Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Đế

Chương 4: Không Về




Chương 4: Không Về

“Mẹ ạ?”

“Tiểu Lục Tử hả con? Giờ này con nên đã dùng bữa xong đi. Đồ ăn về có biết đặt vào tủ lạnh? Con nhớ hâm nóng hẳn ăn biết chưa? Nếu không quen thì cũng phải cố gắng! Bình thường thì có thể qua nhà Diệp Chấn ăn ké một bữa, nhưng mà hôm nay nghe bảo ở quê mưa cả buổi chiều, đường thì tối lại thiếu đèn phát sáng, chưa kể thấm mưa sình lầy. An ninh ở huyện Thanh Hà cũng không được như trước, mẹ nghe nói thường có đám thanh niên hư hỏng không chịu tìm việc làm chuyên chặn đường người đi làm về trễ xin tiền đểu.”

“Con hẳn là vẫn chưa đi gặp chú Thuận lấy chứng minh thư. Nhưng con đừng có đem việc này quên! Sáng mai gấp đi lấy về, sau này còn trình cho nhà trường để thi tốt nghiệp trung học. Nó là thứ bước ra bên ngoài không thể thiếu, biết không?”

“Thuận lợi thì chiều mai nên về tới? Để mẹ chuẩn bị cho con vài món ngon nhé!”

Nghe bên tai quan tâm lại khỏe mạnh, có phần quen thuộc mà xa lạ giọng nữ, so sánh với kiếp trước đã nghe quen thuộc tinh khí thần không đủ chất giọng, ‘Tiểu Lục Tử’ không khỏi hoảng hốt, khóe mắt bất tri bất giác ướt át.

“Mẹ à, con đã biết. Mẹ yên tâm đi, dù gì cũng là thân sinh, con đã sớm biết nấu nướng đơn giản chứ đừng nói chỉ là hâm tí đồ lạnh. Sáng mai con sẽ ra ủy ban gặp chú Thuận lấy chứng minh thư. Còn có một việc, con muốn ở lại nhà tổ thêm ba ngày, chủ nhật cuối tuần này con sẽ về. Mẹ yên tâm! Không phải có chuyện gì, mà là con đã ở Hoa Tây học lâu như vậy, nay mới về Thanh Hà một chuyến, con nghĩ đi tới lui nhìn một chút. Trường học thì thứ hai cũng mới khai giảng.” Diệp Thanh thấp giọng nói.

“Thêm ba ngày, không phải con nói chỉ ở một ngày thôi sao? Mà con đã xem kết quả thi chuyển cấp hay chưa, rồi ăn uống như thế nào?” Lê Ngọc Liên cau mày, giọng lo lắng hỏi.

“Con đã nhờ bạn ngày kia đi xem giúp kết quả thi. Còn chuyện ăn uống, mẹ không phải sợ con ăn uống không quen mà chuẩn bị tận tám phần ăn sao? Không phải nói mẹ tiên tri tốt, đủ ăn cả đấy chứ, con là sẽ không bị đói, dù sao cơm mẹ làm thật ngon! Nhà chúng ta kín cổng cao tường như vậy, xung quanh hàng xóm lại chỉ toàn họ hàng, vấn đề an ninh mẹ hoàn toàn có thể an tâm! Con năm nay cũng đã mười lăm tuổi. Mẹ nhớ nói dỗ giúp em gái con, nó mà biết con không về lại khóc lên.”

Lại hàn huyên thêm một hồi, chủ yếu vẫn là Lê Ngọc Liên lặp đi lặp lại nhắc nhở Diệp Thanh ăn uống đầy đủ, đóng kĩ cửa nẻo. Gặp ý hắn đã quyết, bất đắc dĩ đành cúp điện thoại.



“Được rồi, miễn con tự biết chăm sóc bản thân là được!” Lê Ngọc Liên tững chữ từng câu dặn dò.

