Vừa nhìn thấy Hồng Phóng trở về, Chư Cát Nhu vội vàng giúp hắn cởi áo, ra lệnh cho thị nữ chuẩn bị chén đũa.
“Phụ thân, người đã về.” Chỉ có ở trước phụ thân Hồng Phóng, Hồng Minh Nguyệt mới sẽ lộ ra vài phần tính cách trẻ con tương ứng với cùng độ tuổi của nàng.
“Ta vừa từ trong cung Thái tử về. Lời vừa rồi của Ngọc Oánh kia, ta đều nghe thấy cả rồi. Thế nhưng, các con cũng đều là xem thường vị kia nhà Lam phủ rồi.” Hồng Phóng bây giờ đã là Luân Hồi lưỡng đạo, chuẩn bị đột phá đến Luân Hồi tam đạo.
Những lời vừa rồi của Hồng Ngọc Oánh, hắn vừa bước tới cửa phủ cũng đã nghe thấy.
Hồng Phóng đem chuyện Lạc quý phi bị hại cho xẩy thai, chịu oan ức. Diệp Lăng Nguyệt khéo léo cự tuyệt lời cầu hôn của Lục Hoàng tử, Liễu Hoàng hậu chẳng những không có tức giận, ngược lại nhận nàng con gái đỡ đầu.
Sau khi nghe xong, Hồng Ngọc Oánh vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ.
“Diệp Lăng Nguyệt con người kia quả thực là ăn gan hùm mật gấu lại năm lần bảy lượt cự tuyệt lời cầu hôn của con nối dõi hoàng gia. Hoàng hậu và Lạc Quý phi cũng thực sự là có mắt như mù, Diệp Lăng Nguyệt cái loại tiểu dã chủng này, căn bản không có tư cách làm con dâu hoàng gia.”
Hồng Thái tử và Lục Hoàng tử đều là những người tranh ngôi vị hoàng đế, đừng nói là Chính phi, ngay cả vị trí Trắc phi thì vô số những thục nữ danh môn ở Hạ Đô đánh nhau vỡ đầu cũng phải muốn giành lấy. Nhưng tiểu tiện chủng nhà Lam gia thì ngược lại, một hơi thở tất cả cũng đều từ chối.
“Thậm chí ngay đến cả thân sinh cốt nhục của Lạc Quý phi cũng dám mưu hại. Diệp Lăng Nguyệt quả cũng là vô pháp vô thiên!” Hồng Ngọc Lang không nghĩ tới, ngay cả một người luôn luôn hành sự độc ác như Lạc Quý phi cũng phải chịu oan ức.
“Phụ thân, đại ca tỷ tỷ, con lại cho rằng, Diệp Lăng Nguyệt này không phải là một người dễ đối phó. Cô gái này, tương lai ắt sẽ thành họa lớn.” Hồng Minh Nguyệt không hiểu nhiều đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Sau khi nghe phụ thân nói về Diệp Lăng Nguyệt xong, Hồng Minh Nguyệt khiếp sợ không thôi.
Tất cả những gì Diệp Lăng Nguyệt làm đều có mục đích, không chừa thủ đoạn nào. Lòng dạ cùng thủ đoạn của nàng ta còn xa hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Chẳng trách huynh trưởng cùng tỷ tỷ nhà mình, đều bị nàng thúc đến sít sao.
“Lão gia, Minh Nguyệt nói đúng. Coi như là được phong làm Công chúa lúc này, Diệp Lăng Nguyệt từ trước tới giờ đã nhiều lần xung đột với Hồng phủ rồi. Thiếp cảm thấy, nó rất có địch ý với Hồng phủ, mấy lần đều nhằm vào chúng ta.” Chư Cát Nhu cũng ở một bên nói giúp vào.
“Điểm này, ta và Thái tử cũng đã bàn bạc xong. Lần này, nhất định phải diệt trừ nữ nhân này.” Hồng Phóng còn chẳng bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ đích thân bố trí đi diệt trừ một nữ nhi chỉ đáng tuổi con gái mình.
