Thần Y Trọng Sinh

Chương 282




Người này không phải ai khác, đúng là Phổ Hoằng đại sư, bên cạnh còn có một hòa thượng tuấn tú mày kiếm mắt sáng. Lúc Mạc Phàm nhìn thấy Phổ Hoằng, Phổ Hoằng đang định vào Hoa gia cũng thấy Mạc Phàm.

- A di đà Phật, Mạc thí chủ, chúng ta lại gặp mặt, chúng ta đúng là có duyên. - Đúng lúc thật.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt nói.

- Mạc thí chủ cũng tới chữa bệnh cho Hoa lão gia tử sao?

- - Xem như vậy.

- Vậy lát nữa gặp bên trong, bần tăng đi trước một bước, chỉ là bần tăng tiếp tục nhiều chuyện một câu, sát khí trên người thí chủ quá nặng, nên sớm buông xuống tốt hơn.

Phổ Hoằng nói xong liền tiến vào trong biệt thự Hoa gia.

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra.

Hắn không có hảo cảm gì với Phổ Hoằng, bây giờ lại có chút phản cảm.

Mạc tiên sinh có cừu oán với Phổ Hoằng đại sư sao?

Chu Trường Hoằng nghi ngờ hỏi.

- Ông quen Tuệ Trí không?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

Là hòa thượng Tuệ Trí ở Ma Vân Tự, anh cả của Phổ Hoằng đại sư trước khi

xuất gia sao?

Sắc mặt Chu Trường Hoàng cũng thay đổi.

Sao ông ta không biết hòa thượng Tuệ Trí ở Ma Vân Tự, chủ trì Ma Vân Tự, cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.

Quan trọng là trong Ma Vân Tự nhìn như đều là hòa thượng, thực ra là ma tu

Khổng gia nuôi dưỡng, một đám sát nhân cuồng ma khiến thành phố Nam Sơn nghe mà biến sắc.

Chắc vậy, người của Ma Vân Tự đánh lén Tiểu Vũ, cả Ma Vân Tự bị tôi diệt rồi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Vẻ mặt lạnh nhạt như tiện tay hái hoa, thuyền xuôi theo dòng.

Nhưng Chu Trường Hoằng nghe vào trong tai, cả người run lên, giống như bị sét đánh.

Ông ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, Khổng gia quyền thế ngập trời ở Nam Sơn thậm chí là Giang Nam lại cúi đầu trước Mạc Phàm.

Bây giờ đã hiểu rõ, không phải Khổng gia quá yếu, mà là Mạc Phàm quá hung hãn.

Một mình Mạc Phàm diệt cả Ma Vân Tự, người này có thể trêu chọc sao? Đổi lại là ông ta, ông ta sẽ đưa ra lựa chọn như Khổng Chương. Ông ta không hỏi Mạc Phàm làm thế nào, chuyện về Mạc Phàm ông ta cũng khó mà tưởng tượng được.

- Địa vị của Phổ Hoằng này ở Nam Sơn thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Ông ta là võ tăng của Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, thiên phú rất cao, tiến vào Thiếu Lâm Tự chưa tới 10 năm, không chỉ tinh thông Phật pháp, còn luyện xong công phu Thiếu Lâm, thực lực trên tôi rất nhiều, nghe nói còn là Hoành Luyện đại sư, có Kim Cương Bất Hoại chi thân, có danh xưng Bồ Tát sống ở thành phố Nam Sơn, rất được mọi người kính trọng, Mạc tiên sinh cẩn thận một chút, một mình ông ta không phải đối thủ của cậu, nhưng sau lưng ông ta là cả Thiếu Lâm Tự.

Chu Trường Hoằng lo lắng nói. Từ xưa đã có cách nói võ công thiên hạ

từ Thiếu Lâm, là nơi bắt nguồn võ thuật, không phải là m Quy Tông bọn họ, hay Tu La Tông có thể so sánh, có khả năng trong đó có cao thủ chân chính.

