Thanh Ảnh

Chương 22: Tiểu Ảnh ăn khổ




Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

"Thanh Thương, chuyện Vạn Giai Thông phản bội, nên xử lí như thế nào?" Lạc Thừa Ảnh hơi híp mắt, tựa vào đầu giường, thả lưng vào đống đệm lót, trên khuôn mặt khó giấu vẻ mệt mỏi.

"Giáo chủ yên tâm, chuyện này đã có tứ đại hộ pháp ra mặt xử lí, sau khi quyết định sẽ hỏi ý kiến giáo chủ."

"Ừm." Lạc Thừa Ảnh gật đầu, sau đó mở to mắt, vẻ mệt mỏi đã không còn, thay vào đó là sự thanh minh, "Xem ra, chúng ta chỉ mong bình an vô sự, có lẽ là không thể, cái gọi là võ lâm chính đạo, quả thật khinh người quá đáng. Mai sau, Lạc Lam thánh giáo cũng..."

"Giáo chủ," Lạc Thừa Ảnh chưa nói hết lời, Thanh Thương đã ngắt lời hắn, "Giáo chủ, nhân tài lớp lớp xuất hiện, thực lực hùng hậu, muốn cùng võ lâm Trung Nguyên phân tài cao thấp, là chuyện rất dễ dàng. Nhưng..." Thanh Thương do dự một chút, nhìn Lạc Thừa Ảnh, Lạc Thừa Ảnh ý bảo y tiếp tục nói, "Nhưng, sư tổ của giáo ta bởi vì chán ghét cảnh võ lâm tranh đấu nên mới vào núi Nhạn Đãng ẩn cư, võ lâm chính đạo nhìn có vẻ như là trọng nghĩa khí, nhưng thực tế đều bên trong toàn cất giấu mấy việc bẩn thỉu, chúng ta thực sự không cần phải... dính vào một hồi tinh phong huyết vũ này."

Lạc Thừa Ảnh biết trong lòng y không nhiễm một hạt bụi trần, tựa như băng tuyết thuần khiết và tĩnh lặng, y không muốn hắn tham dự vào cuộc tranh quyền đoạt lợi chém giết nhau nhàm chán này, hi vọng hắn lúc nào cũng như bây giờ, cao khiết như ngọc, mãi mãi không đổi thay.

Ngươi nói đúng, thế nhưng người không phạm ta ta không phạm người, hiện giờ bọn chúng đã ngồi lên đầu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại chịu đựng im hơi lặng tiếng? Lần này tuy người đã bị giết, vậy nhưng có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, nếu chúng ta không chủ động xuất thủ, chỉ sợ bọn họ lại càng lấn tới, Lạc Lam thánh giáo ta há lại để mặc cho ngoại nhân xâm lược?"

Vào trang chủ 3traphael.wordpress.com chuyên sinh tử văn/mpreg, để có cập nhật sớm nhất và chia sẻ buồn vui của bạn về bộ truyện đang đọc nhé. ^^–

Thanh Thương mỉm cười, ngồi xuống bên người Lạc Thừa Ảnh, "Suy nghĩ của giáo chủ thuộc thuộc hạ sao lại không biết, chẳng qua chúng ta không nên xung đột trực tiếp với bọn họ, chẳng qua là mượn cớ một chút, việc cấp bách trong giáo hiện giờ là tăng cường biện pháp phòng ngự, chúng ta có thể tiế tục không xuất thế, nhưng cả võ lâm trung nguyên..." Thanh Thương dừng một lát, cười càng thêm sáng lạn, "Đều nắm trong lòng bàn tay."

Lạc Thừa Ảnh nhìn y, có chút xuất thần, hắn chưa bao giờ biết, Thanh Thương lại có thể bày mưu kế như vậy, khí chất một lòng quyết thắng, hơn nữa, còn cười tự tin như vậy, thật khiến người khác an tâm. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, đã sớm quên trước đó nói gì.

