- Cậu nói linh tinh gì ở đây vậy, có tin tôi sai người cắt lưỡi cậu không?
Lạc Tử Yên tức giận nói.
Bà ta và Hoa Phong kết hôn bảy năm, vẫn luôn không mang thai, không dễ dàng gì mới có thai, vậy mà Mạc Phàm nói không phải con của Hoa Phong. Những lời này chẳng khác nào tát mặt bà ta trước mặt mọi người, hay mắng bà ta một câu kỹ nữ.
- Bà hỏi chồng bà một chút xem, ông ta có thể khiến bà mang thai sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu muốn không ai biết, trừ phi mình đừng làm.
Ấn đường của Lạc Tử Yên no đủ, sắc mặt hồng nhuận, xương gò má mượt mà, khí tức xuất hiện thêm nửa đạo, vừa nhìn liền biết là phụ nữ có thai.
Nhưng Hoa Phong chồng bà ta, túi mắt biến thành màu đen, môi màu đỏ tía, hai mắt vô thần, tửu sắc thời gian dài dẫn đến gan thận đều hư.
Quan trọng là Hoa Phong nhụt chí chảy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tứ chi phù thũng, thận đã bị hao tổn nghiêm trọng, có thể làm chuyện giường chiếu là dựa vào dược vật.
Dùng loại dược vật này lâu dài sẽ cạn kiệt thận thủy, lâu ngày khiến Hoa Phong mất đi khả năng sinh con.
Một người chồng vì chìm đắm trong tửu sắc mất đi khả năng sinh con, nhưng người vợ lại mang thai, đứa bé này là con Hoa Phong sao?
Hoa Phong sửng sốt, sắc mặt khó coi như gan lợn.
Cách một thời gian ông ta sẽ tìm bác sĩ tư nhân của ông ta, bảo bác sĩ phối cho ông ta dược mới để tán gái.
Mỗi lần lấy thuốc bác sĩ tư nhân của ông ta đều nhắc nhở, ông ta như vậy sẽ mất khả năng sinh con, còn ảnh hưởng đến tuổi thọ của ông ta.
Lúc trước Lục Tử Yên nói mang thai, ông ta còn rất cao hứng.
Những bác sĩ này đều ngu ngốc cả, không phải nói ông ta không thể có con
sao, hiện giờ có con rồi đấy?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta nắm chặt tay thành quả đấm.
- Cô vừa nói đứa bé trong bụng mấy tháng rồi?
Hoa Phong kìm nén tức giận hỏi.
- Hai tháng, làm sao vậy, Hoa Phong, không phải anh tin những lời linh tinh của tiểu tử này đấy chứ?
Sắc mặt Lạc Tử Yên thay đổi, nhướn mày, giả bộ vô cùng tức giận nói.
- Hai tháng trước là tháng tám, tôi ở Tây Hồ bàn chuyện làm ăn, trong khoảng thời gian đó cô không ở nhà, ở chùa bái Phật đúng không?
Hoa Phong híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Ông ta cũng không phải đến thành phố Tây Hồ bàn chuyện làm ăn, ông ta bao dưỡng một đôi chị em ở đó, mỗi lúc đến tháng tám Nam Sơn nóng nhất, ông ta đều đến Tây Hồ bồi đôi chị em kia. Lạc Tử Yên cũng có một thói quen, tháng tám bà ta sẽ đến chùa ăn chay niệm Phật một đoạn thời gian. Lúc này bọn họ căn bản không có làm chuyện giường chiếu, sao Lạc Tử Yên có thể mang thai con của ông ta? Ông ta có thể làm loạn ở ngoài, nhưng vợ của ông ta thì không được.
- Chuyện này...
Mắt Lạc Tử Yên mở to, lúc này mới thấy trong đó có vấn đề.
“Bốp!” Một cái tát vang dội vang lên.
Đồ đê tiện, là của thằng nào, nói cho tôi biết, ông đây làm thịt nó. Hai mắt Hoa Phong gần như muốn phun ra lửa, hung dữ tát Lạc Tử Yên một cái. Lạc Tử Yên che mặt, vẻ mặt ấm ức, trong đôi mắt đẹp đều là lửa giận, liếc mắt nhìn hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng đại sư một cái.
Rõ ràng những ngày này là kỳ an toàn của bà ta, cho dù không phải kỳ an toàn cũng có biện pháp an toàn, sao có thể mang thai, hơn nữa lúc cuối cùng còn rút ra...
- Ông xã, anh đã quên ngày anh đưa em đến chùa, chúng ta ở trên xe... Lạc Tử Yên chớp mắt, vội vàng giải thích.
- Ở trên xe sao?