Kỳ thật kiếp trước Diệp Thanh đúng là chiều mai quay lại thị xã Hoa Tây. Nhưng suy nghĩ lại hắn cũng không có việc gì gấp. Xem thông báo trúng tuyển thì hắn đã biết trước nên cũng không cần lại đi. Hiện tại tu luyện vừa bước vào bậc cửa, hắn muốn quen thuộc tu vi, tu luyện thêm một thời gian rồi mới quay về. Huống hồ linh khí ở đây chắc chắn phải hơn nhiều nơi bê tông, đường nhựa trải đầy như thị xã Hoa Tây.

Lúc này ở Hoa Tây thị, Diệp Bình đang xem chương trình Bida trên TV, nghe hai mẹ con trò chuyện xong thì hỏi vào một câu:

“Diệp Thanh đây là thế nào? Ngày mai không về à? Nó không phải nói chỉ về Thanh Hà một ngày sao?”

“Cũng không biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, em nghe nó bảo muốn ở lại thêm ba ngày.” Lê Ngọc Liên giọng có lo lắng trả lời.

“Mặc dù Tiểu Lục Tử tự lập từ sớm, việc học hành đó giờ cũng tự thân, bình thường không thấy nó chơi với bạn bè gì nhiều, nhưng cũng không phải dạng này nha. Cũng không giống như là thi chuyển cấp không tốt. Nếu không, chúng ta cho vợ chồng Diệp Chấn gọi điện thoại, để bọn hắn hỗ trợ qua xem Diệp Thanh một chút?” Lê Ngọc Liên không có chủ trương, vội hỏi nhà mình nam nhân.

Diệp Bình cũng không quay đầu lại nói:

“Trước không nóng nảy. Có lẽ hai ba hôm nữa liền tốt. Cùng lắm chỉ là thi không được, tâm tình không tốt, trên thân lại không ra cái gì mao bệnh.”



“Sao anh hai không về? Con không chịu đâu, con muốn anh hai cơ… hic… huhuhu…” Bốn tuổi Diệp Hồng Mai đang ngồi chơi đồ chơi gần đó, nghe anh trai không về thì bắt đầu khóc bù lu bù loa lên.

“Anh thật là… Bình thường nên quan tâm con cái một chút, Diệp Thanh nó năm nay cũng mười lăm tuổi, vào trung học phổ thông rồi.” Lê Ngọc Liên vừa dỗ dành con gái vừa cằn nhằn.

"Anh làm sao không quan tâm con cái rồi?” Diệp Bình nói lại cầm remote lên chuyển đài, quay ra châm điếu thuốc lá, tiếp tục uống phần mình trà, nghiên cứu trên bàn ván cờ tướng đi.

Nghe Diệp Bình kiểu nói này, Lê Ngọc Liên liền không có nói thêm gì nữa, nàng hiểu được nam nhân này tật xấu khó bỏ.

Diệp Hồng Mai thích xem nhất phim hoạt hình, vừa nghe âm thanh đã bỏ việc anh trai không về qua sau đầu, khanh khách cười to.

Nhìn mình nam nhân không có chí tiến thủ, lại nhìn đến cô con gái thiên chân vô tà, Lê Ngọc Liên chỉ có thể thở dài.

Cúp điện thoại sau đó, Diệp Thanh nhìn vào mấy phần thức ăn trong tủ lạnh, chỉ cần lấy ra hâm nóng là có thể dùng, nhưng hắn lại đóng tủ lạnh lại mà tiếp tục đi ra ngoài luyện thân pháp. Hắn đã có Tích Cốc Đan nên cũng không cần ăn thứ gì cho thân thể mang khí ô trọc. Thật ra nếu thức ăn ngon nóng dâng tận miệng, nếm một chút cũng không sao, dùng xong phí chút sức luyện hóa hết là được.

Tích Cốc Đan có thể dùng thay lương thực, là một trong những đan dược thiết yếu nhất của cấp thấp tu sĩ. Hắn từng đọc qua tiểu thuyết, tu sĩ tu vi chưa đạt tới cảnh giới tích cốc là cũng phải ăn cơm, mà thời gian bế quan một lần cả mấy tháng thậm chí mấy năm, mấy chục năm cũng có.