Không biết là ai hồi thần trước, sau đó nhìn nhau cười, không hề tỏ ra xấu hổ.

"Xem ra, để ngươi làm cận thị giáo chủ, có vẻ như là nhân tài không được trọng dụng?" Lạc Thừa Ảnh cúi đầu, âm thầm nỉ non một câu.

Thanh Thương mặt đỏ lên, có chút kinh hoàng đứng dậy, đạng định quỳ xuống, lại bị Lạc Thừa Ảnh đưa tay giữ chặt. Thanh Thương đứng có chút mất tự nhiên, "Giáo chủ đừng nói vậy, thuộc hạ... thuộc hạ..." Thuộc hạ làm cận thị cho giáo chủ, vui vẻ biết bao nhiêu...

"Được rồi... Bổn tọa chỉ đùa một chút mà thôi." Lạc Thừa Ảnh nói xong, tự mình kéo chăn lên, Thanh Thương cũng đi tới giúp, cẩn thận chỉnh cho hắn tư thế thoải mái nhất. Nhìn thấy Lạc Thừa Ảnh ngay cả động một chút đều thật khó khăn, tâm Thanh Thương lại trầm xuống.

"Giáo chủ, thuộc hạ có việc muốn nhờ ngài."

Lạc Thừa Ảnh sửng sốt, Thanh Thương cho tới bây giờ đều chưa từng nói như vậy.

"Ngươi nói đi"

"Giáo chủ, giáo vụ trong giáo hiện giờ đã có tứ đại trưởng lão thay ngài xử lí, ngài đừng nên suy nghĩ nhiều, nên bồi dưỡng thân thể thật tốt."

Lạc Thừa Ảnh thở dài, "Bổn tọa biết. Nhưng người tính không bằng trời tính, bổn tọa cũng không nghĩ tới lúc đó sẽ bị đánh lén, hiện giờ chỉ có thể bảo trụ thai này, về phần kết quả ra sao, ai cũng không biết."

"Giáo chủ..." Thanh Thương cúi đầu, âm thầm nắm chặt tay, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên định, "Ta nhất định, sẽ bảo hộ ngài."

Lạc Thừa Ảnh không nói gì thêm, trong lòng ấm áp, việc y luôn bên mình đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn muốn nghe y nói mấy lời như vậy, giây phút kia, chính mình không còn là giáo chủ cao cao tại thượng, tâm của hắn với mình tựa như gần hơn, thực ấm áp, thực dễ chịu.

Lạc Thừa Ảnh đã bắt đầu đau bụng sinh, hiện tại dùng ngoại lực và dược vật cưỡng chế, khi dược lực mạnh mẽ, đau đớn không quá rõ, thân mình lại thật sự nặng nề. Bảo trì một tư thế lâu, sẽ cảm thấy mệt mỏi. Khi nói chuyện, Thanh Thương đã giúp Lạc Thừa Ảnh thay đổi vị trí mấy lần, mỗi lần đụng tới bụng của Lạc Thừa Ảnh, trong lòng Thanh Thương co rút đau đớn. Đưa tay sờ sờ, giống như một khối đá, không còn mềm mại như trước. Vải bố và thanh gỗ gắt gao siết chặt lên, không thể tháo xuống, đó là loại cảm giác như thế nào. Lạc Thừa Ảnh lúc nào cũng lấy hai tay ôm bụng, nhắm mắt lại, cắn môi không nói tiếng nào. Những lúc như vậy, hắn nhất định rất đau.

Thanh Thương ngồi bên cạnh hắn, để hắn tựa vào người mình, hai tay giúp hắn mát xa, lực đạo vừa phải.

