Liễu hoàng hậu nhìn Diệp Lăng Nguyệt ở trước mắt mình giống như là lần đầu tiên quen biết nàng vậy.
Mười bốn tuổi, độ tuổi này còn nhỏ hơn so với hoàng nhi của chính mình nhưng thủ đoạn hành sự còn cao thâm, âm độc hơn cả Lạc quý phi.
Ngoài miệng thì Liễu hậu không thừa nhận nhưng ánh mắt của nàng đã sớm bán đứng nàng.
“Liễu hậu, người lúc này có lẽ đã hiểu ta tại sao lại không muốn gả cho Lục hoàng tử rồi chứ. Diệp Lăng Nguyệt ta là một người keo kiệt thù dai. Lục hoàng tử nếu như cưới ta thì nhất định mãi mãi chỉ đối tốt với một mình ta, ngài ấy cũng chỉ có thể có con nối dõi với ta. Ta chính là người như thế, người còn cho rằng ta thích hợp để làm con dâu của người, làm hoàng hậu tương lai của Đại Hạ hay không.” Diệp Lăng Nguyệt vừa cười vừa nói.
Sắc mặt của Liễu hoàng hậu nhanh chóng thay đổi
Nàng thừa nhận là bản thân có mưu đồ riêng.
Trước đây chọn Diệp Lăng Nguyệt là bởi vì nàng là người của Lam phủ, có thể trợ giúp Hạ Hầu Kỳ, Liễu hoàng hậu cũng có thể thấy được sự quyết đoán trên người của Diệp Lăng Nguyệt, đây cũng là thứ mà Lục hoàng tử đang thiếu.
Nàng tin tưởng, Diệp Lăng Nguyệt nhất định có thể phụ tá Hạ Hầu Kỳ cai trị tốt Đại Hạ.
Thế nhưng cho đến hôm nay, Liễu hoàng hậu mới nhận ra bản thân nàng đã sai.
Nếu hoàng nhi của mình là hùng ưng thì Diệp Lăng Nguyệt chính là phượng loan, hùng ưng có thể bay lượn ở giữa trời cao, có thể hiệu lệnh thiên hạ thế nhưng phượng loan mới là chủ của bầu trời.
Kỳ nhi của nàng không thể áp chế được Diệp Lăng Nguyệt.
Hai người bọn họ nếu như miễn cưỡng kết hợp lại với nhau thì cuối cùng người bị thương sẽ chính là hoàng nhi của nàng.
Một lúc lâu sau, hoàng hậu mới cảm thán một tiếng.
“Lăng Nguyệt, bản cung đã quyết định.”
“Hoàng hậu nương nương, người chẳng lẽ vẫn chưa hiểu...” Diệp Lăng Nguyệt đã bỏ sức ra để giáo huấn Lạc quý phi, lại lộ ra một mặt mà bản thân nàng không muốn người khác biết, vốn là muốn dọa cho Liễu hoàng hậu biết khó mà lui, bỏ đi ý định tác hợp nàng và Lục hoàng tử lại với nhau.
Nếu như Liễu hoàng hậu vẫn một mực cố chấp thì nàng chỉ có thể đưa ra lựa chọn cuối cùng đó là chọn lại một đồng minh mới.
“Bản cung quyết định, nhận ngươi làm nghĩa nữ, từ nay về sau, ngươi chính là Lăng Nguyệt công chúa.” Liễu Hoàng Hậu kéo tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu đã không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu với Diệp Lăng Nguyệt vậy thì làm mẹ con.
Liễu hoàng hậu hiểu rất rõ, với thiên phú và mưu lược của Diệp Lăng Nguyệt, thành tựu đạt được trong tương lai nhất định sẽ không chỉ dừng ở Đại Hạ.
Nếu đã là như thế thì nàng không bằng phòng ngừa trước, thay Lục hoàng tử tạo mối quan hệ tốt với Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu một ngày nào đó Diệp Lăng Nguyệt bước lên đỉnh của đại lục thì cũng có thể che chở cho Đại Hạ.
Lúc Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ tiến cung, Liễu hoàng hậu và Diệp Lăng Nguyệt vẫn đang cười cười nói nói, thái độ rất là thân thiết.
“Hoàng nhi, con tới rồi, mẫu hậu có một việc đang muốn nói với con.”
Hạ Hầu Kỳ nhìn Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn vẻ mặt hớn hở của Liễu hậu, trong lòng còn vui mừng, chẳng lẽ mẫu hậu đã thuyết phục được Diệp Lăng Nguyệt, khiến nàng đồng ý trở thành chính phi của hắn.
“Bắt đầu từ hôm nay con có thêm một người muội muội, ta vừa mới nhận Lăng Nguyệt làm nghĩa nữ.” Lời của Liễu hoàng hậu rơi vào trong tai của Hạ Hầu Kỳ giống như là một trận sét giữa trời nắng, Hạ Hầu Kỳ ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn Liễu hậu.
Liễu hoàng hậu nhận Diệp Lăng Nguyệt làm nghĩa thì đồng nghĩ với việc Diệp Lăng Nguyệt sẽ trở thành muội muội của hắn.
Nếu hắn muốn cưới nàng làm vợ, đó chính là làm trái luân thường đạo lý!
Chứng kiến ánh mắt của Hạ Hầu Kỳ, có không tin cũng có phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn đó chính là sự đau khổ, Liễu hậu âm thầm cảm thán một tiếng.
Hy vọng những khổ tâm của nàng, Kỳ nhi sau này có thể hiểu được, chỉ trách hắn và Diệp Lăng Nguyệt không có duyên phận.