Nhưng nếu là không nhanh chóng diệt trừ Diệp Lăng Nguyệt, dựa vào tốc độ phát triển như hôm nay chỉ sợ không cần tới một năm, căn cơ của Hồng phủ củng cố nhiều năm trong triều đình đều phải bị nàng ta làm lung lay.
Nữ nhân này, quả nhiên là kẻ gây họa.
“Phụ thân, người muốn tự mình đối phó với nàng ta?” Hồng Minh Nguyệt lấy làm lạ hỏi.
“Không sai, Thái tử đã sắp xếp hết cả rồi, mấy ngày tới mấy đại Quý Tộc Hầu sẽ thượng thư. Lần này, không chỉ có Diệp Lăng Nguyệt, mà chúng ta còn muốn diệt trừ cả Lam Phủ.” Đôi đũa trong tay Hồng Phóng bị gập đôi lại một cách mạnh mẽ gãy thành hai khúc.
Trong suy nghĩ của nàng, phụ thân Hồng Phóng luôn là một cha nhân từ, nhưng thật không ngờ hắn lại là một người mặc dù ở địa vị rất cao nhưng lại đi quỳ gối trước một người có địa vị thấp hơn để đối phó với một người mà tuổi tác chỉ xấp xỉ với con gái của mình.
Điều này không khỏi làm Hồng Minh Nguyệt có sự tò mò hứng thú với Diệp Lăng Nguyệt kia..
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, nên mấy ngày nay sẽ ở lại Hạ Đô vài ngày. Có lẽ, nàng vẫn còn có thể gặp được Diệp Lăng Nguyệt trong lời đồn.
“Minh Nguyệt, con không nên suy nghĩ nhiều làm gì, việc quan trọng nhất bây giờ của con chính là chăm chỉ tu luyện. Con phải nhớ cho kỹ, toàn bộ Đại Hạ, có thể gọi trời cao trăng sáng cũng chỉ có con gái của Hồng Phóng ta. Chỉ có Nguyệt nhi con mới có thể xứng với việc phong tước hiệu Nguyệt công chúa này.” Hồng Phóng vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà nhìn Hồng Minh Nguyệt.
“Diệp Lăng Nguyệt kia chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, khó mà đặt chân đến được nơi thanh nhã. Muội muội, lần này muội ở nhà, nhất định phải bàn luận thật kỹ càng cùng ta và Ngọc Oánh. Hơn nữa là muội có thể truyền thụ cho hai chúng ta một chút tuyệt học Tam Sinh Cốc. Như vậy, năm sau trên Ngự Tiền tỷ thí nói không chừng ba huynh muội chúng ta lại có thể ôm lấy ba vị trí đầu tại Ngự Tiền tỷ thí đấy.” Hồng Ngọc Lang nói.
Trước khi nhìn Hồng Minh Nguyệt phát huy tuyệt học Tam Sinh Cốc, Hồng Ngọc Lang còn cảm thấy võ học mà Hoằng Vũ Điện truyền thụ đã là rất tốt rồi.
Thế nhưng để so với Luân Hồi tam sinh khúc của Hồng Minh Nguyệt, thì căn bản không đáng để xem.
Hồng Ngọc Lang tin rằng chỉ cần Minh Nguyệt bằng lòng truyền thụ cho bọn họ mấy chiêu, thì rước Ngự Tiền tỷ thí, ba huynh muội Hồng gia nhất định là rực ánh rỡ hào quang.
“Huynh à, tuyệt học Tam Sinh Cốc là không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Huynh không phải người trong bản môn, muội sẽ không truyền thụ võ học cho huynh. Nhưng ở đây con có mất viên đan dược, người và Ngọc Oánh cứ nhận lấy trước đã.” Hồng Minh Nguyệt vừa nói, liền lấy ra vài bình thuốc. Trong đó một chai là Huyền Dương đan, thích hợp cho hai người Đan Cảnh Hồng Ngọc Oánh và Hồng Ngọc Lang dùng.
