Nếu Lạc Thừa Ảnh đã đồng ý, đương nhiên Thanh Thương cũng không có ý kiến. Y chưa từng thân thiết với Lạc Thừa Ảnh lúc hắn sắp sinh, vậy mà chỉ vì lý do này... Với thân mình hiện giờ của hắn, Thanh Thương quả thật không biết nên làm thế nào mới phải, thêm nữa Lạc Thừa Ảnh yếu như vậy, y làm sao có thể hào hứng làm loại chuyện đó cho được. Chỉ vì mong Lạc Thừa Ảnh có thể sớm sinh, quả thật cũng không còn biện pháp nào khác.
Lạc Thừa Ảnh nhắm mắt lại tựa vào giường, bộ dáng dường như mặc người khi dễ, hắn cũng không nghĩ tới, Lạc Phong vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp này. Mặc dù chuyện này hắn cùng với Thanh Thương đã làm vô số lần, nhưng hiện giờ... Lạc Thừa Ảnh trong lòng trăm mối ngổn ngang, bây giờ thân thể như vậy, giống như phế nhân, lại còn muốn y làm loại chuyện đó với mình... Thật sự quá xấu hổ... Cho dù đối phương là Thanh Thương, hắn cũng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào. Trong lòng âm thầm kêu khổ: đứa nhỏ này, khiến hắn ăn biết bao nhiêu khổ...
Thanh Thương đứng bên cạnh biết Lạc Thừa Ảnh đã chuẩn bị xong. Chỉ còn y... Âm thầm thở dài một hơi, một tay vén lên y phục của hắn, nơi đó vẫn rũ xuống như vậy. Cho dù không dậy nổi bọn họ vẫn phải làm, Thanh Thương trong lòng cười khổ, hóa ra bọn họ làm chuyện này như là một nhiệm vụ hay sao?... Phía dưới tay xoa nắn lúc nặng lúc nhẹ, cố gắng làm cho bản thân hưng phấn, không lâu sau, nơi ấy cũng đứng thẳng lên. Thanh Thương buông tay, không bận tâm đến hạ thân trướng đến đỏ bừng, tiến tới bên giường nâng Lạc Thừa Ảnh dậy. Mấy năm gần đây, y cũng đã sớm luyện được tính nhẫn nại. Bình thường đều là Lạc Thừa Ảnh nói dừng liền dừng, cho dù y đang tận hứng cũng phải dừng lại, sau đó tự mình giải quyết. Bây giờ, có lẽ là lần cuối cùng rồi. Sau này cũng không có Lạc Thừa Ảnh bên cạnh, nghĩ đến điều đó y cũng chẳng còn dục vọng gì nữa.
Dìu Lạc Thừa Ảnh đứng bên giường, hai tay hắn nắm chặt lấy đầu giường, đưa lưng về phía Thanh Thương, đầu cúi thấp. Thanh Thương cũng biết Lạc Thừa Ảnh đang xấu hổ, vòng hai tay ôm hắn vào lòng, nâng bụng hắn, để hắn tựa vào người y. Nhìn người trước mắt, mới phát hiện ra, Lạc Thừa Ảnh thần tình đỏ bừng, lan ra đến tận cổ. Đối mặt với loại chuyện như này hắn vẫn xấu hổ như vậy, nhưng chính sự xấu hổ ấy lại càng khiến hắn trở nên mê người. Nếu đây không phải lúc nguy cấp, nếu không phải quan hệ của bọn họ như vậy, Thanh Thương nhất định sẽ đem hắn đặt dưới thân mà tận tình yêu thương một phen.
Hai người dựa sát vào nhau, Lạc Thừa Ảnh cảm nhận được rõ ràng thứ kia ngạnh lên đụng vào người hắn, theo bản năng muốn chạy trốn, lại nghĩ nghĩ, dù sao sớm muộn cũng bị y ôm, cũng không thể trốn được. Nhưng hắn càng không muốn để ý, lại càng cảm nhận được rõ ràng nhất cử nhất động của Thanh Thương. Hơi thở của y chạm vào cổ hắn, có chút ngứa, lại khiến cả người hắn run rẩy, hai tay nhẹ nhàng du tẩu trên bụng hắn, có lẽ Thanh Thương muốn hắn thả lỏng, nhưng lại khiến Lạc Thừa Ảnh càng khẩn trương hơn, thậm chí ngay cả lớp chai mỏng trên tay y hắn cũng có thể cảm nhận được. Còn có chỗ kia của Thanh Thương chọc vào hắn, vừa cứng vừa nóng... Bỗng nhiên có một suy nghĩ: hắn cùng với Thanh Thương hoan hảo lâu như vậy, tới giờ... tới giờ vẫn chưa biết chỗ đó của y ra sao... Lạc Thừa Ảnh cả kinh, mặt lại càng đỏ hơn, đầu óc của mình quả nhiên là hỏng rồi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đáng xấu hổ như vậy... Hai tay hắn càng siết chặt trụ giường, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Thật kì lạ, cũng không phải lần đầu làm chuyện này với Thanh Thương, hôm nay cớ sao lại khẩn trương như vậy...
