- Đánh cược thua phải như Dư Danh sao?
ĐámLâm Thiên Phong liếc nhìn Dư Danh bị đông lạnh thành băng điêu, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Người này là ai thế?
- Sao lại tới tìm chúng ta gây phiền phức?
Mạc gia sao?
Mạc gia hẳn là không có một người như vậy.
Một đống dấu chấm hỏi hiện lên trong lòng bọn họ.
- Vị đại sư này, chúng tôi có thể không tham gia không?
Mộc Hồng Viễn vô cùng khách sáo hỏi.
- Có thể, chỉ cần ông muốn lập tức như ông ta.
Mạc Phàm uống trà, không thèm liếc mắt nhìn Mộc Hồng Viễn một cái, lạnh lùng nói.
Trái tim Mộc Hồng Viễn đập thình thịch, vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.
Một đám người đều nhìn về phía Lâm Thiên Phong.
ấ ề ấ ể ốRõ ràng hai người này lai giả bất thiện, Lâm Thiên Phong là người có quyền nói chuyện nhất ở đây, vẫn nên để Lâm Thiên Phong xử lý tốt hơn.
- Vị đại sư này, tôi là Lâm Thiên Phong gia chủ Lâm gia, chúng tôi có thể phụng bồi cậu đánh cược bất cứ lúc nào, nhưng cược mạng thì lớn quá, có thể nể mặt tôi, đổi thành cược thứ khác hay không?
Lâm Thiên Phong đánh giá Mạc Phàm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ông ta cảm thấy Mạc Phàm rất quen thuộc, nhưng tạm thời không nghĩ ra được là ai.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Lâm Thiên Phong một cái, cười lạnh lùng.
Xem ra sau khi hắn biến thành Tiên Thiên Chi Thể, đám Lâm Thiên Phong không nhận ra.
- Cho ông mặt mũi cũng được, các ông có thể không đánh cược.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cảm ơn đại sư.
Lâm Thiên Phong cười nói.
Đám Mộc Hồng Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên hai chữ “Lâm gia” có tác dụng.
- Nhưng nếu các ông không đánh cược, tôi sẽ gi ết chết tất cả các ông, cho các ông 3 phút suy nghĩ.
Mạc Phàm thưởng trà, nói tiếp.
Lâm Thiên Phong muốn hắn nể mặt, không biết lát nữa Lâm Thiên Phong biết thân phận của hắn sẽ có biểu cảm gì.
- Cái gì?
Đám Lâm Thiên Phong như bị sét đánh, tươi cười trên mặt cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhất là Lâm Thiên Phong, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt xanh đỏ bất định.
Ông ta đã nói Lâm gia ra rồi, vậy mà đối phương không cho chút mặt mũi.
Một Mạc gia đối nghịch với Lâm gia bọn họ sắp bị diệt rồi, bên này lại xuất hiện một người nữa.
- Xin hỏi tôn tính đại danh vị đại sư này, một chúng tôi không đắc tội đại sư, hai hẳn là không cừu không oán với đại sư, cho dù đắc tội cậu chỗ nào, tôi nghĩ chắc đại sư không biết Lâm gia Giang Nam tôi?
Lâm Thiên Phong trầm giọng hỏi.
Ông ta có cảm giác gặp Mạc Phàm ở đâu đó rồi, chỉ là không nhớ ra.
Đám Mộc Hồng Viễn nhíu mày nhìn Mạc Phàm, tiểu tử này là ai mà hung hãn như thế, vậy mà không nể mặt Lâm gia, không biết kết cục đối nghịch Lâm gia sao.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
Ý niệm hắn vừa động, tóc đen dài nhanh chóng biến mất, dung nhan thay đổi, áo trắng cũng thành quần áo thoải mái lúc trước.
Chỉ trong phút chốc, hắn liền quay về bộ dạng lúc trước, mái tóc ngắn, trang phục đơn giản thoải mái, gương mặt chưa tới 20 tuổi.
- Lâm Thiên Phong, bây giờ ông còn cảm thấy chúng ta không thù không oán, tôi không biết Lâm gia Giang Nam ông nữa không?
Mạc Phàm cười nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, cả căn phòng VIP rộ lên.
Mấy mỹ nữ mặc sườn xám há to miệng thành hình chữ “O”, có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.
Quán trà này đứng đầu tỉnh Giang Nam, bọn họ coi như là người từng trải việc đời, nhưng chưa từng thấy ai như Mạc Phàm, lập tức biến thành một người khác.
Mắt đám Mộc Hồng Viễn mở to, thiếu chút nữa tròng mắt rớt xuống, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Lúc này Mạc Phàm nên kéo dài hơi tàn trong bao vây tấn công của đám Quỷ Lão, Băng Ma, hay bị đám Quỷ Lão giế t chết mới phải.
