Mạc Phàm dời mắt nhìn Liễu Như Phong.
Thân thể Liễu Như Phong run lên, cuối cùng không chịu nổi uy áp của Mạc Phàm, xụi lơ xuống đất như bùn lầy, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Tôi nói tôi sẽ khiến ông tự sát, bây giờ ông cần tôi ra tay không?
Mạc Phàm hỏi, trên mặt không có chút thương hại.
Không phải hắn không cho Liễu Như Phong cơ hội, tính cả lần này, Liễu Như Phong đã ra tay với Mạc gia ba lần.
Nếu hắn không đủ mạnh, Mạc gia sớm bị diệt rồi, đây hoàn toàn là Liễu Như Phong tự tìm.
- Tôi…
Tay Liễu Như Phong nắm chặt Thu Thủy, cánh tay run rẩy liên tục, vừa không dám chém Mạc Phàm, cũng không muốn cho mình một đao.
Băng Ma và Quỷ Lão đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, ông ta là đối thủ của Mạc Phàm được sao?
Bảo ông ta tự sát, ông ta đường đường là gia chủ Liễu gia thủ đô, có không ít phú nhị đại, quan nhị đại ở thủ đô muốn bái ông ta làm môn hạ, mọi người có thể xếp hàng đến tận Tuyên Vũ Môn, sao ông ta có thể chịu nhục như vậy?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Liễu Như Phong một cái, khẽ thở dài.
- Vậy để tôi giết ông vậy.Hắn búng ngón tay, một ký hiệu màu đen bay về phía Thu Thủy trong tay Liễu Như Phong, trong chớp mắt biến mất vào trong Thu Thủy.
Hồng quang trên Thu Thủy sáng lên, từng sợi huyết sắc nhỏ như vòi muỗi chui từ trong đao Thu Thủy ra, có khoảng trăm cái.
“Phốc…” Không để Liễu Như Phong phản kháng, những sợi nhỏ này như răng nanh đâm vào người Liễu Như Phong.
- Không…
Vẻ mặt Liễu Như Phong khiếp sợ, hoảng sợ gào rú nói.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta dùng thanh đao này, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, thanh đao trên tay ông ta đã hút khô máu ít nhất 100 người, một màn này quá quen thuộc, nhưng lần này người bị hút máu là ông ta.
Ông ta vội vàng giơ tay rút những huyết tuyến này ra, nhưng những huyết tuyến có khoảng trăm cái, ông ta rút mấy cái bên này, mấy cái bên kia lại đâm lên.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, thân thể Liễu Như Phong nhanh chóng khô quắt, mãi một lúc sau tiếng kêu mới dừng lại.
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng đi đến trước mặt Quỷ Lão.
- Ông còn gì để nói, không nói, ông cũng đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Quỷ Lão nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
- Mạc Phàm, tôi không trốn thoát, cậu cũng không giết được tôi đâu.
Quỷ Lão nói xong thân thể biến thành màu đen, giống như là khói đen trôi nổi trong không trung.
Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Quỷ Lão một cái, lộ ra chút bất ngờ.
- Ông có quan hệ gì với U Hồn của Thần Điện?
Mạc Phàm cất Bạch Ngọc Kiếm và Lôi Kiếm vào trong nhẫn trữ vật, tò mò hỏi.
Thân thể Quỷ Lão có chút tương tự với U Hồn trưởng lão Thần Điện, đều là hồn phách chi thể, pháp thuật bình thường ít tấn công được Quỷ Lão.
Thân thể như vậy cộng thêm Thủy Long Dẫn, quả thật đủ để đứng vị trí thứ 5 Hắc Bảng.
Quỷ Lão thấy Mạc Phàm thu hồi pháp khí, ông ta nhếch miệng, lộ ra tươi cười đắc ý.
Mạc Phàm cất pháp khí đi, vậy nói lên Mạc Phàm thúc thủ vô sách với ông ta.
- Pháp thuật của U Hồn là tôi chỉ điểm, xem như đồ đệ của tôi, thế nào, cậu thả tôi đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu diệt Lâm gia của cậu, tôi tiếp tục làm thứ 5 Hắc Bảng?
Quỷ Lão cười hỏi.
Mạc Phàm không giết được ông ta, ông ta cũng không làm gì được Mạc Phàm.
Chỉ cần Mạc Phàm đồng ý thả ông ta đi, ông ta quyết định lập tức rời khỏi Hoa Hạ.
Trừ phi Lâm Thiên Nam hay Vạn Thiên Tuyệt xuất hiện giết Mạc Phàm, nếu không chắc chắn ông ta sẽ không quay về.
