"Ta về đã, buổi tối ngươi nhớ đến tìm ta... Thôi, quên đi, ngươi gặp ta lại kéo thêm rắc rối, ta đi tìm ngươi."
Lạc Phác Ngọc đứng ở lối rẽ, không nỡ buông tay Tiếu Di, lưu luyến không muốn rời đi. Hai người tuổi cũng đã bán trăm, lúc này lại tựa như mấy thiếu niên trẻ trung mới biết yêu lần đầu, vây hãm trong tình yêu cuồng nhiệt luôn muốn thời thời khắc khắc dính lấy nhau. Nhưng dù sao một người cũng là giáo chủ tiền nhiệm, một người là thị vệ tiền nhiệm của giáo chủ, đến cái tuổi này, dù sao cũng muốn tránh ánh mắt người khác. Lạc Phác Ngọc tuy rằng không can dự vào giáo vụ, nhưng cũng có một đại viện tử có kẻ hầu người hạ, hắn cũng không thể nghênh ngang mang Tiếu Di về, rồi trong mắt đám hạ nhân, nghĩ thế nào khi lão giáo chủ ra ngoài một chuyến liền đem về một phu quân? Cả Lạc Lam thánh giáo còn không phải sẽ đảo lộn sao. Hơn nữa lại còn ngay trước ngày sinh của Lạc Thừa Ảnh, thời khắc mấu chốt của việc tu luyện Ngô Thiên Quyết, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao để Lạc Thừa Ảnh bình an, chuyện khác đều không đáng nhắc tới. Huống chi, mình có được tâm của Tiếu Di, y nói một câu, dù mình lên trời xuống đất đều được, chỉ cần hai người vui vẻ bên nhau, đâu cần để ý người khác.
Tiếu Di cũng cười, gật đầu không ngừng, sớm muốn tới thăm Lạc Thừa Ảnh, trùng hợp làm sao, hôm nay tới đây lại có được thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Nếu phải cảm tạ, thật sự phải cảm tạ lão thiên gia một chút, kiếp này thương hại y, có thể cho y tìm lại được thứ đã mất. Chỉnh trang lại y phục cho Lạc Phác Ngọc, tỉ mỉ xem qua một lượt, xác định không lộ dấu hôn linh tinh khiến người khác hiểu lầm, bấy giờ mới thả hắn đi.
Dọc đường đi, hai người hai hướng, thế nhưng trên mặt đầy ý cười, trong lòng lại ngọt như mật, nhất thời cảm thấy tựa như bản thân trẻ đi hai mươi tuổi, làm chuyện gì cũng cao hứng, gặp ai nấy đều vui vẻ. Lạc Phác Ngọc trở lại viện tử của mình, cao hứng đến nỗi ban thưởng cho toàn bộ hạ nhân. Sau đó hắn ngôì một mình trong sân thưởng trà, ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, trong lòng thầm nghĩ: hôm nay sao trời lâu tối như vậy...
Chờ mãi mới đến tối, cơm cũng chưa ăn tử tế liền vội vàng chạy đến chỗ Tiếu Di. Hắn là lần đầu tiên tới đây, lần đầu tiên thấy nơi này. Xác định được những năm này Tiếu Di cũng không phải chịu khổ, mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống. Hai người ngồi ăn rồi nói chuyện, chưa nói được mấy câu liền ôm nhau, sau đó vào phòng, ở trên chiếc giường nhỏ của Tiếu Di lăn lộn.
Sau một hồi tính sự, hai người cùng đắp một cái chăn, đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc. Kịch liệt vận động ngừng lại, không lâu sau Lạc Phác Ngọc bị gió thổi có chút lạnh. Đem chăn kéo lên đến cổ, ngoài miệng có chút oán trách:" Ngươi chỉ có một cái chăn thôi sao..."
Tiếu Di biết hắn lạnh, cười áy náy, ôm hắn càng chặt, ngay cả chăn cũng ôm vào, "Ta ở một mình, còn có thể có mấy cái chăn... Đêm nay dùng tạm, mai ta lại đi lấy thêm mấy cái nữa..."
Lạc Phác Ngọc nghe y nói, nghĩ đến việc Tiếu Di một mình như vậy bao năm, trong lòng không dễ chịu, may mắn hiện tại vẫn chưa muộn, bọn họ còn cả đời phía trước...
