Quán trà Thảo Lư, một trong những quán trà nổi tiếng nhất ở tỉnh Giang Nam.
Trong phòng VIP chữ thiên, đám Lâm Thiên Phong, Mộc Hồng Viễn ngồi trên ngọc thành tạo thành ghế, trước người mỗi người là bàn trà do gỗ Tử Đàn trăm năm tạo thành, trên mặt cả đám đều là tươi cười.
Trước bàn trà bọn họ, mỗi người có một mỹ nữ mặc sườn xám, ngực và hai chân tuyết trắng lộ ra, chân trần quỳ trên đất, bàn tay trắng nõn pha trà như nước chảy mây trôi.
Chỉ trong chốc lát, mùi thơm ngát thấm tận đáy lòng lan ra khắp căn phòng.
- Trà ngon!
Mộc Hồng Viễn thưởng trà, khen.
Mộc gia bọn họ thân là trùm chữa bệnh, chưa bao giờ thiếu trà ngon, trà này đúng là không tệ.
- Mộc tổng, đây là trà Đại Hồng Bào hái ở Vũ Di Sơn, còn dùng thân thể xử nữ sưởi ấm, một năm chỉ có vài cân, một lượng đã mấy chục vạn, có thể kém được sao, nếu không phải hôm nay Mạc gia bị diệt, Mạc đại sư kia bị diệt trừ, muốn uống thứ này cũng không dễ.Dư Danh cười nịnh nọt nói.
- Hóa ra là Đại Hồng Bào, chẳng trách lại thơm như thế, lúc này hẳn là người Mạc gia và Mạc Phàm không còn sống rồi?
Mộc Hồng Viễn híp mắt, bỏ chén trà xuống nói.
Trong số những người đối phó Mạc gia lần này không chỉ có Quỷ Lão, Băng Ma, Tống Chung và Liễu Như Phong Tiên Thiên Tông Sư nổi tiếng, còn có vô số sát thủ mấy nhà bọn họ thuê, đã qua lâu như vậy, chắc Mạc Phàm bị diệt rồi.
- Chuyện này còn có khả năng khác sao?
Đám Dư Danh vô cùng tự tin nói.
Nhiều người ra tay như thế, Mạc gia đâu có may mắn thoát được?
- Vậy tối nay phải chúc mừng một phen rồi, Lâm tổng.
Mộc Hồng Viễn cười đề nghị.
- Yên tâm đi, Mộc tổng, đợi Mạc gia bị diệt, chắc chắn không thể thiếu chúc mừng, nhưng không thể quá lơ là, Mạc đại sư kia không đơn giản như vậy.
Lâm Thiên Phong uống một ngụm trà, thận trọng nói.
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong mắt ông ta là tự tin mưu kế quyết định thắng bại sau cùng.
Ra tay như thế, tiêu diệt một tiểu quốc cũng được, không nói đến Mạc gia Đông Hải nho nhỏ.
- Lâm tổng khiêm tốn rồi, tôi dám cược 100 vạn, chắc chắn Mạc gia sẽ bị diệt.
Dư Danh vỗ ngực, nói chắc chắn.
Nhiều người ra tay với Mạc gia như thế, Mạc gia đâu có khả năng xoay người.
Qua hôm nay, không chỉ Mạc gia biến mất, toàn bộ tài sản của Mạc gia sẽ trở thành một phần của Lâm gia, những người phụ nữ có quan hệ với Mạc gia như Lưu Nguyệt Như, Bạch Vô Song, Tô Nhã Hân sẽ thành đồ chơi trong yến hội chúc mừng của bọn họ, chỉ nghĩ đến thôi ông ta đã đứng ngồi không yên.
Là Lưu Nguyệt Như và Bạch Vô Song, còn có người mẫu Tô Nhã Hân nữa…
- Dư tổng, 100 vạn quá ít, không giống phong cách của ông, tôi cá 1000 vạn Mạc Phàm bị diệt.
