Chương 9: Xuất hiện
Những tia năng đầu tiên trong ngày xuyên qua cửa sổ để mở cả đêm, chiếu rọi gian phòng, đánh gãy Lý Nguyên Thiên khỏi dòng suy nghĩ. Hắn không khỏi thở dài: "Bất tri bất giác lại là một đêm trôi qua."
Một đêm này, Lý Nguyên Thiên thậm chí còn bỏ qua luôn cả yêu cầu tu luyện thường ngày, cũng không nghỉ ngơi, ngủ nghỉ. Hắn nhẹ lắc đầu, gạt bỏ đi những dòng suy nghĩ rối bời từ tối hôm trước, đứng lên chải chuốt lại bản thân rồi chuẩn bị bữa ăn sáng. Bản thân là tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm, cho dù không ăn, không ngủ, không nghỉ ngơi, tinh thần của hắn cũng không nhận ảnh hưởng lớn.
Đúng, Lý Nguyên Thiên đã bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.
Mười ba tuổi, thành tựu lĩnh vực Siêu Phàm.
Nếu như tại huyện Linh Vệ, có thể ở một trăm tuổi thành công Đăng Thiên, bước vào lĩnh vực Siêu Phàm, tư chất tu luyện của kẻ đó có thể được xưng là trung giai; nếu như tu sĩ thành công Đăng Thiên, đột phá giới hạn của Luyện Huyết cảnh tại năm mươi tuổi, tư chất kẻ đó có thể xưng là thương giai. Còn giống như hai vị thiên kiêu của Khương gia, Khương Minh Lâm, Khương Minh Nguyệt, tại trước ba mươi tuổi thành công Đăng Thiên, đó chính là tư chất tu luyện cực giai, trăm năm huyện Linh Vệ mới có thể ra một.
Mười ba tuổi thành công bước vào cảnh giới Siêu Phàm, huyện Linh Vệ chưa từng có bất kỳ ghi chép nào như vậy, tiếp cận cũng không có. Đối với mảnh đất này đến nói, đây là tư chất khủng bố nằm ngoài khả năng tiếp nhận của bọn họ.
Sở dĩ, Lý Nguyên Thiên có thể đạt được tốc độ tu luyện khủng bố như thế, ấy phải là nhờ đến một phần công lao không nhỏ của thể chất đặc thù mà chính cha hắn cũng nhìn không ra.
Tất nhiên, số lượng người biết đến sự thật này, rằng, Lý Nguyên Thiên đã thành công Đăng Thiên, đạp vào lĩnh vực Siêu Phàm là không nhiều, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bao quát tên nam tử tuấn mỹ đến cực điểm kia, nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành hậu hạ bến hắn, Tam tiểu thư Tôn Thanh Nhã cùng cha mẹ của nàng và Ngọc Lan, cả thảy có sáu người mà thôi.
Hai người đầu tiên có thể biết, ấy là nhờ vào thủ đoạn thông thiên của bọn hắn. Lý Nguyên Thiên đứng tại trước mặt bọn hắn luôn có cảm giác toàn thân bị nhìn thấu hết thảy, không một chỗ che đậy, không một chút bí mật, cực kỳ không được tự nhiên và cũng rất khó chịu.
Mà bốn người sau biết đến, ấy là bởi vì Lý Nguyên Thiên chủ động tiết lộ.
Trước đây, mẹ hắn cùng với mẹ của Tôn Thanh Nhã cực kỳ thân mật, đã rất tiếp cận tới mức độ khuê mật, không gì không che giấu. Mà cha hắn cùng cha của Tôn Thanh Nhã cũng có giao tình sâu đậm. Dù quan hệ của hai người không thể so với hai nữ tử gần gũi như vậy, nhưng quả thực chẳng kém đi đâu. Không phải ngẫu nhiên ba người Lý Nguyên, Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan lại lớn lên bên nhau từ bé, lẫn nhau có quan hệ thân thiết đến vậy.