Sao Mạc Phàm có thể biến thành bộ dạng vừa rồi, bên cạnh còn có mỹ nữ sử dụng Băng Hàn Chi Lực, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Lâm Thiên Phong trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong đôi mắt đều là khó có thể tin.
Ông ta sớm đã có cảm giác ông ta quen người này, nhưng không ngờ người này lại là Mạc Phàm.
Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ mấy mỹ nữ mặc sườn xám ra, toàn bộ đều mặt xám như tro tàn.
Rất lâu sau Lâm Thiên Phong mới cử động miệng vài cái, lúc này mới ấp a ấp úng phát ra âm thanh.
- Mạc, Mạc, Mạc Phàm, sao cậu tìm được tới đây?
Đám Quỷ Lão coi giữ bên ngoài trang viên, không có khả năng để Mạc Phàm trốn thoát.
Đám Quỷ Lão bị Mạc Phàm giế t chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng lắc đầu.
Quỷ Lão đứng thứ 5 trên Hắc Bảng, Băng Ma không nằm trong Hắc Bảng, nhưng có thể đóng băng một tiểu quốc ở Châu Phi, thực lực không dưới Quỷ Lão.
Mạc Phàm chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao có thể giết hai người đứng thứ 5?
- Tìm các ông rất khó sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tối hôm qua hắn đã để lại dấu hiệu trên người Lâm Thiên Phong, cho dù bọn họ chạy đến vũ trụ, hắn cũng có thể tìm được, không nói đến chuyện bọn họ còn ở Giang Nam, một nơi không tính là lớn.
- Đám Quỷ Lão đâu?
Lâm Thiên Phong hỏi.
Nếu đám Quỷ Lão không chết, không phải không có một chút cơ hội.
- Đợi các người chết có thể nhìn thấy bọn họ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt đám Lâm Thiên Phong thay đổi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai nói được ra lời.
Mạc Phàm nói rất rõ ràng, chắc chắn đám Quỷ Lão chết trên tay Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Sao lại có chuyện này?
Mộc Hồng Viễn không thể tin được nói.
Nếu đúng như lời Mạc Phàm nói, vậy bọn họ chết chắc rồi.
- Cô ta là Ma Ảnh của Băng Ma sao?
Lâm Thiên Phong chỉ Mạc Tiểu Hàn đứng bên cạnh Mạc Phàm, ngơ ngẩn hỏi.
Chuyện Băng Ma mang theo Ma Ảnh đóng băng một tiểu quốc ở Châu Phi, người bình thường chỉ biết là thiên tai, bỗng nhiên tuyết rơi đông chết người, nhưng ông ta biết vì Ma Ảnh kia.
Vị mỹ nữ bên cạnh Mạc Phàm vừa tới, liền đóng băng Dư Danh, chắc chắn là Ma Ảnh bên cạnh Băng Ma.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Tâm tình đám Mộc Hồng Viễn chìm vào đáy cốc, ngay cả đám Quỷ Lão đều chết trên tay Mạc Phàm, Mạc Phàm này lợi hại biết bao nhiêu, cả tỉnh Giang Nam đã không có ai cứu được bọn họ.
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Lâm Thiên Phong nghiến răng nói.
- Rất đơn giản, không phải vừa rồi các ông đánh cược sao, tôi đánh cược với các ông, không phải các ông cảm thấy Mạc gia tôi chắc chắn bị diệt à, nếu trong điện thoại của các ông truyền đến tin người Mạc gia tôi bị g iết chết, các ông có thể sống rời đi, nếu không phải, tôi muốn các ông để lại tiền đặt cược và mạng mình, mỗi người một chiếc điện thoại, người nào trước đây?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Lâm Thiên Phong, hỏi.
Lâm Thiên Phong trăm phương ngàn kế diệt Mạc gia bọn họ, nếu hắn giết Lâm Thiên Phong dễ dàng, vậy thì quá tiện nghi cho Lâm Thiên Phong.
Nếu bọn họ thích chơi như vậy, hắn sẽ chơi với bọn họ tới cùng.
Đám Lâm Thiên Phong nhìn di động vẫn kêu trên bàn, không tự chủ được nuốt nước bọt, mồ hôi rơi như mưa.
Nếu Mạc Phàm chưa tới, những cuộc gọi sẽ là tin Mạc gia bị diệt.
Nhưng Mạc Phàm không chết, cú điện thoại như một viên đạn bỏ vào trong súng ổ quay, xác suất 1/6, có trúng đạn hay không phải xem vận khí.
Mạc Phàm thấy không ai đứng ra, dời mắt nhìn Chu Khoát Hải.
- Ra giá 100 vạn đã chết, ông vừa ra 1000 vạn, vậy thì bắt đầu từ ông đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trong giọng nói là không thể làm trái. - Đánh cược thua phải như Dư Danh sao?
