Editor: Trang Kiều
Beta: Mều Chan, Raph
Dù sao xuất thân của Thanh Thương cũng là tử sĩ của Lạc Lam thánh giáo, võ công tất nhiên cũng không phải dạng bình thường. Đám người Vạn Thiết Lam đã bị Lạc Thừa Ảnh đánh cho trọng thương, vốn là tính toán thừa lúc Lạc Thừa Ảnh động thai khí có thể tốc chiến tốc thắng, ai ngờ lại gặp phải sự cuồng sát của Thanh Thương. Tu vi của thanh niên này tuy không bằng Lạc Thừa Ảnh, nhưng thân thủ tốt vô cùng. Thân hình chớp động, tay cầm kiếm hạ xuống, đều nhắm vào tử huyệt của đối phương, dứt khoát một kiếm mất mạng.
Nguyên lai Thanh Thương ở bên ngoài cốc chờ một hồi, cho rằng Lạc Thừa Ảnh sẽ mau chóng trở ra, bản thân không muốn bị hắn phát hiện cho nên mới đi trước. Ai ngờ rời đi một lúc lâu cũng không thấy Lạc Thừa Ảnh trở về, Thanh Thương trong lòng bất an, lúc sau vẫn quyết định đến Lạc Thanh cốc xem thử. Bởi vì địa hình nơi đó, cho nên tiếng đánh nhau của Lạc Thừa Ảnh và Vạn Thiết Lam bọn họ không bị truyền ra ngoài, cho đến khi Thanh Thương tới gần, mới phát hiện ra một mình Lạc Thừa Ảnh cùng một đám người giao thủ, tựa vào tảng đá bên cạnh, bộ dáng giống như là bị thương. Thanh Thương trong lòng hoảng hốt, lập tức tiến lên. Lo lắng cho an nguy của Lạc Thừa Ảnh, làm sao có thể lãng phí thời gian với đám người này. Huống chi, là bọn họ tổn thương Lạc Thừa Ảnh...
Nghĩ đến đó, Thanh Thương hận không thể băm thây vạn đoạn đám người đó. Trường kiếm trong tay vung lên cực nhanh, chưa từng giết người nay lại đại khai sát giới, chỉ vì... để có thể sớm một chút trở về bên cạnh Lạc Thừa Ảnh.
Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, thân mình không tự giác trượt xuống, cắn răng cố gắng nuốt tiếng rên rỉ vào trong, thế nhưng... Đau quá... Bụng đau, thắt lưng cũng đau... Bản thân cuộn tròn, toàn thân đều dồn về cái bụng cứng rắn kia, Lạc Thừa Ảnh bắt đầu run rẩy. Hai mắt Thanh Thương vốn mông lung nay đã trở nên khát máu thị huyết, ra tay ngoan độc, đại bộ phận đều bị y trực tiếp chém đầu. Vạn Thiết Lam bị một kiếm đâm thủng ngực, cuối cùng chỉ còn lại Vạn Giai Thông, Thanh Thương nhận ra, chuyện này tất cả là do tên phản đồ... Thanh Thương hung hăng nhìn tên đó, dùng kiếm phi tới đánh gãy kinh mạch của hắn, chết thống khoái như vậy, thật sự là hời cho hắn...
"A... Thanh... Thanh Thương..."
Lạc Thừa Ảnh gian nan kêu tên y, hắn hiện tại một mình, rất đau, cũng rất sợ hãi...
Thanh Thương ném kiếm trong tay trở lại bên người Lạc Thừa Ảnh, ôm hắn vào trong lòng. "Giáo chủ, thuộc hạ ở đây..."
"Mau... Không... Không được..." Lạc Thừa Ảnh níu lấy áo Thanh Thương, đứt quãng nói, "Đứa nhỏ... Muốn ra... A..."
Thanh Thương nghe vậy kinh hãi, đưa tay kiểm tra bụng Lạc Thừa Ảnh, quả nhiên, bụng lớn ngạnh cứng như tảng đá, đột ngột lộ ra. Bỗng nhiên cảm thấy trên tay dính ướt, Thanh Thương vừa thấy, vậy mà một tay đầy máu tươi! Lạc Thừa Ảnh lúc này vừa mới chín tháng, tuyệt đối không phải thời điểm sinh... Thanh Thương không dám nghĩ, ôm lấy Lạc Thừa Ảnh phi thân lên. Dọc đường đi, y có thể cảm nhận được Lạc Thừa Ảnh trong lòng y đang run rẩy, cùng với cái bụng đè lên người y đang dần cứng lên, co thắt không ngừng.
Trở lại Thí Kiếm Các, y liền khẩn cấp gọi Lạc Phong. Lạc Phong nhìn thấy tình huống của Lạc Thừa Ảnh hiện giờ cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, dù sao, tình trạng nguy hiểm của Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể dựa vào Lạc Phong.
Lạc Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều, bắt đầu chữa trị. Đầu tiên để Thanh Thương ngồi trên đầu giường ôm lấy thân trên của hắn, tránh hắn lộn xộn. Thanh Thương lúc này mới phát hiện, môi dưới của Lạc Thừa Ảnh hoàn toàn bị cắn nát, đôi môi toàn là máu loãng.