Trước khi lâm chung, mẹ của hắn đã từng nói rằng, cha mẹ của Tôn Thanh Nhã có thể tin tưởng. Hắn cũng nghe nói rằng, khi người của Tôn gia đuổi tới, cha hắn đã giao phó hắn cho cha mẹ của Tôn Thanh Nhã như là lời cuối cùng. Thậm chí, Lý Nguyên Thiên ngờ rằng, cha mẹ của Tôn Thanh Nhã đã biết ít nhiều về thể chất của hắn tương đối đặc thù.
Cho nên, hắn chủ động tiết lộ sự thật hắn đạt chân vào lĩnh vực Siêu Phàm. Chỉ là, hắn không phải là cha mẹ hắn, hắn không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm vào một nhà Tôn Thanh Nhã mà không giữ lại gì. Hắn có giữ lại một chút bí mật cho riêng mình. Tỷ như... một nhà ba người Tôn Thanh Nhã chỉ cho rằng, hắn thành mới thành công Đăng Thiên không lâu mà không biết rằng, hắn đã đi được rất xa trong lĩnh vực Siêu Phàm.
Khoảng cách tới thời điểm đột phá cảnh giới tiếp theo đã không dài.
...
Lý Nguyên Thiên vội vàng ăn xong bữa sáng. Bước vào lĩnh vực Siêu Phàm, tu sĩ đã không cần lại ăn uống, hoàn toàn có thể dựa vào hấp thu thiên địa linh khí hoặc năng lượng tinh thuần trong đá năng lượng để duy trì sự sống. Bất quá, điều đó không có nghĩa ăn uống là vô nghĩa.
Thịt Linh thú, Linh quả, Linh trà, Linh tửu, Linh mễ,... những loại món ăn đặc thù chứa nguồn năng lượng khổng lồ như thế có thể trợ giúp tu sĩ tiết kiệm rất nhiều thời gian hấp thu và luyện hóa năng lượng trong không gian. Cho nên, đối với đại bộ phận tu sĩ có điều kiện, bọn hắn vẫn duy trì thói quen ăn uống thường ngày. So với đan dược ẩn chứa đan độc, ăn linh quả, thịt linh thú, uống linh trà, linh tửu phải tự nhiên và thân thiện hơn nhiều lắm.
Đó cũng chính là lý do vì sao tại thế giới siêu phàm như thế này, ngành nông nghiệp chăn nuôi, trồng chọt vẫn phát triển như vậy, thậm chí, so với các nghề phổ biến trong giới tu sĩ như Luyện Đan, Luyện Khí,... cũng chẳng kém đi đâu.
Lại nói, bởi vì Lý Nguyên Thiên bước vào lĩnh vực Siêu Phàm, nhu cầu tài nguyên tu luyện tăng mạnh. Tôn gia cung ứng tài nguyên đã không đủ cho hắn. Bình thường, ngoại trừ phải lấy một phần di sản cha mẹ để lại, Lý Nguyên Thiên vẫn âm thầm nhận được trợ giúp không nhỏ đến từ cha mẹ Tôn Thanh Nhã. Dù cho là bây giờ, đi tới huyện Linh Vệ, Tôn Thanh Nhã vẫn luôn tăng thêm tài nguyên cho hắn.
Không phải sao, nguyên liệu nấu bữa sáng của Lý Nguyên Thiên vẫn luôn là Linh mễ cao cấp cùng với thịt Linh thú có phẩm giai chẳng kém gì tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm.
Hắn một mực ghi nhớ ơn này của một nhà ba người Tôn Thanh Nhã.
...
Bữa sáng kết thúc trong chưa đầy năm phút. Lý Nguyên Thiên một mạch rời khỏi Tôn phủ, hướng về khu thành Đông đi tới. Người trong phủ đều rất ngạc nhiên, vị này tiểu cung phụng có chuyện gì mà gấp gáp đến như vậy.