"Còn có giường của ngươi, vừa nhỏ lại vừa cứng, sớm biết ta sẽ không đến đây..." Lạc Phác Ngọc tiếp tục oán giận, Tiếu Di không ngừng dỗ dành, thầm nghĩ: ngươi mà không đến mới là gặp quỷ ấy...
"Ngày mai ta nói với Lạc Thừa Ảnh, đổi cho ngươi cái mới." Lạc Phác Ngọc nằm trong ngực Tiếu Di, cọ cọ.
"Giáo chủ sắp sinh, thân mình lại không tốt, không nên làm phiền hắn." Tiếu Di nhớ tới tình trạng của Lạc Thừa Ảnh, trong lòng nhất thời trầm xuống.
"Giáo chủ? Hắn là con của ngươi..." Lạc Phác Ngọc không thích y đem quan hệ này nói thành chuyện không liên quan đến mình, trong lời nói mang theo chút hờn giận.
"Ta biết." Tiếu Di đáp, giọng nói tràn đầy sự cưng chiều.
"Về sau chúng ta cùng đi thăm Thừa Ảnh, không cần trốn trốn tránh tránh, sao lại không thể gặp mặt chứ!"
Tiếu Di tiếp tục cười, giống như dỗ dành tiểu hài tử, "Ta chỉ là lo lắng cho hắn, dù sao, có đi cũng không giúp ích được gì. Hơn nữa... Ngươi biết đấy, nếu ta đi cũng không quá thích hợp." Nhìn thấy Lạc Phác Ngọc định mở miệng, Tiếu Di đặt tay lên môi hắn, nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta quả thật không cần, chỉ cần bọn nhỏ đều sống tốt, ta đã cảm thấy hạnh phúc, huống chi hiện tại ta còn có ngươi, cũng không cầu mong gì hơn. Đáp ứng ta, chuyện của chúng ta... trước hết đừng nói cho bọn nhỏ..."
Lạc Phác Ngọc suy nghĩ một hồi, gật đầu, "Đều nghe lời ngươi. Hơn nữa, ta cũng không muốn chúng biết tình cảnh xấu hổ này..."
Tiếu Di "phốc" một tiếng phì cười, càng già, Lạc Phác Ngọc ngược lại càng đáng yêu, "Ai nói là xấu hổ, ta cầu còn không được."
"Aizz..." Lạc Phác Ngọc không tiếp tục nghĩ về việc này nữa, chui vào trong chăn, lại thở dài.
"Làm sao vậy?" Tiếu Di kéo chăn ra khỏi đầu hắn, trông thấy đôi mắt to của Lạc Phác Ngọc đang hấp háy nhìn y.
"Aizz... ngươi hôm nay thấy đấy, Lạc Long Uyên đúng là đứa nhỏ không có tiền đồ, vậy mà bị người bên ngoài làm cho lớn bụng, đối phương ấy vậy mà lại không biết chuyện... Nhìn xem đứa con trai quý báu của ngươi..."
Tiếu Di mỉm cười, "Đứa con trai này quý hóa này, còn không biết do ai sinh..."
"Hừ!" Lạc Phác Ngọc xoay người sang chỗ khác, "Đứa con ta khổ sở sinh ra mà tên đó cũng dám khi dễ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn." Một lúc sau, hắn lại nói, "Kì thật chuyện của Long Uyên còn đỡ, hiện tại ta lo lắng... Vẫn là Thừa Ảnh... Ta sợ hắn sẽ..."
"Yên tâm, sẽ không có việc gì." Tiếu Di trong lòng quả thực cũng lo lắng muốn chết, thế nhưng bây giờ chỉ có thể khuyên, chuyện của mọi người cũng không có cách nào, y cũng chỉ có thể tận lực giúp Lạc Phác Ngọc bớt buồn phiền.
"Ngươi cũng không phải không biết tình huống của hắn, tối kị sinh non, hắn lại gây sức ép như vậy..."
"Đừng nghĩ nhiều, tin tưởng ta, Thừa Ảnh cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."
Tiếu Di nhìn hắn, chắc chắn nói. Nghĩ tới nghĩ lui, người đau khổ nhất hiện giờ có lẽ là Thanh Thương. Bọn họ là phụ mẫu, trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng cũng không thể đau đớn bằng nỗi đau đớn như muốn sụp đổ của người thương bên cạnh. Loại đau đớn này y biết, nhưng năm đó Lạc Phác Ngọc khó sinh, cũng không khổ sở bằng Lạc Thừa Ảnh, vậy nên, trong lòng Thanh Thương không biết bất an đến nhường nào. Do dự một hồi, cuối cùng cũng không nói tâm tư của Thanh Thương đối với Lạc Thừa Ảnh cho Lạc Phác Ngọc. Y tự cảm thấy mình thật ích kỉ, tình nguyện gánh vác mọi chuyện, để Lạc Phác Ngọc cái gì cũng không biết, vô ưu vô lo, chỉ cần mình đến che chở, vậy là tốt rồi.