Thanh Thương vén y phục của Lạc Thừa Ảnh, hắn cả người cứng ngắc, mặt sau siết chặt đến nỗi một ngón tay cũng không thể tiến vào.
"Giáo chủ, đừng như vậy, thả lỏng..."
Thanh Thương ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu như vậy, khiến Lạc Thừa Ảnh cả người tê dại, cơ thể thả lỏng một chút, Thanh Thương nhân lúc này chen một ngón tay vào, khiến Lạc Thừa Ảnh kêu lên một tiếng.
"A..." Mặt sau đột nhiên bị dị vật chen vào, tuy rằng không quá đau, nhưng cái cảm giác bất ngờ đánh úp lại, khiến Lạc Thừa Ảnh không biết phải làm sao, thân mình trở nên cứng ngắc, muốn đem ngón tay của Thanh Thương đẩy ra ngoài.
"Xin lỗi... giáo chủ, ngươi đau sao?" Thanh Thương không dám lộng thương hắn, chỉ đành tạm thời lui ra ngoài. Sau đó lại xoa một chút bôi trơn, muốn tiến vào lần nữa, nhưng bây giờ Lạc Thừa Ảnh không cách nào thả lỏng được bản thân... Nhớ tới thời điểm mình vừa được làm cận thị của giáo chủ, Lạc Thừa Ảnh đối với việc long dương bài xích vô cùng, bản thân y cũng phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới có thể hòa hoãn thái độ của hắn, may mắn là khi hắn mang thai thân thể trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cũng có thể là theo thói quen, mỗi lần làm Lạc Thừa Ảnh đều nhắm mắt lại tùy ý Thanh Thương hành sự.
Nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần Thanh Thương làm đều khiến Lạc Thừa Ảnh không được tự nhiên. Thế nhưng hôm nay, hắn lại phản ứng lớn như vậy, một chút cũng không làm được...
Lạc Thừa Ảnh cũng cảm thấy thật không còn mặt mũi nào, Thanh Thương làm vậy cũng chỉ muốn giúp hắn, đó cũng là biện pháp duy nhất, mà mình lại ngay lúc này không chịu phối hợp với y, thật là... Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn làm sao cũng không thể thả lỏng được, làm sao cũng không thể giả như không có chuyện gì phát sinh. Nghĩ đến mỗi lần Thanh Thương ôm hắn, hắn không nhịn được cả người phát run, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cùng với Thanh Thương làm loại chuyện kia, cả người liền cứng đờ. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, Lạc Thừa Ảnh vừa thẹn vừa vội, không ngừng lắc lắc đầu, dường như sắp khóc.
"Ta... Ta không được.... thật sự không được..."
Thanh Thương cũng không dám cưỡng ép hắn, trước mắt chỉ có thể làm mình bình tĩnh lại, sau đó an ủi Lạc Thừa Ảnh, một tay giúp hắn xoa bụng, một tay ở sau lưng giúp hắn thuận khí.
"Thanh Thương, ngươi... cứ trực tiếp vào là được, không cần, không cần để ý đến ta..." Lạc Thừa Ảnh cúi đầu thấp giọng nói, chỉ cần hắn có thể vỡ ối là tốt rồi, bất kể là như nào hắn cũng sẽ chịu đựng.
"Như vậy thì bị thương mất. Giáo chủ yên tâm, chúng ta cứ thong thả, nhất định sẽ làm được." Thanh Thương an ủi hắn, nhưng trong lòng so với hắn còn sốt ruột hơn, trời cũng sắp tối, kì hạn ba ngày cũng sắp hết, nếu đến lúc đó còn không vỡ ối, Lạc Thừa Ảnh không biết sẽ ra sao.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy hạ thân tê rần, y cúi đầu nhìn xuống, Thanh Thương lập tức hoảng sợ: Lạc Thừa Ảnh vậy mà... đang nắm trong tay hạ thân bán cương của mình!
"Giáo chủ ngươi... A ưm..." Thanh Thương cúi đầu rên rỉ một tiếng, lực đạo tay của Lạc Thừa Ảnh không tốt, khiến y cảm thấy đau, nhưng chính sự ma xát không hề có kĩ thuật này, lại khiến y cảm thấy khoái hoạt đến cực điểm, dù sao, người đó là Lạc Thừa Ảnh, là người mà y nằm mơ cũng muốn có.
"Thực xin lỗi... làm ngươi đau..." Lạc Thừa Ảnh đỏ mặt giải thích, loại sự tình này quả nhiên mình ngốc muốn chết.
Thanh Thương đang suy tư, không biết vì sao Lạc Thừa Ảnh lại đột nhiên làm vậy, lại thấy y đột nhiên hạ thắt lưng, đem hai chân mở rộng ra, không ngừng áp sát, mắt thấy hắn sắp dùng hậu huyệt hàm trụ Thanh Thương.
