Mạc Phàm vừa nói những lời này, lông mày Lam Điệp hơi giãn ra.
Quả thật như lời Mạc Phàm nói, lúc trước cô lo lắng dư thừa rồi, Abe Seimei hiểu rõ Hoa Hạ, nhưng không biết gì về Mạc Phàm.
- Nhưng Mạc tiên sinh đi Nhật quốc, vậy Giang Nam làm sao bây giờ, hiện giờ không phải là một đám người muốn đối phó Mạc tiên sinh, Thanh Bang tụ tập một đám người ở Chúng Thần Sơn, Long Tổ cũng đoạn tuyệt với Mạc tiên sinh, trên đường quay về cậu còn trêu chọc Chính Nhất Giáo nữa đúng không?
Nhật quốc cách Giang Nam 6, 700 km, cho dù ngồi máy bay tư nhân cũng phải mất năm sáu tiếng.
Mạc Phàm vừa rời khỏi Hoa Hạ, chắc chắn có người sẽ nhân cơ hội mà ra tay.
Thanh Bang, Long Tổ, Chính Nhất Giáo, những thế lực này bất luận là thế lực nào đều không dễ chọc, không có Mạc Phàm trấn thủ, Giang Nam gần như là thịt cá trên thớt.
- Mọi người nhìn xem đây là gì?
Tay Mạc Phàm vung lên, một đám mắt lửa xuất hiện xung quanh.
Những đốm lửa này không chỉ có ở bất cứ đâu, hơn nữa bất luận lớn nhỏ đều mang theo tinh khí nồng đậm, trôi nổi trong không trung, nhìn vô cùng rực rỡ.
Nhìn thấy những đốm lửa không đếm được này, sắc mặt không ít người kỳ lạ.
- Mạc tiên sinh, đây là?
Lam Điệp vươn tay ra, ngón tay trắng nõn chạm vào một đốm lửa bên cạnh cô, tò mò hỏi.
- Là tiên hỏa mà các cô hay nói.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Bỗng nhiên sắc mặt Lam Điệp thay đổi, giống như bị điện giật vội rụt tay lại.
- Tiên hỏa?
Sao cô có thể không biết tiên hỏa, là ngọn lửa còn mạnh hơn chân hỏa, rất hiếm có trên Địa Cầu.
Nhưng cho dù là loại nào đều vô cùng đáng sợ, không thể để dính vào một chút, chỉ cần dính một chút, nếu không lập tức cắt phần bị đốt, sẽ bị tiên hỏa thiêu thành tro tàn, cho dù là Tiên Tiên cũng không dám động vào những ngọn lửa này.
Vậy mà vừa rồi cô động vào một đóa tiên hỏa, may mắn Mạc Phàm không có ý giết cô, nếu không vừa rồi cô đã hóa thành tro tàn.
- Sao có nhiều tiên hỏa như vậy?
Lam Điệp hỏi.
Tiên hỏa vốn hiếm có, nhưng Mạc Phàm lại bố trí tiên hỏa đầy trời.
Nếu cô đoán không sai, xung quanh Mạc gia đều là tiên hỏa?
- Đây tính là nhiều sao, nếu tôi nói với cô, cả Giang Nam đều được những đốm lửa này bao phủ, những đốm lửa mà cô vừa nhìn thấy chỉ là một phần thì sao?
Mạc Phàm nói xong, tay lại vung lên, rất nhiều đốm lửa ẩn trong không gian lập tức lộ ra.
Ý niệm của hắn vừa động, một số thiên hỏa được hắn thả ra lúc trước xuất hiện.
Chỉ trong phút chốc, mật độ thiên hỏa đâu chỉ gấp đôi, như vì sao trên bầu trời.
Một đám người đứng yên không dám cử động, sợ động phải thiên hỏa, dẫn lửa thiêu thân.
Mạc Phàm bưng một chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, ống tay áo vung lên, thiên hỏa biến mất toàn bộ.
- Bây giờ cô còn cảm thấy Giang Nam là vấn đề nữa không?
Những người khác hít vào một hơi khí lạnh, lúc này thân thể mới thả lỏng hơn, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Vậy mà Mạc Phàm bố trí tiên hỏa ở khắp Giang Nam thần không biết quỷ không hay, còn nhiều như vậy.
