Thần Võ Chiến Vương

Chương 290




- Vấn đề này của ngươi làm cho ta rất không hiểu.

Giang Thần nói.

Phi Nguyệt mím mím môi, cũng không vòng vèo mà nói rõ:

- Người khác đều nói ngươi ẩn giấu chuyện mình đã khai phá kỳ mạch, khiến cho người ta xem thường, nhưng ta lại biết, không phải như vậy.

Vừa dứt lời, con ngươi sáng sủa của nàng trở nên sắc bén hơn.

- Ngươi đang ám chỉ ta có năng lực khai phá kỳ mạch ở Thông thiên cảnh hay sao, điều này có thể sao?

Giang Thần khẽ cười nói.

- Có, nếu như là ngươi thì nhất định sẽ có.

Phi Nguyệt kiên định nói.

- Như vậy, nếu như có, ngươi muốn như thế nào?

Phi Nguyệt trầm mặc mấy giây, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Dạy ta đi.

- Nếu ta thật sự có thể xoay chuyển càn khôn, khai phá kỳ mạch ở Thông thiên cảnh, tại sao ta phải giúp ngươi, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không bằng mà.

Giang Thần giơ thẻ Kim Long trong tay lên, lại nói:

- Nếu như là giao dịch, ngươi cũng không có đủ tiền đấy.

- Mọi việc cũng có thể thương lượng được mà.

Phi Nguyệt nói.

- Thật sao?

Giang Thần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nụ cười có mấy phần gian trá, nói:

- Vậy ta hi vọng ngươi và Ninh Hạo Thiên giải trừ hôn ước, làm hôn thê của ta.

Nói xong, vốn hắn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ tức giận và kinh ngạc ở trên mặt của Phi Nguyệt, kết quả đối phương lại trầm mặc.

- Không được, phụ hoàng ta sẽ không đồng ý.

- Ồ?

Mặc dù là bị cự tuyệt, Giang Thần lại nghe ra cái gì đó, hắn nói:

- Nói cách khác, nếu như phụ hoàng ngươi đồng ý, ngươi sẽ không chút do dự giải trừ hôn ước với Ninh Hạo Thiên đúng không? Vậy cảm tình giữa các ngươi?

- Số lần gặp mặt giữa ta và hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Phi Nguyệt nói.

- Thế nhưng lần trước ngươi rất giữ gìn thanh danh cho hắn mà.

- Hắn là vị hôn phu ta, phẩm chất của hắn được Hoàng gia thừa nhận, cho dù ta là một vị hôn thê, hay là công chúa điện hạ, đều phải giữ gìn thanh danh cho hắn!

Giang Thần càng ngày càng biết rõ hơn về vị công chúa này.

- Như vậy, chúng ta không có gì để nói, tại sao ta phải giúp hôn thê của kẻ thù ta chứ?

Giang Thần nói.

Phi Nguyệt không trả lời được, thế nhưng nàng thật sự rất muốn có được phương pháp của Giang Thần.

Nếu như tất cả những chuyện này là thật, nàng không cần ức chế cảnh giới của mình, trực tiếp trở thành Thông thiên cảnh, lại dùng chỗ tốt của Thông thiên cảnh để nhanh chóng hoàn thành quá trình khai phá.

Chuyện này so với bất kỳ linh đan diệu dược còn hữu hiệu hơn nhiều.

- Ngươi muốn cái gì, trừ chuyện ngươi vừa nhắc ra là được.

Phi Nguyệt nói.

- Ta không có ý định giao dịch với ngươi, hiện giờ ngươi phải đưa ra thứ ta cảm thấy hứng thú mới được, công chúa điện hạ.

Giang Thần mang theo sự trào phúng nói ra bốn chữ cuối cùng.

Phi Nguyệt cau mày, đang suy nghĩ sâu sắc, một lúc lâu sau, nàng quyết định, nói:

- Ta có một tấm bản đồ kho báu, chờ sau khi ta trở thành Thông thiên cảnh, ta có thể cùng đi với ngươi để thăm dò bảo tàng.

- Bản đồ kho báu? Là thủ đoạn tốt nhất để há mồm chờ sung rụng, không nghĩ tới công chúa điện hạ cũng sẽ dùng tới thủ đoạn này đó.

Giang Thần cười cười, rất xem thường nói.

- Ta dùng danh nghĩa công chúa xin thề, chuyện này không phải dùng để lừa gạt ngươi.

Phi Nguyệt nghe hắn nói như vậy rất là kích động.

- Được, ngươi muốn ta tin ngươi, như vậy ngươi cũng phải tin ta, phương pháp của ta là ngay cả một cái kỳ mạch cũng không khai phá đột phá lên thẳng Thông thiên cảnh.

Giang Thần nói tới chỗ này, hắn phát hiện ra sắc mặt của Phi Nguyệt có biến hóa, hắn nói:

- Cũng có ý nghĩa, nếu như ta lừa ngươi, ngươi chính là Thông thiên cảnh ngay cả một cái kỳ mạch cũng không khai phá.

Chính mồm nói ra tình huống Phi Nguyệt lo lắng nhất, Giang Thần nhìn thấy nàng đứng ở đó không nói, hắn nhún vai một cái.

- Suy nghĩ kỹ đi, nếu như tín nhiệm lẫn nhau, đột phá Thông thiên cảnh thì trở lại nói chuyện với ta, đương nhiên, ta không có nghĩa vụ phải thề thốt gì cả.

Giang Thần trở lại phòng khách, Ứng Vô Song và Y Tình đều rất trầm mặc ngồi ở chỗ đó, hai người đều không phải là người giỏi nói chuyện, cho nên bầu không khí có chút lúng túng.