Lạc quý phi sau khi được đưa về tẩm cung, cả người đều là máu, bộ dáng kia đã dọa Hồng thái tử và Cừu phương sĩ sợ chết khiếp.
“Mẫu phi, người làm sao thế?” Hồng thái tử rõ ràng đã nghe bọn nô tài nói mẫu phi rất vui vẻ đi đến Triệu Hoa Cung, “đi thăm” Liễu hậu, ai ngờ vừa trở về đã biến thành bộ dạng này.
“Thái tử, quý phi nương nương bị sẩy thai.” Cừu phương sĩ vừa nhìn bộ dạng của Lạc quý phi, chẩn nàng cho nàng một chút thì há hốc mồm.
“Bốp” một bạt tai, đánh mạnh đến nỗi trước mắt của Cừu phương sĩ cũng trở nên mờ đi.
“Cẩu nô tài, đều là lỗi của ngươi, tiện nhân Liễu hậu kia căn bản là không có thai, nàng ta giả vờ mang thai, dùng thuốc mà ngươi đã bỏ vào trong đồ ăn của nàng ta lén lén hạ thuốc bản cung, con của bản cung chính là bị ngươi hại chết.” Trên đoạn đường đưa Lạc quý phi trở về, mấy tên cung nữ bên cạnh nàng căn bản là không dám lên tiếng.
Dưới bụng nàng lúc này máu đang chảy không ngừng, rất nguy hiểm.
Cừu phương sĩ bị đánh đến ngơ ra, bị thái tử liếc mắt.
“Còn đứng ngay ra đó làm gì, còn không mau khám cho mẫu phi của ta.”
Cừu phương sĩ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, hắn làm sao biết được, người từ trước đến giờ không bao giờ tính kế người khác như Liễu hậu làn này lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy.
Ước chừng khoảng hơn một canh giờ, Lạc quý phi đau đến chết đi sống lại, từng chậu nước trong được mang vào nhưng khi mang ra lại biến thành một chậu máu, lúc này máu của Lạc quý phi mới ngừng chảy ra.
Lần này bị sẩy thai xém chút thì muốn lấy nửa tính mạng của Lạc quý phi.
“Thái tử.” Cừu Phương Sĩ lau lau mồ hôi, từ trong tẩm cung đi tới.
“Mẫu phi thế nào rồi?” Hồng thái tử ngửi thấy mùi máu tanh, cảm thấy trong dạ dày rất khó chịu, hắn cố nén cảm giác muốn nôn mửa hỏi.
“Thai nhi chưa tới ba tháng, căn bản còn chưa thành hình, quý phi nương nương không còn chảy máu nữa nhưng thứ thuốc mà trước đó mà nương nương đưa cho ta rất là thâm độc, quý phi nương nương e rằng sau này không thể sinh con được nữa.” Cừu phương sĩ hạ giọng nói nhưng hắn vừa nói xong thì trong tẩm cung phát ra tiếng hét của Lạc quý phi.
“Quý phi nương nương, quý phi nương nương người làm sao thế.”
Cung nữ đều đã loạn hết lên.
“Đồ vô dụng, còn không đi sắc thuốc cho quý phi dùng.” Hồng thái tử và Cừu phương sĩ luống cuống tay chân, sau khi đút cho Lạc quý phi vài muỗng canh, đôi mắt nhắm chặt của Lạc quý phi lúc này mới run run mở ra, bắt đầu sống lại.
Chuyện đầu tiên mà nàng làm sau khi tỉnh lại chính là nắm lấy tay của Hồng thái tử.
“Hoành nhi, con nhất định phải báo thù cho mẫu thân. Thay đệ đệ của con báo thù. Là Diệp Lăng Nguyệt, là tên tạp chủng Diệp Lăng Nguyệt kia đã ra độc kế, hại ta thành bộ dạng này.” Là một nữ nhân, tương lai không sinh con được nữa, sự đã kích này đối với Lạc quý phi không còn nghi ngờ gì chính là đả kích trí mạng.
Tuy rằng nàng đối với Hạ đế cũng không có tình cảm gì, thế nhưng nàng vẫn còn mong đợi sau khi Hồng thái tử lên ngôi, nàng sẽ quay về Bắc Thanh, cùng với đại nhân mặn nồng như xưa.
Bây giờ nàng biến thành bộ dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm sao nàng còn mặt mũi quay về Bắc Thanh.
“Mẫu phi, ngươi bình tĩnh một chút.” Hồng thái tử cảm thấy rất đau đầu.
Thai nhi chỉ mới hai ba tháng, bất quá chỉ là một khối thịt mà thôi, ngay cả giới tính còn chưa phân biệt được, cái gì mà đệ đệ với không đệ đệ.
Hơn nữa, lần này Lạc quý phi bị sẩy thai, nói tới nói lui đều là do nàng gieo gió gặp bão.
Thuốc độc kia là do chính nàng ta đưa ra.
Cừu phương sĩ cũng là nhận lệnh âm thầm đi hạ độc.
Nếu như để Hạ đế biết được thì người bị truy cứu đầu tiên sẽ chính là Lạc quý phi.
Huống hồ, việc Liễu hoàng hậu mang thai, toàn bộ Ngự Y viện đều nói như thế, bây giờ Lạc quý phi lại nói nàng mang thai giả thì sẽ có ai tin chứ, hoàng cũng của ngày hôm nay sớm đã không còn là thiên hạ của hai mẹ con bọn họ.
Thái tử hiểu rất rõ, chỉ sợ Lạc quý phi nóng giận, lần này nói đến cùng thì Lạc quý phi cũng chỉ có thể bực tức trong lòng, ngậm bồ hòn.