Sắc mặt Mạc Phàm như thường, chỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn mỹ phụ một cái.
Tôi họ Mạc, nhân xưng Mạc đại sư, có vấn đề gì sao?
- Không có vấn đề gì, chỉ là hơi nhỏ tuổi, cảm giác không lớn.
Mỹ phụ Lạc Tử Yên cười khanh khách nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Hoa Tiểu Linh mỹ nữ mặc đồ công sở đối diện:
Tiểu Linh, có phải cô mời tới hay không?
Hoa Tiểu Linh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ngoài ý muốn đồng thời trên mặt hiện lên áy náy.
- Là tôi mời đến, nhị phu nhân.
Tiểu Linh nói.
- Nếu Phổ Hoằng đại sư và Chu đại sư đều ở đây, mời Mạc đại sư về đi, có bọn họ ở đây, đủ chữa khỏi bệnh cho lão gia tử rồi, anh nói xem có phải không, đại ca?
Lạc Tử Yên nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa nói.
Tiểu Linh, sau này mời người chữa bệnh cho lão gia tử phải chú ý một chút, đừng chỉ nghe danh khí, ai cũng mời vào trong nhà, tiên tử lừa đảo rất nhiều, nhất là cẩu đại sư, miêu đại sư gì đó ở thành phố khác, đa số không đáng tin.
Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa liếc mắt nhìn Tiểu Linh một cái, cười nói.
Theo ý ông ta, Mạc đại sư danh chấn thành phố Đông Hải, trẻ tuổi nhất cũng
phải 40 tuổi trở lên.
Không có thời gian tích lũy, sao có thể thành đại sư?
Một đứa bé, nay là ngày quốc tế nói dối à.
Hiện giờ Hoa gia bọn họ cần một đại sư xem bệnh cho lão gia tử, nhưng không phải ai cũng có tư cách này.
- Hoa tiên sinh, tôi khuyên các ông nên lập tức thu hồi câu vừa rồi, sau đó xin lỗi Mạc tiên sinh.
Sắc mặt Chu Trường Hoằng trầm xuống, nghiêm túc cảnh cáo.
Mấy tên không biết sống chết này, gửi thiệp mời Mạc Phàm đến, còn chưa liếc mắt nhìn Hoa lão gia tử một cái, vậy mà muốn đuổi Mạc Phàm đi. Thực cho rằng lão hổ không phát uy, lại nghĩ Mạc Phàm là mèo bệnh.
- Hå?
Hoa Vinh người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nhíu mày, sau đó cười nói.
- Chu đại sư, ông có nhầm không, bảo chúng tôi xin lỗi Mạc đại sư sao. Lạc Tử Yên và Hoa Phong chồng bà ta cũng cười theo, hiển nhiên là cảm thấy bọn họ không cần thiết phải làm chuyện này.
Mạc đại sư, thực xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ là như vậy.
Hoa Tiểu Linh vội vàng đứng dậy cúi người nói, vẻ mặt áy náy.
Cô nghe nói Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đến Tưởng gia, vị đại sư này là bác sĩ giải trừ bệnh truyền nhiễm superSARS.
Cô tưởng rằng mời đến chẩn đoán bệnh cho lão gia tử, ai biết lại bị đám Lạc Tử Yên đuổi đi.
Hoa Tiểu Linh mới mở miệng, sắc mặt Hoa Phong và Lạc Tử Yên trầm xuống, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Linh tràn đầy khinh thường.
- Tiểu Linh, dù gì cô cũng là con gái nuôi của Hoa lão gia tử, lại xin lỗi một tên lừa gạt, không có một chút tiền đồ nào, nếu để lão gia tử biết nhất định sẽ tỉnh lại vì tức giận.
Lạc Tử Yên cười quyến rũ nói. Thành phố Nam Sơn có thể phồn hoa hưng thịnh như bây giờ, đều là nhờ công lao của Hoa lão gia tử.
Có thể nói cả thành phố Nam Sơn đều nợ Hoa gia bọn họ, Hoa gia bọn họ cần xin lỗi một người ở thành phố Đông Hải sao?
