Thần Võ Chiến Vương

Chương 292




Sau khi Thủy Nguyên Đại trưởng lão biết được ngày mai là ngày mà nhi tử của hắn sẽ quyết chiến sinh tử với Giang Thần, trong lòng hắn căng thẳng, chẳng biết vì sao lại cảm thấy không ổn.

Cho dù nhi tử của hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, là một trận chiến đấu thực lực cách xa, thế nhưng hắn vẫn không yên lòng.

Giang Thần này đã tạo ra cho hắn một loại cảm giác mà các vãn bối khác chưa từng có.

Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, bất chấp hậu quả đánh chết Triệu Á Quân, nếu như Thủy Nguyên trẻ lại mấy chục tuổi, cũng phải khen một tiếng rất hay.

Dũng khí như vậy, ngay cả nhi tử của hắn cũng không có.

Đương nhiên, nếu như chỉ là như vậy thì hắn sẽ không làm như vậy, quan trọng là ngày đó Giang Thần đã mở miệng uy hiếp hắn.

Trong nháy mắt đã muốn tử chiến với nhi tử của hắn, nếu không phải người nói ra là Thủy Thuần thì hắn cũng cảm thấy Giang Thần đang cố ý trả thù.

Thủy Nguyên rất muốn bảo nhi tử của hắn cẩn thận, có điều hắn biết làm như vậy sẽ khiến cho Thủy Thuần không vui.

Bởi vì làm như vậy sẽ tương đương với nhắc nhở con cọp kiêu ngạo phải cẩn thận một con thỏ.

- Thủy Nguyên.

Âm thanh không hề có điềm báo vang lên ở trong phòng của hắn, Thủy Nguyên lấy làm kinh hãi, không hiểu tại sao Điện Chủ lại lén lút tìm mình, đây là chuyện rất ít khi xảy ra.

- Giang Thần, không thể chết được.

Điện Chủ không có quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói thẳng ý đồ mình đến.

- Điện Chủ, ta có thể hỏi tại sao không?

Thủy Nguyên vẫn rất tò mò, tại sao Nam Công cầm đầu các Đại trưởng lão phải giúp đỡ Giang Thần, đặc biệt là Điện Chủ lại còn đứng ra nữa.

- Được rồi.

Sau đó bên trong gian phòng không có âm thanh nào vang lên nữa, nhưng vẻ mặt của Thủy Nguyên thì lại đang không ngừng biến hóa, có mê hoặc, có ngạc nhiên nghi ngờ, cuối cùng là mừng như điên.

- Điện Chủ, hóa ra là như vậy, trước đó là ta không đúng.

Thủy Nguyên hiểu rõ chuyện gì xảy ra cũng không còn nửa điểm oán hận nữa.

- Ta sẽ nói cho Thủy Thuần, chỉ đánh bại chứ không giết.

- Ừm.

...

- Giang Thần.

Ở trong phòng của Giang Thần, âm thanh của Điện Chủ đột nhiên vang lên.

Giang Thần cũng không nhớ rõ âm thanh của Điện Chủ, bởi vì âm thanh này không có một chút đặc sắc nào cả, cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì cũng không nhớ được.

Nhưng bản lĩnh chỉ nói chứ không hiện thân này của Điện Chủ, hắn vẫn biết đến.

- Điện Chủ?

- Là ta, ta tới để nói rõ với ngươi chuyện quyết chiến, ta hi vọng ngươi chỉ đánh bại chứ không giết.

- Có thể...

- Ngươi hận Thủy Nguyên, ta biết, cũng hiểu. Nhưng đổi một góc độ ngẫm lại mà xem, chiến sủng của ngươi mất đi khống chế hại người, Thủy Nguyên thân là Đại trưởng lão lại không biết chuyện, hắn có nghĩa vụ và trách nhiệm ra tay.

Giang Thần cắn răng, nhưng vẫn gật đầu một cái, tán thành lời này.