Bình thứ hai là Tuyết Cơ Ngọc Lộ Cao, là đưa đến cho mẹ Chư Cát Nhu. Còn bình thứ ba, dĩ nhiên là một viên Luân Hồi Đan.
“Phụ thân, bây giờ người đang là Luân Hồi cảnh, một chai Luân Hồi đan này, người nhận lấy trước, đối với sự công kích của Luân Hồi tam đạo có lợi rất lớn.”
Hồng Minh Nguyệt lấy ra vài loại đan dược, kém nhất cũng là tứ phẩm, trong đó Luân Hồi Đan, lại là thất phẩm càng khiến người khác kinh ngạc.
Nhìn thấy Hồng Minh Nguyệt tùy ý mà lấy ra, cả đám người Hồng Phóng đều cả kinh.
“Minh Nguyệt, con cũng đang tu luyện, Luân Hồi Đan con cứ nhận lấy đi.” Mấy viên Luân Hồi Đan của Hồng Phóng vất vả lắm mới lấy được từ chỗ Lạc Quý phi. Lần trước lúc tại Vạn Bảo quật vì Phật Tông Đan Thư Thiết Quyển đã vội vã bán đi một viên, chính vì thế Hồng Phóng vẫn cứ day dứt bấy lâu.
Thật không ngờ, một loại đan dược chân quý đến như vậy thì con gái Hồng Minh Nguyệt lại tùy ý mà có thể lấy ra được.
“Phụ thân, con không thiếu đan dược. Tháng trước, con vừa mới trở thành đệ tử nòng cốt của Tam Sinh Cốc. Sau khi trở thành đệ tử nòng cốt, mỗi tháng đều có thể nhận được một viên Luân Hồi Đan.”
Tam Sinh Cốc không hổ là Tam Sinh Cốc, những đệ tử được bọn họ chiêu nhận đều không phải là người bình thường. Một khi bọn họ được tuyển nhận, hàng năm số đan dược và linh khí mà Tam Sinh Cốc hao tổn trên người bọn họ đều là vô số kể.
Điều này cũng làm cho người của Hồng phủ đối với Tam Sinh Cốc càng thêm tị húy.
Sau khi Hồng Minh Nguyệt phân phát đan dược, cả tối đó cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Dưới màn đêm tĩnh mịch là ánh trăng sáng treo trên bầu trời. Một người cải trang thành nữ tỳ từ Hồng phủ đi ra vội vã đến trước một nhà dân trong thành. Ngôi nhà ấy nhìn qua cũng chỉ là một trạch viện bình thường, ban ngày nhìn qua rất đỗi tầm thường.
Nhưng không ai có thể ngờ được, trong căn nhà này lại chính là cứ điểm của Quỷ Môn tại Hạ Đô.
“Hồng Phóng thật sự là đã nói ra những lời này sao?” Diệp Lăng Nguyệt cải trang Hồng Thập tam đang ngồi ở trong phòng nghị sự, bên cạnh nàng còn có Yến Triệt và Lại Cô đứng ở đó.
“Môn chủ, nô tỳ lúc đó đang bày thức ăn, nghe được một cách vô cùng rõ ràng.” Người tỳ nữ vừa tiền vào tổng bộ của Quỷ Môn chính là mộ trụ cột mà Yến Triệt sắp xếp tại Hồng phủ.
Lời nói hôm nay của Hồng Phóng bị nàng đầu đuôi gốc ngon tất cả đều bẩm báo với Diệp Lăng Nguyệt.
“Hổ dữ không ăn thịt con, Hồng Phóng lại muốn sát hại môn chủ. Môn chủ, người cũng cần phải cẩn thận chút.” Lại Cô kinh hãi, lại không khỏi đồng tình với Diệp Lăng Nguyệt.