Chu Khoát Hải cười nói.
- Hai người không khác nhau mấy đâu, tôi cá cả gia sản.
Phương Thần Vũ gia chủ Phương gia cười nói.
- Tôi cũng cá cả gia sản.
Mộc Hồng Viễn nói theo.
- Mẹ kiếp, cộng thêm cả tôi nữa…
Một đám người vô cùng hứng thú, tất cả đều đặt cược Mạc gia bị diệt, tiếng cười truyền từ trong phòng ra.
Đúng lúc này, di động của Lâm Thiên Phong vang lên.
Mọi người nhìn về phía di động của Lâm Thiên Phong, trước mắt lập tức sáng lên.
- Cuối cùng cũng đến.
- Lâm tổng, lần này ông yên tâm rồi chứ?
Mộc Hồng Viễn nhếch miệng, cười nói.
Lúc này gọi điện đến, chắc chắn là tin Mạc gia bị diệt, không còn gì khác.
- Chúc mừng Lâm tổng.
Phương Thần Vũ chắp tay nịnh nọt.
- Từ nay về sau, không còn ai dám ra tay với Lâm gia nữa.
… T
iếng chúc mừng vang lên.
Trong mắt Lâm Thiên Phong chớp lóe tinh quang, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý.
Ông ta muốn nghe điện thoại, một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa đến.
- Các ông đánh cược thắng thua như vậy không có ý nghĩa, các ông thích đánh cược như vậy, tôi đánh cược với các ông một lần, thế nào?
Giọng nói này vừa vang lên, hàn khí khiến người ta sởn gai ốc truyền đến.
Đám Lâm Thiên Phong nhìn người nói chuyện, chỉ thấy bên cạnh bàn trà, một người đàn ông tóc dài màu đen, mặc quần áo trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất khoan thai như bước từ trong tiên cảnh tới, làm người ta nhớ tới một câu thơ: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Bên cạnh người đàn ông là một mỹ nữ cũng mặc đồ trắng, mặt như ngưng sương, ánh mắt rét lạnh, gương mặt tinh xảo, dáng người nóng bỏng như tiên tử.
Một nam một nữ đột nhiên xuất hiện, rất giống như bọn họ đang phong hoa tuyết nguyệt với tình nhân, bỗng nhiên có chậu nước đá hắt xuống.
Vài người giật mình, trên mặt lộ ra chút kỳ lạ, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có di động Lâm Thiên Phong đang vang và tiếng tim đập thình thịch.
Rất lâu sau, lúc này Dư Danh mới phản ứng kịp, chỉ vào Mạc Phàm kêu lên:
- Hai người là ai, ai cho hai người vào, nhanh cút ra ngoài, hù chết lão tử rồi.
Ông ta vốn trầm mê tửu sắc, thân thể sớm bị vét sạch, hai người vừa xuất hiện, ông ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ông ta vội vàng lấy một lọ thuốc ra, uống hai viên.
- Dám vô lễ với chủ nhân, chết!
Mạc Tiểu Hàn nhíu mày, nhìn về phía Dư Danh, trong mắt lóe lên lam quang quỷ dị.
Dư Danh nhíu mày, hai người này ăn mặc như vậy vào quán trà, không phải con hát thì bị bệnh thần kinh.
Gái đi3m này dọa ông ta không nhẹ, còn dám nói chuyện với ông ta như thế, đúng là không biết sống chết.
- Kỹ nữ thối, chủ nhân của cô quá non, làm nô lệ cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô dục tiên dục…
Dư Danh nhếch miệng cười dâm nói.
Những người phụ nữ như Bạch Vô Song, Lưu Nguyệt Như, Tô Nhã Hân thì ông ta đừng nghĩ, chắc chắn không đến lượt ông ta.
