Thanh Ảnh

Chương 31: Tiểu Ảnh bắt đầu sinh




Lạc Thừa Ảnh nghiêng người tựa vào thành bể tắm thuốc, hai mắt khép hờ, nín thở ngưng thần, dùng mười năm công lực tu luyện Ngô Thiên Quyết mà y có dần dần đẩy ra. Thuốc này có tác dụng làm chậm lại quá trình vỡ ối, ngâm mình trong nước cũng khiến cho Lạc Thừa Ảnh khoan khoái không ít, dù vậy phần bụng nhô cao vẫn khiến y có đôi chút khó chịu. Đau bụng sinh lúc nặng lúc nhẹ, không hề có chút quy luật nào, y còn phải tập trung tinh thần chú ý tới hướng khí trong người, mỗi khi đau bụng, y theo bản năng lại mất tập trung, nội lực vừa mới ngưng tụ lại tán đi. Lặp lại đến năm sáu lần như vậy đều không thành công, Lạc Thừa Ảnh bắt đầu cảm thấy nhụt chí, dựa vào thành bồn, hai tay đặt lên bụng nghỉ ngơi trong chốc lát, hai chân gấp lại hơi mở ra, đau nhức ở sau lưng khiến hắn sắp không chịu nổi, cảm giác trướng đau không ngừng lan ra, từ ngực xuống và dần tản ra bốn phía xung quanh. Loại mệt mỏi cùng với đau xót này dần kéo tới gót chân, hơn nữa ba ngày trước đó quả thật đi lại nhiều, hai chân có chút phù thũng, hắn lo rằng mình ở đây không chống đỡ được bao lâu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chậm rãi xoay người, để bụng tì trên thành bể, sau đó hai tay chống lưng, thân người tiến về đằng trước, đưa phần bụng nặng nề kề giữa thân người và thạch bích bóng loáng.

"A...a..." Lạc Thừa Ảnh ăn đau cúi đầu rên rỉ, nhưng ít nhất làm như vậy có thể cố định được bụng, chí ít thời điểm cung lui mãnh liệt hắn có thể mượn lực trên thạch bích, không đến nỗi khiến bản thân phân tâm lần nữa.

Điều chỉnh tốt tư thế, Lạc Thừa Ảnh xuôi theo đan điền phát lực. Cảm thụ được một dòng nhiệt từ đỉnh đầu, đầu ngón tay xuất lực, thông qua các kinh mạch, thong thả vận hành trong thân thể. Dòng khí lưu chuyển rất chậm, Lạc Thừa Ảnh biết đó là do cơ thể mình, không thể tùy thời vận nội lực, nhưng hắn cũng không sốt ruột, nỗ lực tĩnh tâm ngưng thần. Luồng khí mỗi lần phân chia đều rất gian nan, mục đích không gì khác ngoài việc hướng tới đứa nhỏ trong bụng, mà dòng khí này mỗi khi đi tới bụng lại phân tán, Lạc Thừa Ảnh cũng phải theo đó phân tán sự chú ý. Do Ngô Thiên Quyết là môn võ chí dương, mà khi Lạc Thừa Ảnh mang thai đứa nhỏ toàn thân chí âm, bởi vậy, thân thể xảy ra sự xung đột vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng già néo đứt dây*, hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, đợi cho đến lúc đứa nhỏ sinh ra, chính là lúc toàn bộ âm khí chuyển thành công lực thuần dương.*Già néo đứt dây: bản gốc "vật cực tất phản", ý là "sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại." (-QT-). Dịch bựa: "Cố quá thì quá cố" :v :v :v (-Raph-)

Ước chừng một lúc sau, Lạc Thừa Ảnh đã dồn toàn bộ dòng nhiệt lưu về bụng của mình. Ngay lập tức, thai nhi trong bụng hắn không chịu nổi hắn dồn lực mạnh mẽ như vậy, liền bắt đầu đá mạnh.

