Thanh Ảnh

Chương 23: Thổ lộ




"Mau... Lấy, lấy dây thừng... Trói ta lại... A..." Lạc Thừa Ảnh vô lực nói, ánh mắt tràn ngập kiên định, nắm chặt cổ tay Thanh Thương, thậm chí móng tay đều bấm vào trong. Hắn run rẩy nằm trên giường, một tay liều mạng đỡ dưới bụng, một tay dùng sức hướng lên trên, "Ách... Mau..." Lạc Thừa Ảnh cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu rên rỉ.

Tim Thanh Thương như bị xé ngang, loại thời điểm này, cũng không phải do y muốn hay không muốn mà được. Lấy một ít vải mềm thượng hạng, xé ra mấy mảnh, đem hai tay của Lạc Thừa Ảnh buộc vào hai bên giường, sau đó đến đùi, bắp chân, cổ chân cũng như vậy, cuối cùng cố định lại ở đuôi giường, tránh việc hắn đau đớn giãy giụa làm tổn thương chính mình.

Toàn thân đều bị cố định ở trên giường, Lạc Thừa Ảnh lúc này dù muốn cũng không thể động, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng đau đớn. Hạ thân bị trói chặt, phía trên cơ thể là nơi duy nhất có thể cử động liền dùng để chống đỡ nơi không ngừng nhấp nhô đau đớn kia, có điều chiếc bụng cao long chiếm phần lớn sức nặng, Lạc Thừa ảnh cố nâng thân mình lên muốn giảm bớt đau đớn, thế nhưng sau vài lần không có tác dụng cũng liền buông tha. Bụng sắp sinh đột ngột ở trước người, mất thăng bằng giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cui lui vô cùng mãnh liệt, thai nhi cũng đòi đi xuống, nhưng do bụng bị trói, thai nhi xuống phía dưới gặp khó khăn, lại càng mạnh mẽ phản kháng, bởi vậy, không thể nghi ngờ Lạc Thừ Ảnh là người chịu tội nhất. Hắn bị đau bụng sinh tra tấn cả người đều là mồ hôi, khí lực cũng bị hao mòn hết, cuối cùng khi cơn chuyển dạ tới, hắn chỉ có thể máy móc phản ứng theo bản năng.

Thời điểm đau bụng sinh cường liệt đến, Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể lặp đi lặp lại cố gắng nâng người dậy, thở dốc từng cơn, cả người không ngừng giãy dụa.

"A... A... Hư...A..."

Tiếng rên rỉ không thể kìm nén bật ra, hắn biết bản thân mình không thể dùng sức cũng không thể dùng lực, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà nhịn xuống. Mỗi lần như thế hắn đều cắn chặt mảnh vải, sau đó lại thoát lực ngã xuống, chấn động mạnh lại càng khiến bụng như muốn vỡ ra. Nếu không bị trói, hắn có thể ra sức đè cái bụng này lại, nhanh nhanh sinh vật nhỏ cứ muốn gây sức ép này ra. Song hắn biết, nếu như sinh, hậu quả ra sao thì ai cũng không thể gánh vác được...

Nhìn thấy mọi cố gắng của Lạc Thừa Ảnh đều vô vọng, cơn đau sau lại càng đau hơn trước, từ lúc chào đời tới nay, y lần đầu tiên thấy mình vô dụng như vậy, cái gì cũng không làm được, không giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn, nhìn thấy hắn làm trái với việc sinh sản thông thường, ở thời điểm sắp sinh lại muốn kéo dài sản kì, nhận hết tra tấn...

Lạc Thừa Ảnh, trong bụng hắn chính là đứa nhỏ của mình, là của mình...

"Ngươi... Ngươi ra ngoài..." Sau khi đau đớn có chút giảm bớt, Lạc Thừa Ảnh thở mấy hơi, nghiêng đầu nhìn Thanh Thương, "Đi ra ngoài..."

"Giáo chủ..."

"Đi ra ngoài..."

Thanh Thương biết, Lạc Thừa Ảnh không muốn ai thấy bộ dạng chật vật của hắn, thế nhưng...

