Chương 15: Long Vương Miếu
Thanh Liên là một tỉnh thuộc vùng Đồng bằng sông Cái, nước Nam Việt. Được thành lập trên cơ sở hợp nhất hai thị xã Hoa Tây và Cao Phong vào năm 1976, tỉnh Thanh Liên vốn nổi tiếng với những cánh đồng sen bát ngát, những khu rừng sinh thái ngập nước mang nét đẹp hoang sơ, mộc mạc do thiên nhiên ban tặng.
Tỉnh Thanh Liên có đường biên giới giáp với nước Cao Miên, là nơi sông Cái chảy vào địa phận nước Nam Việt, cũng là tỉnh duy nhất trong mười ba tỉnh của vùng Đồng Bằng Sông Cái, có địa bàn ở cả hai bờ sông, bắc bờ Hoa Tây, nam bờ Cao Phong. Năm 2013, một cây cầu dây văng được xây dựng bắc qua sông Cái nối liền hai thị xã đã được khởi công xây dựng, nhưng mãi tới năm 2018 cây cầu tên Cao Phong này mới được thông xe. Vậy nên hiện tại trên địa bàn cả hai thị xã đều có nhiều bến phà lớn nhỏ hoạt động để phục vụ nhu cầu đi lại của người dân.
Nhắc tới bến phà ở thị xã Hoa Tây, ngoài bến phà đi thị xã Cao Phong, thì được biết đến nhiều nhất là bến phà Long Vương nối liền địa phận huyện Tam Hiệp và huyện Thanh Hà. Cũng không phải vì bến phà này có diện tích lớn hay nằm ngay giao giới của sông Cái đổ về sông Thanh Hà, mà vì ở ngay bến có một cái miếu được nhiều người khẳng định rất linh thiêng tên Long Vương Miếu.
Ví như bà Phan Thị Lành ở Lai Vung bị bệnh tiểu đường đã lâu, chữa chạy khắp nơi không khỏi, cuối cùng gia đình phải lễ lạt lên miếu Long Vương khấn vái, một thời gian sau, dù không thuốc thang chữa chạy gì, bệnh đã tự khỏi.
Hay như câu chuyện về ông Lê Văn Hồi ở huyện Tân Khánh khổ sở vì con cháu làm ăn thất bát, về đây cầu cúng tại miếu xin Long Thần giúp đỡ. Ông định thử một lần cuối, nếu thất bại, ông sẽ tự kết thúc cuộc đời. Ai ngờ, khi ông đang cúng, bỗng có cơn gió ngoài sông thổi vào, làm bay một tờ tiền ông cúng từ trên bàn thờ bay xuống cạnh chỗ ông đang khấn. Tờ tiền có đuôi là 69. Trưa đó, ông dốc hết những đồng tiền cuối cùng trong nhà đánh con đề 69, lại mua mấy tờ vé số có đuôi 69. Ai ngờ chiều về giải đặc biệt có đuôi 69, ông ăn đề đã đành, lại còn được một tờ vé số trúng giải đặc biệt ba trăm triệu. Cả gia đình ông thoát nợ. Từ đó cứ đến ngày rằm lớn, ông lại sắp lễ đến miếu làm lễ tạ Long Thần.
Những câu chuyện như trên đã kéo theo hàng tuần, hàng trăm người dân địa phương và ở các huyện, thị lân cận đến lễ bái tại miếu. Ngoài ra…
“Miếu Long Vương không chỉ phù hộ giúp người dân mưa thuận gió hòa, mà còn là nơi cầu tự. Nhiều cặp vợ chồng đến đây thắp hương và số nhiều sau đó đều có con cái như ý muốn. Năm đó, miếu đường vì giúp che giấu và bảo vệ quân kháng chiến mà bị quân giặc đốt đi. Những năm gần đây, người dân quanh vùng đã góp công tôi tạo lại ngôi miếu này, lấy theo tên tòa miếu cũ, kiến trúc được xây dựng theo kiểu chữ T, mái lợp ngói âm dương, rui mè bằng gỗ lim, nhưng quy mô nhỏ hơn xưa trên một phần nền móng cũ hướng ra sông Cái. Phía sau cánh cửa này là lối vào bí mật dưới lòng đất, địa đạo nằm ngay phía dưới phế tích tòa miếu cũ, kéo dài hướng tới sườn núi phía sau.” Hướng dẫn viên du lịch là người bản địa nhìn bề ngoài khoảng ba mươi tuổi tên Trần Lâm, anh ta vừa giới thiệu lịch sử nơi đây, vừa dẫn mọi người đi một vòng từ ngoài vào trong miếu đến trước tấm biển ghi: ‘Di tích lịch sử địa đạo miếu Long Vương’ thì chỉ vào cánh cửa hầm dưới sàn nói.
