Thần Y Trọng Sinh

Chương 936




Ba tiếng sau, Mạc Phàm ra khỏi một chiếc taxi, đến trước trang viên Mạc gia.

Hắn vừa tới cửa, bỗng nhiên cửa trang viên mở ra, một đám người đi ra ngoài.

Dẫn đầu là Tiểu Vũ chớp lóe mấy cái, liền đến bên cạnh Mạc Phàm, nhào vào người hắn.

- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.

Tiểu Vũ vùi đầu vào cổ Mạc Phàm, ôm chặt lấy Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, hắn ra ngoài rồi quay về chỉ mất ba ngày, vậy mà tiểu nha đầu này giống như vài năm không gặp.

Hắn véo mũi Tiểu Vũ, đi về phía những người khác.

Trong đám người, ngoại trừ cha mẹ và mấy người Mạc gia ra, còn có Tần, Lạc hai vị lão gia tử, từ lần trước hai vị này đã không quay về, luôn ở trang viên dính chút linh khí.

Trừ mấy người kia ra, còn có Lam Điệp, Tôn Huyền Cơ, anh em Bạch Vô Thành Bạch Vô Song và tiểu ma nữ An Hiểu Hiên.

- Cung nghênh Mạc tiên sinh quay về.

Đám Tôn Huyền Cơ đến gần Mạc Phàm, cung kính nói.

- Không cần khách sáo như vậy, đều vào cả đi.

Mạc Phàm lên tiếng.

Một đám người đi vào trong trang viên, chỉ trong phút chốc đã đến lương đình trong trang viên.

Bởi vì biết hắn quay về, nơi này đã bố trí xong, đám Tần Kiệt, Chu Hiệt và A Hào đã ở đây.

Đám cha mẹ Mạc Phàm biết hắn có việc muốn nói, hàn huyên vài câu liền rời đi, chỉ có Tiểu Vũ vẫn bám lấy Mạc Phàm.

- Tiểu Vũ, nhanh xuống khỏi người anh con, anh con có chuyện quan trọng cần nói.

Mẹ Mạc Phàm cười bất đắc dĩ nói.

- Bây giờ con là Tiên Thiên Tông Sư, con cũng có thể nói chuyện.

Tiểu Vũ bĩu môi, không chịu nhúc nhích.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ngón tay sáng lên, mấy hộp thức ăn xuất hiện trên bàn trong lương đình.

- Tiên Thiên Tông Sư có muốn ăn vịt quay thủ đô chính tông hay không, còn nóng đó.

Mạc Phàm cười nói.

Kiếp trước mỗi lần hắn mang theo Tiểu Vũ đi qua Quanjude [Một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh] thủ đô, Tiểu Vũ đều dừng lại rất lâu, bởi vì không có tiền, cô muốn ăn cũng không dám nói.

Trước khi rời khỏi thủ đô, hắn đã đến Quanjude thủ đô một chuyến, mua mấy con đặt vào trong nhẫn trữ vật.

Tiểu Vũ vừa nghe đến ăn, lập tức nhảy khỏi người hắn, cầm hộp lên định rời đi, nhưng mới đi được một bước, cô để một hộp thức ăn lên trên bàn.

- Cho mọi người ăn hộp này, lần này đi cứu chị dâu, nhất định phải mang em đi theo đó, nếu không em sẽ bảo cha đánh anh.

Tiểu Vũ giống như người lớn ra lệnh.

- Được, Mạc Phàm gật đầu, lúc này Tiểu Vũ mới như con mèo nhỏ tham ăn rời đi.

Đám Tiểu Vũ vừa đi, anh em Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song đi ra, quỳ với Mạc Phàm.

- Mong Mạc tiên sinh cứu Tiểu Tuyết và những người Bạch gia khác.

Hai người còn chưa quỳ xuống, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một lực lượng vô hình nâng hai người lên.

- Hai người đều là trưởng bối của Tiểu Tuyết, không cần khách sáo như vậy, hôm nay tôi sẽ đi Nhật quốc, giải quyết chuyện này.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, thản nhiên nói.

Không cần hai người mở miệng, hắn đều đến Nhật quốc.

Hắn định hoàn thành hai châm Thứ Thể trước, sau đó mới đến Nhật quốc.

Hiện giờ không thể để lâu như vậy, tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay đi Nhật quốc thì hơn.

Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song nghe Mạc Phàm nói vậy, lúc này mây đen mới ít đi một chút.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, sau này Bạch gia tôi nguyện ý nghe Mạc tiên sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

- Chuyện này thì không cần, nhưng tôi không muốn nhìn thấy những người ở Giang Nam ép Tiểu Tuyết đi Nhật quốc.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tiểu Tuyết đi Nhật quốc, tuy xuất phát từ chủ tâm của cô, nhưng nhất định là có người ép buộc, nếu không Tiểu Tuyết đã không nói với hắn một tiếng mà đến Nhật quốc.