Có mấy thứ này, Mạc Phàm muốn giết ai ở Giang Nam, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, còn tốt hơn vũ khí nóng hiện giờ.
Bạch Vô Thành thì càng run lên, may mà ông ta chưa hoàn toàn là địch với Mạc gia.
Nếu không bọn họ bị thiên hỏa diệt tộc, có khả năng còn không biết ai làm.
- Thật đáng sợ.
- Mạc tiên sinh, nếu không có cậu khống chế, mấy ngày này thiên hỏa sẽ phát động tấn công thế nào?
Bỗng nhiên Lam Điệp nghĩ đến một vấn đề, hỏi.
Lúc nãy cô động vào tiên hỏa mà không sao, rõ ràng là cần con người kích hoạt.
Mạc Phàm đến Nhật quốc, những thứ có uy lực kh ủng bố này chỉ là vật trang trí.
- Vấn đề này, tôi đã giải quyết ở Loạn Tàng Sơn rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Lam Điệp có thể nghĩ đến vấn đề này, sao hắn có thể không nghĩ đến.
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, quỷ tỉ bay từ trong nhẫn ra.
- Đây, đây là quỷ tỉ trong truyền thuyết sao?
Trước mắt Tôn Huyền Cơ sáng lên, vô cùng khiếp sợ nói.
Ông ta từng nhìn thấy thứ này trên sách cổ, nhưng chưa từng thấy ở ngoài.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu, một pháp ấn đánh vào trong quỷ tỉ.
- Quỷ Mị Vương, tiến đến gặp tôi.
Mạc Phàm khẽ quát.
Giọng nói vừa vang lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một chút phản ứng.Nhưng mấy giây sau, hai mắt đầu quỷ sáng lên, hai đạo hắc quang b ắn ra, chiếu xuống trước người Mạc Phàm.
Trong hắc quang, một mỹ phụ mặc trang phục thời Đường, tóc búi cao, bộ ngực tuyết trắng lộ ra hơn nửa xuất hiện trước mặt mọi người.
Mỹ phụ này khoảng gần 30 tuổi, nhưng da thịt như thiếu nữ 18 tuổi.
Cô ta hơi nhếch miệng, sẽ khiến người ta có cảm giác quyến rũ phong tình vạn chủng và xinh đẹp.
Cho dù đám Tần lão, Lạc lão, Tôn Huyền Cơ nhìn thấy mỹ phụ này, trong mắt cũng lóe lên cực nóng, một lát sau mới biến mất.
Mỹ phụ mới xuất hiện, khẽ cúi người với Mạc Phàm.
- Quỷ Mị Nhi bái kiến đại nhân.
Cô vừa cúi đầu, bộ ngực tuyết trắng dưới quần áo rộng thùng thình gần như lộ hết trước mặt Mạc Phàm.
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Một tay hắn vươn về phía không trung khẽ nắm lấy, một đốm lửa có kích cỡ đầu người được hắn cầm trong tay, sau đó hắn đưa cho Quỷ Mị Nhi.
Đây là Trận Nhãn của Thiên Hỏa Đại Trận, chỉ cần Quỷ Mị Nhi luyện hóa Trận Nhãn này, thì có thể khống chế Thiên Hỏa Đại Trận.
- Thủ hộ Thiên Hỏa Đại Trận 500 năm cho tôi, tôi hứa sẽ cho cô vị trí Quỷ Tiên.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thân thể Quỷ Mị Nhi run lên, giống như bị sét đánh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy khiếp sợ.
- Đại nhân thật sự có thể cho Mị Nhi vị trí Quỷ Tiên sao?
- Nếu tôi hứa cho cô, sẽ cho cô.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Chỉ là cảnh giới Quỷ Tiên mà thôi, vốn dĩ không là gì với hắn.
- Quỷ Mị Nhi nguyện ý phụng dưỡng đại nhân đời đời kiếp kiếp.
Quỷ Mị Nhi vui sướng nói.
Tuy cô là Quỷ Mị Chi Vương ở quỷ vực, thực ra chỉ có thực lực Quỷ Tướng, cho dù tu luyện 500 năm cũng chưa chắc tu thành Quỷ Vương, càng không nói đến Quỷ Tiên.
Cô vừa nói xong, một ấn ký chữ nguệch ngoạc bay từ mi tâm cô ra, bay về phía Mạc Phàm.