Rời đi nhà tổ sau đó Diệp Thanh cũng không có về ngay thị xã Hoa Tây, hắn đã hẹn với mẹ hắn rằng trời vừa tối sẽ có mặt, thì miễn hắn về kịp lúc là được. Khi Diệp Thanh đang ‘lang thang một mình’ trên quốc lộ thì bị người của đoàn khách du lịch trên xe khách đi ngang qua, họ nhận nhầm hắn là không có tiền đi xe nên mới phải cuốc bộ, nên xuống xe hỏi thăm một phen. Diệp Thanh sau khi giải thích là hắn đang chờ xe khách dọc đường, thì được họ nhiệt tình cho đi ké đến trạm xe buýt gần nhất trên địa phận thị xã Hoa Tây.
Sau khi Diệp Thanh hỏi ra mới biết bọn họ là đến từ tỉnh Vĩnh Trà bên cạnh tới tham quan, cúng lễ ở Long Vương Miếu. Đang rãnh rỗi không việc gì làm, Diệp Thanh thì thuận thế xin đi theo. Những tưởng hắn sẽ bị từ chối hoặc cần nhiều lời một phen, ai ngờ Diệp Thanh mới nói ra việc này thì người chủ xe đã lập tức đồng ý mà không mảy may suy nghĩ.
“Tầm hơn tám giờ sáng là thời điểm tốt nhất trong ngày để tham quan địa đạo, tôi sẽ dẫn mọi người tham quan địa đạo trước rồi chúng ta trở lên lễ bái Long Thần.” Trần Lâm nói rồi xốc cái nắp hầm lên, để lộ ra một cái tối om địa đạo, phía trong thoạt nhìn đen sì không thấy được thứ gì.
“Bên trong không để ánh sáng vì sợ đốt hết oxy, đường vào hơi hẹp nhưng sau đó khá rộng, bên dưới có lắp sẵn đèn.” Trần Lâm nhanh chóng bật công tắc đèn rồi dẫn đầu đi vào.
Đúng như Trần Lâm nói, thông đạo khá hẹp, người trưởng thành muốn khom người xuống mới có thể thông hành. Một đoàn người theo thứ tự theo sau Trần Lâm đi xuống. Địa đạo này được đào trên một khu vực đất sét pha đá ong nên có độ bền cao, ít bị sụt lở. Địa đạo được chia thành ba tầng, với nhiều ngõ ngách. Càng xuống phía dưới càng rộng ra, bao gồm nhiều phòng ở như nhà bếp, kho chứa, phòng làm việc, hệ thống đường ngầm dưới lòng đất và có các hệ thống thông hơi tại các bụi cây bên ngoài, có thể cô lập khi cần. Tầng trên cách mặt đất khoảng ba mét, tầng giữa cách mặt đất khoảng sáu mét, tầng dưới cùng sâu gần mười hai mét.
“Mọi người nhớ theo sát tôi, đường dưới này không khác gì mê cung, cũng đừng để bị lạc.” Trần Lâm tận chức tận trách hướng dẫn đường đi và giới thiệu.
…
Hơn một giờ sau đó, Diệp Thanh đứng trước cửa miếu nhìn vào một đoàn người đang làm lễ bái Long Thần, trên tay hắn không ngừng tô vẽ thứ gì đó trông giống như một tấm bản đồ. Phía trong thầy tế lễ âm thanh trang nghiêm liên tiếp vang lên:
“Con lạy chín phương Trời, mười phương Phật.”
“Con kính lạy bản thổ Thần, Long Thần chư vị.”
“Bái lễ chủ là: …”
“Ngụ tại: …”
“Hôm nay là ngày… tháng… năm…”
“…”
Diệp Thanh một bên nghe buổi tế lễ, một bên thông qua Tiểu Lục Tử giác quan vẽ lại sơ đồ hang động. Đây là một sơn động ngầm dưới lòng đất, chỉ cách tầng chót địa đạo sâu thêm chừng bảy mét, nhìn sơ qua hẳn là một hang động đá vôi tự nhiên.
Chỉ có thể nói vận khí hắn không tệ!
Trong quá trình Diệp Thanh đi tham quan, Tiểu Lục Tử vô tình phát hiện sóng linh lực bên dưới địa đạo, tuy là nguồn năng lượng này khá yếu lại ngắt quãng, nhưng không thể tránh thoát sự mẫn cảm đối với linh lực ba động của Tiên Thiên Linh Quỷ.
Đối với một người vốn yêu thích du lịch, khám phá như Diệp Thanh thì nơi này hoàn toàn là một cái rất không tệ địa điểm thám hiểm. Quan trọng hơn nữa là Tiểu Lục Tử cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác thường, hẳn là sẽ không có cái gì ma quỷ tồn tại. Phi thiên độn địa, nhìn trong đêm tối như ban ngày chỉ là cơ bản thao tác đối với bản thể vốn là Tiên Thiên Linh Quỷ như Tiểu Lục Tử. Cho dù hang động có sập, chỉ cần không ở quá sâu, với tu vi hiện tại Tiểu Lục Tử hẳn có thể mang theo Diệp Thanh thoát đi dễ dàng. Khám phá tuy rất hồi hộp, rất vui nhưng cũng phải cẩn thận giữ mạng.