Tiểu tử này thật đáng sợ.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
- Nếu ông ta là đồ đệ của ông, vậy ông biết U Hồn chết thế nào không?
Thể chất hai người không kém nhiều, Quỷ Lão mạnh hơn U Hồn một chút, nhưng hắn có thể giết U Hồn mà không thể giết Quỷ Lão được sao?
Hắn vươn một tay ra, ngọn lửa màu vàng ở tầng ngoài cơ thể hắn lập tức nhảy trong tay hắn, trong chớp mắt hỏa kiếm màu vàng thành hình trong tay hắn.
- Cậu…
Mắt Quỷ Lão mở to, như bị sét đánh.
- Tôi sẽ diệt Lâm gia, ông muốn chết, tôi sẽ lấy vị trí thứ 5 Hắc Bảng của ông.
Hỏa kiếm của Mạc Phàm chỉ về phía Quỷ Lão.
Hỏa kiếm dài ra, xuyên qua cơ thể Quỷ Lão.
Ngọn lửa màu vàng từ miệng vết thương, lan tràn trong cơ thể Quỷ Lão ra, trong chớp mắt bao trùm cả người Quỷ Lão, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Quỷ Lão đứng thứ 5 Hắc Bảng chết!
Mạc Phàm tiện tay thiêu hủy ba thi thể khác, cất Vô Thường Kiếm và Thu Thủy vào, đi về phía Băng Hàn Ma Hồn nằm rạp trên đất.
Băng Hàn Ma Hồn không thể nói chuyện, liều mạng lắc đầu, giống như rất sợ Mạc Phàm.
- Trở thành nô lệ của tôi, hay là chết, tự mình chọn đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tuy Băng Hàn Ma Hồn là Ma Tộc cấp thấp, nhưng vì trong Băng Hàn Ma Hồn không có nam chỉ có nữ, có năng lực khống chế băng tuyết, cho dù ở bên cạnh nơi núi lửa hoạt động, Băng Hàn Ma Hồn cũng có thể khiến tuyết rơi.
Trên núi Phú Sĩ Nhật Bản có tuyết trắng lâu năm, hẳn là có thứ tương tự Băng Hàn Ma Hồn.
Cho nên ở Tu Chân giới, không ít tu sĩ bắt lấy để trong phủ đệ động thiên tạo tuyết, có một số người còn bắt các loại linh thú, Ma Tộc dùng để thay đổi ngày đêm xuân hạ thu đông.
Tuyết Nhi rất thích tuyết, nhưng Giang Nam tương đối ấm, vài năm không thấy tuyết một lần.
Giữ Băng Hàn Ma Hồn này, tạo cảnh tuyết cho Tuyết Nhi vậy.
Băng Hàn Ma Hồn như được đại xá, gật đầu liên tục.
- Nếu muốn thành nô lệ của y tiên bất tử, chắc cô biết quy củ rồi chứ?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
Ở trước mặt hắn Băng Hàn Ma Hồn không đáng nhắc tới, một ý niệm trong đầu hắn cũng diệt được, đối với những người khác lại là nguy hiểm rất lớn, dù sao Băng Hàn Ma Hồn này cũng có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Nếu muốn thành nô lệ của hắn, vào cửa của hắn, phải tuân thủ quy củ của hắn.
Băng Hàn Ma Hồn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, do dự một lát, một tay xuyên vào trong ngực mình, một viên đá sáu góc màu xanh đậm xuất hiện, giơ hai tay đưa cho Mạc Phàm.
- Cô đã lựa chọn sáng suốt.
Mạc Phàm lạnh nhạt nhận cục đá.
Đừng nói là Băng Hàn Ma Hồn, nữ vương bọn họ cũng không xứng trở thành nô lệ của y tiên bất tử hắn, Băng Hàn Ma Hồn này trở thành nô lệ của hắn nên cảm thấy may mắn.
Ý niệm hắn vừa động, hỏa kiếm màu vàng trong tay nhanh chóng co rút ngưng kết, trong chớp mắt biến thành phù chú phong cách cổ xưa.
- Đi!
Mạc Phàm khẽ quát, phù chú bay vào trong tảng đá màu lam, tảng đá lập tức có thêm màu vàng rực rỡ mà trí mạng.
Tảng đá này là ma hạch của Băng Hàn Ma Hồn, ma hạch này bị hủy, Băng Hàn Ma Hồn sẽ hồn phi phách tán.
Hiện giờ có Sinh Tử Phù của hắn, chỉ cần Băng Hàn Ma Hồn sinh lòng phản nghịch, sẽ nếm đau đớn khi bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt.
