi tới mười năm sau đó, trường Thanh Hà mới có cấp trung học phổ thông. Mà trường Hoa Tây lại đã xây to lớn hơn để phân tách cả hai cấp học, lại còn phân ra lớp phổ thông, lớp chọn, lớp chuyên.

Diệp Bình khi còn trẻ học qua nghề thợ điện, hắn sau khi đón vợ con lên thị xã ở thì bắt đầu kinh doanh mảng TV trắng đen ở Hoa Tây. Thời bấy giờ, nhà nào mà có TV trắng đen đã là rất khá. Theo trí nhớ của Diệp Thanh, phụ thân hắn cũng kinh doanh tốt một thời gian.

Đúng vậy, chỉ một thời gian!

Tuy nhiên vì nguyên nhân gì mà kinh doanh thất bại thì do đã quá lâu, Diệp Thanh cũng không nhớ nổi.

Sau đó Diệp Bình lại chuyển sang bán băng đĩa lậu, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn.

Nản chí Diệp Bình sáng đi uống cà phê, xem đánh cờ, tập tành chơi. Rồi thì trưa lại lang thang ở những quán bida cho tới tối muộn.

Kinh tế gia đình đè trên vai Lê Ngọc Liên và quán ăn được thừa hưởng từ mẹ chồng ở chợ Cầu Kè. Chợ Cầu Kè là chợ thực phẩm, cá, hàng hóa lớn nhất nhì thị xã Hoa Tây thời bấy giờ. Lê Ngọc Liên vừa lo gia đình trong ngoài, tuy không khá giả, nhưng cũng vừa đủ lo cho con ăn học, thêm ông chồng thất nghiệp nhiều tật xấu. Chỉ sau khi có thêm Diệp Hồng Mai, Diệp Bình vì trưởng bối áp lực mới đi theo Lê Ngọc Liên kinh doanh quán ăn.

Tính cách Diệp Bình đào hoa, có nhiều nhân tình, lại biếng làm. Từ khi Diệp Thanh nhận thức, Diệp Bình chưa bao giờ đụng tay vào việc nhà. Đây cũng không biết phải nói là phong kiến trọng nam khinh nữ vẫn còn, hay là do Lê Ngọc Liên giỏi chịu đựng.

Kiếp trước Diệp Thanh năm hai mươi lăm tuổi. Diệp Bình và nhân tình đã cùng nhau bỏ trốn khỏi Hoa Tây vì vỡ nợ cờ bạc, số đề. Diệp Bình trốn đi, bỏ lại Lê Ngọc Liên hoang mang gồng mình trả nợ, một phần vì bất ngờ, phần lại vì chẳng biết chồng mượn nợ tất cả bao nhiêu.



Sau khi Diệp Bình bỏ đi, Lê Ngọc Liên mới phát hiện bị chồng lừa dối ký tên các giấy tờ nhà đất, đến nổi mười công ruộng ở Thanh Hà đang cho thuê cũng đã không còn, giấy tờ nhà tổ cũng bị cầm cố cho ngân hàng. Cho đến khi có một nhóm côn đồ mang theo dao rựa đến tận quán ăn của Lê Ngọc Liên đòi nợ, sự việc mới vỡ lở.

Diệp Thanh khi đó mắc căn bệnh dị dạng mạch máu bàn chân trái, là căn bệnh r·ối l·oạn mạch máu, dẫn đến máu bị ứ đọng ở chân trái, gây phù nề, đau nhức. Thế mà khi hắn vừa phẩu thuật xong không lâu, cũng bị Diệp Bình lừa đi hơn năm mươi triệu. Khi Diệp Thanh biết việc tốt cha hắn làm ra, cũng đành phải bỏ ra tất cả tích cóp những năm đi làm để chuộc về giấy tờ nhà tổ, vì trên đó còn có mồ mả tổ tiên và cả Diệp Đường.

Bỏ rơi người vợ kết tóc, con cái, đến nỗi cả nơi yên nghĩ của thân phụ, tổ tiên mà Diệp Bình cũng không tha. Diệp Thanh khi đó đ·ã c·hết lặng.

Thế nhưng vẫn không đủ!

Nợ cả họ hàng bên nội, bên ngoại.

Người thân còn tốt dù có nói nặng nhẹ vẫn chừa cho ba mẹ con Diệp Thanh con đường sống. Nợ bên ngoài thì không thế nào tốt được.

Vì không còn mặt mũi đối diện thân nhân và sợ xã hội đen tìm tới ảnh hưởng người thân họ hàng, nhất là Diệp Hồng Mai mới mười bốn tuổi, Diệp Thanh đành dẫn mẹ, em gái rời Hoa Tây thị lên Thành phố Viễn Đông sống.

Trớ trêu thay! Vì không phù hợp chính sách mới, năm đó công ty Diệp Thanh theo làm cũng phá sản. Diệp Thanh phải chật vật chạy chỗ làm, kinh tế cũng ảnh hưởng nghiêm trọng.