Vào trang chủ 3traphael.wordpress.com chuyên sinh tử văn/mpreg, để có cập nhật sớm nhất và chia sẻ buồn vui của bạn về bộ truyện đang đọc nhé. ^^–
Mấy ngày trôi qua, bụng Lạc Thừa Ảnh không còn đau đớn kịch liệt như ngày trước nữa, buổi tối cũng không cần uống thuốc đắng. Có điều mọi người đều biết đây cũng không phải dấu hiệu tốt đẹp, bụng không đau, nghĩa là cơn co thắt sẽ giảm nhẹ, cung lui quá yếu, đứa nhỏ sẽ càng khó sinh. Huống chi thai vị của Lạc Thừa Ảnh lại bị ngược, khó càng thêm khó.
Sắp tới lúc sinh, Lạc Phong vội vàng đến tháo đai cho Lạc Thừa Ảnh. Quá trình rất nhanh, nhưng Thanh Thương lại không dám liếc mắt dù chỉ một chút. Từng tầng đai đeo được tháo bỏ, bụng của Lạc Thừa Ảnh dần lộ ra, rốt cuộc cũng khôn còn bị trói buộc, bụng phồng lớn lên, so với hồi đeo đai phải to hơn hai vòng. Quả nhiên, mấy ngày này đứa nhỏ vẫn không ngừng lớn, có thể bởi vì noãn ngọc, hài tử rất lớn. Nhưng thai nhi lớn như vậy, làm sao Lạc Thừa Ảnh có thể chịu nổi? Bị gây sức ép nhiều ngày như vậy, y hắn sớm đã không còn đủ tinh lực, vừa động một cái liền cảm thấy mệt muốn chết, làm sao đủ sức sinh đứa nhỏ?
Hơn mười ngày trói buộc, bụng Lạc Thừa Ảnh lộ ra từng vết hằn, những nơi có mộc điều, lại càng hằn sâu hơn, thậm chí có những nơi tạo thành rãnh. Sau khi hoàn toàn dỡ bỏ, Lạc Thừa Ảnh thở một hơi, cuối cùng cũng không còn chịu cảm giác bị gò bó, nhưng... bụng không có sự trói buộc này, lại càng nặng, hơn nữa bụng lại lớn, y hiện tại không thể nằm thẳng, bụng như muốn rớt xuống vậy. Lạc Thừa Ảnh trong lòng cả kinh: như này... làm sao sinh...
Lạc Phong cẩn thận kiểm tra Lạc Thừa Ảnh một lần nữa, "Giáo chủ, hiện tại tình huống của thai nhi rất tốt. Cho nên nhất định phải chắc chắn sẽ vỡ ối trong vòng ba ngày, nếu thai nhi ở trong bụng lâu, sẽ càng nguy hiểm."
Lạc Thừa Ảnh gật đầu, "Lạc tiên sinh nói phải... Nó có đau như trước không?"
"Hồi bẩm giáo chủ, kì thật hơn mười ngày trước giáo chủ suýt sinh non, do yêu cầu của Ngô Thiên Quyết không đáp ứng được nên bị chậm trễ, hiện giờ đã bỏ lỡ thời gian sinh tốt nhất. Giáo chủ hẳn cũng có thể cảm giác được, hiện tại cung lui rất yếu, thậm chí gần như không có. Đây... quả thực không phải chuyện tốt. Hơn nữa thai nhi khá lớn, cho nên nhiều nhất là ba ngày, không thể hơn."
"Vậy sao Lạc tiên sinh không để giáo chủ dùng dược trợ sản, còn đợi đến khi nào?" Thanh Thương đứng một bên, cẩn thận hỏi.
Lạc Phong lắc đầu, cũng rất bất đắc dĩ, "Giáo chủ trước đó đã dùng rất nhiều dược trợ sản rồi, luận công lực hay thân thể đều tổn hại, hơn nữa trợ sản và duyên sản dược (thuốc kéo dài thời gian sinh) phải cùng sử dụng, thật sự không thể tiếp tục nữa." Dừng một lúc, Lạc Phong lại nói: "Cho nên hai ngày này, giáo chủ nên hoạt động nhiều, trợ giúp cho việc sinh sản."