Thiếu Lâm sao?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua một tòa cổ tháp ở phía nam, không chỉ không sợ, trái lại khóe miệng nhếch lên. Những người hắn giết chết đều đáng chết, nếu như Thiếu Lâm Tự này cũng tham gia một chân vào, hắn cũng không ngại đến Thiếu Lâm Tự một chuyến, mở mang kiến thức công phu pháp viện trong truyền thuyết như thế nào.

Chu Trường Hoằng lắc đầu, trên mặt đều là lo lắng.

Mạc Phàm lợi hại thì lợi hại, có thể nói là yêu nghiệt, nhưng đối phương là Thiếu Lâm Tự truyền thừa hơn 1500 năm, Mạc Phàm có chút tự đại.

- Ông còn có việc gì sao?

Mạc Phàm thấy vẻ mặt Chu Trường Hoằng do dự, hỏi.

Mạc tiên sinh, tính cả lần vừa rồi, Phổ Hoằng đại sư đã khuyên cậu hai lần sao?

Chu Trường Hoằng hỏi.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm gật đầu.

Nếu còn lần thứ ba, Mạc tiên sinh cẩn

thận một chút?

- Thế nào?

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, đầy hứng thú hỏi.

- Phổ Hoằng có ngoại hiệu là Tam Tỉnh, ý là nhắc nhở người ta ba lần, nếu là lần thứ ba, đối phương còn không biết hối cải ông ta sẽ ra tay.

Nghe nói lúc trước thành phố Nam Sơn có một hái hoa tặc, chuyên môn chọn vợ xinh xắn nhà người ta ra tay. Phần lớn đều là vụng trộm tới cửa, ngủ với vợ người ta xong rồi đi. Nếu gặp người phản kháng, sẽ tử hình trước mặt chồng mỹ phụ hay con, có đôi khi còn quay video clip thể nghiệm trên giường, rồi đăng lên trên mạng. Vì hái hoa tặc này là võ giả, cảnh sát bắt vài lần đều không công mà lui. Lúc này hái hoa tặc thành ác mộng của không ít đàn ông có vợ, nhất là vợ xinh đẹp chút, căn bản không dám ăn mặc quá xinh đẹp.

Sau đó có người mời Phổ Hoằng đại sư ra tay, rất nhanh liền tóm được hái hoa tặc này, chỉ là lại thả kẻ đó đi. Bắt hai lần lại thả hai lần, đến lần thứ ba mới mang hái hoa tặc này về Thiếu Lâm Tự xử phạt.

Có người cảm thấy ông ta quá ngoan cố, cũng có người nói ông ta quá từ bị, chỉ là

trên cơ bản tam tỉnh đã thành thói quen của Phổ Hoằng.

- Tam tỉnh?

Mạc Phàm cười, cảm thấy rất thú vị.

- Được rồi, tôi đã biết, chúng ta vào đi. Hai người vào biệt thự Hoa gia, có hai người giúp việc đi tới. Trong mỗi biệt thự ở Bán Sơn Thự không giống nhau, có một số điểm hoàn toàn khác biệt, những thứ này đều do xây dựng trang hoàng theo phong cách yêu thích.

Biệt thự Tưởng gia thiên hướng về phục cổ phong, chia làm tiền viện hậu viện, cầu nhỏ nước chảy đình đài lầu các.

Hoa gia lại khác, kiến trúc màu trắng theo phong cách Châu u, trang hoàng tráng lệ, ngoại trừ bể bơi tư nhân, sân bóng rổ ra còn có vùng lớn xanh hóa có thể đánh bóng chày. Không chỉ có vậy, quản gia tư nhân nước

Anh, nữ giúp việc Frieza, vừa tiến vào như đi vào trang viên tư nhân của bá tước nước ngoài.

Được hai người Friez dẫn dắt, Mạc Phàm và Chu Trường Hoằng vào phòng khách biệt thự.

Trong phòng khách, Phổ Hoằng và đồ đệ ông ta đến sớm một bước.