Hắn cũng không thèm để ý tới chuyện này mà trở lại bên người Ứng Vô Song, nói:

- Có thương phẩm gì thú vị không?

- Không có vật gì tốt, bởi vì thương hội sẽ thu thập trân phẩm, đợi tới khi đạt tới nhất định thì sẽ mời các thế lực lớn của Thánh thành, sau đó cử hành hội đấu giá không phải ai cũng vào được.

Ứng Vô Song nói.

Nàng không nói sai, mãi đến khi thương phẩm quan trọng nhất được lấy ra thì nó cũng không làm cho Giang Thần cảm thấy hứng thú.

Sau khi bán đấu giá kết thúc, Phi Nguyệt và Y Tình đi trước.

Giang Thần và Ứng Vô Song thì lại ở trong phòng khách chờ đợi.

- Đồ vật ngươi mua có tác dụng gì?

- Không phải là không vào được Tĩnh Tâm hồ? Hiệu quả tu hành ở nơi đó chỉ đơn giản là để cho Thiên chi hoàn của mình vận chuyển như thường, ta có thể chế tạo ra thiết bị tu hành càng hữu hiệu hơn nữa. Thế nhưng chủ yếu vẫn là luyện chế linh đan, khai phá kỳ mạch.

- Ngươi còn biết luyện đan sao?

Ứng Vô Song rất là bất ngờ.

- Biết một chút thôi.

Giang Thần cười nói.

Lúc này, quản sự lúc trước dẫn người đi vào trong phòng khách, thái độ rất là nhiệt tình, lần này hắn vững tin Giang Thần không chỉ có hỏi, nhất định sẽ mua.

Thứ mà Giang Thần muốn, thương hội đều có, tổng giá trị là hai ngàn vạn nguyên thạch trung cấp.

Tất cả đều là vật liệu, trải qua tay của Giang Thần, giá trị của thành phẩm trải qua rèn đúc và luyện chế ra sẽ tăng lên mấy chục lần, mặc dù nói Giang Thần dự định để cho chính mình dùng cũng thế.

Giang Thần rất thoải mái lấy ra thẻ Kim Long trả tiền.

- Khách quý, những linh dược ngươi muốn lần trước, còn cần nữa không?

- Cần thì cần, có điều không phải nói cần có hai năm các ngươi mới có thể tìm được sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Tôn khách, lúc đó ta không biết thân phận của ngươi, vì lẽ đó giá cả và thời gian đều có chút sai lệch, nếu như tôn khách còn muốn, năm ngàn vạn nguyên thạch trung cấp, trong vòng ba tháng sẽ có thể tập hợp lại đủ.

- Ba tháng? Ngươi xác định chứ?

Giang Thần rất là động lòng.

- Năm ngàn vạn, ngươi muốn mua cái gì vậy?

Ứng Vô Song giật mình nhìn cái giá này.

Nói là linh dược, chỉ là linh dược đã quý giá như thế, nếu luyện chế ra đan dược sẽ có giá bao nhiêu cơ chứ?

Phải biết rằng giá trị của linh dược là một phần, thế nhưng, kỹ thuật của Linh đan sư mới là quan trọng nhất.

Linh đan sư có thể luyện chế linh dược năm ngàn vạn, tuyệt đối sẽ là cấp bậc đại sư, linh đan cấp độ này ngay cả Tôn giả cũng cần, giá cả tăng lên mấy trăm lần cũng là chuyện rất có thể.

- Ta sẽ đưa danh sách cho ngươi.

Giang Thần nói, ngữ khí rất kiên định, coi như là Anh Hùng điện tìm đến mình thì hắn cũng cần phải mua về.

Chuyện liên quan tới thuốc giải Thôi Mệnh hoa, dù thế nào hắn cũng phải có được nó.

Ứng Vô Song không nói thêm cái gì nữa mà nhìn Giang Thần thanh toán toàn bộ.

Coi như là như vậy thì hạn mức một ngàn vạn nguyên thạch thượng giai tháng này vẫn không dùng hết được, đổi thành nguyên thạch trung cấp, đó là một ức đó.

- Anh Hùng điện không biết trình độ khác của ta, cho nên mới đề phòng ta mua đồ, tiêu hết hạn mức chuyển thành của cải của mình.

- Một ngàn vạn, cho ta thời gian mấy tháng mua nguyên liệu, tùy tiện luyện chế ra cái gì cũng có thể tích lũy ra được của cải kinh người.

Ăn chia linh đan của Thiên Đạo môn đặt ở đây cũng không thể so sánh được.

Sau khi bỏ vật liệu vào nạp giới, Giang Thần và Ứng Vô Song trở về Anh Hùng điện.

Ngày thứ hai, chuyện Giang Thần và Thủy Thuần đã lên Thánh thành nhật báo, hơn nữa còn là đầu đề, hai vị đệ tử Anh Hùng điện tiến hành chiến đấu không chết không thôi, rất là đáng xem.

Đáng tiếc Anh Hùng điện không thể tùy tiện đi vào được, mà kết quả cũng chỉ có thể nhìn thấy ở trên nhật báo mà thôi.

Cái tên Giang Thần này, đám người Thánh thành cũng không xa lạ gì cả. Nếu như lần này đối thủ của hắn không phải là Thủy Thuần mà là một nhân vật phổ thông nào đó của Anh Hùng điện thì còn có chút hồi hộp.

Mà khi mọi người nhìn thấy cái tên Thủy Thuần, tất cả đều bắt đầu mặc niệm thay cho hắn.

Thành viên trên Chiến lực bảng, cũng là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ của Anh Hùng điện đó!