"Ưm.." Lạc Thừa Ảnh bất giác rên rỉ một tiếng, bụng dưới quặn đau khiến thắt lưng cũng đau, giống như bị chặt đứt, Thanh Thương nhấn một cái như vậy, quả thật thư thái hơn nhiều. Hắn không hề nghĩ nhiều, cả người đều tựa vào Thanh Thương, đối với y hắn luôn tin tưởng, bất cứ lức nào, hắn đều tin tưởng, y có thể chiếu cố cho hắn thật tốt. Sau khi ăn cơm chiều, Lạc Thừa Ảnh kêu Thanh Thương về phòng nghỉ ngơi, Thanh Thương tất nhiên không đồng ý. Lạc Thừa Ảnh bảo y lên giường ngủ cùng, y lại lấy lí do sẽ khiến Lạc Thừa Ảnh không thể nghỉ ngơi từ chối. Lạc Thừa Ảnh lộ sắc mặt khó xử, hắn biết Thanh Thương lo lắng cho mình, nhưng người này tính cách quật cường như vậy, mặc người ta nói gì cũng không chịu nghe.

"Ngươi nhìn ta ta sẽ không ngủ được..."

Lạc Thừa Ảnh bất đắc dĩ nói, Thanh Thương vừa thấy sắc mặt Lạc Thừa Ảnh, biết bản thân không còn cách nào khác. Có chút hổ thẹn, nhưng thời điểm này, bảo y trở về, đó là điều không thể.

"Vậy... vậy thuộc hạ lên giường nghỉ ngơi."

Hai người cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị, Thanh Thương ngồi bên giường Lạc Thừa Ảnh, tùy ý tựa vào thanh giường. Lạc Thừa Ảnh vốn còn muốn khuyên y, lại thấy y bày ra bộ dáng tâm ý đã quyết, cũng không nói gì nữa. Thanh Thương vì hắn làm nhiều việc, hắn đều ghi tạc trong lòng, nhiều lần đều nghĩ tới phải báo đáp y, nhưng không nghĩ ra cách nào hợp lí. Huống chi, hiện giờ Thanh Thương trên lưng còn mang tội chết, Lạc Thừa Ảnh trong lòng suy nghĩ, rất nhanh, hắn hạ quyết tâm. Ầm thầm xoa bụng, lần này nếu có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, liền dứt khoát đánh cược vị trí giáo chủ, bảo hộ Thanh Thương chu toàn, nếu như... mình gặp bất trắc... hắn liền để lại di ngôn, chắc hẳn không có người dám làm trái...

Trong bụng lại đau đớn, Lạc Thừa Ảnh cắn răng chịu đựng, trong bóng đêm nhìn thấy thụy nhan của y, lại thấy được vài phần khả ái. Không tự giác vươn tay sờ mặt y, muốn sờ một chút ngũ quan thanh tú lại cương nghị của y, nhưng là đến giữa chừng, lại dừng lại. Bản thân... đang làm cái gì... Đưa tay vào trong chăn, Lạc Thừa ảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xê dịch thân mình, thật là khó chịu, thật sự rất khó chịu...

Thanh Thương cũng không biết từ lúc nào, mình lại ngủ mất, có lẽ mấy ngày nay quả thực mệt mỏi. Nhưng trong lúc mơ hồ, y bị một thanh âm đứt quãng đánh tỉnh. Khi y tỉnh táo lại liền giật nảy mình.

Lạc Thừa Ảnh đã tỉnh, đầu đầy mồ hôi, hai tay gắt gao nắm chặt chăn bông. Bụng dưới lớp chăn bông gồ lên vô cùng rõ ràng. Lạc Thừa Ảnh cắn môi, vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ, có thể hiểu được, đau đớn đến nhường nào. Thân mình ưỡn về phái trước, rồi lại vô lực ngã xuống, cứ lặp lại như vậy, mỗi lần đều tràn ngập hi vọng, rồi lại chuốc lấy bấy nhiêu thất vọng.

"Giáo chủ!" Thanh Thương chạy tới bên người Lạc Thừa Ảnh, nâng người hắn dậy.