Trừ hai người bọn họ ra, trên ghế sô pha bằng da thật trong phòng khách còn có hai nam hai nữ.

Trong đó có một mỹ nữ mặc trang phục công sở đeo kính, khoảng 25, 26 tuổi, dáng người cao gầy, khí chất tao nhã, trên khuôn mặt thanh tú đều là sốt ruột. Hai nam một nữ còn lại đều hơn 30 tuổi, bắt chéo hai chân, mặc quần áo giá trị xa xỉ, lắc lắc ly rượu vang, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như không có lo lắng. Một nam một nữ trong đó hẳn là vợ chồng, hai người ngồi cạnh nhau, tay

nam đặt lên đùi trắng nõn của mỹ phụ, eo thon nhỏ, hay bả vai trần. Trong mắt một người đàn ông khác lộ ra dâm quang, hữu ý vô ý đánh giá ngực và giữa hai chân cô gái mặc đồ công sở.

Bọn họ thấy hai người đi vào, lông mày mỹ phụ kia nhíu lại.

- Chu đại sư đến rồi, hoan nghênh quang lâm, người bên cạnh là đồ đệ ông

sao, bộ dạng rất thanh tú.

Mỹ phụ nói.

Thanh danh của Chu đại sư không kém Phổ Hoằng, cũng nằm trong phạm vi

mời của Hoa gia bọn họ.

Sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi, Mạc Phàm là đồ đệ ông ta, ông ta không dám.

Không đợi ông ta mở miệng, hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng cười, mở miệng

nói:

- Hoa phu nhân, vị này là Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải.

Trong giọng nói đều là khinh miệt.

- Vô Tâm, không được vô lễ với Mạc đại su.

Phổ Hoằng khẽ khép mắt, lạnh nhạt nói.

- Mạc đại sư?

Bốn người kia sửng sốt, sau đó đều cười.

- Cậu ta là Mạc đại sư, có nhầm lẫn không?

Mỹ phụ nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, cười nói. Người này không phải ai khác, đúng là Phổ Hoằng đại sư, bên cạnh còn có một hòa thượng tuấn tú mày kiếm mắt sáng. Lúc Mạc Phàm nhìn thấy Phổ Hoằng, Phổ Hoằng đang định vào Hoa gia cũng thấy Mạc Phàm.

- A di đà Phật, Mạc thí chủ, chúng ta lại gặp mặt, chúng ta đúng là có duyên. - Đúng lúc thật.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt nói.

- Mạc thí chủ cũng tới chữa bệnh cho Hoa lão gia tử sao?

- - Xem như vậy.

- Vậy lát nữa gặp bên trong, bần tăng đi trước một bước, chỉ là bần tăng tiếp tục nhiều chuyện một câu, sát khí trên người thí chủ quá nặng, nên sớm buông xuống tốt hơn.

Phổ Hoằng nói xong liền tiến vào trong biệt thự Hoa gia.

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra.

Hắn không có hảo cảm gì với Phổ Hoằng, bây giờ lại có chút phản cảm.

Mạc tiên sinh có cừu oán với Phổ Hoằng đại sư sao?

Chu Trường Hoằng nghi ngờ hỏi.

- Ông quen Tuệ Trí không?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

Là hòa thượng Tuệ Trí ở Ma Vân Tự, anh cả của Phổ Hoằng đại sư trước khi

xuất gia sao?

Sắc mặt Chu Trường Hoàng cũng thay đổi.

Sao ông ta không biết hòa thượng Tuệ Trí ở Ma Vân Tự, chủ trì Ma Vân Tự, cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.

Quan trọng là trong Ma Vân Tự nhìn như đều là hòa thượng, thực ra là ma tu

Khổng gia nuôi dưỡng, một đám sát nhân cuồng ma khiến thành phố Nam Sơn nghe mà biến sắc.