Anh em Hoa gia cũng lắc đầu cười, vô cùng thất vọng với Tiểu Linh. Trái lại Phổ Hoằng không có phản ứng gì, làm như không nghe thấy, đang niệm châu. Khóe miệng hòa thượng bên cạnh ông ta nhếch lên, giống như rất thích ý khi nhìn thấy Mạc Phàm bị đuổi đi.
Mạc tiên sinh, có cần tôi giáo huấn bọn họ một chút không?
Chu Trường Hoàng nhìn ba người Hoa gia như nhìn người chết, dò hỏi Mạc Phàm.
Ông ta có thể sống là vì mang Mạc Phàm đến m Sơn, sau khi hoàn thành chuyện này Mạc Phàm sẽ không thèm nhìn ông ta một cái.
Nếu bây giờ có biểu hiện tốt trước mặt Mạc Phàm, nói không chừng sau này có thể thành tùy tùng của cậu. Mạc Phàm hạ bút thành văn đủ loại pháp thuật ở Tưởng gia, đều là thứ ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu có thể theo Mạc Phàm học được chút gì đó, nói không chừng có thể
khiến ông ta hưởng thụ cả đời. - Không cần!
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu có con chó cắn mình, mình đánh nó, vậy rất nhanh thiên hạ vô cẩu.
- Được rồi.
Chu Trường Hoằng lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người Hoa gia.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Linh, ánh mắt lập tức phát lạnh nhìn Lạc Tử Yên.
- Bà nói tôi là kẻ lừa đảo sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Lạc Tử Yên bỏ ly rượu vang xuống, cười nói.
Một đại sư 16 tuổi, không phải lừa gạt thì là gì.
- Vậy bà là ai?
Mạc Phàm nheo mắt hỏi.
- Tôi sao?
Lạc Tử Yên nhíu mày, rúc vào lòng Hoa Phong ở bên cạnh, biểu cảm tràn đầy hạnh phúc.
Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên tôi là nhị phu nhân Hoa gia.
- Nhị phu nhân Hoa gia?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lắc đầu.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
- Di?
Chu Trường Hoằng sửng sốt, chỉ nói mấy câu, cứ rời đi như vậy, không giáo huấn ba tên mắt chó nhìn người thấp sao? Phổ Hoằng dừng trượt tràng hạt trong tay, thật không ngờ Mạc Phàm dễ nói chuyện như thế.
Anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên lại càng không ngờ, tuy không biết Mạc Phàm muốn làm gì, nhưng khóe miệng ba người nhếch lên, lộ ra tươi cười đắc ý.
Một tên lừa gạt muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Đừng mà, Mạc đại sư, nếu đến đây rồi thì bộc lộ tài năng đi, ít nhất cũng phải để tôi biết người Đông Hải không phải lãng đắc hư danh, nếu hôm nay một tay cậu cũng không lộ, sau này tôi gặp một người Đông Hải sẽ cười nhạo rất lâu đó. Lạc Tử Yên cười đắc ý nói.
Mạc Phàm nhíu mày, sau đó cười lạnh lùng.
Hắn sẽ không so đo với một con chó, nếu chó có vẻ đê tiện, hắn sẽ cho bà ta biết bà ta chỉ là con chó.
- Bà chắc chắn muốn nhìn bản lĩnh của tôi, sẽ không hối hận? Mạc Phàm nói.
- Hối hận?
Lạc Tử Yên không biết nói gì, một lúc sau cười nói:
Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không hối hận, nếu có mà nói, đương nhiên tôi rất thích biết, chỉ sợ cậu không có.
- Được lắm.
Mạc Phàm cười nhẹ: Nếu tôi đoán không sai, bà hẳn là đã mang thai rồi.
Lời này vừa nói ra, tươi cười trên mặt Lạc Tử Yên và Hoa Phong chồng bà ta
lập tức cứng đờ.