Đây là quỷ ấn, thứ quan trọng nhất của quỷ vật, quỷ ấn vừa vỡ, quỷ vật cũng sẽ biến mất.
Trừ phi thể hiện sự trung thành, nếu không quỷ vật sẽ không để quỷ ấn của mình xuất hiện, bởi vì quỷ ấn tới tay, sinh tử do hắn nắm.
Mạc Phàm nhìn thấy quỷ ấn này, một tay vươn ra, quỷ ấn rơi vào tay hắn, biến mất trong lòng bàn tay.
Thiên hỏa kia bay vào trong mi tâm Quỷ Mị Nhi, hình thành ấn ký hình ngọn lửa.
- Tôi cũng cho cô thứ này, cô mới trở thành Quỷ Vương.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một quỷ ấn trong quỷ tỉ bay ra, bay về phía Quỷ Mị Nhi.
- Đây là quỷ ấn của Bắc Lăng lão quỷ?
Quỷ Mị Nhi nhìn thấy quỷ ấn này, khiếp sợ nói.
Mạc Phàm gật đầu, Bắc Lăng bị g iết chết, quỷ ấn bị quỷ tỉ lấy đi, khi Quỷ Vương Bắc Lăng còn sống là cảnh giới Quỷ Vương đỉnh phong, đủ để Quỷ Mị Nhi trở thành Quỷ Vương.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Quỷ Mị Nhi quỳ lạy Mạc Phàm liên tục, gợn sóng trước ngực lên xuống.
- Thủ hộ Thiên Hỏa Đại Trận thế nào, không cần tôi nói nữa đúng không?
- Tiểu nô biết.
- Vậy đi đi!
Mạc Phàm ném quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi.
Quỷ Mị Nhi nhìn thấy quỷ tị, trong mắt không có một chút tham lam, mang theo quỷ tỉ bay về phía thiên không.
Cả quá trình Lam Điệp không xen miệng, mãi đến khi Quỷ Mị Nhi rời đi, lúc này cô mới mở miệng.
- Mạc tiên sinh, như vậy là xong rồi sao? Mạc Phàm vừa nói những lời này, lông mày Lam Điệp hơi giãn ra.
Quả thật như lời Mạc Phàm nói, lúc trước cô lo lắng dư thừa rồi, Abe Seimei hiểu rõ Hoa Hạ, nhưng không biết gì về Mạc Phàm.
- Nhưng Mạc tiên sinh đi Nhật quốc, vậy Giang Nam làm sao bây giờ, hiện giờ không phải là một đám người muốn đối phó Mạc tiên sinh, Thanh Bang tụ tập một đám người ở Chúng Thần Sơn, Long Tổ cũng đoạn tuyệt với Mạc tiên sinh, trên đường quay về cậu còn trêu chọc Chính Nhất Giáo nữa đúng không?
Nhật quốc cách Giang Nam 6, 700 km, cho dù ngồi máy bay tư nhân cũng phải mất năm sáu tiếng.
Mạc Phàm vừa rời khỏi Hoa Hạ, chắc chắn có người sẽ nhân cơ hội mà ra tay.
Thanh Bang, Long Tổ, Chính Nhất Giáo, những thế lực này bất luận là thế lực nào đều không dễ chọc, không có Mạc Phàm trấn thủ, Giang Nam gần như là thịt cá trên thớt.
- Mọi người nhìn xem đây là gì?
Tay Mạc Phàm vung lên, một đám mắt lửa xuất hiện xung quanh.
Những đốm lửa này không chỉ có ở bất cứ đâu, hơn nữa bất luận lớn nhỏ đều mang theo tinh khí nồng đậm, trôi nổi trong không trung, nhìn vô cùng rực rỡ.
Nhìn thấy những đốm lửa không đếm được này, sắc mặt không ít người kỳ lạ.
- Mạc tiên sinh, đây là?
Lam Điệp vươn tay ra, ngón tay trắng nõn chạm vào một đốm lửa bên cạnh cô, tò mò hỏi.
- Là tiên hỏa mà các cô hay nói.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Bỗng nhiên sắc mặt Lam Điệp thay đổi, giống như bị điện giật vội rụt tay lại.
- Tiên hỏa?