Thanh Thương trong lòng căng thẳng, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi vì đau mà chảy ra của hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý liền nhẹ nhàng mở miệng Lạc Thừa Ảnh, nhét ngón tay mình vào. Y biết, Lạc Thừa Ảnh không muốn trước mặt nhiều người kêu ra tiếng, dù có đau đến mấy, hắn cũng không muốn...
Lạc Phong dùng sức đè lên trên bụng Lạc Thừa Ảnh, khiến hắn cả người run rẩy. Sau đó, hắn cởi quần Lạc Thừa Ảnh, nhìn tình huống hậu huyệt, tuy rằng có tơ máu, nhưng may mắn nước ối không bị vỡ, hậu đình cũng không mở. Chẳng qua hiện tại cung lui mãnh liệt, vốn dĩ bụng cao vút nay đã trụy xuống, nếu không cưỡng ép sử dụng biện pháp như trên, hôm nay khẳng định là phải sinh.
Lạc Phong hơi suy tư một chút, mở hộp gỗ vuông mình mang theo đưa cho đồ đệ, để hắn lui xuống chuẩn bị các thứ bên trong. Sau đó phân phó đồ đệ vài câu, chỉ thấy thiếu niên kia sắc mặt hơi đổi, lập tức gật đầu chạy vội đi. Lạc Phong đem toàn bộ gối trên giường kê dưới lưng Lạc Thừa Ảnh, sau đó mới chắp tay.
"Hồi bẩm giáo chủ, giáo chủ hiện tại đã sắp sinh, nhưng hôm nay cách ngày sự sinh còn tối thiểu nửa tháng, cho nên thuộc hạ không thể không cưỡng ép kéo dài sản kì của giáo chủ, biện pháp này quả thực vô cùng thống khổ, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, thỉnh giáo chủ lượng thứ."
Lạc Thừa Ảnh vô lực gật đầu, không bao lâu, đồ đệ của Lạc Phong trở về, trên tay còn cầm cái túi đựng đồ vật. Lạc Phong đem đồ vật trong tay mở ra, Thanh Thương lúc này thấy rõ, đó là hai mảnh vải rộng dài khoảng hai thước, trên mặt cách một khoảng là một cây gỗ mảnh. Thanh Thương nhìn thấy đồ vật đó, trong lòng phát run, hắn muốn lấy thứ này... đối với Lạc Thừa Ảnh...
Lạc Phong không nới hai lời liền đi đến bên người Lạc Thừa Ảnh, vén y phục hắn, dùng mảnh vải đó treo tay hắn lên.
"Giáo chủ, thuộc hạ quấn vải lại cho ngài." Nói xong, liền đem mảnh gỗ đặt lên trên bụng Lạc Thừa Ảnh, kề quanh hạ phúc, sau đó, dùng sức siết lại!
"A!..." Lạc Thừa Ảnh không nghĩ tới sẽ đau như vậy, liền bật ra tiếng kêu.
"Giáo chủ!" Thanh Thương nhìn ngũ quan Lạc Thừa Ảnh trở nên vặn vẹo, chỉ hận không thể chịu đau thay hắn. "Lạc tiên sinh, như vậy... giáo chủ sẽ không chịu nổi..." Thanh Thương nhìn Lạc Phong, trong mắt tràn ngập cầu xin.
"Ta biết làm vậy rất đau, nhưng đứa nhỏ này chưa đủ ngày, nếu không kéo dài sản kì, chỉ sợ không chỉ công lực giáo chủ bị phế, còn đại thương thân thể."
"Lạc tiên sinh...Quấn lên...cho bổn tọa..."
Lạc Thừa một hơi nói xong, hiển nhiên, hắn đã quyết tâm muốn làm, Thanh Thương nhìn người trong lòng, không đành lòng mở mắt, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn.
Lạc Phong hạ quyết tâm, xuống tay không lưu tình, siết chặt hạ phúc Lạc Thừa Ảnh, dùng lực thu về trước. Sau đó quấn một mảnh vải về phía sau, lại đến trên bụng, hai cái giao nhau, hướng xuống phía dưới chèn ép, cuối cùng thắt nút buộc lại trên lưng Lạc Thừa Ảnh.
"A..." Trong suốt quá trình, Lạc Thừa Ảnh không hét một tiếng nào nữa, chỉ tựa vào người Thanh Thương đem tiếng rên rỉ nuốt vào cổ họng. Hắn biết vừa rồi mình cắn tay Thanh Thương không hề nhẹ, bây giờ đành phải cắn y phục Thanh Thương.