- Chuyện này thì Mạc tiên sinh yên tâm, mấy người kia đã bị tôi nhốt vào trong thủy lao, tôi lập tức trục xuất bọn họ khỏi Bạch gia, đuổi khỏi Giang Nam.

Bạch Vô Thành thề son sắt nói.

Ông ta cũng hận thấu xương mấy người mở miệng trào phúng, sớm đã nhốt đám người đó vào trong thủy lao rồi.

Mạc Phàm không đáp lại, dời mắt nhìn Lam Điệp muốn nói lại thôi.

- Cô nói suy nghĩ của mình đi, Lam tiểu thư?

Bình thường Lam Điệp đều mặc lễ phục trễ ngực dán sát mông, hiếm khi mới mặc trang phục công sở màu xám bạc vừa người như hôm nay, quần áo bó sát biểu lộ dáng người hoàn mỹ của cô.

Nhất là quần áo bên trong, giống như sẽ rách ra bất cứ lúc nào, phía dưới còn đi tất chân màu đen nữa.

Khá nhiều vải vóc, không chỉ không hạ thấp độ nóng bỏng của cô, trái lại có thêm vài phần hấp dẫn khác, người không biết còn tưởng là giáo viên trường học hay tổng giám đốc công ty nào đó.

- Tôi là người ngoài, vốn không nên xen miệng, nhưng hôm nay Mạc tiên sinh đến Nhật quốc, có phải hơi kích động hay không.Lam Điệp do dự một lát, duyên dáng yêu kiều đi đến bên cạnh Mạc Phàm, vẫn mở miệng.

- Có ý gì?

Mạc Phàm hỏi.

- Theo tôi được biết, Mạc tiên sinh từng gặp Abe Seimei Bạch Hồ công tử ở thủ đô rồi?

Lam Điệp nói.

- Abe Seimei, là Đại Âm Dương Sư Nhật quốc đúng không, vậy mà ông ta vẫn còn sống?

Vẻ mặt Tôn Huyền Cơ ngây ngốc hỏi.

Mấy người khác không mở miệng, nhưng sắc mặt thay đổi.

Abe Seimei rất nổi tiếng, gần như là Anh Linh của Nhật quốc.

- Không sai.

Mạc Phàm không giấu diếm, gật đầu.

Hắc Thị nắm giữ tin tức của Hoa Hạ, Hắc Thị biết những chuyện này cũng không kỳ lạ, cũng không có gì phải giấu diếm.

- Tu vi của Abe Seimei cao thấp thế nào thì không cần nói, chắc Mạc tiên sinh biết ông ta từng tới Hoa Hạ rồi?

Đôi mắt Lam Điệp khẽ đảo, nói tiếp.

- Ý của cô là có khả năng Abe Seimei hiểu rất rõ về đạo thuật, võ đạo Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm nhướn mày nói.

- Đúng vậy.

Abe Seimei vốn phong ấn Thiên Cẩu, lại phong ấn Bát Kỳ Đại Xà, thực lực không kém Mạc Phàm thì không nói, ông ta còn từng tới Hoa Hạ, hiểu rất rõ về đạo thuật, võ đạo của Hoa Hạ.

Binh pháp hữu ước, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Abe Seimei hiểu rõ về Hoa Hạ như vậy, chỉ sợ Mạc Phàm đến Nhật quốc khó mà cứu được Bạch Tiểu Tuyết và người Bạch gia.

Lam Điệp vừa nói những lời này, sắc mặt không ít người ở đây đều khó coi, nhất và Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song, đều nhíu chặt mày.

Lam Điệp nói những lời như vậy, quả thật chuyện này không đơn giản như thế.

Trong mắt đám người hiện lên vẻ lo lắng, nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm chỉ hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Lam tiểu thư, Hắc Thị các cô hiểu rõ về pháp thuật, võ đạo Hoa Hạ, hẳn là không kém người Nhật quốc đúng không?

- Chuyện này là đương nhiên.

Lam Điệp nhướn mày, gật đầu.

Lịch sử Hắc Thị có thể ngược dòng về thượng cổ, một người từng đến Hoa Hạ có thể hơn được sao.

- Vậy Hắc Thị các cô biết về tôi bao nhiêu?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nhìn Lam Điệp hỏi.

- Hửm?

Lam Điệp nhướn mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ dị sắc.

- Đối với Mạc tiên sinh, Hắc Thị chúng tôi không biết nhiều lắm.

Bọn họ từng điều tra những pháp thuật mà Mạc Phàm thi triển, có rất ít là pháp thuật Hoa Hạ, nhưng cho dù vậy uy lực và hiệu quả đều mạnh hơn pháp thuật Hoa Hạ nhiều. Ba tiếng sau, Mạc Phàm ra khỏi một chiếc taxi, đến trước trang viên Mạc gia.