Sao cô có thể không biết tiên hỏa, là ngọn lửa còn mạnh hơn chân hỏa, rất hiếm có trên Địa Cầu.
Nhưng cho dù là loại nào đều vô cùng đáng sợ, không thể để dính vào một chút, chỉ cần dính một chút, nếu không lập tức cắt phần bị đốt, sẽ bị tiên hỏa thiêu thành tro tàn, cho dù là Tiên Tiên cũng không dám động vào những ngọn lửa này.
Vậy mà vừa rồi cô động vào một đóa tiên hỏa, may mắn Mạc Phàm không có ý giết cô, nếu không vừa rồi cô đã hóa thành tro tàn.
- Sao có nhiều tiên hỏa như vậy?
Lam Điệp hỏi.
Tiên hỏa vốn hiếm có, nhưng Mạc Phàm lại bố trí tiên hỏa đầy trời.
Nếu cô đoán không sai, xung quanh Mạc gia đều là tiên hỏa?
- Đây tính là nhiều sao, nếu tôi nói với cô, cả Giang Nam đều được những đốm lửa này bao phủ, những đốm lửa mà cô vừa nhìn thấy chỉ là một phần thì sao?
Mạc Phàm nói xong, tay lại vung lên, rất nhiều đốm lửa ẩn trong không gian lập tức lộ ra.
Ý niệm của hắn vừa động, một số thiên hỏa được hắn thả ra lúc trước xuất hiện.
Chỉ trong phút chốc, mật độ thiên hỏa đâu chỉ gấp đôi, như vì sao trên bầu trời.
Một đám người đứng yên không dám cử động, sợ động phải thiên hỏa, dẫn lửa thiêu thân.
Mạc Phàm bưng một chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, ống tay áo vung lên, thiên hỏa biến mất toàn bộ.
- Bây giờ cô còn cảm thấy Giang Nam là vấn đề nữa không?
Những người khác hít vào một hơi khí lạnh, lúc này thân thể mới thả lỏng hơn, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Vậy mà Mạc Phàm bố trí tiên hỏa ở khắp Giang Nam thần không biết quỷ không hay, còn nhiều như vậy.
Có mấy thứ này, Mạc Phàm muốn giết ai ở Giang Nam, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, còn tốt hơn vũ khí nóng hiện giờ.
Bạch Vô Thành thì càng run lên, may mà ông ta chưa hoàn toàn là địch với Mạc gia.
Nếu không bọn họ bị thiên hỏa diệt tộc, có khả năng còn không biết ai làm.
- Thật đáng sợ.
- Mạc tiên sinh, nếu không có cậu khống chế, mấy ngày này thiên hỏa sẽ phát động tấn công thế nào?
Bỗng nhiên Lam Điệp nghĩ đến một vấn đề, hỏi.
Lúc nãy cô động vào tiên hỏa mà không sao, rõ ràng là cần con người kích hoạt.
Mạc Phàm đến Nhật quốc, những thứ có uy lực kh ủng bố này chỉ là vật trang trí.
- Vấn đề này, tôi đã giải quyết ở Loạn Tàng Sơn rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Lam Điệp có thể nghĩ đến vấn đề này, sao hắn có thể không nghĩ đến.
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, quỷ tỉ bay từ trong nhẫn ra.
- Đây, đây là quỷ tỉ trong truyền thuyết sao?
Trước mắt Tôn Huyền Cơ sáng lên, vô cùng khiếp sợ nói.
Ông ta từng nhìn thấy thứ này trên sách cổ, nhưng chưa từng thấy ở ngoài.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu, một pháp ấn đánh vào trong quỷ tỉ.
- Quỷ Mị Vương, tiến đến gặp tôi.
Mạc Phàm khẽ quát.
Giọng nói vừa vang lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một chút phản ứng.Nhưng mấy giây sau, hai mắt đầu quỷ sáng lên, hai đạo hắc quang b ắn ra, chiếu xuống trước người Mạc Phàm.
Trong hắc quang, một mỹ phụ mặc trang phục thời Đường, tóc búi cao, bộ ngực tuyết trắng lộ ra hơn nửa xuất hiện trước mặt mọi người.
Mỹ phụ này khoảng gần 30 tuổi, nhưng da thịt như thiếu nữ 18 tuổi.