"A.... A..." Lạc Thừa Ảnh một tay chống tường, cong thắt lưng, hai chân hơi khuỵu xuống, một tay run rẩy đỡ bụng, "Ư... Ưm..." Đứa trẻ đạp lung tung, dường như muốn thoát ra ngoài, giống như con ruồi mất đầu quẫy đạp lung tung trong bụng Lạc Thừa Ảnh, không hề hay biết phụ thân nó có chịu nổi hay không. Bụng càng ngày càng trướng, hắn đã đoán trước đứa trẻ không thoải mái sẽ đạp, trước kia đều như vậy, chẳng qua lần này... dữ dội hơn mà thôi. Lạc Thừa Ảnh tạm thời yên tâm, chỉ cần công lực vào bụng, sẽ không bị xói mòn, hiện tại điều hắn cần làm bây giờ là sinh hạ đứa nhỏ này, liền đại cáo công thành.

Có điều, sinh đứa nhỏ này ra, nói dễ hơn làm...

Cả người vô lực, Lạc Thừa Ảnh tựa vào cạnh bể, sờ chiếc bụng đã bắt đầu cứng lại, đứa nhỏ tuy rằng đạp rất khỏe, thế nhưng không có dấu hiệu đi xuống, bụng vẫn như trước nhô cao. Lạc Thừa Ảnh thở dài, có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Hài tử... Nhanh... Nhanh ra nào... Cha... sắp không chống đỡ được rồi..."

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, còn chưa tới một canh giờ, chưa thể ra khỏi dược dục trì, thế nhưng hắn đã không đứng nổi. Trong bụng đứa nhỏ quẫy đạp, hai dòng khí va chạm không chút lưu tình, hơn nữa còn không biết khi nào sẽ cung lui, thắt lưng giống như muốn gãy ra làm đôi... Dưới thân nước ối không ngừng trào ra, tuy nói dược dục có thể làm nước ối không bị mất quá nhiểu, nhưng xem ra, tình huống hiện tại không quá tốt. Một tay Lạc Thừa Ảnh run rẩy vòng ra đằng sau, sờ huyệt khẩu của mình, tức khắc lòng phát lạnh, mặt sau ngoại trừ việc có nước ối cùng với máu loãng chảy ra nên có chút ướt át ở bên ngoài, thì trên cơ bản không mở ra chút nào, nước ối đã vỡ một thời gian dài như vậy, thế nhưng lại không mở ra, làm sao có thể sinh...

"Hài tử, con... a... con, nhất định muốn gây sức ép cho cha sao... Ưm...a..." Lạc Thừa Ảnh không ngừng trấn an đứa nhỏ đang mạnh mẽ quẫy đạp này, hiện giờ cả người đều trướng đau, mệt mỏi, khiến hắn không còn phân biệt được nữa, trong bụng đứa trẻ gây sức ép, nhưng vẫn không chịu đi xuống. Xem ra, đúng là trước đó uống thuốc hoãn sinh quá nhiều, mới dẫn đến tình huống tiến thoái lưỡng nan như này.

Thời điểm sinh đứa nhỏ tiến thoái lưỡng nan, có thể nói là lúc đau đớn nhất...

Công lực thuần dương trong bụng dường như đang chiếm ưu thế, lực đạo của đứa nhỏ dần dần yếu đi, Lạc Thừa Ảnh trong lòng cả kinh, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, vốn là bình thường, thế nhưng nếu hiện tại đứa nhỏ không đạp nữa, vậy... Nghĩ đến đây, hắn bất chấp tất cả, vịn vào bể đứng lên bước tới chỗ cầu thang, hai chân dường như không còn là của mình, chạm xuống đất giống như giẫm lên bông, bậc thang cách đó rất gần, nhưng Lạc Thừa Ảnh làm sao cũng không thể bước tới.

"A...." Hé miệng thở phì phò, muốn dùng tay nhấc chân lên, nhưng lại có bụng cản trở, nên hắn không với tới. Cuối cùng chỉ đành ghé vào bậc thang, từng chút một đi lên. Liệu có ai biết, thân là giáo chủ Lạc Thừa Ảnh một tay che trời hiện giờ lại bị sinh nở tra tấn đến chật vật thê thảm như vậy.

Thật vất vả mới lên được, dưới chân trơn trượt, cả người liền khụy xuống, Lạc Thừa Ảnh theo bản năng ôm bụng, nghiêng người ngã xuống đất, bụng vẫn bị mạnh mẽ va chạm làm chấn động một chút.