Lạc Thừa Ảnh đáp lời, để Thanh Thương tiễn Lạc Phong. Đến lúc Thanh Thương vừa vào cửa liền thấy, Lạc Thừa Ảnh run rẩy đứng bên giường, cả người dựa vào giường, một bàn tay tì lên thành giường, một tay đỡ bụng, giống như chuẩn bị ngã sấp xuống.
"Giáo chủ!" Thanh Thương kinh hãi, vội chạy tới chỗ hắn, ôm hắn vào lòng, trong lòng vừa đau vừa tự trách, "Giáo chủ nếu muốn xuống giường, cứ gọi thuộc hạ là được, nếu không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?"
Lạc Thừa Ảnh cười khổ, tựa vào Thanh Thương chậm rãi đi, "Nằm nhiều ngày như vậy, cả người đều mỏi... Vậy nên, càng sớm sinh càng tốt, ta muốn thử tự đi một phen, biết đâu đứa nhỏ lại đi ra, nhưng lại sợ làm nó bị thương..."
Lạc Thừa Ảnh vừa nói, vừa lấy tay xoa bụng, Thanh Thương biết bụng hắn rất nặng, cũng đỡ cho hắn. Thời điểm như này, hắn còn có tâm tình nói giỡn... Lạc Thừa Ảnh cứ đi vài bước lại phải nghỉ môt lát, bụng vẫn có chút đau, đau đớn này cũng có quy luật ngày càng lớn, khiến hắn phải dừng cước bộ, ôm bụng chịu đựng. Lạc Thừa Ảnh cũng biết, loại đau đớn này, cũng không thể khiến đứa nhỏ xuống dưới. Nhìn bụng mình, Lạc Thừa Ảnh cảm thấy gian nan, bây giờ phải làm thế nào...
Ôm bụng đi một vòng quanh sân, bụng vừa nặng vừa đau, không chỉ vậy mà thắt lưng xương sống cũng đau, Lạc Thừa Ảnh đi hai đã hết nửa canh giờ, càng về sau càng không đi nổi, Thanh Thương muốn hắn về phòng nghỉ ngơi, Lạc Thừa Ảnh không chịu, cứ đứng như vậy, rồi lại tiếp tục đi. Thanh Thương ôm hắn, nhìn hắn mệt mỏi như vậy nhưng vẫn cố kiên trì, trong lòng không biết là tư vị gì. Lặng lẽ cầu ông trời, đừng khiến hắn chịu khổ, tất cả khổ sở, cứ để y chịu là được.
Thế nhưng gây sức ép ba ngày, Lạc Thừa Ảnh bởi vì liên tục đi lại khiến chân sưng lên, vậy mà thai nhi vẫn không có động tĩnh gì, nước ối cũng không vỡ, phía sau cũng không chảy máu. Lạc Phong suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói ra suy nghĩ lớn mật, "Hiện giờ xem ra, nếu muốn giúp giáo chủ vỡ ối, chỉ có Thanh Thương..."
Sau một hồi ngẫm nghĩ, mới hiểu được lời nói của Lạc Phong, nhất thời đỏ mặt. Lạc Thừa Ảnh hiểu được, chỉ cúi đầu, không nhìn bọn họ. Lạc Phong đã từng này tuổi, nói đến việc này cũng thực xấu hổ, nhưng hiện tại, lão không thể không nói.
"Loại phương pháp này, là tự nhiên nhất, ít tổn hại đến cơ thể người nhất. Cho nên, ta nghĩ các ngươi... Tốt nhất là đứng, sẽ mang lại hiệu quả..."
Lạc Phong ném cái mặt già nua nói hết lời, sau mới nói, "Giáo chủ có việc lại phân phó thuộc hạ" liền chạy, chỉ còn lại Thanh Thương và Lạc Thừa Ảnh, bị người khác nói đến việc này thì đỏ đến tận mang tai.
"Giáo chủ, ngài... ngài xem..." Thanh Thương thử thăm dò.
"Nếu Lạc tiên sinh đã nói, vậy làm thôi..." Lạc Thừa Ảnh cúi đầu trả lời, nhắm hai mắt, lúc này, hắn không nói gì, tùy ý Thanh Thương làm.
.