ĐámLâm Thiên Phong liếc nhìn Dư Danh bị đông lạnh thành băng điêu, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Người này là ai thế?
- Sao lại tới tìm chúng ta gây phiền phức?
Mạc gia sao?
Mạc gia hẳn là không có một người như vậy.
Một đống dấu chấm hỏi hiện lên trong lòng bọn họ.
- Vị đại sư này, chúng tôi có thể không tham gia không?
Mộc Hồng Viễn vô cùng khách sáo hỏi.
- Có thể, chỉ cần ông muốn lập tức như ông ta.
Mạc Phàm uống trà, không thèm liếc mắt nhìn Mộc Hồng Viễn một cái, lạnh lùng nói.
Trái tim Mộc Hồng Viễn đập thình thịch, vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.
Một đám người đều nhìn về phía Lâm Thiên Phong.
ấ ề ấ ể ốRõ ràng hai người này lai giả bất thiện, Lâm Thiên Phong là người có quyền nói chuyện nhất ở đây, vẫn nên để Lâm Thiên Phong xử lý tốt hơn.
- Vị đại sư này, tôi là Lâm Thiên Phong gia chủ Lâm gia, chúng tôi có thể phụng bồi cậu đánh cược bất cứ lúc nào, nhưng cược mạng thì lớn quá, có thể nể mặt tôi, đổi thành cược thứ khác hay không?
Lâm Thiên Phong đánh giá Mạc Phàm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ông ta cảm thấy Mạc Phàm rất quen thuộc, nhưng tạm thời không nghĩ ra được là ai.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Lâm Thiên Phong một cái, cười lạnh lùng.
Xem ra sau khi hắn biến thành Tiên Thiên Chi Thể, đám Lâm Thiên Phong không nhận ra.
- Cho ông mặt mũi cũng được, các ông có thể không đánh cược.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cảm ơn đại sư.
Lâm Thiên Phong cười nói.
Đám Mộc Hồng Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên hai chữ “Lâm gia” có tác dụng.
- Nhưng nếu các ông không đánh cược, tôi sẽ gi ết chết tất cả các ông, cho các ông 3 phút suy nghĩ.
Mạc Phàm thưởng trà, nói tiếp.
Lâm Thiên Phong muốn hắn nể mặt, không biết lát nữa Lâm Thiên Phong biết thân phận của hắn sẽ có biểu cảm gì.
- Cái gì?
Đám Lâm Thiên Phong như bị sét đánh, tươi cười trên mặt cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhất là Lâm Thiên Phong, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt xanh đỏ bất định.
Ông ta đã nói Lâm gia ra rồi, vậy mà đối phương không cho chút mặt mũi.
Một Mạc gia đối nghịch với Lâm gia bọn họ sắp bị diệt rồi, bên này lại xuất hiện một người nữa.
- Xin hỏi tôn tính đại danh vị đại sư này, một chúng tôi không đắc tội đại sư, hai hẳn là không cừu không oán với đại sư, cho dù đắc tội cậu chỗ nào, tôi nghĩ chắc đại sư không biết Lâm gia Giang Nam tôi?
Lâm Thiên Phong trầm giọng hỏi.
Ông ta có cảm giác gặp Mạc Phàm ở đâu đó rồi, chỉ là không nhớ ra.
Đám Mộc Hồng Viễn nhíu mày nhìn Mạc Phàm, tiểu tử này là ai mà hung hãn như thế, vậy mà không nể mặt Lâm gia, không biết kết cục đối nghịch Lâm gia sao.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
Ý niệm hắn vừa động, tóc đen dài nhanh chóng biến mất, dung nhan thay đổi, áo trắng cũng thành quần áo thoải mái lúc trước.
Chỉ trong phút chốc, hắn liền quay về bộ dạng lúc trước, mái tóc ngắn, trang phục đơn giản thoải mái, gương mặt chưa tới 20 tuổi.
- Lâm Thiên Phong, bây giờ ông còn cảm thấy chúng ta không thù không oán, tôi không biết Lâm gia Giang Nam ông nữa không?
Mạc Phàm cười nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, cả căn phòng VIP rộ lên.
Mấy mỹ nữ mặc sườn xám há to miệng thành hình chữ “O”, có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.
Quán trà này đứng đầu tỉnh Giang Nam, bọn họ coi như là người từng trải việc đời, nhưng chưa từng thấy ai như Mạc Phàm, lập tức biến thành một người khác.
Mắt đám Mộc Hồng Viễn mở to, thiếu chút nữa tròng mắt rớt xuống, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Lúc này Mạc Phàm nên kéo dài hơi tàn trong bao vây tấn công của đám Quỷ Lão, Băng Ma, hay bị đám Quỷ Lão giế t chết mới phải.