Sau đó Mạc Phàm tạo hai pháp ấn khác nhau, đánh vào trong ma hạch.
- Nếu trở thành nô lệ của tôi, tôi ban cho cô năng lực nói chuyện và năng lực biến đổi.
Hắn vừa nói xong, trong đôi mắt hoảng sợ của Băng Hàn Ma Hồn hiện lên kinh ngạc vui mừng.
Cơ thể khổng lồ, bưu hãn của Băng Hàn Ma Hồn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt biến thành mỹ nữ nhân loại.
Mái tóc dài màu đen như thác nước, đôi mắt như ngôi sao, làn da như ngọc, mặt như hoa.
Dáng người lồi lõm quyến rũ, nơi nên to không kém hai đại mỹ nữ như Lam Điệp, Gia Cát Nguyệt, bất luận là cơ thể hay khuôn mặt đều mạnh hơn vô số người mẫu minh tinh, tuyệt đối là vưu vật cấp bậc gây họa.
Nếu đi trên thảm đỏ, chắc chắn hấp dẫn vô số đàn ông.
Nhất là Băng Hàn Ma Hồn hiện giờ, càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
- Cảm ơn chủ nhân.
Băng Hàn Ma Hồn cung kính nói.
Trong Băng Hàn Ma Hồn Nhất Tộc bọn họ, chỉ có Vương Tộc mới biến thành hình người, có thể nói chuyện.
Trong tu sĩ nhân loại, không phải người nào cũng có thể ban thưởng cho bọn họ năng lực nói chuyện và biến thành người, người thanh niên trước mặt cô không phải người bình thường.
- Sau này cô tên là Mạc Tiểu Hàn, mặc quần áo vào rồi đi theo tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn cơ thể Băng Hàn Ma Hồn một cái, ném ma hạch cho cô, nói.
Hắn búng ngón tay, Hộ Sơn Đại Trận cỡ một gian phòng quay về như ban đầu, hắn nhìn về một phía.
- Trạm tiếp theo, Lâm gia.
- Dạ!
Tiểu Hàn cung kính cất ma hạch, huyễn hóa quần áo trắng, cái kìm được cô biến thành thắt lưng quấn bên hông chưa đầy một nắm tay, rời đi với Mạc Phàm.
Lâm gia! Mạc Phàm dời mắt nhìn Liễu Như Phong.
Thân thể Liễu Như Phong run lên, cuối cùng không chịu nổi uy áp của Mạc Phàm, xụi lơ xuống đất như bùn lầy, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Tôi nói tôi sẽ khiến ông tự sát, bây giờ ông cần tôi ra tay không?
Mạc Phàm hỏi, trên mặt không có chút thương hại.
Không phải hắn không cho Liễu Như Phong cơ hội, tính cả lần này, Liễu Như Phong đã ra tay với Mạc gia ba lần.
Nếu hắn không đủ mạnh, Mạc gia sớm bị diệt rồi, đây hoàn toàn là Liễu Như Phong tự tìm.
- Tôi…
Tay Liễu Như Phong nắm chặt Thu Thủy, cánh tay run rẩy liên tục, vừa không dám chém Mạc Phàm, cũng không muốn cho mình một đao.
Băng Ma và Quỷ Lão đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, ông ta là đối thủ của Mạc Phàm được sao?
Bảo ông ta tự sát, ông ta đường đường là gia chủ Liễu gia thủ đô, có không ít phú nhị đại, quan nhị đại ở thủ đô muốn bái ông ta làm môn hạ, mọi người có thể xếp hàng đến tận Tuyên Vũ Môn, sao ông ta có thể chịu nhục như vậy?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Liễu Như Phong một cái, khẽ thở dài.
- Vậy để tôi giết ông vậy.Hắn búng ngón tay, một ký hiệu màu đen bay về phía Thu Thủy trong tay Liễu Như Phong, trong chớp mắt biến mất vào trong Thu Thủy.
Hồng quang trên Thu Thủy sáng lên, từng sợi huyết sắc nhỏ như vòi muỗi chui từ trong đao Thu Thủy ra, có khoảng trăm cái.
“Phốc…” Không để Liễu Như Phong phản kháng, những sợi nhỏ này như răng nanh đâm vào người Liễu Như Phong.
- Không…
Vẻ mặt Liễu Như Phong khiếp sợ, hoảng sợ gào rú nói.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta dùng thanh đao này, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, thanh đao trên tay ông ta đã hút khô máu ít nhất 100 người, một màn này quá quen thuộc, nhưng lần này người bị hút máu là ông ta.
