Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 300




Lạc quý phi vừa nghe liền cảm thấy bi thương.

“Lẽ nào cứ như vậy mà cho qua? Hoành nhi, ta là mẫu phi của con, mẫu phi của con bị người khác bắt nạt như vậy, con lại không quản sao.” Lạc quý phi than thở khóc lóc, bây giờ nàng chỉ hận không thể róc xương của Diệp Lăng Nguyệt, ăn thịt của Diệp Lăng Nguyệt, trên đời này tại sao lại có nữ nhân thâm độc như thế.

“Lại là Diệp Lăng Nguyệt?” Hồng thái tử từ lần kia, sau khi bị Diệp Lăng Nguyệt từ chối, trong lòng đối với nàng vẫn cảm thấy rất hận.

“Thái tử, lúc ta trở về Ngự Y viện lấy thuốc, nghe nói, Diệp Lăng Nguyệt sáng sớm nay mới vừa được Liễu hoàng hậu nhận làm nghĩa nữ. Liễu hậu còn muốn xin thánh chỉ từ Hạ đế, tự mình sắc phong nàng thành Nguyệt công chúa.” Cừu phương sĩ bị Lạc quý phi đánh đến nỗi gò má vừa sưng vừa đỏ, vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt được sắc phong làm công chúa, trong lòng của hắn giống như đang bị kiến gặm nhấm vậy, rất là khó chịu.

Cừu phương sĩ vô cùng hận Diệp Lăng Nguyệt, nếu không phải tại Diệp Lăng Nguyệt, hắn làm sao có thể rơi vào tình trạng giống như bây giờ.

“Nguyệt công chúa? Hừ, Đại Hạ này có một Nguyệt công chúa còn chưa đủ, bây giờ lại còn xuất hiện hai Nguyệt công chúa.” Hồng thái tử lạnh lùng cảm thán một tiếng.

Nguyệt công chúa mà Hồng thái tử nói đến đương nhiên chính là vị kia của Hồng phủ.

Hồng Minh Nguyệt năm đó đã được Hạ đế sắc phong thành Minh Nguyệt quận chúa, hôm nay Diệp Lăng Nguyệt lại được phong thành quận chúa, về sau nếu như hai người gặp nhau, thật không biết nên xưng hô ai là Nguyệt công chúa.

Lạc quý phi sụt sùi khóc, phong hào của Diệp Lăng Nguyệt chính là dùng mạng đứa con trai đáng thương của nàng để đổi lại.

“Tiện nhân kia, xuất thân không rõ, làm sao có thể đủ tư cách trở thành công chúa.” Giọng nói của Lạc quý phi trần đầy sự căm hận.

“Mẫu Phi, người yên tâm, Diệp Lăng Nguyệt này nhiều lần đắc tội với cả hai mẹ con chúng ta, lúc này đây, hài nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ả ta.” Hồng thái tử thấp giọng nói.

Hồng thái tử phát hiện gần đây làm gì cũng không thuận lợi, tám chín phàn đều là có liên quan tới Diệp Lăng Nguyệt.

Cô gái này, kiêu căng khó thuần, nếu rượu mời đã không muốn uống chỉ muốn uống rượu phạt, thì nên sớm diệt trừ.

“Con nói thật sao? Hoành nhi, lẽ nào con có diệu kế gì?” Lạc quý phi vừa nghe có thể diệt trừ Diệp Lăng Nguyệt, ngay cả khóc cũng không để ý đến nữa.

“Hài nhi đã nghĩ ra một mưu kế, nói ra thì còn phải nhờ mẫu phi lợi dụng tốt “sự việc” cả người và Liễu hoàng hậu bị sẩy thai lần này. Hồng thái tử cười rộ lên.

Chuyện Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị được sắc phong thành công chúa chính là một tin giật gân.

Tin tức này ngay tức khắc được truyền tới Hồng phủ.

Từ lần trước, Hồng Minh Nguyệt gặp lại Hồng Ngọc Lang tại Thái Ất bí cảnh, sau khi Hồng Minh Nguyệt và đám đồng môn của Tam Sinh Cốc hội hợp thì liền dành ra một chút thời gian để trở về Hồng phủ.

Sau khi nàng hồi phủ, thấy tu vi của nàng tăng mạnh thì mọi người trên dưới Hồng phủ đều rất là vui mừng, nhất là ở chỗ ba phòng của Hồng Phóng và Chư Cát Nhu đã nhiều ngày nay đều rất kiêu ngạo.

Ngay cả người của bên trưởng phòng khi nhìn thấy bọn họ cũng phải cẩn thận.

“Minh Nguyệt à, chỉ tiếc lần này, gia gia của con đang bế quan, nếu như biết con đã đột phá Luân Hồi Cảnh, không biết ông ấy sẽ vui đến cỡ nào.”

Mấy người nhà của Chư Cát Nhu đang ăn cơm, Hồng Phóng tiến cung vẫn chưa về.

Chư Cát Nhu thấy tiểu nữ nhi Hồng Minh Nguyệt, miệng lúc nào cũng cười không muốn khép, đôi đũa trong tay muốn dừng cũng không dừng được, chỉ trong chốc lát, trong chén của Hồng Minh Nguyệt đã đầy thức ăn.

Thấy tình cảnh này, Hồng Ngọc Oánh chỉ biết cảm thán một tiếng, Hồng Ngọc Lang thì đã nhìn quen rồi.

Ở trong cái nhà này, chỉ cần có sự hiện diện của Hồng Minh Nguyệt thì những người khác đều là làm nền, nếu không phải Hồng Minh Nguyệt là thân con gái thì Hồng Ngọc Lang căn bản không có cơ hội đế kế thừa ba phòng.