- Ngươi giết chết Triệu Á Quân ở trước mặt rất nhiều người, dùng phương pháp xử lý bình thường, coi như ngươi không chết thì cũng sẽ bị trục xuất ra khỏi Anh Hùng điện, lại bị gia tộc của sáu người Triệu Á Quân truy sát.

Điện Chủ lại nói.

Giang Thần tiếp tục gật đầu, khi hắn giết chết Triệu Á Quân đã từng nghĩ tới hậu quả.

- Hơn nữa, chiêu kiếm đó của ngươi cũng làm cho ngươi thu được tiếng tăm không nhỏ, đợi thực lực của ngươi mạnh mẽ lên, lực uy hiếp của ngươi không kém hơn so với người đứng trên mười vị trí đầu của Chiến lực bảng.

Điện Chủ nói.

- Điện Chủ, là Thủy Thuần nói ra quyết đấu sinh tử.

Giang Thần nói.

- Ta biết, cũng biết chuyện Tĩnh Tâm hồ, một khi ngươi thắng lợi, Tĩnh Tâm hồ sẽ không do hắn phụ trách nữa, ngươi và Ứng Vô Song đều có thể thu được đãi ngộ mà các ngươi nên có.

Vẻ mặt Giang Thần trở nên bình tĩnh, nói:

- Điện Chủ, vậy nếu như Thủy Thuần muốn giết ta thì sao?

- Yên tâm, bên kia ta đã gõ rồi.

- Ồ.

Giang Thần hiểu, đối với Anh Hùng điện mà nói, Thủy Thuần và sự sống chết của hắn có ảnh hưởng ác liệt tới quyết chiến. Cho nên bất kể kết quả như thế nào thì bên trên đều không hy vọng nhìn thấy.

Cho nên mới làm cho từ phân sinh tử chuyển thành phân thắng bại.

Mạnh mẽ can thiệp, sẽ làm người ta nói ra lời dèm pha, nếu như song phương tự nguyện từ bỏ giết chết bại tướng dưới tay, như vậy sẽ không thể tốt hơn.

- Phụ thân của Thủy Thuần là Thủy Nguyên, ta nắm giữ phương pháp khai phá kỳ mạch, nếu như không có, Anh Hùng điện cũng sẽ không can thiệp.

Giang Thần thầm nghĩ ở trong lòng.

Âm thanh của Điện Chủ cũng không vang lên nữa, có lẽ đã đi rồi.

Ngày mai, là ngày tỷ thí.

Giang Thần đi tới quảng trường đón khách, nơi này cũng là nơi tỷ thí, đã có không ít người tụ tập.

Thủy Thuần tới sớm hơn so với hắn, đứng ở ngay chính giữa, mặc một bộ linh y chiến đấu, phong trần tuấn lãng, tinh thần phấn chấn.

Nhìn thấy Giang Thần đi tới, hắn cười gằn, rất xem thường nói:

- Ta còn tưởng rằng xương cứng của ngươi bao nhiêu, hóa ra vẫn là người tham sống sợ chết.

Lời nói này khiến cho người ta rất không rõ, không phải Giang Thần đã tới rồi sao? Sao còn nói người khác sợ chết cơ chứ?

Rất nhanh Thủy Thuần đã nói ra sự nghi hoặc của mọi người, chỉ nghe hắn nói:

- Bảo Anh Hùng điện đến tìm phụ thân ta, bảo ta chỉ được đánh bại chứ không giết, đây không phải là trò của ngươi thì là của ai?

Hóa ra, Thủy Nguyên Đại trưởng lão không nói cho hắn toàn bộ, chỉ bảo hắn không nên giết Giang Thần mà thôi.

Thủy Thuần rất bất mãn, cho rằng là Giang Thần thầm giở trò trong bóng tối.

Hắn không thể chống lại Anh Hùng điện, nhưng không ngại nói ra, khiến cho người ta nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Thần.