Nửa tiếng trước khi Mạc Phàm vào, Lạc Tử Yên mới nói cho bọn họ bà ta mang
thai, đã hai tháng rồi. Vì thế lúc này bọn họ mới mở một chai Laffey 82 năm chúc mừng, ngay cả Lạc Tử Yên cũng uống một chút.
Tây y đều dùng dụng cụ để phán đoán có mang thai hay không, Đông y cần bắt mạch mới có thể phán đoán ra được.
Mạc Phàm không bắt mạch chỉ nhìn bề ngoài, vậy mà đoán ra được.
Lạc Tử Yên nhìn thoáng qua bụng, bởi vì chỉ có hai tháng, bụng không khác gì
bình thường.
Ha ha, ngày hôm qua tôi mới tới dì cả mẹ, cậu nói tôi mang thai sao? Tử Yên ngoài cười nhưng trong cười nói.
Lạc không Mạc Phàm cười khinh thường, một khi mang thai sẽ không tới dì cả mẹ, trái lại đến dì cả mẹ sẽ không mang thai, đây là kiến thức bình thường.
- Dì cả mẹ bà tới là giả, đứa bé trong bụng bà là thật, mà đứa con trong bụng
bà cũng không phải con của người bên cạnh.
Mạc Phàm nói tiếp. Những lời này vừa nói ra, Lạc Tử Yên nhíu mày, sắc mặt kỳ lạ.
Sắc mặt anh em Hoa gia đều trầm xuống, nhất là Hoa Phong, Lạc Tử Yên là
ngọc vợ ông ta, vợ xinh như hoa như mang thai, đứa bé lại không phải của ông
ta, nếu là thật thì mất hết mặt mũi.
Ngay cả hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng, sắc mặt cũng rất khó coi, ánh sáng lóe lên trong mắt.
- A di đà Phật.
Phổ Hoằng niệm a di đà Phật, không nói gì.
Ở đây chỉ có Chu Trường Hoằng cười, Mạc Phàm không muốn để ý đến bọn họ, bọn họ lại tự mình va vào họng súng, lần
này thoải mái không? Sắc mặt Mạc Phàm như thường, chỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn mỹ phụ một cái.
Tôi họ Mạc, nhân xưng Mạc đại sư, có vấn đề gì sao?
- Không có vấn đề gì, chỉ là hơi nhỏ tuổi, cảm giác không lớn.
Mỹ phụ Lạc Tử Yên cười khanh khách nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Hoa Tiểu Linh mỹ nữ mặc đồ công sở đối diện:
Tiểu Linh, có phải cô mời tới hay không?
Hoa Tiểu Linh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ngoài ý muốn đồng thời trên mặt hiện lên áy náy.
- Là tôi mời đến, nhị phu nhân.
Tiểu Linh nói.
- Nếu Phổ Hoằng đại sư và Chu đại sư đều ở đây, mời Mạc đại sư về đi, có bọn họ ở đây, đủ chữa khỏi bệnh cho lão gia tử rồi, anh nói xem có phải không, đại ca?
Lạc Tử Yên nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa nói.
Tiểu Linh, sau này mời người chữa bệnh cho lão gia tử phải chú ý một chút, đừng chỉ nghe danh khí, ai cũng mời vào trong nhà, tiên tử lừa đảo rất nhiều, nhất là cẩu đại sư, miêu đại sư gì đó ở thành phố khác, đa số không đáng tin.
Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa liếc mắt nhìn Tiểu Linh một cái, cười nói.
Theo ý ông ta, Mạc đại sư danh chấn thành phố Đông Hải, trẻ tuổi nhất cũng
phải 40 tuổi trở lên.
Không có thời gian tích lũy, sao có thể thành đại sư?
Một đứa bé, nay là ngày quốc tế nói dối à.
Hiện giờ Hoa gia bọn họ cần một đại sư xem bệnh cho lão gia tử, nhưng không phải ai cũng có tư cách này.
- Hoa tiên sinh, tôi khuyên các ông nên lập tức thu hồi câu vừa rồi, sau đó xin lỗi Mạc tiên sinh.