“Mẫu thân, nếu so sánh với cha và gia gia thì nữ nhi chỉ là mới nhập môn mà thôi. Nữ nhi thường ngày đều ở bên ngoài học nghệ, không thể giúp đỡ phụ mẫu, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn. Những thức ăn này vẫn là mẫu thân người ăn đi.”Hồng Minh Nguyệt vừa cười vừa nói.

Tính tình của nàng và Hồng Ngọc Oánh không giống nhau, nàng hiểu rất rõ cái gì gọi là tôn ti trật tự.

“Còn không phải sao, tiểu muội lúc nào cũng không ở trong kinh thành, nếu như muội ở đây, ta và đại ca cũng không cần phải chịu nhiều ấm ức như vậy, ngày ngày đều bị đám người ở Hoằng Vũ Điện ức hiếp.” Hồng Ngọc Oánh đập đũa xuống bàn, khuôn mặt đầy bất mãn.

“Ngọc Oánh, câm miệng, ăn nói phải cẩn trọng, không lẽ những quy tắc trong phủ con đều quên rồi sao.” Chư Cát Nhu vừa nghe đã biết Hồng Ngọc Oánh lại đang muốn gây chuyện thị phi.

“Mẫu thân, không có gì đáng ngại. Tỷ tỷ, mấy năm ta không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại ca và tỷ ở Hoằng Vũ Điện không phải vẫn rất tốt sao, tại sao lại bị người khác khi dễ? Là ai, là người nào dám khi dễ Hồng phủ chúng ta!” Hồng Minh Nguyệt vừa nghe, vẻ mặt đã lộ vẻ giận dữ.

Từ ngày nàng bắt đầu hiểu chuyện cho đến bây giờ, cũng chỉ có người của Hồng phủ khi dễ người khác, xưa nay chưa từng có chuyện người khác dám khi dễ Hồng phủ, đăch biệt là đối phương còn là huynh trưởng và tỷ tỷ của nàng.

“Còn không phải là tỷ muội của Lam phủ sao, còn có một số con cháu của quan viên cấp thấp ở Hạ Đô này nữa.” Hồng Ngọc Oánh vừa bắt đầu nói xấu người khác thì ánh mắt liền sáng lên.

“Lam Phủ? Vậy là nữ nhi của Lam Ứng Vũ tướng quân? Nhưng ta nhớ rõ ràng, Lam tướng quân chỉ có một đại nữ nhi, là Lam Thải Nhi, võ công của nàng ta cũng không tệ.” Hồng Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Lam phủ bây giờ xuất hiện thêm một người con gái nữa, là Lam Ứng Vũ mới nhận lại, tên của nàng ta là Diệp Lăng Nguyệt. Tên Diệp Lăng Nguyệt này thế nhưng lại có chút bản lĩnh. Tới Hạ Đô vẫn chưa được một năm nhưng đã trở thành nhân vật đứng trên đầu ngọn gió. Ả ta từ một thứ nữ, đàu tiên trở thành tam phẩm quận chúa, sau đó lại thay thế Nam Cung Khuynh Lâm bước vào Ngự Y viện. Đây vẫn chưa tính là bao nhiêu, ả ta ngày hôm qua vừa mới được Liễu hoàng hậu nhận làm nghĩa nữ, nghe nói sẽ chuẩn bị sắc phong trở thành Nguyệt công chúa.” Khả năng bàn luận thị phi của Hồng Ngọc Oánh còn tốt hơn tu vi của nàng ta rất nhiều.

Vài ba câu liền mô tả bề ngoài của Diệp Lăng Nguyệt không những xấu xí, lại còn thô tục và hay nịnh nọt nên mới đoạt được phong hào công chúa.

Nguyệt công chúa?

Hồng Minh Nguyệt sau khi nghe xong thì nhíu mày.

Nhất là lúc nghe nói vị nữ nhi thứ hai của Lam phủ kia tên là Diệp Lăng Nguyệt.

Nàng là Hồng Minh Nguyệt, đối phương lại gọi là Diệp Lăng Nguyệt, tuy đây chỉ là trùng hợp nhưng ý nghĩa của cái tên này không phải là bao trùm lên cả ánh trăng sao.

“Hừ, giỏi cho một tên Diệp Lăng Nguyệt. Mẫu thân, vì sao nữ nhi thứ hai của Lam phủ lại không mang họ Lam? Sao lại là họ Diệp?”

“ Diệp Lăng Nguyệt theo họ mẹ, nhà mẹ đẻ của Lam phu nhân họ Diệp.” Chuyện Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị được sắc phong làm công chúa, Chư Cát Nhu cũng đã nghe được từ chỗ của các mệnh phụ phu nhân ở Hạ Đô.

Nghe nói phong hào của đối phương cũng là Nguyệt công chúa, Chư Cát Nhu đích thực cũng cảm thấy rất bất mãn.

Đối với nàng, con gái Minh Nguyệt của nàng lầ người có huyết thống cao quý, là tiểu thư quý tộc có thiên phú kinh người, như thế mới xứng đáng là Nguyệt công chúa, còn như tên Diệp Lăng Nguyệt kia, nói đến cấp bậc lễ nghĩa không có cấp bậc lễ nghĩa, nói đến tu vi không có tu vi, sao có thể so sánh với Minh Nguyệt nhà mình, nàng ta làm sao xứng với phong hào “Nguyệt công chúa “, căn bản chỉ là con đom đóm nhỏ, khiến cho người khác xem thường.

“Minh Nguyệt, chuyện này con không cần lo lắng. Diệp Lăng Nguyệt sẽ không có khả năng trở thành công chúa.” Lúc nói, Hồng Phóng đang mặc quan bào, từ ngoài phòng đi tới.