Chương 11: Không Thể Câu Thông
Gần mười một giờ đêm, ngoài trời nhà tổ họ Diệp bắt đầu nổi gió, thổi vào các ô cửa sổ kêu “kẹt kẹt”. Bên trong nhà, hai tên trộm đang chầm chậm tiến vào trong thiên phòng. Trong góc phải bức tường đối diện với lối vào phòng ngủ được đặt một chiếc gương chữ nhật lớn. Nằm cạnh đó là một cái tủ quần áo gỗ có đồ án hoa hồng với lớp sơn cũng đã bong ra từng mảng, bên trong tủ còn tỏa ra nhàn nhạt mùi long não, lộ ra có phần âm u cũ kỹ.
Nhìn gương mặt bản thân phản chiếu qua ánh đèn cầy, Mậu Thủy cùng Vương Lâm lần đầu tiên trong tối nay có cùng suy nghĩ: “Gương gì mà đặt đối diện phòng ngủ, còn không che lại, nửa đêm cũng không sợ bị hù c·hết.”
Cánh cửa phòng ngủ mở sẵn bên ngoài, bọn trộm nhìn vào ánh sáng le lói đỏ đỏ mông lung bên trong, chúng nhanh chóng dập tắt nguồn sáng trên tay, dù tối hơn một chút nhưng mục tiêu là đã được xác định.
Vương Lâm cùng Mậu Thủy chầm chậm bước vào trong, đập vào mắt chúng là mục tiêu lần này, ‘thằng nhóc’ đang nằm ngủ đưa lưng về phía cửa, từ đầu đến chân chùm kín bởi một tấm mền trắng. Bên trái chiếc giường là một cây đèn dầu với tim đèn đã cháy gần hết được đặt trên một cái bàn vuông gỗ, phía bên phải còn đặt một chiếc ghế poang gỗ có chút dư vị cổ xưa.
Ánh đèn đỏ le lói trong bóng đêm, đồ vật trong phòng đều có phần cũ kỹ, đối tượng lại toàn thân che đậy bởi vải trắng, tất cả lộ ra quỷ dị. Nếu không phải biết trong ngôi nhà này vốn còn một đứa nhóc ở lại, thì hẳn chúng đã nghĩ mình bước nhầm vào một căn nhà ma.
Khoảng cách từ bọn chúng đến cạnh chiếc giường theo mắt nhìn ước chừng không tới năm mét, Vương Lâm cùng Mậu Thủy nhìn nhau ra hiệu rồi có thứ tự đặt nhẹ bước chân từ từ tiến lên. Hai tên trộm bước chưa được năm bước, bỗng nhiên những giọt nước từ phía trên “lộp độp” rơi xuống đỉnh đầu. Lúc đầu chúng còn nghĩ rằng do căn nhà đã cũ nên có chút nước mưa ứ đọng cũng là bình thường, nhưng đến khi cả hai bước ra cả mấy chục bước vẫn chưa tới nơi thì bọn hắn đều biết rõ nhất định là đã xảy ra vấn đề, nhưng xảy ra vấn đề gì bọn hắn căn bản nghĩ không ra, mà ‘nước mưa’ vẫn thỉnh thoảng lại rơi vào trên đầu chúng, ở vị trí khác hoàn toàn không có.
Đi tiếp một hồi, cả hai như đều sực nhớ lại cả ngày hôm nay thời tiết là nắng nóng, lấy đâu ra nước mưa? Quay qua nhìn nhau, trong bóng đêm mờ mờ cả hai đều cùng thấy được đối phương có chút hoảng hốt gương mặt, sau đó cùng lúc chầm chậm ngẩn đầu nhìn trên xà nhà.
Không gian vẫn chỉ là một màu tối đen, lại nhìn kỹ cũng không thấy gì khác thường, cả hai cùng thở phào một hơi, cuối đầu xuống dự định tiếp tục tiến lên thì lúc này ở phía trước Vương Lâm trước tiên phát hiện ‘người’ trên giường đã không thấy.
Vương Lâm dụi dụi mắt, chầm chậm mở mắt ra, nhìn lại trên giường trống trơn, nào có cái gì đồ vật, hắn quá sợ hãi, cả người cứng ngay tại chỗ. Lúc này Mậu Thủy ở ngay phía sau cũng thấy được tình huống, run giọng nói: “Lâm… Lâm ca, hay chúng ta đi về đi, nơi này… hình như… không được sạch sẽ.”
“Ực.” Vương Lâm tay cầm gậy gỗ cũng đầy mồ hôi, hắn nuốt nước miếng một cái còn chưa kịp trả lời thì lúc này, chiếc ghế poang gỗ bên giường vốn không người bỗng tự động có tần suất bập bênh phát ra âm thanh “kít kít” ánh đèn dầu sắp tắt trên bàn cũng bỗng nhiên chuyển sang xanh lá nhan sắc.
