Thần Võ Chiến Vương

Chương 291




Quá trình khai phá kỳ mạch cũng chính là điểm đầy toàn bộ thần huyệt bên trong kỳ mạch.

Không có phương pháp nào để đầu cơ trục lợi, nhất định phải bước từng bước, cho dù là dùng linh đan thì cũng chỉ là thông qua linh đan để tăng cường khí huyết của bản thân, do đó tăng tỷ lệ thành công khi ngưng tụ thần huyệt lên mà thôi.

Hiệu quả rất kém cỏi, Thánh Viện đã từng làm thí nghiệm, một người dùng linh đan khai phá kỳ mạch, một người khác không dùng linh đan, kết quả phát hiện ra đều không khác nhau là mấy.

Nhưng ở trong mắt của Giang Thần, đây chỉ là do Linh đan sư của Cửu Thiên đại lục vô năng mà thôi.

Nếu như nói linh đan của bọn họ chỉ là thứ kiềm hãm, như vậy linh đan hắn tự tay luyện chế, chính là thuốc đặc hiệu.

Hắn đang muốn trước khi đối chiến với Thủy Thuần, mở ra tám cái kỳ mạch.

Cho dù dùng lần giao thủ ở Tĩnh Tâm hồ mà xem, coi như không khai phá thì cũng không cần phải sợ hãi, nhưng khi đó cũng không chiến đấu đến mức kịch liệt nhất, vì vậy hắn không biết Thủy Thuần có lá bài tẩy gì cả.

Thời gian nửa ngày, Giang Thần đã luyện chế ra linh đan, là linh đan đột phá thất phẩm, lấy ra để bán đấu giá sẽ làm cho toàn bộ Thánh thành vì đó mà điên cuồng.

So với dưới, giá cả của dược liệu linh đan trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Tên của linh đan gọi là Thiên Mạch đan.

Tổng cộng có mười ba viên ra lò, Giang Thần dùng bình ngọc để đựng, mà bản thân hắn thì ăn vào một hạt.

- Lấy ra để bán đấu giá cũng không tính là di dời của cải vào túi riêng nhỉ.

Giang Thần đang nghĩ ngợi thì dược tính của linh đan đã bắt đầu phát huy, đang khai phá tới cái kỳ mạch thứ sáu, kỳ mạch thứ bảy, thứ tám cũng trở nên cực kỳ cực nóng.

Giống như bụng có một thanh đao đang cắt tới cắt đi vậy, Giang Thần đau tới mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đây là phản ứng bình thường khi ăn vào Thiên Mạch đan, Giang Thần đã từng thấy người khác sau khi uống vào đã lăn lộn ở trên mặt đất, bây giờ thân thể của hắn rất nóng, lúc này hắn mới biết biểu hiện kia cũng không khuếch đại chút nào.

Nhưng hắn không thể lăn lộn, nhất định phải điểm đầy toàn bộ thần huyệt ở trong quá trình này.

Tuy rằng rất đau, thế nhưng ở bên trong trạng thái này, khai phá mỗi một thần huyệt sẽ chẳng khác nào đâm thủng khí cầu vậy, rất dễ dàng.

Một phút trôi qua, Giang Thần lại lấy ra một viên Thiên Mạch đan rồi ăn vào, thống khổ tăng lên, bụng như muốn nát.

Có điều đến cuối cùng, hắn đã thuận lợi khai phá tám cái kỳ mạch.

Thân thể của Giang Thần sắp tan vỡ, nằm ở trên giường, đau đớn vẫn vẫn còn tiếp tục như cũ, chỉ là không có mãnh liệt như trước nữa mà thôi.

Trải qua một quãng thời gian rất dài, vẻ mặt của Giang Vẻ mới hoà hoãn lại, đứng dậy rồi xuống giường.

- Hả?

Hơi động đậy, hắn đã cảm nhận được chỗ tốt của việc khai phá toàn bộ tám cái kỳ mạch, khí hải như bị mở ra tám cái đường nối, chỉ cần một ý nghĩ thì khí hải sẽ sôi trào, lại thúc giục Thiên chi hoàn, một thân lực lượng Thông thiên cảnh tạo ra thanh âm như tiếng sấm nổ ì ùng.

Mà đây còn là do Giang Thần chưa bắt đầu tu luyện công pháp huyền bí dựa vào kỳ mạch, nếu không lực lượng sẽ tăng lên thêm một đoạn dài.

Đi ra cửa, tùy ý đánh ra một quyền, không khí rung động, nơi quyền phong đánh trúng, gió đang cuồn cuộn.

- Dưới trạng thái như vậy, dù cho là quyền chưởng cũng có thể có lực lượng mạnh mẽ.

Giang Thần rút hắc đao ra, kiếm pháp ác liệt, đao pháp bá đạo, vừa vặn có thể phát huy ra sở trường của hắn.

Chợt, Giang Thần lại thu đao, thứ hiện giờ hắn muốn chính là tu luyện công pháp huyền bí chuẩn bị cho kỳ mạch.

Phong lôi quyết!

- Tám mạch cùng mở, phong lôi thụ mệnh, thiên địa nghịch luân!

Công pháp huyền bí không cần ngồi xuống, Giang Thần đứng ở đó không nhúc nhích, chẳng khác nào tượng đá.

Lúc này Ứng Vô Song vừa vặn đi tới đó, nàng mới từ chỗ của Đại trưởng lão trở về, nghe thấy Giang Thần một buổi tối bỏ ra mấy ngàn vạn, nàng đã nhìn thấy vẻ dị dạng trên mặt của Đại trưởng lão, cùng với một tia cười khổ bất đắc dĩ.