Hắn vừa tới cửa, bỗng nhiên cửa trang viên mở ra, một đám người đi ra ngoài.

Dẫn đầu là Tiểu Vũ chớp lóe mấy cái, liền đến bên cạnh Mạc Phàm, nhào vào người hắn.

- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.

Tiểu Vũ vùi đầu vào cổ Mạc Phàm, ôm chặt lấy Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, hắn ra ngoài rồi quay về chỉ mất ba ngày, vậy mà tiểu nha đầu này giống như vài năm không gặp.

Hắn véo mũi Tiểu Vũ, đi về phía những người khác.

Trong đám người, ngoại trừ cha mẹ và mấy người Mạc gia ra, còn có Tần, Lạc hai vị lão gia tử, từ lần trước hai vị này đã không quay về, luôn ở trang viên dính chút linh khí.

Trừ mấy người kia ra, còn có Lam Điệp, Tôn Huyền Cơ, anh em Bạch Vô Thành Bạch Vô Song và tiểu ma nữ An Hiểu Hiên.

- Cung nghênh Mạc tiên sinh quay về.

Đám Tôn Huyền Cơ đến gần Mạc Phàm, cung kính nói.

- Không cần khách sáo như vậy, đều vào cả đi.

Mạc Phàm lên tiếng.

Một đám người đi vào trong trang viên, chỉ trong phút chốc đã đến lương đình trong trang viên.

Bởi vì biết hắn quay về, nơi này đã bố trí xong, đám Tần Kiệt, Chu Hiệt và A Hào đã ở đây.

Đám cha mẹ Mạc Phàm biết hắn có việc muốn nói, hàn huyên vài câu liền rời đi, chỉ có Tiểu Vũ vẫn bám lấy Mạc Phàm.

- Tiểu Vũ, nhanh xuống khỏi người anh con, anh con có chuyện quan trọng cần nói.

Mẹ Mạc Phàm cười bất đắc dĩ nói.

- Bây giờ con là Tiên Thiên Tông Sư, con cũng có thể nói chuyện.

Tiểu Vũ bĩu môi, không chịu nhúc nhích.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ngón tay sáng lên, mấy hộp thức ăn xuất hiện trên bàn trong lương đình.

- Tiên Thiên Tông Sư có muốn ăn vịt quay thủ đô chính tông hay không, còn nóng đó.

Mạc Phàm cười nói.

Kiếp trước mỗi lần hắn mang theo Tiểu Vũ đi qua Quanjude [Một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh] thủ đô, Tiểu Vũ đều dừng lại rất lâu, bởi vì không có tiền, cô muốn ăn cũng không dám nói.

Trước khi rời khỏi thủ đô, hắn đã đến Quanjude thủ đô một chuyến, mua mấy con đặt vào trong nhẫn trữ vật.

Tiểu Vũ vừa nghe đến ăn, lập tức nhảy khỏi người hắn, cầm hộp lên định rời đi, nhưng mới đi được một bước, cô để một hộp thức ăn lên trên bàn.

- Cho mọi người ăn hộp này, lần này đi cứu chị dâu, nhất định phải mang em đi theo đó, nếu không em sẽ bảo cha đánh anh.

Tiểu Vũ giống như người lớn ra lệnh.

- Được, Mạc Phàm gật đầu, lúc này Tiểu Vũ mới như con mèo nhỏ tham ăn rời đi.

Đám Tiểu Vũ vừa đi, anh em Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song đi ra, quỳ với Mạc Phàm.

- Mong Mạc tiên sinh cứu Tiểu Tuyết và những người Bạch gia khác.

Hai người còn chưa quỳ xuống, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một lực lượng vô hình nâng hai người lên.

- Hai người đều là trưởng bối của Tiểu Tuyết, không cần khách sáo như vậy, hôm nay tôi sẽ đi Nhật quốc, giải quyết chuyện này.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, thản nhiên nói.

Không cần hai người mở miệng, hắn đều đến Nhật quốc.

Hắn định hoàn thành hai châm Thứ Thể trước, sau đó mới đến Nhật quốc.

Hiện giờ không thể để lâu như vậy, tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay đi Nhật quốc thì hơn.

Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song nghe Mạc Phàm nói vậy, lúc này mây đen mới ít đi một chút.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, sau này Bạch gia tôi nguyện ý nghe Mạc tiên sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

- Chuyện này thì không cần, nhưng tôi không muốn nhìn thấy những người ở Giang Nam ép Tiểu Tuyết đi Nhật quốc.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tiểu Tuyết đi Nhật quốc, tuy xuất phát từ chủ tâm của cô, nhưng nhất định là có người ép buộc, nếu không Tiểu Tuyết đã không nói với hắn một tiếng mà đến Nhật quốc.