Diệp Thanh để một hạt Tích Cốc Đan vào trong miệng, nuốt xuống. Dược hiệu không ngừng hòa tan, nhất thời mùi thơm tràn đầy khoang miệng, đồng thời cảm giác đói bụng cũng tan thành mây khói. Theo miêu tả của hệ thống, bình thường hiệu quả của Tích Cốc Đan sẽ duy trì trong chín mươi ngày. Hắn chưa gặp qua mặt khác phẩm chất tích cốc đan, cũng không rõ khác nhau như thế nào, nhưng no là được.

Đèn trong nhà Diệp Thanh đã đóng lại, bên ngoài mưa đã tạnh, sắc trời âm trầm, ban đêm cũng không có ánh trăng.



Theo hắn vừa nhấc chân bước ra, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một ảo ảnh. Cả hai nhanh chóng hóa thành lưu quang xẹt qua tất cả không gian trong viện, thiên biến vạn hóa, không biết đâu là thật giả, cũng không biết đâu là nơi tiếp theo thân ảnh sẽ xuất hiện.

Một lúc lâu sau, hai thân ảnh đều biến mất, Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện dưới mái hiên, quỷ dị khó lường.

Tiếp đó, thân hình hắn lại biến đổi, chân hơi giẫm xuống, một bước vọt ra bên ngoài, cả người như đạo tàn ảnh chớp giật một cái đã nhanh chóng hướng ngọn cây mai lớn áp sát. Dưới chân khẽ dẫm, cả người lập tức như chim én bay ngược ra sau, vận khí đề thân, thân hình trong chốc lát dừng giữa không trung, tích tắc mới nhẹ nhàng như lông ngỗng rơi xuống trên mái nhà, không phát ra một tiếng động nhỏ.

Nếu không trừ điểm đôi chân đang nhũn ra của Diệp Thanh, phần này kinh thế hãi tục động tác, có thể nói ‘soái đến ngây người’.

Diệp Thanh cao hứng phi thường. Dù chưa luyện đến cảnh giới viên mãn nhưng tiểu thành là tránh không thoát. Vả lại với tu vi chỉ là Luyện Khí tầng một sơ kỳ mà hắn đã làm được như vậy, thì khi đạt đến cảnh giới cao hơn, sẽ chỉ thuận lý thành chương.

Hắn luyện tập hẳn hai mươi phút, mới cảm thấy có chút đuối sức. Diệp Thanh ‘tiêu sái’ phi thân bay xuống, quay lại dưới cây mai lớn, một phát Khu Trùng thuật pháp đi qua, Diệp Thanh mới ngồi xuống tĩnh tọa, khôi phục linh lực.

Ở bên này Diệp Thanh đang tu luyện thì tại cách đó hơn hai km, Diệp Chấn đang ăn cơm tối. Hắn đi đồng về trễ hơn vợ, Tô Tĩnh Chi thì về sớm hơn để đón con và nấu ăn, hiện đang chuẩn bị quần áo cho con gái buổi sáng gửi học mầm non sớm.

“Chị Ngọc Liên vừa cấp anh gọi điện thoại, nhờ chúng ta qua xem Tiểu Lục Tử một chút. Chị ấy nói nó định ở lại đây vài ngày. Sáng mai em hãy ghé qua một chuyến, mang ít điểm tâm sẵn hỏi thăm nó một chút. Xem có chuyện gì hay không. À nếu khéo thì cho A Tú gặp Tiểu Lục Tử một chút, Diệp Thanh rất cưng chiều mấy đứa nhỏ, A Tú lâu lâu lại nhắc anh Diệp Thanh của nó.” Diệp Chấn nói.

Tô Tĩnh Chi cũng ấy náy nói: “Dạo này đang mùa mưa, công việc cũng nhiều không xuể, em cũng thiếu chú ý. Lúc sáng dẫn A Tú đi học xong em chỉ gặp qua Diệp Thanh một mặt. Để sáng mai em làm ít điểm tâm mang đi qua đi.”

Diệp Chấn cũng gật đầu nói: “Uhm, Tiểu Lục Tử là cái thành thật hài tử, nhưng hài tử nào mà không thích chơi đùa. Cũng không phải cái gì đó quái sự.”