Sắc mặt Chu Trường Hoằng trầm xuống, nghiêm túc cảnh cáo.
Mấy tên không biết sống chết này, gửi thiệp mời Mạc Phàm đến, còn chưa liếc mắt nhìn Hoa lão gia tử một cái, vậy mà muốn đuổi Mạc Phàm đi. Thực cho rằng lão hổ không phát uy, lại nghĩ Mạc Phàm là mèo bệnh.
- Hå?
Hoa Vinh người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nhíu mày, sau đó cười nói.
- Chu đại sư, ông có nhầm không, bảo chúng tôi xin lỗi Mạc đại sư sao. Lạc Tử Yên và Hoa Phong chồng bà ta cũng cười theo, hiển nhiên là cảm thấy bọn họ không cần thiết phải làm chuyện này.
Mạc đại sư, thực xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ là như vậy.
Hoa Tiểu Linh vội vàng đứng dậy cúi người nói, vẻ mặt áy náy.
Cô nghe nói Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đến Tưởng gia, vị đại sư này là bác sĩ giải trừ bệnh truyền nhiễm superSARS.
Cô tưởng rằng mời đến chẩn đoán bệnh cho lão gia tử, ai biết lại bị đám Lạc Tử Yên đuổi đi.
Hoa Tiểu Linh mới mở miệng, sắc mặt Hoa Phong và Lạc Tử Yên trầm xuống, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Linh tràn đầy khinh thường.
- Tiểu Linh, dù gì cô cũng là con gái nuôi của Hoa lão gia tử, lại xin lỗi một tên lừa gạt, không có một chút tiền đồ nào, nếu để lão gia tử biết nhất định sẽ tỉnh lại vì tức giận.
Lạc Tử Yên cười quyến rũ nói. Thành phố Nam Sơn có thể phồn hoa hưng thịnh như bây giờ, đều là nhờ công lao của Hoa lão gia tử.
Có thể nói cả thành phố Nam Sơn đều nợ Hoa gia bọn họ, Hoa gia bọn họ cần xin lỗi một người ở thành phố Đông Hải sao?
Anh em Hoa gia cũng lắc đầu cười, vô cùng thất vọng với Tiểu Linh. Trái lại Phổ Hoằng không có phản ứng gì, làm như không nghe thấy, đang niệm châu. Khóe miệng hòa thượng bên cạnh ông ta nhếch lên, giống như rất thích ý khi nhìn thấy Mạc Phàm bị đuổi đi.
Mạc tiên sinh, có cần tôi giáo huấn bọn họ một chút không?
Chu Trường Hoàng nhìn ba người Hoa gia như nhìn người chết, dò hỏi Mạc Phàm.
Ông ta có thể sống là vì mang Mạc Phàm đến m Sơn, sau khi hoàn thành chuyện này Mạc Phàm sẽ không thèm nhìn ông ta một cái.
Nếu bây giờ có biểu hiện tốt trước mặt Mạc Phàm, nói không chừng sau này có thể thành tùy tùng của cậu. Mạc Phàm hạ bút thành văn đủ loại pháp thuật ở Tưởng gia, đều là thứ ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu có thể theo Mạc Phàm học được chút gì đó, nói không chừng có thể
khiến ông ta hưởng thụ cả đời. - Không cần!
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu có con chó cắn mình, mình đánh nó, vậy rất nhanh thiên hạ vô cẩu.
- Được rồi.
Chu Trường Hoằng lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người Hoa gia.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Linh, ánh mắt lập tức phát lạnh nhìn Lạc Tử Yên.
- Bà nói tôi là kẻ lừa đảo sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Lạc Tử Yên bỏ ly rượu vang xuống, cười nói.
Một đại sư 16 tuổi, không phải lừa gạt thì là gì.
- Vậy bà là ai?
Mạc Phàm nheo mắt hỏi.
- Tôi sao?
Lạc Tử Yên nhíu mày, rúc vào lòng Hoa Phong ở bên cạnh, biểu cảm tràn đầy hạnh phúc.
Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên tôi là nhị phu nhân Hoa gia.
- Nhị phu nhân Hoa gia?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lắc đầu.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
- Di?
Chu Trường Hoằng sửng sốt, chỉ nói mấy câu, cứ rời đi như vậy, không giáo huấn ba tên mắt chó nhìn người thấp sao? Phổ Hoằng dừng trượt tràng hạt trong tay, thật không ngờ Mạc Phàm dễ nói chuyện như thế.
Anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên lại càng không ngờ, tuy không biết Mạc Phàm muốn làm gì, nhưng khóe miệng ba người nhếch lên, lộ ra tươi cười đắc ý.
Một tên lừa gạt muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Đừng mà, Mạc đại sư, nếu đến đây rồi thì bộc lộ tài năng đi, ít nhất cũng phải để tôi biết người Đông Hải không phải lãng đắc hư danh, nếu hôm nay một tay cậu cũng không lộ, sau này tôi gặp một người Đông Hải sẽ cười nhạo rất lâu đó. Lạc Tử Yên cười đắc ý nói.
Mạc Phàm nhíu mày, sau đó cười lạnh lùng.
Hắn sẽ không so đo với một con chó, nếu chó có vẻ đê tiện, hắn sẽ cho bà ta biết bà ta chỉ là con chó.
- Bà chắc chắn muốn nhìn bản lĩnh của tôi, sẽ không hối hận? Mạc Phàm nói.
- Hối hận?
Lạc Tử Yên không biết nói gì, một lúc sau cười nói:
Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không hối hận, nếu có mà nói, đương nhiên tôi rất thích biết, chỉ sợ cậu không có.
- Được lắm.
Mạc Phàm cười nhẹ: Nếu tôi đoán không sai, bà hẳn là đã mang thai rồi.
Lời này vừa nói ra, tươi cười trên mặt Lạc Tử Yên và Hoa Phong chồng bà ta
lập tức cứng đờ.
Nửa tiếng trước khi Mạc Phàm vào, Lạc Tử Yên mới nói cho bọn họ bà ta mang
thai, đã hai tháng rồi. Vì thế lúc này bọn họ mới mở một chai Laffey 82 năm chúc mừng, ngay cả Lạc Tử Yên cũng uống một chút.
Tây y đều dùng dụng cụ để phán đoán có mang thai hay không, Đông y cần bắt mạch mới có thể phán đoán ra được.
Mạc Phàm không bắt mạch chỉ nhìn bề ngoài, vậy mà đoán ra được.
Lạc Tử Yên nhìn thoáng qua bụng, bởi vì chỉ có hai tháng, bụng không khác gì
bình thường.
Ha ha, ngày hôm qua tôi mới tới dì cả mẹ, cậu nói tôi mang thai sao? Tử Yên ngoài cười nhưng trong cười nói.
Lạc không Mạc Phàm cười khinh thường, một khi mang thai sẽ không tới dì cả mẹ, trái lại đến dì cả mẹ sẽ không mang thai, đây là kiến thức bình thường.
- Dì cả mẹ bà tới là giả, đứa bé trong bụng bà là thật, mà đứa con trong bụng
bà cũng không phải con của người bên cạnh.
Mạc Phàm nói tiếp. Những lời này vừa nói ra, Lạc Tử Yên nhíu mày, sắc mặt kỳ lạ.
Sắc mặt anh em Hoa gia đều trầm xuống, nhất là Hoa Phong, Lạc Tử Yên là
ngọc vợ ông ta, vợ xinh như hoa như mang thai, đứa bé lại không phải của ông
ta, nếu là thật thì mất hết mặt mũi.
Ngay cả hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng, sắc mặt cũng rất khó coi, ánh sáng lóe lên trong mắt.
- A di đà Phật.
Phổ Hoằng niệm a di đà Phật, không nói gì.
Ở đây chỉ có Chu Trường Hoằng cười, Mạc Phàm không muốn để ý đến bọn họ, bọn họ lại tự mình va vào họng súng, lần
này thoải mái không?