Bộ dạng cô bé này kém đám Bạch Vô Song một chút, còn luôn miệng xưng người đàn ông bên cạnh là chủ nhân cô ta, chắc chắn là được dạy dỗ rồi, ông ta thích nhất trò này, hôm nay lấy cô bé này chúc mừng Mạc gia bị diệt vậy.
Ông ta còn chưa nói xong chữ “tử” cuối cùng, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
“Răng rắc, răng rắc” âm thanh đóng băng vang lên từ trong.
Khối băng màu lam toát ra từ tai mắt mũi miệng Dư Danh, nhanh chóng lan tràn khắp người ông ta.
Chỉ trong phút chốc, Dư Danh vẫn duy trì tư thế vẻ mặt thống khổ vừa rồi bị đông lạnh tại chỗ.
Khối băng màu lam chảy từ người Dư Danh ra, lan tràn ra xung quanh.
“A…” Tiếng thét chói tai phát ra từ miệng mấy mỹ nữ mặc sườn xám, vẻ mặt đám Mộc Hồng Viễn hoảng sợ, nhanh chóng rời xa Dư Danh, sợ dính khối băng màu lam sẽ như Dư Danh.
Trong phòng VIP giống như chết lặng, mọi người đều nhìn về phía hai người, trong mắt đều là hoảng sợ, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.
Ngay cả sắc mặt Lâm Thiên Phong cũng khó coi có thể vặn ra nước, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một ánh mắt liền đông cứng Dư Danh, hai người này không phải người bình thường.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như không để ý sống chết của Dư Danh, vẫy tay với một mỹ nữ mặc sườn xám có vẻ thanh tú.
- Cô lại đây, pha trà cho chủ nhân tôi.
Mạc Tiểu Hàn chỉ một cô gái nói.
Mỹ nữ thanh tú kia run run chậm rãi đến gần Mạc Phàm, quỳ gối trước người Mạc Phàm bắt đầu pha trà cho hắn.
Không lâu sau, một chén trà tỏa ra mùi thơm bốn phía đưa tới trước người Mạc Phàm. Quán trà Thảo Lư, một trong những quán trà nổi tiếng nhất ở tỉnh Giang Nam.
Trong phòng VIP chữ thiên, đám Lâm Thiên Phong, Mộc Hồng Viễn ngồi trên ngọc thành tạo thành ghế, trước người mỗi người là bàn trà do gỗ Tử Đàn trăm năm tạo thành, trên mặt cả đám đều là tươi cười.
Trước bàn trà bọn họ, mỗi người có một mỹ nữ mặc sườn xám, ngực và hai chân tuyết trắng lộ ra, chân trần quỳ trên đất, bàn tay trắng nõn pha trà như nước chảy mây trôi.
Chỉ trong chốc lát, mùi thơm ngát thấm tận đáy lòng lan ra khắp căn phòng.
- Trà ngon!
Mộc Hồng Viễn thưởng trà, khen.
Mộc gia bọn họ thân là trùm chữa bệnh, chưa bao giờ thiếu trà ngon, trà này đúng là không tệ.
- Mộc tổng, đây là trà Đại Hồng Bào hái ở Vũ Di Sơn, còn dùng thân thể xử nữ sưởi ấm, một năm chỉ có vài cân, một lượng đã mấy chục vạn, có thể kém được sao, nếu không phải hôm nay Mạc gia bị diệt, Mạc đại sư kia bị diệt trừ, muốn uống thứ này cũng không dễ.Dư Danh cười nịnh nọt nói.
- Hóa ra là Đại Hồng Bào, chẳng trách lại thơm như thế, lúc này hẳn là người Mạc gia và Mạc Phàm không còn sống rồi?
Mộc Hồng Viễn híp mắt, bỏ chén trà xuống nói.
Trong số những người đối phó Mạc gia lần này không chỉ có Quỷ Lão, Băng Ma, Tống Chung và Liễu Như Phong Tiên Thiên Tông Sư nổi tiếng, còn có vô số sát thủ mấy nhà bọn họ thuê, đã qua lâu như vậy, chắc Mạc Phàm bị diệt rồi.
