Chương 16: Giao Châu
Tiểu Lục Tử giơ một ngón tay lên, áp súc thi triển Thiểm Quang thuật, lập tức lấy ngón tay hắn làm trung tâm, chu vi ba mét đều một mảnh sáng tỏ. Thiểm Quang thuật không có công kích lực, nhưng lại cực kỳ thực dụng trong những trường hợp như thế này.
Diệp Thanh yên lặng quan sát, nơi này là cái rất lớn hang động đá vôi. Trong hang động thỉnh thoảng lại truyền đến giọt nước tiếng “đinh đông.” Diệp Thanh tâm niệm vừa động, hắn từ không gian hệ thống lấy ra đã vẽ bản đồ.
“Ở ngay phía trước thưa chủ nhân!” Tiểu Lục Tử lên tiếng, sau đó bay phía trước dẫn đường.
Diệp Thanh gật đầu, thi triển Hộ Thể Linh Y, hướng phía trước đi đến.
Trong hang động này nơi nơi quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều lối rẽ, tựa như một cái mê cung. Người bình thường sau khi đến đây, đi không được bao lâu, liền sẽ bị lạc phương hướng. Nếu không phải Tiểu Lục Tử đã thăm dò từ trước, dọc đường đi đều làm tốt ký hiệu, Diệp Thanh được mò mẫm trong này không biết đến bao giờ.
“Thật sự là quá nhiều chỗ giao nhau!” Diệp Thanh cảm thán.
Đi một lúc lâu, tiếp cận sơn động cuối cùng lúc, phía trước đột nhiên dần thay đổi cực kỳ rộng lớn, tràn ngập bạch quang.
To như vậy trong lòng đất tâm là một cái không gợn sóng đầm nước, có nhàn nhạt thủy linh chi khí từ phía dưới bốc lên. Mà tại trong đầm nước ở giữa lại có một khối đất lớn, ở giữa khối đất lớn lại có một cái ụ đá, phía trên ụ đá đặt một khối ngọc màu vàng đã vỡ gần một nửa đang phát ra bạch quang nhàn nhạt. Ụ đá phía sau lại có một viên đá hình cầu cao chừng hai mét, mặt ngoài của viên cầu thạch pha tạp một khối bạch một khối hoàng.
Diệp Thanh tâm niệm vừa động, ở một bên Tiểu Lục Tử lập tức hướng phía trước tới gần, đột nhiên một luồng chướng mắt ngân quang bỗng nhiên bộc phát. Diệp Thanh nheo mắt lại, chờ ngân quang tán đi hắn mới phát hiện khối đất phía trước xuất hiện một cái nguyên bản không có bình chướng.
Tiểu Lục Tử lúc trước thăm dò đến nơi đây thì không thể tiếp tục tiến lên vì bị cấm chế ngăn cản. Theo cảm ứng thì cấm chế là phát ra từ khối ngọc vỡ phía trên ụ đá. Nếu không phải Tiểu Lục Tử cảm ứng được trong phạm vi mười dặm, thậm chí phía dưới đầm nước cũng không có tà ma hay yêu loại sinh mệnh khí tức, Diệp Thanh còn tưởng rằng hắn thật lạc vào nơi nào đó tu sĩ động phủ hoặc yêu thú hang ổ.
Lúc này trước mắt hắn xuất hiện hai dòng chữ.
[Giao Châu mãnh vỡ: mãnh vỡ từ Giao Châu của Giả Đan kỳ viên mãn Thủy Giao yêu thú, hiện được dùng làm trận nhãn che đậy khí tức và thủ hộ cấm chế; yêu lực còn sót lại không đáng kể, cấm chế tùy thời sụp đổ; tận sâu bên trong còn phong ấn giao yêu ký ức cùng một phần tinh thuần thủy linh năng lượng]
[Bị phong ấn Thủy Giao yêu trứng: trứng của Thủy Giao yêu, bị mẹ của nó trước khi c·hết phong ấn sinh mệnh, ấp nở cần bổ sung lượng lớn tinh thuần năng lượng, có mang Giao Long huyết mạch cùng biến dị lôi đình chi lực, tân sinh có Luyện Khí hậu kỳ tu vi]
Nhìn qua hai dòng thông tin hệ thống cung cấp, bỏ qua việc đã xác nhận hệ thống có thể phát động xem xét vật phẩm ngoại lai công năng, điều khiến Diệp Thanh bất ngờ ở đây là:
“Không ngờ khối đá hình cầu kia lại là một quả trứng Thủy Giao yêu, mà đầu giao mẹ không biết vì cái gì mà đã bỏ mạng nên mới phong ấn và để lại Giao Châu mãnh vỡ bảo vệ nó hậu đại.”
“Trên Trái Đất thật có Giao Long! Vậy có hay không người tu tiên như mình?” Diệp Thanh không khỏi suy nghĩ.
Diệp Thanh nhìn một vòng xem xét: “Cũng không thấy cốt giao, xem ra là đã bỏ đi sau đó.”
Bất quá nghĩ cũng phải, Giả Đan viên mãn yêu thú toàn thân là bảo. Đã nó muốn che giấu hậu đại, vậy thì có c·hết cũng không thể t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng tại đây.
