Chương 17: Bạch Giao
Diệp Thanh như làm một giấc mộng. Trong mộng, dường như bệnh sợ độ cao của hắn đã không còn, Diệp Thanh đứng trên một thanh màu đen phi kiếm, bay cực nhanh tới lui trên bầu trời.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh từ trên cao nhìn xuống bên dưới một đầu Bạch Giao đang ẩn núp trong đầm nước gần bờ sông nào đó.
Bạch Giao thân dài đến hơn trăm mét, cơ thể nó có thể so với một ngọn núi nhỏ. Bực này quái vật khổng lồ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, vậy mà giờ đây lại xuất hiện trước mắt Diệp Thanh.
Mặt sông cũng có vẻ hơi mông lung, Bạch Giao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mây, lại cúi đầu nhìn về phía đường thủy lan tràn phương hướng.
Diệp Thanh xa xa đứng tại không trung, ngóng nhìn Bạch Giao bay v·út vào sông, hóa thành một đạo bóng trắng mờ ảo bơi về hướng tây.
Bạch Giao tại dòng nước tru·ng t·hượng phía dưới vũ động (*). Bên trên vô danh giang, mực nước tăng lên không ngừng, thiên địa linh khí mãnh liệt ba động, không gian một mảnh lờ mờ, sóng lớn ngập trời.
Một tiếng kinh lôi vang lên, bầu trời tại trong thời gian ngắn triệt để hóa thành mây đen, mưa to tầm tã, lôi vân dày đặc, vô biên vô hạn, trong mây điện xà cuồng vũ, mưa to sấm nổ liên miên.
Diệp Thanh ánh mắt ngưng trọng, ngửa đầu xem trời xanh, miệng lầm bầm: “Đây có phải là… Thiên Kiếp!”
“Gào…” Một tiếng ngâm từ đáy sông vang lên, dưới nước mơ hồ lộ ra một đầu cực lớn giao ảnh, đánh thức còn đang mơ hồ Diệp Thanh.
“Rắc rắc…” Trời xanh chấn động… Thiên kiếp hàng thế… “Rắc rắc… Ầm…”
Lôi đình trực tiếp đánh xuống trong sông, lại xuyên thấu mặt sông đánh thẳng lên Bạch Giao, cơ hồ ép nó vào vô danh giang đáy sông nước bùn, khiến mảng lớn nước bùn bị nhấc lên, lờ mờ mặt sông đều bị tia chớp chiếu sáng.
Bỗng nhiên đáng sợ phong bạo hàng lâm, Bạch Giao từ dưới mặt nước lao ra, vân v·ụ n·ổi lên, thân giao chậm rãi cách mặt sông cất cao bay lên rồi dừng lại giữa trời, nước mưa không ngừng cọ rửa Bạch Giao thân hình.
“Rắc rắc… Ầm ầm…”
Kinh khủng tiếng sấm chấn động tám hướng.
Bạch Giao bản năng đem phần bụng bảo vệ. Lôi đình trực tiếp rơi vào bên trên Bạch Giao mỹ lệ thân thể, vô tận lôi quang đem cực lớn thân giao triệt để quấn quanh, tựa như từng đạo kim quang roi điện đập nện giao thân, lốp bốp kinh khủng âm thanh tại Diệp Thanh trong tai hiển hiện.
“Gào… Gào…” Bạch Giao không khỏi phát ra thống khổ âm thanh.
Phong bạo càng ngày càng nghiêm trọng.
“Rắc rắc…” Còn không đợi Bạch Giao thở một ngụm, trên trời tiếng sấm tái khởi.
“Gào gào…”
“Hơn bốn trăm năm mươi năm tu hành, thiện tâm tạo phúc mưa thuận gió hòa một phương, vì sao tru ta!” Diệp Thanh như nghe hiểu được giao âm bên trong không cam lòng tiếng kêu.
“Ầm… Ầm!” Tiếng sấm vang rung động thiên địa, kiếp vân kịch liệt khuấy động, tựa như lão thiên nổi giận.
“Rắc rắc… Ầm…”
Một đạo so vừa rồi còn tráng kiện mấy lần tràn ngập kim quang lôi đình hạ xuống như đặc biệt vì trừng phạt cái này yêu giao.
“Gào…” Đỉnh lũ tăng vọt, lôi đình quấn thân, Bạch Giao mãnh liệt gào thét vang lên tiếng ngâm. Trên thân nó, bạch sắc lân phiến đều xuất hiện vết cháy, vết rách, có từng tia yêu huyết từ những nơi đó tràn ra.
Lúc này, trong mây đen lôi đình dày đặc, vô số hồ quang điện sáng tắt, mỗi một đạo đều có tới lớn bằng cánh tay, lôi quang đem mây đen đều biến thành lôi vân, điện quang giao hội, lôi vân tăng cường, giữa thiên địa đều vì thế mà sáng lên mấy phần. Dần dần trong lôi vân xuất hiện thanh quang màu hồ quang điện, điểm này thanh quang càng lúc càng lớn, Diệp Thanh tầm mắt đều bị chói mắt thanh quang chiếm giữ. Cảm nhận được cỗ này đáng sợ hủy diệt khí tức, trong đó còn có một tia Thiên Đạo chi uy, khiến cho đang đứng một bên quan sát lông tóc không một chút tổn hao Diệp Thanh, triệt để thanh tỉnh.