"A...Ưm..." Hắn cau mày, hai tay ôm bụng, cố gắng đứng dậy. Hài tử trong bụng dường như rất bất mãn vì bị đụng phải, lại bắt đầu ầm ĩ.

"Ư..." Lạc Thừa Ảnh theo thói quen ấn bụng, lại nghĩ làm vậy không tốt cho đứa nhỏ, chỉ đành đổi thành nắm chặt tay, đứa nhỏ lại bắt đầu đạp, giống như là trừng phạt.

Trên bàn có nước và đồ ăn để hắn bổ sung thể lực. Lạc Thừa Ảnh chống người đi qua, nhấp một ngụm nước, cầm một miếng hoa quế cao, cắn hai miếng, trong ngực giống như bị đè nén, đều nôn ra hết. Bưng trà lên uống một ngụm đè xuống cảm giác buồn nôn này, cười khổ vuốt ve bụng đã cứng rắn: hài tử... khổ cho con rồi...

Vừa rồi ở trong bể có nước còn có thể thoải mái một chút, nhưng giờ... Lạc Thừa Ảnh nhìn giường phía trước, cả người bủn rủn vô lực, bây giờ người hắn như vậy, đi qua đó quả thực là gian nan... Một tay chống lên bàn, lúc này cung lui lại xuất hiện, "A... Ưm..." Lạc Thừa Ảnh há to miệng hô hấp, thắt lưng giống như gãy ra làm đôi vậy, thật khó chịu... Đột nhiên nghĩ tới Thanh Thương, thật muốn gặp y... Dù chỉ vừa mới tách ra, hiện tại lại nhớ y vô cùng, y luôn tại lúc hắn cảm thấy bất lực nhât kề bên cạnh giúp hắn, nhưng hiện giờ, không ai có thể giúp hắn hết...

Lúc đứng lên hai chân hắn run rẩy kịch liệt, hai tay đỡ bụng, thân mình hơi hướng về trước, Lạc Thừa Ảnh bắt đầu đi. Hắn quả thật là tự mình đi, xung quanh không có đồ vật nào có thể chống đỡ, Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể ôm bụng cố gắng đứng vững. Mỗi một bước đi đều phải dừng lại một lúc, có lúc cung lui kéo dài, lúc đó chỉ muốn đập đầu xuống dưới đất. Đau đớn thuyên giảm được một chút, thì cảm giác nóng như lửa đốt cùng với căng trướng trong bụng lại tới, vả lại đứa nhỏ quẫy đạp lung tung, cả người đều thoát lực. Trước không nghĩ tới, lần mang thai thứ mười này lại khó khăn tới vậy, chính vì không nghĩ tới, cho nên đúng là thực tế khác xa với lời đã nói.

"A... ưm..."

Cố gắng điều chỉnh tư thế, Lạc Thừa Ảnh tự tiếp lực cho bản thân, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, chân cũng bắt đầu cố gắng bước đi, lúc vịn tay vào thành giường, Lạc Thừa Ảnh giống như người tìm được cọng rơm cứu mạng, cả người ướt sũng, cố gắng đi qua. Hắn nắm lấy thành giường, sau đó nghiêng mình, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào đằng sau, nằm xuống, cố gắng duỗi hai chân, một loạt động tác đơn giản như vậy cũng khiến Lạc Thừa Ảnh mệt đến không còn chút khí lực nào, cũng may, cảm tạ ông trời, hắn cũng có thể nằm lên giường. Nghiêng đầu liền thấy, cũng không khỏi bị dọa, trên con đường hắn đi, con đường quanh co lòng vòng toàn là máu, lẫn với một ít chất lỏng trong suốt, đúng là nước ối đã vỡ chảy ra.

Hai chân tách ra, gấp lại, mở lớn hết sức, để đứa nhỏ đi ra. Thuận tay đem cái gối nhét vào nâng thắt lưng lên, nhưng tiếc rằng bụng rất nặng, cả người đều vô lực, làm thế nào cũng không nâng thắt lưng lên được.