Diệp Thanh nhìn lại trước mắt bình chướng, lại nhìn qua khối Giao Châu mãnh vỡ đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt chớp tắt, suy nghĩ…
Thân là Tiên Thiên Linh Quỷ có khả năng xuyên tường, phi thiên độn địa Tiểu Lục Tử, tuy không thể trực tiếp xuyên qua tấm này bình chướng, nhưng nó có thể chạm tay lên trên vách bình chướng mà không có bị phản chấn, từ đó cấm chế này xem ra là không có lực sát thương, chỉ vì phòng hộ đồ vật bên trong mà tồn tại. Đã cấm chế thủ hộ theo thông tin hệ thống cung cấp là yêu lực còn lại rất ít, hắn có thể hay không phá cấm mà vào?
Diệp Thanh tâm niệm vừa động, Tiểu Lục Tử từ từ lui lại, nó phất tay bắn ra cùng lúc năm phát Linh Lực Đạn Chỉ.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Bình chướng chịu đến năm đòn xung kích lại bình yên vô sự, chỉ gợi lên gợn sóng nhỏ.
Diệp Thanh không thể không tự thân động thủ.
Một đạo hỏa cầu áp súc to bằng đầu người được Diệp Thanh thi triển lập tức bắn thẳng hướng bình chướng.
Một tiếng “Ầm!” qua đi, bên trên bình chướng mơ hồ xuất hiện một vết nứt, bên trong Giao Châu quang mang càng ảm đạm hơn trước.
Diệp Thanh thấy vậy thì vui mừng, gọi Tiểu Lục Tử trở về. Hắn toàn lực thôi động linh lực, từng đạo từng đạo hỏa cầu bổ vào bình chướng cùng một chỗ bên trên.
Âm thanh bạo tạc qua đi, bên trên bình chướng rốt cuộc mở ra một vòng tròn vết nứt.
Diệp Thanh thân ảnh lóe lên, lập tức xuất hiện tại vết nứt phía sau, hắn xoay người nhìn chằm chằm vào bình chướng vết nứt đang từ từ khép lại:
“Phá cấm hoàn toàn với tu vi hiện tại xem ra là điều không thể, nhưng mà đục một lỗ nhỏ chui vào là dễ dàng. Không phá toái cũng tốt, xem như là lồng phòng hộ tạm thời.”
Nhìn qua hào quang nhàn nhạt chớp tắt to bằng nửa cái trứng gà đã phá toái quá nửa Giao Châu, lại nhìn qua viên kia hai màu thạch trứng, Diệp Thanh không khỏi cảm khái.
Giao Châu là chí bảo của loài giao, hơn nữa đạo hạnh không sâu giao là không thể tu thành. Nó xem như là nơi hội tụ tất cả bản nguyên của giao, mất đi Giao Châu thì gần như mất đi hơn nửa cái mạng, tổn hao phân hơn nửa đạo hạnh. Vậy mà con giao mẹ đã mất đi hơn nửa cái mạng đó còn nguyện dùng tất cả phần còn lại của nó để bảo vệ cho con.
[Kiểm tra phát hiện một quả yêu thú trứng có huyết mạch Giao Long, phải chăng đăng ký vì khế ước thú?]
“Hả? Hệ thống còn có bực này hack công năng? Ta còn chưa chạm vào nó đâu!” Diệp Thanh kinh hỉ.
"Có." Diệp Thanh lập tức lựa chọn.
[Khế ước ký kết thành công!]
“Đã vậy còn quá nhanh!”
Âm thanh máy móc vang lên, Thủy Giao trứng cũng lập tức lóe lên nhàn nhạt hai màu vàng trắng quần sáng sau đó thì nội liễm. Diệp Thanh phát hiện mình cùng viên trứng yêu thú này sinh ra vi diệu liên hệ. Tuy không tài nào cùng Phệ Linh khế ước của Tiểu Lục Tử so sánh, nhưng khống chế sinh tử là không vấn đề.
[Cần lượng lớn tinh thuần năng lượng để ấp nở, phải chăng ấp nở? Có/Không?]
“Tân sinh thì có Luyện Khí hậu kỳ tu vi, phản phệ thì có hệ thống khế ước nên cũng không sợ. Tinh thuần năng lượng coi như cũng có, nhưng lượng lớn thì ở đâu ra nha? Có hút khô ta và Tiểu Lục Tử sợ là cũng không đủ dùng.” Diệp Thanh do dự.
Ánh mắt hắn đảo qua không gian hệ thống rồi dừng lại trên viên kia tàn phá Giao Châu, Diệp Thanh hai mắt không khỏi sáng lên.
“Cái này gọi là vật tận kỳ dụng hay là vật quy nguyên chủ?” Diệp Thanh cảm khái nói.
Diệp Thanh hướng Tiểu Lục Tử ra hiệu, nó lập tức từ bên trong khí hải bay ra, cẩn thận từng li từng tí bắt lấy cái kia Giao Châu mãnh vỡ.
Tu vi quá chênh lệch nên thần thông thiên phú của Tiểu Lục Tử không có tác dụng là Diệp Thanh có dự liệu trước.
Khi Tiểu Lục Tử ngón tay chạm đến Giao Châu trong nháy mắt, Diệp Thanh cũng trong lòng mặc niệm lựa chọn ấp nở, dị biến lúc này nảy sinh.
Vân khí từ Giao Châu mãnh vỡ bốc lên, kèm theo đó là thủy vụ tràn ngập bao trùm cả không gian bình chướng. Bên trong Giao Châu đột nhiên tràn ngập một tầng sáng rực bạch quang, quấn lấy ngón tay, nhanh chóng tràn vào Diệp Thanh cơ thể, như nhận ra hắn mới là chủ nhân thật sự của giao trứng.