“Mẹ nó, thật là đáng sợ Thiên Kiếp, thật là đáng sợ đại xà! May mà đây chỉ là ký ức sót lại.” Diệp Thanh sau khi thanh tỉnh, hắn nhận ra ngay là mình đang trãi qua ký ức của con này đáng sợ yêu giao, không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Diệp Thanh không thể tự thoát ra mộng cảnh, hắn cố gắng nhịn xuống sợ hãi nội tâm, tiếp tục nhìn xuống.
Đến bây giờ, Bạch Giao cũng đã không còn lành lặn lân giáp, giao thân v·ết t·hương chồng chất, màu hổ phách đôi mắt ảm đạm, đã là nỏ mạnh hết đà. Nhưng bên trong ánh mắt của nó lại nhiều hơn một phần kiên định, thậm chí là quyết tuyệt.
“Gào…” Bạch Giao dáng như điên dại, ngửa mặt lên trời cuồng hống.
“Rắc rắc… Ầm…” Thanh sắc thiên lôi đánh xuống, cả vùng không gian tràn ngập đinh tai nhức óc tiếng sấm, từng đạo từng đạo màu xanh kiếp lôi liền một mạch tại kiếp vân bắn ra thẳng hướng Bạch Giao mà đi.
Đúng lúc này, một đoàn bạch quang từ miệng giao phun ra. Trong bạch quang tâm, rõ ràng là một quả bảo châu. Bảo châu quang mang bắn ra bốn phía từ từ bay lên trực diện màu xanh kiếp lôi.
“Giao Châu!” Diệp Thanh bây giờ đã hiểu vì sao Giao Châu chỉ còn lại mãnh vỡ. Hóa ra là Bạch Giao liều mạng bạo rồi Giao Châu ngăn trở lôi kiếp.
Sau một tiếng “Ầm!” lớn, hai loại quang màu đột nhiên tiêu tán.
Giao Châu tại kiếp lôi bên dưới vỡ tan chỉ còn lại gần một nửa, được Bạch Giao bay lên thu vào lại. Sau đó, Bạch Giao lại bị dư uy v·ụ n·ổ bắn rơi lên cạnh bờ, “Rầm!” một tiếng, Bạch Giao toàn thân nằm rạp trên mặt đất, đã mất đi ý thức.
Lúc này, vờn quanh tại xung quanh phong bạo bắt đầu biến mất, kiếp vân cũng bắt đầu thu nhỏ. Một thoáng thời gian, trời quang mây tạnh. Giao Châu đã nát, Bạch Giao kiếp này cũng không thể thành công hóa thành Giao Long.
Một lúc lâu sau, từ phía trong đất liền xuất hiện hai bóng người đang chậm rãi tiếp cận Bạch Giao. Nhưng lạ là trong tầm mắt của Diệp Thanh nhìn qua lại không thể thấy rõ bọn họ dung mạo, mơ hồ như được che đậy bởi sương mù.
Diệp Thanh nghe được bóng người nhỏ hơn nhẹ giọng run rẩy lên tiếng hỏi: “Chồng… Chồng à, có thật là Long Thần lão gia không?”
“Ừ, đúng là Long Thần lão gia thật rồi. Hình dáng của Ngài giống hệt với tượng thờ được đặt trong miếu. Hồi xưa, mấy cụ già trong làng kể là có Long Thần lão gia từng bay ngang làng mình, cơ thể Ngài cũng có màu trắng.” Bóng người cao to trả lời, giọng có phần khẳng định.
“Xem ra có một cặp vợ chồng ở gần đây, bị động tĩnh lần này thu hút. Chắc họ núp ở bên trong nãy giờ, thấy Bạch Giao b·ị t·hương nằm im bất động, mới dám bước ra.” Diệp Thanh nghĩ.
“Phải, em cũng còn nhớ. Anh nhìn xem, hình như Ngài b·ị t·hương rất nặng. Phải làm sao bây giờ?” Người vợ nói với vẻ lo lắng.
“Ta cũng không biết nữa, nơi này khá hẻo lánh, làng chúng ta lại ở bên kia sông.” Người chồng lắc đầu, trả lời.
“Nhưng chúng ta cùng với tổ tiên có được cuộc sống ấm no, mưa thuận gió hòa bao năm nay đều là do được nhận ân huệ của Long Thần. Nay Ngài g·ặp n·ạn, chúng ta đã trông thấy, thì không thể bỏ mặc được!” Người chồng kiên định nói.
“Đó là điều đương nhiên, nhưng mà Trần ca…”
Người vợ vừa định nói gì nữa thì vốn đã b·ất t·ỉnh Bạch Giao, mí mắt lại nhẹ mở, dọa hai người sợ hết hồn, vội lùi về sau thật nhanh.