- Chuyện này còn có khả năng khác sao?
Đám Dư Danh vô cùng tự tin nói.
Nhiều người ra tay như thế, Mạc gia đâu có may mắn thoát được?
- Vậy tối nay phải chúc mừng một phen rồi, Lâm tổng.
Mộc Hồng Viễn cười đề nghị.
- Yên tâm đi, Mộc tổng, đợi Mạc gia bị diệt, chắc chắn không thể thiếu chúc mừng, nhưng không thể quá lơ là, Mạc đại sư kia không đơn giản như vậy.
Lâm Thiên Phong uống một ngụm trà, thận trọng nói.
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong mắt ông ta là tự tin mưu kế quyết định thắng bại sau cùng.
Ra tay như thế, tiêu diệt một tiểu quốc cũng được, không nói đến Mạc gia Đông Hải nho nhỏ.
- Lâm tổng khiêm tốn rồi, tôi dám cược 100 vạn, chắc chắn Mạc gia sẽ bị diệt.
Dư Danh vỗ ngực, nói chắc chắn.
Nhiều người ra tay với Mạc gia như thế, Mạc gia đâu có khả năng xoay người.
Qua hôm nay, không chỉ Mạc gia biến mất, toàn bộ tài sản của Mạc gia sẽ trở thành một phần của Lâm gia, những người phụ nữ có quan hệ với Mạc gia như Lưu Nguyệt Như, Bạch Vô Song, Tô Nhã Hân sẽ thành đồ chơi trong yến hội chúc mừng của bọn họ, chỉ nghĩ đến thôi ông ta đã đứng ngồi không yên.
Là Lưu Nguyệt Như và Bạch Vô Song, còn có người mẫu Tô Nhã Hân nữa…
- Dư tổng, 100 vạn quá ít, không giống phong cách của ông, tôi cá 1000 vạn Mạc Phàm bị diệt.
Chu Khoát Hải cười nói.
- Hai người không khác nhau mấy đâu, tôi cá cả gia sản.
Phương Thần Vũ gia chủ Phương gia cười nói.
- Tôi cũng cá cả gia sản.
Mộc Hồng Viễn nói theo.
- Mẹ kiếp, cộng thêm cả tôi nữa…
Một đám người vô cùng hứng thú, tất cả đều đặt cược Mạc gia bị diệt, tiếng cười truyền từ trong phòng ra.
Đúng lúc này, di động của Lâm Thiên Phong vang lên.
Mọi người nhìn về phía di động của Lâm Thiên Phong, trước mắt lập tức sáng lên.
- Cuối cùng cũng đến.
- Lâm tổng, lần này ông yên tâm rồi chứ?
Mộc Hồng Viễn nhếch miệng, cười nói.
Lúc này gọi điện đến, chắc chắn là tin Mạc gia bị diệt, không còn gì khác.
- Chúc mừng Lâm tổng.
Phương Thần Vũ chắp tay nịnh nọt.
- Từ nay về sau, không còn ai dám ra tay với Lâm gia nữa.
… T
iếng chúc mừng vang lên.
Trong mắt Lâm Thiên Phong chớp lóe tinh quang, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý.
Ông ta muốn nghe điện thoại, một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa đến.
- Các ông đánh cược thắng thua như vậy không có ý nghĩa, các ông thích đánh cược như vậy, tôi đánh cược với các ông một lần, thế nào?
Giọng nói này vừa vang lên, hàn khí khiến người ta sởn gai ốc truyền đến.
Đám Lâm Thiên Phong nhìn người nói chuyện, chỉ thấy bên cạnh bàn trà, một người đàn ông tóc dài màu đen, mặc quần áo trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất khoan thai như bước từ trong tiên cảnh tới, làm người ta nhớ tới một câu thơ: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Bên cạnh người đàn ông là một mỹ nữ cũng mặc đồ trắng, mặt như ngưng sương, ánh mắt rét lạnh, gương mặt tinh xảo, dáng người nóng bỏng như tiên tử.