Sao Mạc Phàm có thể biến thành bộ dạng vừa rồi, bên cạnh còn có mỹ nữ sử dụng Băng Hàn Chi Lực, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Lâm Thiên Phong trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong đôi mắt đều là khó có thể tin.
Ông ta sớm đã có cảm giác ông ta quen người này, nhưng không ngờ người này lại là Mạc Phàm.
Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ mấy mỹ nữ mặc sườn xám ra, toàn bộ đều mặt xám như tro tàn.
Rất lâu sau Lâm Thiên Phong mới cử động miệng vài cái, lúc này mới ấp a ấp úng phát ra âm thanh.
- Mạc, Mạc, Mạc Phàm, sao cậu tìm được tới đây?
Đám Quỷ Lão coi giữ bên ngoài trang viên, không có khả năng để Mạc Phàm trốn thoát.
Đám Quỷ Lão bị Mạc Phàm giế t chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng lắc đầu.
Quỷ Lão đứng thứ 5 trên Hắc Bảng, Băng Ma không nằm trong Hắc Bảng, nhưng có thể đóng băng một tiểu quốc ở Châu Phi, thực lực không dưới Quỷ Lão.
Mạc Phàm chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao có thể giết hai người đứng thứ 5?
- Tìm các ông rất khó sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tối hôm qua hắn đã để lại dấu hiệu trên người Lâm Thiên Phong, cho dù bọn họ chạy đến vũ trụ, hắn cũng có thể tìm được, không nói đến chuyện bọn họ còn ở Giang Nam, một nơi không tính là lớn.
- Đám Quỷ Lão đâu?
Lâm Thiên Phong hỏi.
Nếu đám Quỷ Lão không chết, không phải không có một chút cơ hội.
- Đợi các người chết có thể nhìn thấy bọn họ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt đám Lâm Thiên Phong thay đổi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai nói được ra lời.
Mạc Phàm nói rất rõ ràng, chắc chắn đám Quỷ Lão chết trên tay Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Sao lại có chuyện này?
Mộc Hồng Viễn không thể tin được nói.
Nếu đúng như lời Mạc Phàm nói, vậy bọn họ chết chắc rồi.
- Cô ta là Ma Ảnh của Băng Ma sao?
Lâm Thiên Phong chỉ Mạc Tiểu Hàn đứng bên cạnh Mạc Phàm, ngơ ngẩn hỏi.
Chuyện Băng Ma mang theo Ma Ảnh đóng băng một tiểu quốc ở Châu Phi, người bình thường chỉ biết là thiên tai, bỗng nhiên tuyết rơi đông chết người, nhưng ông ta biết vì Ma Ảnh kia.
Vị mỹ nữ bên cạnh Mạc Phàm vừa tới, liền đóng băng Dư Danh, chắc chắn là Ma Ảnh bên cạnh Băng Ma.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Tâm tình đám Mộc Hồng Viễn chìm vào đáy cốc, ngay cả đám Quỷ Lão đều chết trên tay Mạc Phàm, Mạc Phàm này lợi hại biết bao nhiêu, cả tỉnh Giang Nam đã không có ai cứu được bọn họ.
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Lâm Thiên Phong nghiến răng nói.
- Rất đơn giản, không phải vừa rồi các ông đánh cược sao, tôi đánh cược với các ông, không phải các ông cảm thấy Mạc gia tôi chắc chắn bị diệt à, nếu trong điện thoại của các ông truyền đến tin người Mạc gia tôi bị g iết chết, các ông có thể sống rời đi, nếu không phải, tôi muốn các ông để lại tiền đặt cược và mạng mình, mỗi người một chiếc điện thoại, người nào trước đây?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Lâm Thiên Phong, hỏi.
Lâm Thiên Phong trăm phương ngàn kế diệt Mạc gia bọn họ, nếu hắn giết Lâm Thiên Phong dễ dàng, vậy thì quá tiện nghi cho Lâm Thiên Phong.
Nếu bọn họ thích chơi như vậy, hắn sẽ chơi với bọn họ tới cùng.
Đám Lâm Thiên Phong nhìn di động vẫn kêu trên bàn, không tự chủ được nuốt nước bọt, mồ hôi rơi như mưa.
Nếu Mạc Phàm chưa tới, những cuộc gọi sẽ là tin Mạc gia bị diệt.
Nhưng Mạc Phàm không chết, cú điện thoại như một viên đạn bỏ vào trong súng ổ quay, xác suất 1/6, có trúng đạn hay không phải xem vận khí.
Mạc Phàm thấy không ai đứng ra, dời mắt nhìn Chu Khoát Hải.
- Ra giá 100 vạn đã chết, ông vừa ra 1000 vạn, vậy thì bắt đầu từ ông đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trong giọng nói là không thể làm trái.