Hoa Phong nghĩ một lát, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút. Trước khi ông ta đưa Lạc Tử Yên đến chùa, Lạc Tử Yên cởi quần áo bình thường mặc ra, đổi thành Phật y đệ tử tục gia, lúc ông ta thấy Lục Tử Yên thay quần áo lập tức hứng khởi, không nhịn được làm ở trên xe, chẳng lẽ là trúng thưởng lần đó?
- Thật sự là lần đó?
Vẻ mặt Hoa Phong nghi ngờ nói.
Bác sĩ đều đã nói với ông ta, ông ta sinh hoạt không biết tiết chế, căn bản không có khả năng sinh con.
Lạc Tử Yên thấy Hoa Phong tin vài phần, lo lắng giảm đi một chút.
- Trừ lần đó ra còn lần nào nữa, em hảo tâm lễ Phật cầu con cho Hoa gia, anh lại hoài nghi em vụng trộm trong chùa, chẳng lẽ ở trong mắt anh em phóng đãng như vậy?
Nói xong bà ta lau nước mắt, bộ dạng vô cùng ấm ức.
Sắc mặt Hoa Phong trầm xuống, cũng không biết nên làm gì cho phải, nhỡ đâu thật sự là con ông ta thì sao?
Chỉ trong phút chốc, ông ta hung dữ nham hiểm nhìn Mạc Phàm.
Tiểu tử, tôi thấy cậu không phải tới chữa bệnh, mà tới gây chuyện? Hoa Phong chĩa mũi nhọn vào Mạc Phàm, lúc này Lạc Tử Yên mới yên tâm, trong mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm, tràn đầy hận ý. May mà bà ta đủ thông minh, nếu không bà ta đường đường là nhị phu nhân Hoa gia sẽ bị xú tiểu tử này hủy hoại.
- Tiểu tử, cậu còn gì để nói, không thì đi chết đi? Lạc Tử Yên lạnh lùng nói.
Mạc Phàm cười, không tức giận một chút nào.
Nếu tôi đoán không sai, bà mới mang thai nửa tháng, sai cũng không vượt quá một hai ngày, các người tự tính thời gian đi?
Lần này sắc mặt Hoa Phong hoàn toàn âm u, nắm chặt tay, âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
- Tiện nhân, cô còn gì để nói?
Nếu chỉ có nửa tháng, tám chín phần mười là Lạc Tử Yên làm loạn trong chùa rồi.
Bình thường ông ta cũng nghe được một chút tin tức, Lạc Tử Yên sống không đứng đắn, nhưng ông ta chỉ quan tâm khoái hoạt của mình, không để ý lắm. Ai biết Lạc Tử Yên mang thai con người khác, còn nói là mang thai con ông ta. Nửa tháng? Lạc Tử Yên lại sửng sốt, miệng há thành hình chữ “O”, không nói nên lời. Bà ta chỉ dùng que thử thai phát hiện mình mang thai, cũng không biết mình
mang thai bao lâu.
Bà ta tưởng rằng trúng thưởng lần trên xe với Hoa Phong, chẳng lẽ thật sự không phải của Hoa Phong?
Sớm biết như vậy, sao bà ta có thể ngu ngốc nói cho anh em Hoa Phong như
thế, còn đi trêu chọc Mạc Phàm.
- Cậu ta nói linh tinh, sao cậu ta có thể biết em mang thai bao lâu được, nhất
định là cậu ta nói linh tinh, ông xã, anh phải tin tưởng em.
Lạc Tử Yên kêu lên.
Lúc này bà ta chỉ có thể dựa vào Hoa Phong sẽ tin tưởng bà ta, mà không phải
tin tưởng những lời linh tinh của một đứa bé.
- Đợi làm kiểm tra rồi nói sau, nếu chỉ có nửa tháng, cô hãy đợi đấy.
Hoa Phong chỉ Lạc Tử Yên, tức giận nói.
Mất hết mặt mũi rồi.
Vẻ mặt Lạc Tử Yên ngẩn ra, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
Bọn họ kết hôn bảy năm, vợ chồng sinh hoạt nhiều lần như vậy mà không mang thai, khả năng một lần ở trên xe có thể mang thai không lớn lắm.
Lúc này Lạc Tử Yên vô cùng hối hận, sớm biết sẽ như vậy, bà ta sẽ không đi
trêu chọc Mạc Phàm.
Không chỉ không làm nhục được Mạc Phàm, trái lại bị Mạc Phàm tát mạnh một
cái.
Nếu thật sự đi làm kiểm tra, kiểm tra ra đứa bé trong bụng chỉ có nửa tháng, bà
ta không chỉ bị đuổi ra khỏi Hoa gia, sau này cũng xong rồi.
Hoa gia có uy vọng rất lớn ở thành phố Nam Sơn, phụ nữ bị Hoa gia đuổi đi,
ngoại trừ ăn xin ở ven đường ra ai dám muốn?