- Chuyện này thì Mạc tiên sinh yên tâm, mấy người kia đã bị tôi nhốt vào trong thủy lao, tôi lập tức trục xuất bọn họ khỏi Bạch gia, đuổi khỏi Giang Nam.

Bạch Vô Thành thề son sắt nói.

Ông ta cũng hận thấu xương mấy người mở miệng trào phúng, sớm đã nhốt đám người đó vào trong thủy lao rồi.

Mạc Phàm không đáp lại, dời mắt nhìn Lam Điệp muốn nói lại thôi.

- Cô nói suy nghĩ của mình đi, Lam tiểu thư?

Bình thường Lam Điệp đều mặc lễ phục trễ ngực dán sát mông, hiếm khi mới mặc trang phục công sở màu xám bạc vừa người như hôm nay, quần áo bó sát biểu lộ dáng người hoàn mỹ của cô.

Nhất là quần áo bên trong, giống như sẽ rách ra bất cứ lúc nào, phía dưới còn đi tất chân màu đen nữa.

Khá nhiều vải vóc, không chỉ không hạ thấp độ nóng bỏng của cô, trái lại có thêm vài phần hấp dẫn khác, người không biết còn tưởng là giáo viên trường học hay tổng giám đốc công ty nào đó.

- Tôi là người ngoài, vốn không nên xen miệng, nhưng hôm nay Mạc tiên sinh đến Nhật quốc, có phải hơi kích động hay không.Lam Điệp do dự một lát, duyên dáng yêu kiều đi đến bên cạnh Mạc Phàm, vẫn mở miệng.

- Có ý gì?

Mạc Phàm hỏi.

- Theo tôi được biết, Mạc tiên sinh từng gặp Abe Seimei Bạch Hồ công tử ở thủ đô rồi?

Lam Điệp nói.

- Abe Seimei, là Đại Âm Dương Sư Nhật quốc đúng không, vậy mà ông ta vẫn còn sống?

Vẻ mặt Tôn Huyền Cơ ngây ngốc hỏi.

Mấy người khác không mở miệng, nhưng sắc mặt thay đổi.

Abe Seimei rất nổi tiếng, gần như là Anh Linh của Nhật quốc.

- Không sai.

Mạc Phàm không giấu diếm, gật đầu.

Hắc Thị nắm giữ tin tức của Hoa Hạ, Hắc Thị biết những chuyện này cũng không kỳ lạ, cũng không có gì phải giấu diếm.

- Tu vi của Abe Seimei cao thấp thế nào thì không cần nói, chắc Mạc tiên sinh biết ông ta từng tới Hoa Hạ rồi?

Đôi mắt Lam Điệp khẽ đảo, nói tiếp.

- Ý của cô là có khả năng Abe Seimei hiểu rất rõ về đạo thuật, võ đạo Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm nhướn mày nói.

- Đúng vậy.

Abe Seimei vốn phong ấn Thiên Cẩu, lại phong ấn Bát Kỳ Đại Xà, thực lực không kém Mạc Phàm thì không nói, ông ta còn từng tới Hoa Hạ, hiểu rất rõ về đạo thuật, võ đạo của Hoa Hạ.

Binh pháp hữu ước, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Abe Seimei hiểu rõ về Hoa Hạ như vậy, chỉ sợ Mạc Phàm đến Nhật quốc khó mà cứu được Bạch Tiểu Tuyết và người Bạch gia.

Lam Điệp vừa nói những lời này, sắc mặt không ít người ở đây đều khó coi, nhất và Bạch Vô Thành và Bạch Vô Song, đều nhíu chặt mày.

Lam Điệp nói những lời như vậy, quả thật chuyện này không đơn giản như thế.

Trong mắt đám người hiện lên vẻ lo lắng, nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm chỉ hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Lam tiểu thư, Hắc Thị các cô hiểu rõ về pháp thuật, võ đạo Hoa Hạ, hẳn là không kém người Nhật quốc đúng không?

- Chuyện này là đương nhiên.

Lam Điệp nhướn mày, gật đầu.

Lịch sử Hắc Thị có thể ngược dòng về thượng cổ, một người từng đến Hoa Hạ có thể hơn được sao.

- Vậy Hắc Thị các cô biết về tôi bao nhiêu?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nhìn Lam Điệp hỏi.

- Hửm?

Lam Điệp nhướn mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ dị sắc.

- Đối với Mạc tiên sinh, Hắc Thị chúng tôi không biết nhiều lắm.

Bọn họ từng điều tra những pháp thuật mà Mạc Phàm thi triển, có rất ít là pháp thuật Hoa Hạ, nhưng cho dù vậy uy lực và hiệu quả đều mạnh hơn pháp thuật Hoa Hạ nhiều.