Chắc vậy, người của Ma Vân Tự đánh lén Tiểu Vũ, cả Ma Vân Tự bị tôi diệt rồi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Vẻ mặt lạnh nhạt như tiện tay hái hoa, thuyền xuôi theo dòng.

Nhưng Chu Trường Hoằng nghe vào trong tai, cả người run lên, giống như bị sét đánh.

Ông ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, Khổng gia quyền thế ngập trời ở Nam Sơn thậm chí là Giang Nam lại cúi đầu trước Mạc Phàm.

Bây giờ đã hiểu rõ, không phải Khổng gia quá yếu, mà là Mạc Phàm quá hung hãn.

Một mình Mạc Phàm diệt cả Ma Vân Tự, người này có thể trêu chọc sao? Đổi lại là ông ta, ông ta sẽ đưa ra lựa chọn như Khổng Chương. Ông ta không hỏi Mạc Phàm làm thế nào, chuyện về Mạc Phàm ông ta cũng khó mà tưởng tượng được.

- Địa vị của Phổ Hoằng này ở Nam Sơn thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Ông ta là võ tăng của Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, thiên phú rất cao, tiến vào Thiếu Lâm Tự chưa tới 10 năm, không chỉ tinh thông Phật pháp, còn luyện xong công phu Thiếu Lâm, thực lực trên tôi rất nhiều, nghe nói còn là Hoành Luyện đại sư, có Kim Cương Bất Hoại chi thân, có danh xưng Bồ Tát sống ở thành phố Nam Sơn, rất được mọi người kính trọng, Mạc tiên sinh cẩn thận một chút, một mình ông ta không phải đối thủ của cậu, nhưng sau lưng ông ta là cả Thiếu Lâm Tự.

Chu Trường Hoằng lo lắng nói. Từ xưa đã có cách nói võ công thiên hạ

từ Thiếu Lâm, là nơi bắt nguồn võ thuật, không phải là m Quy Tông bọn họ, hay Tu La Tông có thể so sánh, có khả năng trong đó có cao thủ chân chính.

Thiếu Lâm sao?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua một tòa cổ tháp ở phía nam, không chỉ không sợ, trái lại khóe miệng nhếch lên. Những người hắn giết chết đều đáng chết, nếu như Thiếu Lâm Tự này cũng tham gia một chân vào, hắn cũng không ngại đến Thiếu Lâm Tự một chuyến, mở mang kiến thức công phu pháp viện trong truyền thuyết như thế nào.

Chu Trường Hoằng lắc đầu, trên mặt đều là lo lắng.

Mạc Phàm lợi hại thì lợi hại, có thể nói là yêu nghiệt, nhưng đối phương là Thiếu Lâm Tự truyền thừa hơn 1500 năm, Mạc Phàm có chút tự đại.

- Ông còn có việc gì sao?

Mạc Phàm thấy vẻ mặt Chu Trường Hoằng do dự, hỏi.

Mạc tiên sinh, tính cả lần vừa rồi, Phổ Hoằng đại sư đã khuyên cậu hai lần sao?

Chu Trường Hoằng hỏi.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm gật đầu.

Nếu còn lần thứ ba, Mạc tiên sinh cẩn

thận một chút?

- Thế nào?

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, đầy hứng thú hỏi.

- Phổ Hoằng có ngoại hiệu là Tam Tỉnh, ý là nhắc nhở người ta ba lần, nếu là lần thứ ba, đối phương còn không biết hối cải ông ta sẽ ra tay.

Nghe nói lúc trước thành phố Nam Sơn có một hái hoa tặc, chuyên môn chọn vợ xinh xắn nhà người ta ra tay. Phần lớn đều là vụng trộm tới cửa, ngủ với vợ người ta xong rồi đi. Nếu gặp người phản kháng, sẽ tử hình trước mặt chồng mỹ phụ hay con, có đôi khi còn quay video clip thể nghiệm trên giường, rồi đăng lên trên mạng. Vì hái hoa tặc này là võ giả, cảnh sát bắt vài lần đều không công mà lui. Lúc này hái hoa tặc thành ác mộng của không ít đàn ông có vợ, nhất là vợ xinh đẹp chút, căn bản không dám ăn mặc quá xinh đẹp.