Cô ta hơi nhếch miệng, sẽ khiến người ta có cảm giác quyến rũ phong tình vạn chủng và xinh đẹp.
Cho dù đám Tần lão, Lạc lão, Tôn Huyền Cơ nhìn thấy mỹ phụ này, trong mắt cũng lóe lên cực nóng, một lát sau mới biến mất.
Mỹ phụ mới xuất hiện, khẽ cúi người với Mạc Phàm.
- Quỷ Mị Nhi bái kiến đại nhân.
Cô vừa cúi đầu, bộ ngực tuyết trắng dưới quần áo rộng thùng thình gần như lộ hết trước mặt Mạc Phàm.
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Một tay hắn vươn về phía không trung khẽ nắm lấy, một đốm lửa có kích cỡ đầu người được hắn cầm trong tay, sau đó hắn đưa cho Quỷ Mị Nhi.
Đây là Trận Nhãn của Thiên Hỏa Đại Trận, chỉ cần Quỷ Mị Nhi luyện hóa Trận Nhãn này, thì có thể khống chế Thiên Hỏa Đại Trận.
- Thủ hộ Thiên Hỏa Đại Trận 500 năm cho tôi, tôi hứa sẽ cho cô vị trí Quỷ Tiên.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thân thể Quỷ Mị Nhi run lên, giống như bị sét đánh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy khiếp sợ.
- Đại nhân thật sự có thể cho Mị Nhi vị trí Quỷ Tiên sao?
- Nếu tôi hứa cho cô, sẽ cho cô.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Chỉ là cảnh giới Quỷ Tiên mà thôi, vốn dĩ không là gì với hắn.
- Quỷ Mị Nhi nguyện ý phụng dưỡng đại nhân đời đời kiếp kiếp.
Quỷ Mị Nhi vui sướng nói.
Tuy cô là Quỷ Mị Chi Vương ở quỷ vực, thực ra chỉ có thực lực Quỷ Tướng, cho dù tu luyện 500 năm cũng chưa chắc tu thành Quỷ Vương, càng không nói đến Quỷ Tiên.
Cô vừa nói xong, một ấn ký chữ nguệch ngoạc bay từ mi tâm cô ra, bay về phía Mạc Phàm.
Đây là quỷ ấn, thứ quan trọng nhất của quỷ vật, quỷ ấn vừa vỡ, quỷ vật cũng sẽ biến mất.
Trừ phi thể hiện sự trung thành, nếu không quỷ vật sẽ không để quỷ ấn của mình xuất hiện, bởi vì quỷ ấn tới tay, sinh tử do hắn nắm.
Mạc Phàm nhìn thấy quỷ ấn này, một tay vươn ra, quỷ ấn rơi vào tay hắn, biến mất trong lòng bàn tay.
Thiên hỏa kia bay vào trong mi tâm Quỷ Mị Nhi, hình thành ấn ký hình ngọn lửa.
- Tôi cũng cho cô thứ này, cô mới trở thành Quỷ Vương.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một quỷ ấn trong quỷ tỉ bay ra, bay về phía Quỷ Mị Nhi.
- Đây là quỷ ấn của Bắc Lăng lão quỷ?
Quỷ Mị Nhi nhìn thấy quỷ ấn này, khiếp sợ nói.
Mạc Phàm gật đầu, Bắc Lăng bị g iết chết, quỷ ấn bị quỷ tỉ lấy đi, khi Quỷ Vương Bắc Lăng còn sống là cảnh giới Quỷ Vương đỉnh phong, đủ để Quỷ Mị Nhi trở thành Quỷ Vương.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Quỷ Mị Nhi quỳ lạy Mạc Phàm liên tục, gợn sóng trước ngực lên xuống.
- Thủ hộ Thiên Hỏa Đại Trận thế nào, không cần tôi nói nữa đúng không?
- Tiểu nô biết.
- Vậy đi đi!
Mạc Phàm ném quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi.
Quỷ Mị Nhi nhìn thấy quỷ tị, trong mắt không có một chút tham lam, mang theo quỷ tỉ bay về phía thiên không.
Cả quá trình Lam Điệp không xen miệng, mãi đến khi Quỷ Mị Nhi rời đi, lúc này cô mới mở miệng.
- Mạc tiên sinh, như vậy là xong rồi sao?