Diệp Hồng Mai vừa học xong lớp chín cuối cấp trung học cơ sở, chuẩn bị vào lớp mười, cũng phải xin chuyển trường lên học ở Thành phố Viễn Đông. Xa quê, xa người thân, bạn bè trang lứa, Diệp Thanh chỉ sợ tính cách em gái cũng thay đổi thành trầm cảm, ít bạn bè như hắn.

Lê Ngọc Liên năm năm trước đó mắc bệnh u·ng t·hư cổ tử cung giai đoạn hai mà phải phẩu thuật và hóa trị. Sau đó dù trị bệnh thành công, nhưng sức khỏe cũng không còn như trước. Do lúc trẻ Lê Ngọc Liên làm việc quá vất vả, hiện tại lại túng quẫn vì nợ nần, sống trong ám ảnh, sợ hãi, Lê Ngọc Liên dù mới hơn năm mươi tuổi nhưng trên thân lại mang nhiều bệnh khác như thần kinh toại, gan nhiễm mỡ, bứu cổ,… Đặc biệt là căn bệnh nhiều biến chứng thường gặp ở người lớn tuổi là tiểu đường. Thân quấn nhiều bệnh, Lê Ngọc Liên không thể không từ bỏ công việc bán quán thức ăn đã làm hơn hai mươi năm mà ở nhà lo cơm nước cho hai anh em Diệp Thanh, Diệp Hồng Mai.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao Diệp Thanh lựa chọn Trường Sinh Công. Cũng không biết khi hắn tu luyện có thành tựu, có thể hay không trị dứt căn bệnh u·ng t·hư, để mẹ hắn ít chịu đau đớn da thịt, sức khỏe về sau cũng không vì hậu phẫu thuật và hóa trị mà giảm nhiều như kiếp trước.



Ba mẹ con Lê Ngọc Liên cứ như thế nương tựa vào nhau mà sống. Tết nhất dù rất nhớ người thân, rất nhớ quê nhà, cũng đành phải ở lại Thành phố Viễn Đông, phần vì không đủ tiền về quê, phần vì mang nợ thân cũng không dám gặp người.

Nhìn vẻ mặt tiều tụy và những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt của Lê Ngọc Liên, Diệp Thanh càng lúc càng chán ghét Diệp Bình.

Diệp Bình sau này có quay lại thăm mẹ con Lê Ngọc Liên. Hóa ra hắn cùng nhân tình cũng là trốn lên Thành phố Viễn Đông thuê phòng sống với nhau. Chỉ có điều Diệp Bình thuê là phía tây thành phố mà Diệp Thanh thuê lại là phía đông. Cũng không biết hắn tìm đâu được thông tin nơi ở của Diệp Thanh mà trực tiếp tìm tới.

Diệp Thanh vì sợ ảnh hưởng tâm lý của em gái và sợ Lê Ngọc Liên thương tâm khiến bệnh tình nặng hơn mà cũng không nhắc tới chuyện không vui.

Từ đó một tháng một lần, Diệp Bình lại về thăm vợ con, mỗi lần ở lại cũng liền tối đa ba hôm.

Nhìn trên bàn ăn ‘người một nhà’ quây quần dùng bửa tối, Diệp Thanh nhiều lúc cũng cảm tưởng hắn đã quên đi quá khứ.

Nhưng là loại kia thân tình cuối cùng sẽ trở thành nhạt!

Sau đó hai năm toàn thể người dân trên Địa Cầu càng đối mặt với căn bệnh đáng sợ virus Covid-19. Loại virus này gây ra triệu chứng suy hô hấp, người mắc có thể cảm thấy giống như cảm lạnh hoặc viêm phổi mà xem nhẹ lúc đầu, kết quả là hàng chục triệu người trên Địa Cầu đ·ã t·ử v·ong vì căn bệnh lây truyền nhanh này.

Hầu hết những người bị Covid-19 có các triệu chứng nhẹ, nhưng một số người trở nên nặng, đặc biệt là người lớn tuổi thân thường mang bệnh nền. Mãi đến gần hai năm sau đó, các nước tiên tiến trên thế giới mới phát minh ra vacxin phòng bệnh, nhưng cũng là có xác suất, không ngừa được hoàn toàn.

Thời điểm ấy, các công ty thi nhau đóng cửa và phá sản vì ảnh hưởng của đại dịch. Người dân thực hiện đóng kín cổng, ở nhà không ai được đi làm, không được tiếp xúc với nhau.

Cuối năm đó, Diệp Thanh còn bị người hắn một tay dẫn vào nghề, lại xem như thân ‘anh em’ phản bội, c·ướp mất khách hàng. Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, Diệp Thanh càng có cuộc sống khốn khó lại sợ hãi vì an toàn của bản thân và gia đình.