Nghĩ vậy Lạc Tử Yên nghiến răng nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên dữ tợn. - Cậu nói linh tinh gì ở đây vậy, có tin tôi sai người cắt lưỡi cậu không?
Lạc Tử Yên tức giận nói.
Bà ta và Hoa Phong kết hôn bảy năm, vẫn luôn không mang thai, không dễ dàng gì mới có thai, vậy mà Mạc Phàm nói không phải con của Hoa Phong. Những lời này chẳng khác nào tát mặt bà ta trước mặt mọi người, hay mắng bà ta một câu kỹ nữ.
- Bà hỏi chồng bà một chút xem, ông ta có thể khiến bà mang thai sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu muốn không ai biết, trừ phi mình đừng làm.
Ấn đường của Lạc Tử Yên no đủ, sắc mặt hồng nhuận, xương gò má mượt mà, khí tức xuất hiện thêm nửa đạo, vừa nhìn liền biết là phụ nữ có thai.
Nhưng Hoa Phong chồng bà ta, túi mắt biến thành màu đen, môi màu đỏ tía, hai mắt vô thần, tửu sắc thời gian dài dẫn đến gan thận đều hư.
Quan trọng là Hoa Phong nhụt chí chảy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tứ chi phù thũng, thận đã bị hao tổn nghiêm trọng, có thể làm chuyện giường chiếu là dựa vào dược vật.
Dùng loại dược vật này lâu dài sẽ cạn kiệt thận thủy, lâu ngày khiến Hoa Phong mất đi khả năng sinh con.
Một người chồng vì chìm đắm trong tửu sắc mất đi khả năng sinh con, nhưng người vợ lại mang thai, đứa bé này là con Hoa Phong sao?
Hoa Phong sửng sốt, sắc mặt khó coi như gan lợn.
Cách một thời gian ông ta sẽ tìm bác sĩ tư nhân của ông ta, bảo bác sĩ phối cho ông ta dược mới để tán gái.
Mỗi lần lấy thuốc bác sĩ tư nhân của ông ta đều nhắc nhở, ông ta như vậy sẽ mất khả năng sinh con, còn ảnh hưởng đến tuổi thọ của ông ta.
Lúc trước Lục Tử Yên nói mang thai, ông ta còn rất cao hứng.
Những bác sĩ này đều ngu ngốc cả, không phải nói ông ta không thể có con
sao, hiện giờ có con rồi đấy?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta nắm chặt tay thành quả đấm.
- Cô vừa nói đứa bé trong bụng mấy tháng rồi?
Hoa Phong kìm nén tức giận hỏi.
- Hai tháng, làm sao vậy, Hoa Phong, không phải anh tin những lời linh tinh của tiểu tử này đấy chứ?
Sắc mặt Lạc Tử Yên thay đổi, nhướn mày, giả bộ vô cùng tức giận nói.
- Hai tháng trước là tháng tám, tôi ở Tây Hồ bàn chuyện làm ăn, trong khoảng thời gian đó cô không ở nhà, ở chùa bái Phật đúng không?
Hoa Phong híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Ông ta cũng không phải đến thành phố Tây Hồ bàn chuyện làm ăn, ông ta bao dưỡng một đôi chị em ở đó, mỗi lúc đến tháng tám Nam Sơn nóng nhất, ông ta đều đến Tây Hồ bồi đôi chị em kia. Lạc Tử Yên cũng có một thói quen, tháng tám bà ta sẽ đến chùa ăn chay niệm Phật một đoạn thời gian. Lúc này bọn họ căn bản không có làm chuyện giường chiếu, sao Lạc Tử Yên có thể mang thai con của ông ta? Ông ta có thể làm loạn ở ngoài, nhưng vợ của ông ta thì không được.
- Chuyện này...
Mắt Lạc Tử Yên mở to, lúc này mới thấy trong đó có vấn đề.
“Bốp!” Một cái tát vang dội vang lên.
Đồ đê tiện, là của thằng nào, nói cho tôi biết, ông đây làm thịt nó. Hai mắt Hoa Phong gần như muốn phun ra lửa, hung dữ tát Lạc Tử Yên một cái. Lạc Tử Yên che mặt, vẻ mặt ấm ức, trong đôi mắt đẹp đều là lửa giận, liếc mắt nhìn hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng đại sư một cái.
Rõ ràng những ngày này là kỳ an toàn của bà ta, cho dù không phải kỳ an toàn cũng có biện pháp an toàn, sao có thể mang thai, hơn nữa lúc cuối cùng còn rút ra...
- Ông xã, anh đã quên ngày anh đưa em đến chùa, chúng ta ở trên xe... Lạc Tử Yên chớp mắt, vội vàng giải thích.
- Ở trên xe sao?