Ông ta vội vàng giơ tay rút những huyết tuyến này ra, nhưng những huyết tuyến có khoảng trăm cái, ông ta rút mấy cái bên này, mấy cái bên kia lại đâm lên.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, thân thể Liễu Như Phong nhanh chóng khô quắt, mãi một lúc sau tiếng kêu mới dừng lại.
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng đi đến trước mặt Quỷ Lão.
- Ông còn gì để nói, không nói, ông cũng đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Quỷ Lão nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
- Mạc Phàm, tôi không trốn thoát, cậu cũng không giết được tôi đâu.
Quỷ Lão nói xong thân thể biến thành màu đen, giống như là khói đen trôi nổi trong không trung.
Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Quỷ Lão một cái, lộ ra chút bất ngờ.
- Ông có quan hệ gì với U Hồn của Thần Điện?
Mạc Phàm cất Bạch Ngọc Kiếm và Lôi Kiếm vào trong nhẫn trữ vật, tò mò hỏi.
Thân thể Quỷ Lão có chút tương tự với U Hồn trưởng lão Thần Điện, đều là hồn phách chi thể, pháp thuật bình thường ít tấn công được Quỷ Lão.
Thân thể như vậy cộng thêm Thủy Long Dẫn, quả thật đủ để đứng vị trí thứ 5 Hắc Bảng.
Quỷ Lão thấy Mạc Phàm thu hồi pháp khí, ông ta nhếch miệng, lộ ra tươi cười đắc ý.
Mạc Phàm cất pháp khí đi, vậy nói lên Mạc Phàm thúc thủ vô sách với ông ta.
- Pháp thuật của U Hồn là tôi chỉ điểm, xem như đồ đệ của tôi, thế nào, cậu thả tôi đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu diệt Lâm gia của cậu, tôi tiếp tục làm thứ 5 Hắc Bảng?
Quỷ Lão cười hỏi.
Mạc Phàm không giết được ông ta, ông ta cũng không làm gì được Mạc Phàm.
Chỉ cần Mạc Phàm đồng ý thả ông ta đi, ông ta quyết định lập tức rời khỏi Hoa Hạ.
Trừ phi Lâm Thiên Nam hay Vạn Thiên Tuyệt xuất hiện giết Mạc Phàm, nếu không chắc chắn ông ta sẽ không quay về.
Tiểu tử này thật đáng sợ.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
- Nếu ông ta là đồ đệ của ông, vậy ông biết U Hồn chết thế nào không?
Thể chất hai người không kém nhiều, Quỷ Lão mạnh hơn U Hồn một chút, nhưng hắn có thể giết U Hồn mà không thể giết Quỷ Lão được sao?
Hắn vươn một tay ra, ngọn lửa màu vàng ở tầng ngoài cơ thể hắn lập tức nhảy trong tay hắn, trong chớp mắt hỏa kiếm màu vàng thành hình trong tay hắn.
- Cậu…
Mắt Quỷ Lão mở to, như bị sét đánh.
- Tôi sẽ diệt Lâm gia, ông muốn chết, tôi sẽ lấy vị trí thứ 5 Hắc Bảng của ông.
Hỏa kiếm của Mạc Phàm chỉ về phía Quỷ Lão.
Hỏa kiếm dài ra, xuyên qua cơ thể Quỷ Lão.
Ngọn lửa màu vàng từ miệng vết thương, lan tràn trong cơ thể Quỷ Lão ra, trong chớp mắt bao trùm cả người Quỷ Lão, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Quỷ Lão đứng thứ 5 Hắc Bảng chết!
Mạc Phàm tiện tay thiêu hủy ba thi thể khác, cất Vô Thường Kiếm và Thu Thủy vào, đi về phía Băng Hàn Ma Hồn nằm rạp trên đất.
Băng Hàn Ma Hồn không thể nói chuyện, liều mạng lắc đầu, giống như rất sợ Mạc Phàm.
- Trở thành nô lệ của tôi, hay là chết, tự mình chọn đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tuy Băng Hàn Ma Hồn là Ma Tộc cấp thấp, nhưng vì trong Băng Hàn Ma Hồn không có nam chỉ có nữ, có năng lực khống chế băng tuyết, cho dù ở bên cạnh nơi núi lửa hoạt động, Băng Hàn Ma Hồn cũng có thể khiến tuyết rơi.
Trên núi Phú Sĩ Nhật Bản có tuyết trắng lâu năm, hẳn là có thứ tương tự Băng Hàn Ma Hồn.