Một lúc sau, hai vợ chồng này bình tĩnh lại, họ nhận ra Long Thần chỉ là nhàn nhạt nhìn xem hai người họ, chứ không thể cử động được. Người chồng chậm rãi bước tới, mở miệng hỏi:
“Long Thần lão gia, hai vợ chồng con là dân làng bên kia sông…” Người chồng vừa nói đến đây, thì hai sợi râu của Bạch Giao khẽ động.
Hai vợ chồng bị đứng hình, sau đó, họ quay sang nhìn ánh mắt nhau và nói một cách đồng thanh: “Anh/em có nghe được tiếng của Long Thần lão gia không?”
Hai vợ chồng giật mình, sau đó gật đầu cùng lúc. Họ nhìn lại thấy ‘Long Thần’ đã lại nhắm hai mắt, nằm im lìm, hai người vội chạy chạy vào bên trong lục lọi, lấy thứ gì đó ra rồi họ chạy về phía bờ sông.
Từ cử động và dáng dấp của hai vợ chồng này, Diệp Thanh dường như hiểu được họ đang làm gì.
Quả nhiên như suy đoán, chỉ thấy hai vợ chồng này xách mấy cái thùng có chứa đầy nước sông chạy lên, họ bước đến gần Bạch Giao và chầm chậm đổ nước lên cơ thể của nó. Xong xuôi, họ lại chạy đi lấy nước tiếp.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi.
Một lúc lâu sau, cơ thể của Bạch Giao tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ, ánh sáng chỉ lóe lên chừng vài giây rồi biến mất. Bạch Giao từ từ mở mắt, nó thở hổn hển, khí tức suy yếu, nhưng rõ ràng đã phục hồi được một chút khí lực.
Bất khuất Bạch Giao gồng mình đứng dậy bằng bốn chân. Nó hướng ánh mắt nhìn về phía đang có phần sợ hãi hai vị ân nhân nhẹ gật đầu như cảm tạ họ.
Cuối cùng, không vảy Bạch Giao cố gắng từ từ đi xuống sông, bơi đi mất.
Hình ảnh lại chuyển giao…
Trong một sơn động rộng lớn, bên trên một khối đất nằm giữa đầm nước, Bạch Giao nằm cuộn tròn bên ngoài một cái đang phát sáng hai màu thạch trứng. Bạch Giao tựa như hao phí đại lượng khí lực, mặc dù khí tức so vừa rồi cảng hỏng bét, nhưng lại có thể cảm thụ ra một loại nhẹ nhõm cảm giác.
Bạch Giao đột ngột chuyển mình, nó từ từ trườn vào đầm nước, ngước mắt lưu luyến nhìn lại hai màu thạch trứng. Hai sợi râu trắng bên khóe miệng nó bỗng sáng lên, phía trước thạch trứng đột nhiên nâng lên một cái ụ đá. Bạch Giao khẽ há miệng, mãnh vỡ Giao Châu bay ra, rơi vào bên trên ụ đá.
Giao Châu rời thân, Bạch Giao hồn thân tinh khí đại tổn, nó cũng không quay đầu nhìn lại mà lặn xuống đầm nước, sau đó yêu giao thân ảnh hoàn toàn biến mất.
Từ bên trong Giao Châu, thủy trạch chi khí bắt đầu tràn ra, hóa thành một cái bình chướng tựa như vòng phòng hộ che lại toàn bộ khối đất.
Hình ảnh đến đây thì phá toái.
Toàn bộ quá trình dài dằng dặc, có thể kì thực tại ngoại giới bất quá là Diệp Thanh đóng lại mắt rồi mở ra. Thật dài giấc mộng chỉ như sát na.
“Đau đầu quá!” Diệp Thanh mơ màng tỉnh lại.
Lúc này bên tai hắn vang lên máy móc thanh âm:
[Khế ước thú đang được ấp nở, tiến độ 10%...]
Diệp Thanh tỉnh táo lại, lập tức nội thị tự thân, hắn thể nội linh lực vậy mà bằng tốc độ kinh người tiêu hao, thời gian nháy mắt liền tiêu hao hơn một nửa. Phía ngoài thạch trứng cũng nổi lên từng lớp màu xanh phù văn.
Diệp Thanh dù biết trước linh lực bản thân không đủ đáp ứng cho việc ấp nở yêu trứng cũng không nghĩ sẽ thiếu nhiều đến vậy, hắn mở miệng mắng: “Mẹ nó! Hút của tao một nửa linh lực mới được 10%! May mà lão tử có chuẩn bị!”
Diệp Thanh mới vừa có ý nghĩ này, Giao Châu mãnh vỡ tỏa ra ánh sáng chói mắt, một cỗ lạ lẫm lại cực kỳ tinh thuần năng lượng tràn ra, đổ vào Diệp Thanh thể nội.
Chú thích: Vũ động là cử động đẹp như khiêu vũ.