"Giáo chủ không cần... " Thanh Thương vội vàng ngăn lại, không có bôi trơn cùng tiền diễn, cứ như vậy mà vào chắc chắn sẽ nứt ra, Lạc Thừa Ảnh sắp sinh, mặt sau không thể bị thương được.
Ngăn Lạc Thừa Ảnh, Thanh Thương đau lòng ôm cổ hắn, để khuôn mặt đỏ bừng của hắn tựa vào đầu vai mình, cởi bỏ y phục, trong giọng nói tràn ngập sự thương tiếc: "Ngươi điên rồi, sẽ bị thương đó... Tin tưởng ta, nhất định sẽ có cách, được không?"
"Thanh Thương, ta, ta không phải... Thật vô dụng..."
"Giáo chủ đừng suy nghĩ nhiều, người bị kẻ xấu hãm hại, chỉ cần vượt qua lần này, sẽ không có việc gì hết."
Gắt gao ôm hắn, ôm chặt lấy hắn, không muốn buông hắn ra. Nếu hắn có thể vĩnh viễn ở trong lòng mình như vậy, ỷ lại vào y, vậy thì thật tốt...
"Nhưng... A...ưm...a..."
Đang muốn nói tiếp, lại thấy Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, cong thắt lưng, thân mình không ngừng trụy xuống.
"Giáo chủ ngươi làm sao vậy?"
Thanh Thương kiểm tra, bụng vẫn giống như trước đây, có điều hơi cứng một chút. Lạc Thừa Ảnh cúi đầu nhịn, có chút mệt mỏi, "Không có gì, nước ối vỡ..."
Cúi đầu nhìn, khố dưới thân Lạc Thừa Ảnh đã ướt, tâm trạng Thanh Thương nhất trời trùng xuống, y ngay lập tức co người lại, nước ối vỡ, thời điểm thống khổ nhất cuối cùng cũng tới...
Chỉ cần nước ối vỡ, Lạc Thừa Ảnh sẽ vào phòng sinh sản. Quá trình sinh sản hoàn toàn đều dựa vào bản thân, không thể gặp bất luận kẻ nào, cũng không thể nhờ ngoại lực trợ giúp. Cũng chính là lúc này công lực của Ngô Thiên Quyết cuối cùng cũng hoàn thành.
Thanh Thương gọi cho Lạc Phong, sau đó ôm Lạc Thừa Ảnh vào sản thất.
Ở trong sản thất, Lạc Phong kiểm tra lại cho Lạc Thừa Ảnh lần cuối cùng, kết quả lại không giống lần trước. Ngôi thai ở trên, huyệt khẩu cũng chưa mở, hắn chỉ có thể dặn Lạc Thừa Ảnh chịu đựng một chút, sau khi nước ối vỡ thì sinh sản sẽ nhanh hơn, khi huyệt khẩu mở chỉ cần mau dùng sức sinh hạ đứa nhỏ.
Lạc Thừa Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, việc này diễn ra cũng là lần thứ mười, nhưng chưa lần nào y sợ hãi như lần này. Nhìn thấy cửa phòng sắp đóng, y không biết mình có còn mạng để ra ngoài hay không.
Thanh Thương thay cho Lạc Thừa Ảnh bộ y phục từ lụa tơ tằm ướp lạnh, trước khi sinh phải mặc cái này, có thể tăng thể lực của sản phu, sau đó ôm Lạc Thừa Ảnh vào bồn thuốc, trước khi sinh, hắn phải ở trong này ngâm một canh giờ, kích phát toàn bộ công lực Ngô Thiên Quyết ra bên ngoài.
Làm xong phận sự của mình, Thanh Thương xoay người rời đi, thật muốn quay lại nhìn hắn một chút, muốn quay lại nói với hắn một câu, nói cho hắn biết, mình đang chờ hắn, chờ hắn cả đời, chờ hắn nghĩ thông suốt, thế nhưng hắn vẫn một mạch đi thẳng, không hề ngoái đầu.
Tại một khắc kia Thanh Thương đóng cửa lại, Lạc Thừa Ảnh mở mắt lên tiếng, "Thanh Thương..." Hắn cúi đầu gọi tên y, vừa rồi không dám nhìn y, bây giờ mới dám mở mắt... Nhìn y một cái...
Giáo chủ thứ chín của Lạc Lam thánh giáo Lạc Thừa Ảnh, lúc này y đang chuẩn bị sinh hạ đứa nhỏ thứ mười, cũng là đứa nhỏ cuối cùng trong việc tu luyện Ngô Thiên Quyết. Toàn bộ các đường chủ, cửu đại hộ pháp, tứ đại trưởng lão đều đang ở ngoài điện chờ đợi. Mà Thanh Thương, ngồi gần Lạc Thừa Ảnh nhất, cách một cánh cửa bằng đá, bên nhau chờ đón đứa con chung thứ mười, cùng tương lai mờ mịt phía trước của bọn họ.