Cho nên ở Tu Chân giới, không ít tu sĩ bắt lấy để trong phủ đệ động thiên tạo tuyết, có một số người còn bắt các loại linh thú, Ma Tộc dùng để thay đổi ngày đêm xuân hạ thu đông.
Tuyết Nhi rất thích tuyết, nhưng Giang Nam tương đối ấm, vài năm không thấy tuyết một lần.
Giữ Băng Hàn Ma Hồn này, tạo cảnh tuyết cho Tuyết Nhi vậy.
Băng Hàn Ma Hồn như được đại xá, gật đầu liên tục.
- Nếu muốn thành nô lệ của y tiên bất tử, chắc cô biết quy củ rồi chứ?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
Ở trước mặt hắn Băng Hàn Ma Hồn không đáng nhắc tới, một ý niệm trong đầu hắn cũng diệt được, đối với những người khác lại là nguy hiểm rất lớn, dù sao Băng Hàn Ma Hồn này cũng có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Nếu muốn thành nô lệ của hắn, vào cửa của hắn, phải tuân thủ quy củ của hắn.
Băng Hàn Ma Hồn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, do dự một lát, một tay xuyên vào trong ngực mình, một viên đá sáu góc màu xanh đậm xuất hiện, giơ hai tay đưa cho Mạc Phàm.
- Cô đã lựa chọn sáng suốt.
Mạc Phàm lạnh nhạt nhận cục đá.
Đừng nói là Băng Hàn Ma Hồn, nữ vương bọn họ cũng không xứng trở thành nô lệ của y tiên bất tử hắn, Băng Hàn Ma Hồn này trở thành nô lệ của hắn nên cảm thấy may mắn.
Ý niệm hắn vừa động, hỏa kiếm màu vàng trong tay nhanh chóng co rút ngưng kết, trong chớp mắt biến thành phù chú phong cách cổ xưa.
- Đi!
Mạc Phàm khẽ quát, phù chú bay vào trong tảng đá màu lam, tảng đá lập tức có thêm màu vàng rực rỡ mà trí mạng.
Tảng đá này là ma hạch của Băng Hàn Ma Hồn, ma hạch này bị hủy, Băng Hàn Ma Hồn sẽ hồn phi phách tán.
Hiện giờ có Sinh Tử Phù của hắn, chỉ cần Băng Hàn Ma Hồn sinh lòng phản nghịch, sẽ nếm đau đớn khi bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt.
Sau đó Mạc Phàm tạo hai pháp ấn khác nhau, đánh vào trong ma hạch.
- Nếu trở thành nô lệ của tôi, tôi ban cho cô năng lực nói chuyện và năng lực biến đổi.
Hắn vừa nói xong, trong đôi mắt hoảng sợ của Băng Hàn Ma Hồn hiện lên kinh ngạc vui mừng.
Cơ thể khổng lồ, bưu hãn của Băng Hàn Ma Hồn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt biến thành mỹ nữ nhân loại.
Mái tóc dài màu đen như thác nước, đôi mắt như ngôi sao, làn da như ngọc, mặt như hoa.
Dáng người lồi lõm quyến rũ, nơi nên to không kém hai đại mỹ nữ như Lam Điệp, Gia Cát Nguyệt, bất luận là cơ thể hay khuôn mặt đều mạnh hơn vô số người mẫu minh tinh, tuyệt đối là vưu vật cấp bậc gây họa.
Nếu đi trên thảm đỏ, chắc chắn hấp dẫn vô số đàn ông.
Nhất là Băng Hàn Ma Hồn hiện giờ, càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
- Cảm ơn chủ nhân.
Băng Hàn Ma Hồn cung kính nói.
Trong Băng Hàn Ma Hồn Nhất Tộc bọn họ, chỉ có Vương Tộc mới biến thành hình người, có thể nói chuyện.
Trong tu sĩ nhân loại, không phải người nào cũng có thể ban thưởng cho bọn họ năng lực nói chuyện và biến thành người, người thanh niên trước mặt cô không phải người bình thường.
- Sau này cô tên là Mạc Tiểu Hàn, mặc quần áo vào rồi đi theo tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn cơ thể Băng Hàn Ma Hồn một cái, ném ma hạch cho cô, nói.
Hắn búng ngón tay, Hộ Sơn Đại Trận cỡ một gian phòng quay về như ban đầu, hắn nhìn về một phía.
- Trạm tiếp theo, Lâm gia.
- Dạ!
Tiểu Hàn cung kính cất ma hạch, huyễn hóa quần áo trắng, cái kìm được cô biến thành thắt lưng quấn bên hông chưa đầy một nắm tay, rời đi với Mạc Phàm.
Lâm gia!