Mọi người nghe xong lại nhìn về phía Giang Thần, có thể giết chết Triệu Á Quân ở trước mặt vô số người, sau đó lại còn có thể yên ổn chờ ở trong Anh Hùng điện, cho dù nói phải giết người trên Trừ Ma bảng, nhưng so với bị xử tử hoặc là trực tiếp đuổi ra khỏi Anh Hùng điện thì cái xử phạt này đã được coi là rất nhẹ rồi.

Vì lẽ đó Giang Thần có năng lực làm được chuyện mà Thủy Thuần đã nói.

- Ha ha, Điện Chủ cũng đã nói với ta rồi, chỉ đánh bại chứ không giết, có phải là ngươi cầu phụ thân ngươi, bảo Anh Hùng điện nhúng tay vào hay không?

Giang Thần nói.

- Hai người kia.

Các Đại trưởng lão trong bóng tối không khỏi lắc đầu, Điện Chủ bí mật làm việc là muốn giải quyết toàn bộ mọi việc êm thấm, không để lộ ra dấu vết.

Kết quả thì tốt rồi, nói ra lẫm lẫm liệt liệt như vậy, còn không bằng trực tiếp ra tay can thiệp thì hơn.

Chuyện này phải trách Thủy Thuần tự cho là đúng, hơn nữa, hiện tại hắn vẫn cho rằng là như vậy.

- Ha ha ha ha, ngươi mạnh miệng thì cũng phải có mức độ chứ? Ta có năng lực giết ngươi thì mới sẽ bị ràng buộc, chỉ có một mình ngươi bị giết thôi. Anh Hùng điện còn cần phải nhiều lời với ngươi sao? Thực sự là chuyện cười!

Thủy Thuần nói.

Anh Hùng điện bảo Giang Thần không giết Thủy Thuần là cho rằng hắn có năng lực giết chết đối thủ.

Đối với chuyện này, Thủy Thuần hoàn toàn không ủng hộ, người ở chỗ này cũng không ủng hộ.

Chỉ có một người tin tưởng lời nói của Giang Thần.

Đó là Ứng Vô Song!

Ngày đó sau khi bồi luyện so chiêu với Giang Thần, nàng đã hoàn toàn choáng váng.

Nàng vẫn cho rằng thực lực của mình mạnh hơn so với Giang Thần, bởi vì nàng là Thông thiên cảnh tầng hai.

Kết quả thì tốt rồi, Giang Thần vận chuyển lực lượng phong lôi, nàng hoàn toàn không có sức phản kháng.

Đến cuối cùng, bởi cách biệt quá nhiều cho nên cũng không đưa đến tác dụng trợ giúp Giang Thần thích ứng với lực lượng phong lôi mà kết thúc.

Có điều cũng bởi vậy mà Ứng Vô Song mới có thể xác nhận, sự thản nhiên của Giang Thần không phải bắt nguồn từ vô tri, mà là tự tin.

- Lời này của ngươi, không tới nửa canh giờ nữa sẽ biến thành chuyện cười, giống đánh nát hàm răng của mình rồi tự nuốt xuống vậy.

Giang Thần nói.

Thủy Thuần nhún nhún vai, đương nhiên hắn không tin, tùy ý giơ cánh tay lên rồi, nói:

- Sự thực sẽ nói cho mọi người biết, ai mới là người nhỏ yếu, kẻ đáng thương xấu xí.

- Cuồng triều ích dã!

Lần này đến phiên hắn xuất thủ trước, hơn nữa còn dùng hẳn tuyệt thức.

Bây giờ không còn ở bên hồ, không có nguồn nước, thế nhưng theo hai cánh tay của hắn vung lên, linh khí thiên địa hóa thành nước, dung hợp cùng chưởng thức, lại bị đẩy ra ngoài, có oai nghiêm hủy thiên diệt địa.

- Chưởng này thật là mạnh mẽ!

Người ở đây đều không phải là người bình thường, nhưng cũng bị một chưởng hùng hồn này dọa cho phát sợ.