Hoa Phong nghĩ một lát, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút. Trước khi ông ta đưa Lạc Tử Yên đến chùa, Lạc Tử Yên cởi quần áo bình thường mặc ra, đổi thành Phật y đệ tử tục gia, lúc ông ta thấy Lục Tử Yên thay quần áo lập tức hứng khởi, không nhịn được làm ở trên xe, chẳng lẽ là trúng thưởng lần đó?
- Thật sự là lần đó?
Vẻ mặt Hoa Phong nghi ngờ nói.
Bác sĩ đều đã nói với ông ta, ông ta sinh hoạt không biết tiết chế, căn bản không có khả năng sinh con.
Lạc Tử Yên thấy Hoa Phong tin vài phần, lo lắng giảm đi một chút.
- Trừ lần đó ra còn lần nào nữa, em hảo tâm lễ Phật cầu con cho Hoa gia, anh lại hoài nghi em vụng trộm trong chùa, chẳng lẽ ở trong mắt anh em phóng đãng như vậy?
Nói xong bà ta lau nước mắt, bộ dạng vô cùng ấm ức.
Sắc mặt Hoa Phong trầm xuống, cũng không biết nên làm gì cho phải, nhỡ đâu thật sự là con ông ta thì sao?
Chỉ trong phút chốc, ông ta hung dữ nham hiểm nhìn Mạc Phàm.
Tiểu tử, tôi thấy cậu không phải tới chữa bệnh, mà tới gây chuyện? Hoa Phong chĩa mũi nhọn vào Mạc Phàm, lúc này Lạc Tử Yên mới yên tâm, trong mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm, tràn đầy hận ý. May mà bà ta đủ thông minh, nếu không bà ta đường đường là nhị phu nhân Hoa gia sẽ bị xú tiểu tử này hủy hoại.
- Tiểu tử, cậu còn gì để nói, không thì đi chết đi? Lạc Tử Yên lạnh lùng nói.
Mạc Phàm cười, không tức giận một chút nào.
Nếu tôi đoán không sai, bà mới mang thai nửa tháng, sai cũng không vượt quá một hai ngày, các người tự tính thời gian đi?
Lần này sắc mặt Hoa Phong hoàn toàn âm u, nắm chặt tay, âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
- Tiện nhân, cô còn gì để nói?
Nếu chỉ có nửa tháng, tám chín phần mười là Lạc Tử Yên làm loạn trong chùa rồi.
Bình thường ông ta cũng nghe được một chút tin tức, Lạc Tử Yên sống không đứng đắn, nhưng ông ta chỉ quan tâm khoái hoạt của mình, không để ý lắm. Ai biết Lạc Tử Yên mang thai con người khác, còn nói là mang thai con ông ta. Nửa tháng? Lạc Tử Yên lại sửng sốt, miệng há thành hình chữ “O”, không nói nên lời. Bà ta chỉ dùng que thử thai phát hiện mình mang thai, cũng không biết mình
mang thai bao lâu.
Bà ta tưởng rằng trúng thưởng lần trên xe với Hoa Phong, chẳng lẽ thật sự không phải của Hoa Phong?
Sớm biết như vậy, sao bà ta có thể ngu ngốc nói cho anh em Hoa Phong như
thế, còn đi trêu chọc Mạc Phàm.
- Cậu ta nói linh tinh, sao cậu ta có thể biết em mang thai bao lâu được, nhất
định là cậu ta nói linh tinh, ông xã, anh phải tin tưởng em.
Lạc Tử Yên kêu lên.
Lúc này bà ta chỉ có thể dựa vào Hoa Phong sẽ tin tưởng bà ta, mà không phải
tin tưởng những lời linh tinh của một đứa bé.
- Đợi làm kiểm tra rồi nói sau, nếu chỉ có nửa tháng, cô hãy đợi đấy.
Hoa Phong chỉ Lạc Tử Yên, tức giận nói.
Mất hết mặt mũi rồi.
Vẻ mặt Lạc Tử Yên ngẩn ra, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
Bọn họ kết hôn bảy năm, vợ chồng sinh hoạt nhiều lần như vậy mà không mang thai, khả năng một lần ở trên xe có thể mang thai không lớn lắm.
Lúc này Lạc Tử Yên vô cùng hối hận, sớm biết sẽ như vậy, bà ta sẽ không đi
trêu chọc Mạc Phàm.
Không chỉ không làm nhục được Mạc Phàm, trái lại bị Mạc Phàm tát mạnh một
cái.
Nếu thật sự đi làm kiểm tra, kiểm tra ra đứa bé trong bụng chỉ có nửa tháng, bà
ta không chỉ bị đuổi ra khỏi Hoa gia, sau này cũng xong rồi.
Hoa gia có uy vọng rất lớn ở thành phố Nam Sơn, phụ nữ bị Hoa gia đuổi đi,
ngoại trừ ăn xin ở ven đường ra ai dám muốn?
Nghĩ vậy Lạc Tử Yên nghiến răng nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên dữ tợn.