Vương Lâm cùng Mậu Thủy trái tim đập mạnh một cái, trên lưng cũng thấm đầy mồ hôi lạnh. Chỉ cần là người thần kinh không quá lớn, gặp loại chuyện này chắc hẳn đều phải sợ.
Vương Lâm, Mậu Thủy không dám phát ra một cử động, nhiệt độ cơ thể cả hai bắt đầu hàng thấp, còn thấp hơn nhiệt độ căn phòng. Chiếc ghế poang cứ lắc lư một lúc, sau đó tầng suất bập bênh ngày một giảm rồi dừng hẳn lại.
Từ trên xà nhà, hai giọt nước lạnh đúng lúc này rơi trên tóc chúng như đánh thức người trong mộng. Bọn trộm trong lòng càng cảm thấy khủng hoảng, nuốt nước miếng, gian nan ngẩng đầu.
Đập vào mắt chúng là một t·hi t·hể đang lơ lững, đung đưa phía trên xà nhà.
Thi thể có gương mặt trắng bệch, trắng ma quái không có mắt, mũi và miệng,… hoàn toàn trống trơn và bằng phẳng, từ đầu đến chân trang phục cũng thuần một màu trắng. Gương mặt đó tóc tai bù xù, nước từ trên t·hi t·hể chảy ra rồi như định vị rơi thẳng xuống hai người bên dưới. Sau đó gương mặt của t·hi t·hể bỗng biến thành một thanh tú thiếu niên, mang theo tiếu ý nhìn xuống hai tên trộm.
Mậu Thủy sợ đến tâm can đều run rẩy, bản năng vứt hết thứ trên tay, bỏ chạy giữ mạng.
“A!” Đột nhiên một bàn tay từ bóng đêm phía sau trường đến bóp lấy cổ hắn, Mậu Thủy như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên, hoảng sợ kêu thành tiếng “Lâm ca cứu em!” xong rồi lăn ra b·ất t·ỉnh nhân sự.
Diệp Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không nghĩ tới mới hù một chút thì sẽ đem bọn chúng dọa thành cái dạng này. Hắn đành thi triển thêm một lần Chướng Nhãn pháp rồi cúi người nâng lên tên Mậu Thủy.
Vương Lâm từ lúc gặp ‘ma’ cũng lập tức quay đầu bỏ chạy, hắn chạy còn nhanh hơn Mậu Thủy mà vượt lên phía trước. Bỗng nhiên nghe tiếng đàn em hét thảm thì Vương Lâm đâu còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn quăng luôn cả v·ũ k·hí trên tay rồi cũng không quay đầu lại xem mà dùng hết sức bú sữa mẹ chạy thục mạng.
Vương Lâm chạy đến sức cùng lực kiệt lại phát hiện bản thân vẫn bị khốn một chỗ y như lúc đầu, hắn đâu biết rằng từ đầu bọn chúng chỉ là chạy một vòng lại một vòng bên trong phòng. Đúng lúc này, một quả thanh sắc ‘ma trơi’ đột nhiên hư không xuất hiện, bay lượn trước mặt Vương Lâm một vòng, rồi đâm thẳng vào trong tấm gương lớn.
Từ trong tấm gương lập tức phát ra khàn khàn mà rùng rợn âm thanh: “Trả… mạng… cho… ta! Trả… mạng… cho… ta!”
Một con ma áo trắng với gương mặt đầy ghê rợn từ từ bò ra khỏi chiếc gương, nó nằm nhoài người ra sàn nhà đòi hắn trả mạng. Gió thổi vào lỗ tai của Vương Lâm như có người đang ghé vào đó nói chuyện, giọng nói âm lãnh lại có chút t·ang t·hương, cũng có chút ác ý. Vương Lâm thề hắn nghe con ma nói rõ từng chữ một, quá sợ hãi hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng quay đầu liền chạy.
Chướng Nhãn pháp ở phương diện ẩn nấp là không thể so sánh với Ẩn Thân thuật. Tuy nhiên, Diệp Thanh bằng vào sự quỷ mị trong đêm tối của Ma Linh Thiểm kết hợp với Chướng Nhãn pháp lại có cùng Ẩn Thân thuật một chút dị khúc đồng công. Chỉ thấy trước mắt Vương Lâm bây giờ là tên Mậu Thủy hai mắt nhắm nghiền, cả người không chạm đất, trôi nổi trên không từ từ bay tới phía hắn.