"A...Ách..." Thanh Thương chưa kịp nghĩ nhiều, Lạc Thừa Ảnh lại kêu đau. Thanh Thương trong lòng cả kinh, hắn đau... Đã mãnh liệt đến mức này sao?

"Ra... Đi ra ngoài..." Lạc Thừa Ảnh nói, thế mà lại mang theo một tia cầu xin, Thanh Thương nhìn thấy ánh mắt phủ một tầng hơi nước, dường như sắp rơi lệ. Khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc giờ đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo ẩn nhẫn, khác hẳn so với trước kia, miệng hé mở, một mực thở hổn hển, còn có đôi mắt kia... Đôi mắt ấy nhìn y, đôi mắt đỏ hồng còn mang theo chút tơ máu, khẩn cầu mong y đi ra ngoài, khẩn cầu y đừng nhìn hắn thống khổ và yếu ớt...

Đột nhiên, một giọt nước mắt trong suốt từ mắt Lạc Thừa Ảnh rơi xuống, có lẽ là bởi vì vô cùng đau đớn, nhưng Thanh Thương đối mặt với cảnh tượng như vậy, y rốt cuộc không nhịn được hướng về phía trước...

Nhanh chóng cởi trói cho hắn, ôm hắn vào lòng, thanh âm lúc này có chút mơ hồ.

"Thừa Ảnh... Thừa Ảnh, ôm ta..."

Lạc Thừa Ảnh bỗng nhiên được cởi trói, chưa kịp nghĩ gì đã bị Thanh Thương ôm lấy, có chút không biết làm sao, chưa kịp lo lắng bụng liền bị đạp mạnh một cái, không kịp đề phòng kêu một tiếng trong lòng Thanh Thương, cúi đầu nức nở. Hai tay được thả, ngay lúc Thanh Thương chưa kịp nói gì hắn liền ôm lấy lưng y, thế nhưng lời Thanh Thương vừa nói, Lạc Thừa Ảnh giống như quên mọi đau đớn mà ngẩn người...

Y vừa mới gọi mình... Là gì...

Thừa Ảnh, hắn không nghe lầm, không phải, nhiều năm trôi qua, những lần gọi tên như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay... Y vì cái gì lại...

"Ta sẽ không rời khỏi ngươi! Sẽ không! Ôm ta, Thừa Ảnh, ôm chặt ta..." Thanh Thương chưa nói xong, Lạc Thừa Ảnh liền cứng đờ trong lòng y.

"A... A..." Lại là một cơn đau bụng sinh khác kéo đến, Lạc Thừa Ảnh bấu chặt lấy bả vai Thanh Thương, không nghĩ nhiều, cả người chôn sâu vào lòng Thanh Thương. Sau đó, Thanh Thương cảm nhận được người trong lòng mình vì cố nén đau mà run rẩy.

Thanh thương thầm nghĩ, thời gian y và Lạc Thừa Ảnh chung đụng cũng không còn quá nhiều...

Nhẹ nhàng kéo Lạc Thừa Ảnh ra một chút, nhìn khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, Lạc Thừa Ảnh vừa cảm thấy có gì đó không đúng, Thanh Thương đã cúi đầu xuống, hôn Lạc Thừa Ảnh.

Mười năm sớm tối bên nhau, mười năm da thịt thân cận, cho đến tận bây giờ, bọn họ mới hôn môi lần đầu tiên.

Lạc Thừa Ảnh chưa bao giờ bị người khác hôn... Chỉ cảm thấy cả người đều tê dại, đầu cũng không tỉnh táo, Thanh Thương hôn hết sức ôn nhu dài lâu, nhưng y cũng rất dùng sức, Lạc thừa Ảnh trúc trắc đáp lại, hắn hiện giờ cả người đều đau đớn nửa điểm khí lực cũng không có, dưới tình huống như vậy liền bị động tiếp nhận, nhưng nếu nói là bị ép buộc, lại tựa hồ có chút gì đó không giống. Hắn biết chỉ có vợ chồng mới có thể làm việc mà hắn cùng Thanh Thương đã làm trong mười năm, hắn cũng biết bọn họ làm như vậy chỉ vì luyện công, cho nên chuyện phòng the đều là làm cho xong, nhưng hắn cũng biết một chút, hôn môi như vậy, chỉ có thể... Yêu nhau mới làm... Giống như Lạc Long Uyên với ái nhân của hắn...