Chợt, mấy vị Đại trưởng lão tụ tập lại cùng nhau nhìn danh sách mà Giang Thần mua sắm.

- Hắn đang tích trữ linh dược sao?

- Còn có nhiều linh vật quý giá và vật liệu như vậy nữa, đã xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ hắn còn biết luyện đan sao?

Bọn họ cho rằng Giang Thần sẽ mua bảo khí hoặc là linh đan tu hành thì mới sẽ dùng nhiều nguyên thạch như vậy, nào có biết được tất cả đều là vật liệu.

- Hắn muốn làm ăn sao? Có điều nhất định sẽ chịu thiệt.

- Tiền vốn không phải là của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để ý rồi.

Nghe đến đó, Ứng Vô Song cảm thấy phải mở miệng, nàng thuật lại một lần lời giải thích của Giang Thần.

- Muốn luyện chế linh đan? Hắn còn muốn dùng những tài liệu này để rèn đúc ra thiết bị tu hành còn tốt hơn so với Anh Hùng điện hay sao?

Đại trưởng lão nghe nàng nói như thế rất là bất ngờ.

Ứng Vô Song còn nhìn thấy sự xem thường xuất phát từ nội tâm.

Mỗi một thiết bị tu hành của Anh Hùng điện đều nổi danh trong Long vực, Thời gian chi điện thì không nói, chỉ nói hiệu quả của Tĩnh Tâm hồ đã không biết có bao nhiêu người vừa đột phá Thông thiên cảnh muốn tu hành ở dưới hồ.

Cái gì mà Thiên trượng lưu, Kiếm ngục… Tất cả đều là tâm huyết vô số năm của Anh Hùng điện.

Giang Thần này mua đầy một phen rồi nói muốn thay đổi tất cả những thứ này hay sao?

- Vô Song, ngươi cứ tiếp tục quan sát, nhìn xem hắn sẽ xử lý đám vật liệu này như thế nào, báo cho chúng ta biết bất cứ lúc nào.

Sau đó Đại trưởng lão mệnh lệnh nàng đến tìm Giang Thần.

Lúc này nàng nhìn thấy hắn đang đứng trên đất trống, vẻ mặt của nàng không khỏi có chút nghi hoặc.

Chợt, nàng nhìn thấy hai tay của Giang Thần một trên một dưới, vung lên rất có quy luật, ở trong quá trình này, phạm vi mười thước quanh thân Giang Thần đã xảy ra dị biến.

Gió lớn gào thét, trong nháy mắt thân thể Giang Thần đã ở trong gió lớn.

Điều đáng kinh ngạc chính là, bên trong gió có tia điện màu tím to bằng cánh tay lóe lên.

Ứng Vô Song còn lo lắng Giang Thần đang có chuyện thì kết quả nàng phát hiện ra những thứ này đột nhiên lập tức thu vào trong cơ thể của Giang Thần.

Khi Giang Thần xoay người lại, mái tóc đen phấp phới vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, đôi con ngươi có ánh xanh nhàn nhạt đang chậm rãi tản đi.

- Ngươi đang tu luyện sao?

Ứng Vô Song ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy.

- Ngươi hấp thu phong lôi, cũng tích trữ vào trong người như linh khí sao?

- Chứa đựng ở bên trong kỳ mạch, thông qua kỳ mạch đến khí hải, vận chuyển Thiên chi hoàn, trải rộng toàn thân.

Giang Thần nói xong, nụ cười đắc ý không tự chủ được toát ra, có thể thấy được hắn thoả mãn bao nhiêu.

- Rất lợi hại đúng không?

Ứng Vô Song chỉ quan tâm tới điểm ấy mà thôi.

- Khi ta giao thủ với Thủy Thuần thì ngươi sẽ biết. Sao, Anh Hùng điện nói thế nào? Muốn gõ ta sao?

Giang Thần hỏi.

- Bọn họ cho rằng ngươi mua nhiều linh dược và vật liệu như vậy là định trở về Hỏa vực làm ăn.

Ứng Vô Song nói.

- Ngươi giải thích giúp ta sao?

Giang Thần hỏi, nếu như không phải như vậy thì e rằng người tìm đến mình chính là Đại trưởng lão.

- Đúng, bọn họ nửa tin nửa ngờ, muốn xem thành quả.

Ứng Vô Song đáp.

- Thực sự là không rộng rãi một chút nào, trước đó ta đã đưa phương pháp có thể làm cho Thông thiên cảnh không khai phá kỳ mạch có thể khai phá được hai cái kỳ mạch, phương pháp này cũng đã đáng giá như vậy rồi.

Bởi vì đi tới Anh Hùng điện gặp một loại chuyện không vui cho nên Giang Thần có chút bất mãn đối với điểm ấy.

Ứng Vô Song không nói gì, vì đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm.

- Ngươi thật sự định dùng lực lượng phong lôi khi lên đài sao? Đây không phải là phân thắng bại, mà là phân sinh tử, ngươi chưa quen thuộc lực lượng của mình, sẽ chết đó.

Ứng Vô Song nói.

- Ý của ngươi là?

Ứng Vô Song nắm bội kiếm của bản thân, dùng giọng điệu lành lạnh nói:

- Tất cả nguyên nhân đều là ngươi vì ta mà đắc tội với Mộ Dung Hành, ta không muốn ngươi chết.

- Ta sẽ không dễ chết như vậy đâu. Được rồi, để ta xem đội trưởng Phong Kỷ đội có lợi hại không.

Giang Thần rất tình nguyện có người so chiêu với hắn, cũng bởi vì lời nói mới rồi cho nên cái nhìn của hắn đối với Ứng Vô Song đã có một chút thay đổi.