Một nam một nữ đột nhiên xuất hiện, rất giống như bọn họ đang phong hoa tuyết nguyệt với tình nhân, bỗng nhiên có chậu nước đá hắt xuống.
Vài người giật mình, trên mặt lộ ra chút kỳ lạ, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có di động Lâm Thiên Phong đang vang và tiếng tim đập thình thịch.
Rất lâu sau, lúc này Dư Danh mới phản ứng kịp, chỉ vào Mạc Phàm kêu lên:
- Hai người là ai, ai cho hai người vào, nhanh cút ra ngoài, hù chết lão tử rồi.
Ông ta vốn trầm mê tửu sắc, thân thể sớm bị vét sạch, hai người vừa xuất hiện, ông ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ông ta vội vàng lấy một lọ thuốc ra, uống hai viên.
- Dám vô lễ với chủ nhân, chết!
Mạc Tiểu Hàn nhíu mày, nhìn về phía Dư Danh, trong mắt lóe lên lam quang quỷ dị.
Dư Danh nhíu mày, hai người này ăn mặc như vậy vào quán trà, không phải con hát thì bị bệnh thần kinh.
Gái đi3m này dọa ông ta không nhẹ, còn dám nói chuyện với ông ta như thế, đúng là không biết sống chết.
- Kỹ nữ thối, chủ nhân của cô quá non, làm nô lệ cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô dục tiên dục…
Dư Danh nhếch miệng cười dâm nói.
Những người phụ nữ như Bạch Vô Song, Lưu Nguyệt Như, Tô Nhã Hân thì ông ta đừng nghĩ, chắc chắn không đến lượt ông ta.
Bộ dạng cô bé này kém đám Bạch Vô Song một chút, còn luôn miệng xưng người đàn ông bên cạnh là chủ nhân cô ta, chắc chắn là được dạy dỗ rồi, ông ta thích nhất trò này, hôm nay lấy cô bé này chúc mừng Mạc gia bị diệt vậy.
Ông ta còn chưa nói xong chữ “tử” cuối cùng, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
“Răng rắc, răng rắc” âm thanh đóng băng vang lên từ trong.
Khối băng màu lam toát ra từ tai mắt mũi miệng Dư Danh, nhanh chóng lan tràn khắp người ông ta.
Chỉ trong phút chốc, Dư Danh vẫn duy trì tư thế vẻ mặt thống khổ vừa rồi bị đông lạnh tại chỗ.
Khối băng màu lam chảy từ người Dư Danh ra, lan tràn ra xung quanh.
“A…” Tiếng thét chói tai phát ra từ miệng mấy mỹ nữ mặc sườn xám, vẻ mặt đám Mộc Hồng Viễn hoảng sợ, nhanh chóng rời xa Dư Danh, sợ dính khối băng màu lam sẽ như Dư Danh.
Trong phòng VIP giống như chết lặng, mọi người đều nhìn về phía hai người, trong mắt đều là hoảng sợ, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.
Ngay cả sắc mặt Lâm Thiên Phong cũng khó coi có thể vặn ra nước, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một ánh mắt liền đông cứng Dư Danh, hai người này không phải người bình thường.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như không để ý sống chết của Dư Danh, vẫy tay với một mỹ nữ mặc sườn xám có vẻ thanh tú.
- Cô lại đây, pha trà cho chủ nhân tôi.
Mạc Tiểu Hàn chỉ một cô gái nói.
Mỹ nữ thanh tú kia run run chậm rãi đến gần Mạc Phàm, quỳ gối trước người Mạc Phàm bắt đầu pha trà cho hắn.
Không lâu sau, một chén trà tỏa ra mùi thơm bốn phía đưa tới trước người Mạc Phàm.