Lý Nguyên Thiên không hề có ý định giải thích cho bất cứ ai. Mục tiêu của hắn ngày hôm nay vẫn là quán trà nước ven đường ngay trước cổng thành ngày hôm qua.
"A. Lại là công tử." Ngươi chủ quán trà ngạc nhiên nhìn thấy Lý Nguyên Thiên đi tới.
Làm người bán trà nước, tố chất cơ bản chính là có khả năng nhớ mặt người. Huống chi, ngày hôm qua, cậu thiếu niên này ngồi trọn vẹn ba tiếng đồng hồ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào một phương mà không nói một lời. Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ để ý.
Lý Nguyên Thiên cười đáp: "Ông chủ, vẫn là ta. Cho ta một chén trà xanh."
"Tốt. Có ngay. Công tử cứ ngồi đó chờ." Ông chủ quán trà cười, đáp. Lão cũng không hỏi Lý Nguyên Thiên có chuyện gì mà ngồi tại đây bất động lâu đến như vậy. Làm nghề này lâu, lão tự nhiên có ánh mắt, chỉ cần nhìn biểu cảm mặt, nhìn thần thái là đoán ra, chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì không nên đụng tới.
Chờ nửa phút, một bát trà xanh, nước hơi đục, chát lè được mang lên.
"Của công tử đây." Ông chủ quán nước nói. Chần chờ một lát, ông nhìn về phía ba tên nam tử phía sau Lý Nguyên Thiên hỏi: "Công tử... vậy còn ba... vị hảo hán này?"
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của ông chủ quán nước, Trần cười, phất tay: "Lão cứ mặc kệ bọn hắn."
"A được... được." Nói rồi, ông chủ quán nước vội vàng thối lui như chạy khỏi thứ gì đó đáng sợ lắm. Thậm chí, ngay cả khi đã về bên trong, lão chốc chốc sẽ lại quăng tới bên này, chính xác là trên thân ba ngươi sau lưng Lý Nguyên Thiên, ánh mắt cảnh giác cùng hoảng hốt.
Lý Nguyên Thiên thấy vậy cũng không để ý nhiều. Hắn hơi liếc mắt về phía sau, nhìn ba người đàn ông vạm vỡ, biểu cảm gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, thầm nghĩ: 'Đích thực là đủ dọa người.'
Đâu chỉ là dọa thôi đâu. Nếu như biểu cảm gương mặt của bọn hắn chỉ là lạnh tanh vô cảm thì còn đỡ, nhưng đằng này, từng tên có làn da ngăm đen, bên má còn có vết sẹo to đùng, bạc phếch bởi nắng và gió, dữ dằn vô cùng. Đối với loại người này, người ta chỉ nhìn một cái đầu tiên liền sẽ có ngay ấn tượng, nhất định không phải là kẻ tốt lành gì.
Thế nhưng, nhìn ba kẻ này dữ dằn vậy thôi, bọn hắn đích thực là loại người vật vô hại. Hoặc nói chính xác hơn, đối với một tên tu sĩ chân chính như Lý Nguyên Thiên thì bọn hắn quả thực là người vật vô hại, đáng yêu như một con mèo con vậy.
Chẳng vì cái gì khác, chỉ bởi vì bọn hắn quá yếu. Tuổi tác của ba tên nam tử này cũng đã có ngoài năm mươi, mà tu vi thì khó khăn lắm mới đi tới Luyện Huyết tầng hai, tầng ba. Thiên phú tu hành của bọn hắn là thực phế.
Ba kẻ này cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Bình thường, bọn hắn làm một chút công việc bắt nạt dân lành, thay các bang phái thu một chút thuế má tại các khu trợ, làm một bọn côn đồ chân chính tại tầng dưới chót nhất. Cũng phải thôi, lấy thực lực của ba kẻ này thì đối tượng bắt nạt cũng chỉ có thể là một chút phàm nhân chưa trải qua luyện huyết chân chính. Đổi lại là tu sĩ, dù chỉ là tán tu thông thường, tu vi tại Luyện Huyết cảnh tầng ba, tầng bốn đã đầy đủ đánh cho ba tên này khóc kêu cha gọi mẹ rồi.