Trước sau đều không đường có thể đi, biết không thể thoát khỏi, Vương Lâm kinh hãi tay đều cứng lại rồi, thậm chí phía dưới không chịu được bắt đầu bài tiết ra ngoài. Vương Lâm như không thấy được bản thân hiện trạng, hắn qùy xuống điên cuồng dập đầu, khóc lóc xin tha mạng: “Huhuhu… Làm ơn hãy tha cho tôi, tôi cũng không phải cố ý quấy rầy các vị nghỉ ngơi. Tôi cũng chưa từng g·iết hại ai, nhà tôi còn mẹ già con nhỏ cần chăm sóc. Làm ơn tha cho tôi… Huhuhu…”
Diệp Thanh nhìn về phía Vương Lâm đủng quần một mặt ghét bỏ, cũng không xem hiện tại khứu giác hắn linh mẫn cỡ nào, mùi vị gì đều nhân lên gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần. Diệp Thanh quăng tên Mậu Thủy như chó c·hết vào trước mặt Vương Lâm, rồi dữ tợn lên tiếng: “Dám quấy rầy ta nghỉ ngơi, ai cho các ngươi lá gan, đã vậy thì xuống đây làm quỷ bộc hầu hạ ta.”
Vương Lâm nghe đến phải làm quỷ bộc, quá sợ hãi, hắn dập đầu còn dùng sức hơn trước, liên miệng cầu xin. Mậu Thủy bị quăng ngã trên nền gạch lạnh lẽo quá đau cũng tỉnh lại, hắn la thất thanh: “Có ma! Cứu mạng…” Mậu Thủy chưa nói hết câu đã thấy một màn trước mắt, hắn quá hoảng hốt mà học Vương Lâm dập đầu lạy lục xin tha: “Xin tha cho tôi, tôi xin hứa ngày rằm hàng tháng đều sẽ đốt tiền vàng mã cho các ngươi, nhà tôi còn mẹ già con nhỏ...”
“Đúng là huynh đệ, cầu xin còn đúng một bài.” Diệp Thanh trong lòng cười mỉa mai.
Tha cho các ngươi?!”
“Đêm nay là ngày ta nhập được vào thân thể đứa nhỏ này, tâm tình không tệ, tha cho các ngươi cũng là có thể. Nhưng mà…” ‘Con ma’ nói đến đây thì ngừng lại như đang nghiền ngẫm suy nghĩ.
Đến bây giờ thì Vương Lâm, Mậu Thủy cũng đã hiểu nguyên bản thằng nhóc trong nhà này là bị ma nhập. Nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc, nghe được còn có thể giữ mạng, nhanh nhẹn dập đầu đồng thanh nói: “Chỉ cần tha mạng cho tôi muốn tôi làm việc gì cũng có thể!”
“Chuyện gì cũng có thể?! Uhm, vốn dĩ là muốn lưu các ngươi làm quỷ bộc, nhưng bộ thân thể này cũng chỉ là thiếu niên, huyết khí phương diện cũng không đủ lắm dùng, hai người các ngươi đến vừa vặn, mỗi tên chỉ cần cống hiến cho ta hai mươi năm dương khí, ta thì tha các ngươi một mạng.” Diệp Thanh nói rồi cũng không cho bọn chúng thời gian làm ra lựa chọn mà lập tức hành động.
‘Con ma’ áo trắng trước gương lập tức bay đến, cúi đầu trước mặt Vương Lâm cùng Mậu Thủy ‘mở miệng’ hút ra từng ngụm dương khí. Hai têm trộm chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, thân thể dần biến suy yếu, chúng theo bản năng giãy giụa nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, rất nhanh cả hai thì ngất đi.
Con ma biến trở lại thành quả cầu màu xanh rồi chui thẳng vào người Diệp Thanh rồi biến mất. Diệp Thanh tay phải xách Mậu Thủy, tay trái ghét bỏ xách theo Vương Lâm thi triển thân pháp ra khỏi nhà. Hắn nhét hai tên trộm vào bụi tre gần bờ sông, cho chúng tự sinh tự diệt.
Diệp Thanh trở lại nhà thì cũng đã qua nửa đêm. Cả căn nhà được thi triển Cách Âm thuật nên phía trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài là không hề hay biết.
[Ngươi thành công đuổi đi bọn trộm, thu hoạch được một môn kiếm pháp, một môn luyện thể công pháp, một kiện pháp khí]
[Chúc mừng ngươi thu hoạch được Du Long kiếm pháp, luyện thể công pháp Thanh Đế Trường Sinh Thể quyển một, cực phẩm pháp khí Khốn Ma Trạc]
[Khốn Ma Trạc đã thêm vào không gian hệ thống. Du Long kiếm pháp, Thanh Đế Trường Sinh Thể quyển một đang truyền thừa trong...]
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên thông báo phần thưởng lần này, Diệp Thanh im lặng nhắm mắt tiếp nhận truyền thừa.
Một lúc lâu sau, hắn từ từ mở mắt, rồi lại cau mày.
“Thanh Đế Trường Sinh Thể!”
Trường Sinh Thể, Trường Sinh Công, hai môn công pháp luyện khí và luyện thể đều có tên Trường Sinh, phải chăng là xuất từ cùng một môn phái?
Diệp Thanh thử nghiệm trong lòng mặc niệm hỏi thăm hệ thống, nhưng mà hệ thống không có đáp lại hắn.
“Xem ra là không thể câu thông.” Diệp Thanh lầm bầm.