Tấm vải bố kia chiều dài hữu hạn, quấn hai vòng trên bụng Lạc Thừa Ảnh còn thắt nút bên trên, sẽ không thể trở về như trước. Lạc Thừa Ảnh mang dây vải này, ban đầu bụng dưới quặn đau, đau đớn chỉ tăng không giảm, mà bụng lại bị trói lại, toàn thân đều khó chịu vô cùng, hít thở cũng rất khó khăn, bụng bị siết chặt, tựa như không phải của mình
Lạc Phong ra hiệu Thanh Thương buông Lạc Thừa Ảnh ra, tựa trên giường, Lạc Thừa Ảnh hai tay khoát lên bụng, không biết là có dùng sức hay không, mà thấy hắn đau đớn thở dốc.
"Lạc tiên sinh, thứ này... Giáo chủ phải dùng bao lâu?..." Thanh Thương do dự một hồi, thấp giọng hỏi. Lạc Thừa Ảnh nghe thấy lời của Thanh Thương cũng có chút dễ chịu, dù sao cũng chỉ có y mới biết trong lòng hắn nghĩ gì. Mang vật đó trên người, quả thật có chút khó chịu.
"Ừm... Theo lí mà nói, hẳn là đến ngày sinh của giáo chủ..." Lạc Phong hơi suy tư, vẫn là nói ra sự thật tàn nhẫn.
Đến ngày sinh sản, cũng phải nửa tháng nữa, mang theo thứ này... Thanh Thương và Lạc Thừa Ảnh trong lòng đều sợ hãi.
Lạc Thừa Ảnh cố gắng điều chỉnh hô hấp, "Vậy... Đứa nhỏ có bị..."
"Giáo chủ yên tâm, cây gỗ bên trong tấm vải có giấu noãn ngọc, không làm hại đứa nhỏ trong bụng ngài."
Lạc Thừa Ảnh nhắm mắt lại gật gật đầu, cả người đều đau đớn, cuối cùng cũng có thể khiến mình yên tâm một chút. Thanh Thương nghe Lạc Thừa Ảnh hỏi như vậy, đầu tiên là sửng sốt, lúc sau ngược lại là thổn thức, không biết nên vui hay buồn. Lúc này, vậy mà hắn còn quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng... Sao hắn có thể là người vô cảm được... Nội tâm khẽ động, Thanh Thương không tự chủ được ôm vai Lạc Thừa Ảnh kéo vào lòng mình. Lạc Thừa Ảnh cũng đang mong chờ có một người có thể cho mình tựa vào, mày nhíu chặt, vùi mình vào hõm vai đối phương.
Thanh Thương rõ ràng cảm giác được, Lạc Thừa Ảnh vẫn đang run rẩy không ngừng.
Lúc này, đồ đệ của Lạc Phong bưng bát dược tiến vào. Thanh Thương đút cho Lạc Thừa Ảnh uống hết, lát sau mới nhớ tới hỏi dược này có công hiệu gì.
"Giáo chủ, đây là thuốc trì hoãn sinh sản, có thể giảm bớt thống khổ cho giáo chủ, kéo dài sản kì. Có điều thuốc này không thể dùng nhiều, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần. Nếu không sau này giáo chủ sinh sản sẽ gặp bất lợi. Công hiệu của loại dược này có hạn, uống thuốc sau sáu canh giờ. Sau khi hết công hiệu, sợ rằng đau đớn không khác gì so với khi sinh..."
Thanh Thương run nhẹ, nói đi nói lại, vẫn không thể giảm bớt đau đớn cho Lạc Thừa Ảnh.
"Không sao." Sau một hồi, Lạc Thừa Ảnh chậm rãi mở miệng.
Thuộc hạ còn vài việc phải nhắc giáo chủ. Đầu tiên, trong nửa tháng này, giáo chủ không thể ngừng tu luyện Ngô Thiên Quyết, nội lực cùng thai khí hỗ trợ lẫn nhau vô cùng quan trọng. Còn nữa, giáo chủ không thể vọng động, giáo chủ bây giờ đã sắp sinh, hoạt động mạnh sẽ rất dễ dẫn đến vỡ ối, khi đó lại giữ thai, khó càng thêm khó."
Lạc Thừa Ảnh gật gật đầu, bát dược kia quả thật đã phát huy tác dụng, trong bụng hiện giờ cũng không còn đau như trước nữa, chỉ còn cảm thấy có chút trướng, nhưng vẫn có thể chịu được. Lại dặn dò vài câu, Lạc Phong mới chuẩn bị rời đi, trước khi đi liền nháy mát ra hiệu cho Thanh Thương, Thanh Thương dừng một chút, cẩn thận lo tốt cho hắn, liền theo ra ngoài.
"Thanh Thương, thai lần này của giáo chủ cực không thuận lợi, những ngày này phải cẩn thận nhiều hơn, qua được kì hạn nửa tháng thì mới ổn. Chính là, còn lại hai lần độ tinh cuối cùng, thân thể giáo chủ đã không chịu nổi, cho nên đến ngày sinh, chỉ sợ giáo chủ không đủ thể lực, vậy thì..."
"Lạc tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ không để sơ suất xảy ra với giáo chủ. " Thanh Thương không để Lạc Phong nói hết lời, y hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Phong, gật đầu thật mạnh, cũng hạ quyết tâm, một cửa này, y nhất định giúp Lạc Thừa Ảnh bình an vượt qua.