Trong lúc hoảng hốt, Lạc Thừa Ảnh nhớ Thanh Thương từng nói với mình, "Thuộc hạ sở dĩ vứt bỏ hắn, là bởi... Thuộc hạ đã có người trong lòng..."

Đắm chìm trong sự ôn nhu bất ngờ này, đau bụng sinh dường như cũng không còn dữ dội nữa, rất nhanh liền hết. Sau đó một cảm giác kì quái xuất hiện, cũng không biết đó là gì, bất quá chưa kịp suy nghĩ, Lạc Thừa Ảnh cảm thấy lồng ngực khó chịu, hít thở không thông... Hắn dùng sức đẩy Thanh Thương ra, nhân lúc đau bụng sinh chưa tới liền tựa vào đầu giường, tận lực che giấu sự bối rối. Kì thật... khi hắn đẩy Thanh Thương ra đó, bản thân tựa hồ lại có chút không muốn, có chút chưa thỏa mãn, hiện tại mặt cũng đỏ lên, Lạc Thừa ảnh hai tay ôm bụng, lại không dám nhìn y. Thanh Thương ngồi bên giường, nhất thời cũng không biết nên nói gì, vừa rồi là bản thân xúc động, vô số phương thức thổ lộ trước đó đều không dùng tới, thế nhưng y không hối hận, bởi vì bây giờ Lạc Thừa ảnh cần y.

Cục diện bế tắc này cần phải bị phá vỡ, Lạc Thừa Ảnh cúi đầu, nét hồng lan tới tận cổ, tận lực làm ra vẻ của một giáo chủ, "Ngươi... Ngươi vừa rồi đối với bản tọa như vậy... Là bất kính... Đến cùng ngươi muốn làm gì?"

Thanh Thương không hề theo lẽ thường mà quỳ xuống, thậm chí cũng không đứng dậy, hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Thanh Thương một tay nắm lấy tay Lạc Thừa Ảnh, tay còn lại xoa mặt hắn, nhẹ nhàng xoay mặt hắn đối diện với mình, cưỡng chế bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thanh Thương là thương tiếc cùng thâm tình vô hạn, Lạc Thừa Ảnh có chút trốn tránh, ngượng ngùng, thậm chí còn có... Chờ mong...

"Thừa Ảnh, ta yêu ngươi..."

Lời tỏ tình chuẩn bị nhiều năm như vậy, một khi nói ra khỏi miệng, mới phát hiện, thực ra rất đỗi dễ dàng... Những lời này, hai người bọn họ trong lòng đều hiểu rõ. Lạc Thừa Ảnh không biết làm sao, lại không có cách nào dời mắt, chăm chú nhìn y, lại không biết trả lời như thế nào.

Lạc Thừa Ảnh không cự tuyệt, đối với Thanh Thương mà nói đã là một việc rất đỗi vui mừng. Chậm rãi nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy Lạc Thừa Ảnh, quay đầu hắn, một lần nữa hôn lên cánh môi mướt mát.

Gần một chút, gần một chút... Lạc Thừa Ảnh cũng ngầm hiểu ý nhắm mắt lại, thế nhưng, ngay khi cánh môi cả hai chạm vào nhau, Lạc Thừa Ảnh liền đẩy mạnh Thanh Thương ra, sau đó, hất tay y.

Thanh Thương còn đang ngạc nhiên, thanh âm lạnh lùng của Lạc Thừa Ảnh đã vang lên, "Chúng ta như vậy... Không được..."

Không được... Vì cái gì không được... Trong lòng ngươi rõ ràng... Cũng rất thích mà...

Không đợi Thanh Thương mở miệng, Lạc Thừa Ảnh liền nói tiếp, "Chuyện vừa rồi, bổn tọa có thể không tính toán, về sau nếu còn như vậy, hậu quả... Trong lòng ngươi tự biết..."