Mặc kệ như thế nào, Lý Nguyên Thiên đã là hao phí không ít công sức mới tìm được ba tên này, bề ngoài đủ hung ác nhưng dễ kiểm soát, thuận tiện nghe theo hắn chỉ huy.
Lý Nguyên Thiên ra lệnh cho bọn hắn: "Tốt, các ngươi sang bên kia chờ đợi. Khi nhận được tín hiệu của ta thì bắt đầu hành động như kế hoạch."
"Vâng, công tử." Ba tên nam tử hung thần ác sát cung cung kính kính cúi đầu nghe theo, biểu hiện chẳng có chút nào ăn khớp với vẻ ngoài của chúng.
Nói lên điều này, bọn hắn rất khổ cực. Lần đầu tiên bọn hắn gặp Lý Nguyên Thiên, bọn hắn đích thực là bộc lộ ra đúng nghĩa thứ gì gọi là hung thần ác sát. Đáng tiếc, bọn hắn sau đó bị chỉnh cho khổ rồi. Chưa đầy mười phút sau, cả ba tên này biến thành ba chú cún cưng, nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn vô cùng.
Đổi lại một bên khác, kế hoạch của Lý Nguyên Thiên rất đơn giản. Hắn chỉ cần ba tên nam tử bề ngoài hung thần ác sát này đi gây chuyện với mục tiêu của hắn. Hắn chẳng cần ba tên côn đồ này làm được cái gì, càng không hy vọng xa vời bọn hắn có thể gây khó dễ đối với mục tiêu. Có thể trở thành mục tiêu chú ý của tên nam tử tuấn mỹ kia há lại là hạng người tầm thường? Có lẽ, thiếu niên này còn phải mạnh hơn chính bản thân hắn đi.
Lý Nguyên Thiên không nghĩ nhiều nữa. Hắn bất quá là cần một cái cớ, một lý do để bắt chuyện làm quen với mục tiêu mà thôi. Đến mức sau đó có thể gây đối phương chú ý tới đâu, vậy thì còn phải xem bản lĩnh dây dưa của hắn rồi.
Lý Nguyên Thiên yên tĩnh chờ đợi. Một lần chờ đợi này tiếp tục là tám tiếng đồng hồ liên tục. Hắn đã gọi đến bốn bát trà xanh. Kết quả, hắn không chờ được đến mục tiêu xuất hiện.
Nhìn mặt trời dần biến mất sau những nóc nhà cao v·út phía Tây, Lý Nguyên Thiên ngán ngẩm ra hiệu cho ba tên côn đồ trở về, nói với bọn hắn ngày mai lại tới, kế hoạch vẫn không thay đổi. Bọn hắn nếu dám không tới, vậy thì... ha ha...
Nụ cười dữ tợn của Lý Nguyên Thiên dọa cho ba tên côn đồ rùng mình, sợ hãi không thôi. Bọn liên tục kêu vâng rồi vội vã chạy mất. Chỉ mười giây ngắn ngủi, bóng lưng của ba tên đã biến mất trong dòng người tấp nập.
Lý Nguyên Thiên lắc đầu cười, đứng dậy trả tiền cho ông chủ quán nước rồi thong dong quay trở lại Tôn phủ.
...
Vừa về tới gian nhà nhỏ, Lý Nguyên Thiên giật mình nhận ra, Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan đã đứng đợi hắn trước cửa từ khi nào không biết.
Còn không để hắn nói lời nào, Tôn Thanh Nhã đã lên tiếng trước: "Nguyên Thiên đệ, đệ hôm nay ra ngoài cả ngày?"