"A... a!" Cố gắng vô ích, Lạc Thừa Ảnh nóng ruột, hét to một tiếng, mạnh mẽ bật dậy, nhanh chóng nhét đệm vào dưới thân, có chút xô lệch, nhưng vậy là tốt rồi. Hắn bật dậy đột ngột rồi lại thoát lực rơi xuống, đứa trẻ trong bụng cũng bị chấn động mà đạp hắn.

"A... a... "

Lúc này Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể há miệng thở dốc, vì một lần cố gắng mà trả giá thật lớn. Hơi thở hòa hoãn đôi chút, Lạc Thừa Ảnh lại đưa tay ra sau dò xét huyệt khẩu của mình, vẫn như trước không có gì thay đổi. Giường đệm dưới thân bắt đầu có chút ẩm ướt, nếu nước ối trong bụng chảy hết, chỉ sợ là một xác hai mạng. Nhìn bụng mình cao cao không ngừng rung động, Lạc Thừa Ảnh không nghĩ ra chủ ý gì, làm sao bây giờ, ai đến nói cho hắn biết phải làm sao bây giờ... Huyệt khẩu không mở, dù hắn có nằm trên giường thêm một năm nữa, hắn cũng không thể sinh được...

Trong bụng có hai dòng nhiệt khí, đứa nhỏ muốn đi xuống thì khí tràng hỗn loạn, nên huyệt khẩu không mở ra, cho dù nhịn đau đi bộ, cũng không có gì tiến triển.

"A... ưm..."

Lạc Thừa Ảnh nằm trên giường nhịn đau, cũng phải đến một ngày. Lúc này huyệt khẩu đã mở được hai ngón, mặc dù so với mười ngón còn khá xa, nhưng ít nhất cũng tốt hơn phải không? Nhưng Lạc Thừa Ảnh lo rằng, nếu như nước ối chảy hết mà hắn vẫn chưa sinh, hắn cùng đứa nhỏ chỉ có nước đều phải bỏ mạng.

"Ưm..."

Nghẹn một hơi cố gắng nâng người dậy, cố gắng dồn lực đẩy đứa nhỏ xuống như những lần sinh trước, hy vọng đứa nhỏ có thể vào sản đạo, cố gắng nửa ngày, cuối cùng đều tốn công vô ích, thật vất vả mới tích góp được chút thể lực giờ đều mất hết.

"Thanh Thương... A...a... Cứu ta... Giúp ta..."

Rõ ràng biết sẽ chẳng có ai đến giúp hắn, thế nhưng vẫn không nhịn được mà kêu tên người ấy, giống như chỉ cần làm như vậy là sẽ có thêm sức lực.

"Đau... Thật khó chịu... A Thanh... Thanh Thương..."

"A... không được... Không, không sinh được... Ưm... không được... Thanh Thương... A..."

Hắn loạn dùng sức, trong bụng cũng vậy, quậy phá ầm ĩ lung tung, lại không hề chui xuống sản đạo. Lạc Thừa Ảnh tay nắm chặt đệm, hai tay vô thức nắm chặt, hai chân không ngừng phát run, khó chịu không chịu nổi mà đạp loạn lên. Nếu như chỉ là cung lui đơn thuần, ít nhất có thể theo đó dùng sức sinh, nhưng hiện giờ cả người Lạc Thừa Ảnh đều bị gây sức ép, trong bụng trướng đau vô cùng khiến hắn không biết phải làm sao, không thể dùng sức, huống hồ, huyệt khẩu không mở đủ, có dùng lực cũng vô dụng. Lạc Thừa Ảnh hao tốn sức lực không gượng dậy nổi, thai cuối cùng này cho dù thời gian mang thai thuận lợi cũng chưa chắc đã sinh hạ bình an, vậy mà trong lúc mang thai cơ thể hắn nhiều lần bị hao tổn. Ngay cả những người mạnh nhất còn có thời điểm chống đỡ không được, huống chi là người đang mang thai, mà Lạc Thừa Ảnh so với người đang mang thai cũng khác biệt...

"A... A... Không... Không muốn... Thanh... Thanh Thương... Không muốn..."

Lạc Thừa Ảnh đã không biết thời gian trôi qua ra sao, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể vốn nặng nề nay lại trở nên nhẹ bẫng, sau đó trước mắt tối sầm xuống, rốt cuộc bóng tối bao phủ, cái gì cũng nhìn không thấy nữa...