Sau đó có người mời Phổ Hoằng đại sư ra tay, rất nhanh liền tóm được hái hoa tặc này, chỉ là lại thả kẻ đó đi. Bắt hai lần lại thả hai lần, đến lần thứ ba mới mang hái hoa tặc này về Thiếu Lâm Tự xử phạt.

Có người cảm thấy ông ta quá ngoan cố, cũng có người nói ông ta quá từ bị, chỉ là

trên cơ bản tam tỉnh đã thành thói quen của Phổ Hoằng.

- Tam tỉnh?

Mạc Phàm cười, cảm thấy rất thú vị.

- Được rồi, tôi đã biết, chúng ta vào đi. Hai người vào biệt thự Hoa gia, có hai người giúp việc đi tới. Trong mỗi biệt thự ở Bán Sơn Thự không giống nhau, có một số điểm hoàn toàn khác biệt, những thứ này đều do xây dựng trang hoàng theo phong cách yêu thích.

Biệt thự Tưởng gia thiên hướng về phục cổ phong, chia làm tiền viện hậu viện, cầu nhỏ nước chảy đình đài lầu các.

Hoa gia lại khác, kiến trúc màu trắng theo phong cách Châu u, trang hoàng tráng lệ, ngoại trừ bể bơi tư nhân, sân bóng rổ ra còn có vùng lớn xanh hóa có thể đánh bóng chày. Không chỉ có vậy, quản gia tư nhân nước

Anh, nữ giúp việc Frieza, vừa tiến vào như đi vào trang viên tư nhân của bá tước nước ngoài.

Được hai người Friez dẫn dắt, Mạc Phàm và Chu Trường Hoằng vào phòng khách biệt thự.

Trong phòng khách, Phổ Hoằng và đồ đệ ông ta đến sớm một bước.

Trừ hai người bọn họ ra, trên ghế sô pha bằng da thật trong phòng khách còn có hai nam hai nữ.

Trong đó có một mỹ nữ mặc trang phục công sở đeo kính, khoảng 25, 26 tuổi, dáng người cao gầy, khí chất tao nhã, trên khuôn mặt thanh tú đều là sốt ruột. Hai nam một nữ còn lại đều hơn 30 tuổi, bắt chéo hai chân, mặc quần áo giá trị xa xỉ, lắc lắc ly rượu vang, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như không có lo lắng. Một nam một nữ trong đó hẳn là vợ chồng, hai người ngồi cạnh nhau, tay

nam đặt lên đùi trắng nõn của mỹ phụ, eo thon nhỏ, hay bả vai trần. Trong mắt một người đàn ông khác lộ ra dâm quang, hữu ý vô ý đánh giá ngực và giữa hai chân cô gái mặc đồ công sở.

Bọn họ thấy hai người đi vào, lông mày mỹ phụ kia nhíu lại.

- Chu đại sư đến rồi, hoan nghênh quang lâm, người bên cạnh là đồ đệ ông

sao, bộ dạng rất thanh tú.

Mỹ phụ nói.

Thanh danh của Chu đại sư không kém Phổ Hoằng, cũng nằm trong phạm vi

mời của Hoa gia bọn họ.

Sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi, Mạc Phàm là đồ đệ ông ta, ông ta không dám.

Không đợi ông ta mở miệng, hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng cười, mở miệng

nói:

- Hoa phu nhân, vị này là Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải.

Trong giọng nói đều là khinh miệt.

- Vô Tâm, không được vô lễ với Mạc đại su.

Phổ Hoằng khẽ khép mắt, lạnh nhạt nói.

- Mạc đại sư?

Bốn người kia sửng sốt, sau đó đều cười.

- Cậu ta là Mạc đại sư, có nhầm lẫn không?

Mỹ phụ nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, cười nói.