"Ân... A..." Lạc Thừa Ảnh vốn định trả lời y, mở miệng ra lại thanh tiếng rên rỉ, "A... Đau... Đau quá..."

"Giáo chủ, ngài cố chịu, thuộc hạ đi tìm Lac thần y!" Thanh Thương đang định đứng dậy, lại bị Lạc Thừa Ảnh giữ chặt.

"Không cần! A... Vô, vô ích..." Lạc Thừa Ảnh ấn bụng, nhíu mi, "Dược lực... không đủ..."

Thanh Thương cũng sửng sốt, Lạc Phong đã nói, thuốc này một ngày uống một lần, dược hiệu chỉ có thể chỗng đỡ được nửa ngày, nửa ngày còn lại sẽ phải chịu đựng, sự đau đớn... giống như lúc sinh... Nửa tháng nữa mới tới ngày sinh, vậy... Lạc Thừa Ảnh phải chịu như thế nào đây...

"Yên tâm... Ta... Ta có thể chịu..." Lạc Thừa Ảnh nhìn ra suy nghĩ của Thanh Thương, cười khổ, "A.. Ân..." Nói xong, hắn dứt khoát cắn vai mình, không để bản thân phát ra âm thanh.

Thanh Thương lắc đầu, âm thầm mắng chính mình bất lực, không thể giúp được Lạc Thừa Ảnh. Chính mình, sao có thể hoảng loạn vào giây phút như thế này. Lấy một chậu nước ấm dấp nước vào khăn tay, Thanh Thương ôm lấy Lạc Thừa Ảnh, giúp hắn thấm mồ hôi. Lạc Thừa Ảnh đau đến mức cả người phát run, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

"Giáo chủ, đau thì kêu lên!" Thanh Thương đổi sang tay kia, đỡ lấy bụng đang dần trụy xuống của hắn, có vải bố kéo, thai nhi không đi xuống, nhưng hai lực đối nghịch nhau lại lớn, tra tấn Lạc Thừa Ảnh thừa sống thiếu chết. Bụng cứng rắn một hồi, Thanh Thương tự nhủ phải thật bình tĩnh, coi như người này... không phải Lạc Thừa Ảnh, chỉ có như vậy, y mới có thể bảo trì lí trí.

"A...Ân..." Lạc Thừa Ảnh thở hổn hển, bụng trụy đau cùng với sự trói buộc của vải bố khiến hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể ưỡn cong người lên.

"Giáo chủ, không cần dùng sức, nếu không nước ối sẽ vỡ, bây giờ ngài chưa thể sinh!" Thanh Thương ôm Lạc Thừa Ảnh gắt gao, khống chế động tác của hắn, hắn cảm giác được, hiện giờ cảm giác muốn sinh rất mãnh liệt, Lạc Thừa Ảnh cũng không tự chủ được muốn sinh hạ đứa nhỏ, nhưng không phải là lúc này.

Thanh Thương đỏ mắt, trước kia vào lúc Lạc Thừa Ảnh sinh đứa nhỏ, bắt đầu đau bụng sinh sẽ tiến vào mật thất để sinh, y dù có lo lắng, nhưng cũng không nhìn thấy. Lúc này, y tận mắt nhìn thấy Lạc Thừa Ảnh phải chịu đựng thống khổ thế nào lúc sinh sản, chín lần trước đó, Lạc Thừa Ảnh cũng trải qua như vậy sao...

"A...A ân...Ư..." Thanh Thương một tay kéo thắt lưng hắn, một tay nâng bụng hắn, dưới tình huống này, ngoại trừ nhẫn, còn có biện pháp nào đây?

"Thanh... Thương..." Lạc Thừa Ảnh khó khăn thốt ra một câu, lại khiến Thanh Thương hoảng sợ. "Đi... Lấy dây thừng... Trói, trói tay chân ta lại..."

"Giáo chủ..."

"Nhanh... Ta, ta sắp không chịu nổi..."