"Đúng vậy. tiểu thư" Hắn tùy tiện tìm một cái lý do: "Sắp tới có lẽ phải rời khỏi huyện thành Vệ Linh một thời gian, ta muốn chuẩn bị một chút đồ trước khi xuất phát."
Nhấc lên chuyện này, Tôn Thanh Nhã có vẻ áy náy vì đẩy hắn đi xa đến như vậy. Chỉ là, nàng hết cách rồi. Số lượng người mà nàng có thể tin tưởng sử dụng quá ít.
Nàng nói: "Loại chuyện này, đệ không cần đích thân đi làm. Lần sau, đệ sai hạ nhân đi làm là được."
"Vâng, đệ đã biết."
Tôn Thanh Nhã nghe vậy mới lộ ra dáng tươi cười hài lòng. Nàng vui vẻ nói: "Nguyên Thiên đệ, ngày hôm nay, ta đã thử liên lạc với hai vị thiên kiêu của Khương gia, hẹn bọn họ tổ chức một bữa tiệc trà vào chiều mai với lý do là làm quen nhân vật tuổi trẻ tuấn kiệt. Vừa vặn, bọn họ cũng là từ học viện Sơn Hà trở về, nghe nói còn mang theo một vị thiên kiêu của học viện đi cùng. Đã có dịp này, bọn hắn tự nhiên không từ chối. Nguyên Thiên đệ, đệ có muốn hay không cùng ta tới tiệc trà chiều mai?"
"Tiệc trà chiều mai?" Lý Nguyên Thiên ngạc nhiên, thầm nghĩ, tốc độ hành động này của Tôn Thanh Nhã đúng thực là nhanh không hợp thói thường. Bọn hắn mới chỉ thảo luận ý tưởng này tối ngày hôm qua mà thôi, hôm nay đã bắt tay triển khai ngay rồi.
"Đúng thế, tham dự lần này không chỉ có hai vị thiên kiêu của Khương gia mà còn rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt khác của huyện Linh Vệ. Dù gì đệ cũng chưa rời đi, chi bằng tham dự một chuyến này, mở rộng vòng giao lưu. Nghe hai vị thiên kiêu của Khương gia hồi báo, vị thiên kiêu nọ đến từ học viện Sơn Hà cũng sẽ góp mặt. Nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Lý Nguyên Thiên nghe vậy, trong lòng không có bao nhiêu tâm động. Hắn còn chưa quên, ngày mai còn phải tiếp tục ngồi đợi mục tiêu xuất hiện đâu.
Thế là, hắn khéo léo từ chối một phen rồi lại giữa hai người Tôn Thanh Nhã ở lại hàn huyên trò chuyện đến trời muộn mới thôi.
Đêm này, hắn bắt đầu tu luyện. Tài nguyên mà tên nam tử tuấn mỹ kia cung cấp cho hắn nhiều lắm, so với những gì cha mẹ hắn để lại cho hắn phải nhiều hơn nhiều. Có nó, trong vòng một quãng thời gian dài, hắn sẽ không cần lo lắng vấn đề tài nguyên.
...
Ngày thứ ba, Lý Nguyên Thiên tiếp tục đến quán trà nước quen thuộc. Ông chủ quán trà nhiệt tình mời hắn một ly nước đầy, miễn phí.
Ba tên côn đồ hung thần ác sát đã sớm đợi hắn từ trước khi mặt trời mọc. Có vẻ như, trận đòn ngày hôm qua để lại trong đầu bọn hắn nỗi ám ảnh không nhỏ.
Lý Nguyên Thiên tiếp tục chờ đợi. Ba tên côn đồ lẳng lặng chui vào một góc khuất bên kia đường, không dám có động tĩnh.
Rốt cuộc, khi mặt trời đi quá đỉnh đầu, thiếu niên nọ, người mà Lý Nguyên Thiên vẫn luôn mong ngóng... xuất hiện.