Diệp Thanh cảm thấy hết sức kích thích.
Lại hơn một giờ về sau, trạm xe buýt…
“Chú Xuân Trường à, tiếp tục như vậy đi xuống, không biết muốn đến khi nào. Ý cháu đã quyết! Chờ một lát xe buýt đến cháu thì có thể theo đó trở về. Mặc khác, mọi người cũng có địa điểm khác cần đi tiếp. Chú không cần phải tiễn cháu nữa.” Diệp Thanh cười khổ. Người này cũng quá khách khí đi, hắn đều đã nói lời tạm biệt ba lần.
Sau khi buổi tế lễ kết thúc, Diệp Thanh cùng đoàn du lịch lên phà trở về bên kia sông. Xe khách đi đến trạm xe buýt địa phận thị xã Hoa Tây mới dừng lại để Diệp Thanh xuống.
“Cháu nói cũng đúng. Đã vậy chúng ta thì chia tay tại đây. Có dịp qua tỉnh Vĩnh Trà chơi thì nhớ liên hệ chú. Cháu đi đường nhớ cẩn thận.” Người đàn ông này tên đầy đủ là Nguyễn Xuân Trường, năm nay hơn năm mươi, theo như tự giới thiệu thì ông ta là chủ một tiệm đồ gỗ nội thất ở tỉnh Vĩnh Trà. Một đường đi tới, hai chú cháu trò chuyện cũng rất hợp ý. Trước khi chia tay, ông ta còn đưa cho Diệp Thanh một tờ danh th·iếp, dặn hắn có dịp thì nhớ ghé chơi.
“Nhất định rồi chú Xuân Trường. Chúc mọi người mọi sự thuận lợi.” Diệp Thanh vẫy tay tạm biệt. Hắn nhìn chiếc xe khách hai mươi chín chỗ đã đi xa khỏi tầm nhìn thì lập tức thi triển Ẩn Thân thuật, rồi dùng Ngự Phong Hài ngự không ở tầng trời thấp nhanh chóng quay lại Long Vương Miếu. Hắn đang gấp trở lại đi thám hiểm sơn động.
“Ông chủ ơi, em nhìn tới lui cũng chỉ thấy đó chỉ là một thằng nhóc bình thường, tuổi cũng mới mười lăm, ngài làm ông nội hắn còn được đâu, vì sao phải khách khí thân thiện như vậy?” Trên xe, Vũ Lan Anh ngồi kế bên ghế lái, nàng ta gặp Nguyễn Xuân Trường tâm tình không sai thì lên tiếng hỏi thăm. Nàng là thư ký của hắn nên mới dám mở miệng, nhân viên khác dù có tò mò, đều lặng im thin thít mà ngóng lỗ lai lắng nghe.
“Ta cũng không chắc, chỉ có cảm giác tên nhóc này không phải người bình thường. Mấy chục năm thương trường cho ta trực giác khá là nhạy bén. Hơn nữa… Từ đầu trên quốc lộ, khi ta nhìn thấy Diệp Thanh một thân ăn mặc không một hạt bụi một khắc đó, cho đến tận bây giờ đã qua bao nhiêu giờ, đi qua cả địa đạo, ngươi nghĩ kỹ lại xem người hắn có dính tí bụi đất nào không?” Nguyễn Xuân Trường không vui trả lời. Làm thư ký của hắn, cô nàng này ít nhất cũng phải có chút ánh mắt!
“Còn có khí chất của hắn… Ngươi ánh mắt còn thiếu chút. Sau này cần để ý nhiều hơn!” Nghe hắn uy nghiêm giọng nói, nào còn có thân thiết, khách khí như trước mặt Diệp Thanh.
“Xin lỗi ông chủ. Lan Anh đã biết sai.” Vũ Lan Anh nghe vậy thì vội nhận sai.
Người ngoài có thể không biết, chứ nàng và nhân viên trên xe rõ ràng ông chủ mình là giám đốc một công ty nội thất lớn ở Vĩnh Trà, thị trường xuất khẩu sang hẳn nước ngoài. Bình thường trong công việc đều cực kỳ nghiêm túc, lại có tuổi mà chưa có con trai nối dõi nên tính tình khá nóng nảy, nhân viên công ty đều rất sợ hắn. Trên xe hiện tại đều là nhân viên có thâm niên.
Nguyễn Xuân Trường không có nói tiếp, hắn nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần.
Trên xe bầu không khí lập tức trở lại im ắng. Bọn họ nghe qua ông chủ phân tích, dù đều tò mò về Diệp Thanh nhưng cũng không dám hỏi tiếp.
Ba mươi phút sau đó, Diệp Thanh đã có mặt ở tầng cuối địa đạo. Hắn trước tiên cho bản thân thi triển một lần Quy Tức thuật, sau đó để Tiểu Lục Tử mang hắn đi.
Diệp Thanh cảm giác thân thể trầm xuống, nhanh chóng xuyên qua đất đá. Một giây không đến, Diệp Thanh thì xuất hiện ở một cái tối om trong sơn động.