Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 8: Sản nghiệp




Chương 8: Sản nghiệp

Khương gia?

Nhấc lên cái tên này, Tôn Thanh Nhã lại ảm đạm lắc đầu. So với Lý Nguyên Thiên một cái tiểu cung phụng, nàng, bản thân là chủ sự, tiếp quản sản nghiệp tại huyện Linh Vệ, đã sớm thật lâu chú ý tới bố cụ thế lực tại nơi này. Đứng hàng ba đại gia tộc, Khương gia tự nhiên là đối tượng nàng sớm chú ý tới. Đáng tiếc...

"Tình huống của Khương gia cũng không lạc quan." Tôn Thanh Nhã nhẹ vuốt sợ tóc mai bên tai, buồn bực nói.

Lý Nguyên Thiên không quá hiểu những chuyện này, hắn hỏi thăm: "Tam tiểu thư, bọn họ nói ra sao? Ngày hôm nay, lúc ta đi phố có nghe đồn, Khương gia ba trăm năm này bắt đầu xuống đấu, tình hình kinh tế khó khăn, đầu vào không đủ cung ứng đầu ra, nếu ta cho bọn hắn một số ưu đãi nhất định, bọn hắn hẳn là vui mừng đáp ứng điều kiện này chứ?"

Tôn Thanh Nhã cười, đáp: "Nào có đơn giản như vậy. Khương gia mấy trăm năm nay xuống dốc quả thực không sai. Đây cũng là điều ta tìm hiểu được. Bất quá, chính là bởi vì bọn hắn xuống dốc, bọn hắn mới càng phải thận trọng trong từng khoản chi tiêu. Ta mới đến huyện Linh Vệ nửa năm, chưa đạt được sự tín nhiệm của bọn họ, chưa chứng minh được năng lực của mình, bọn họ rất khó chân chính hợp tác với chúng ta." Dừng tạm, nàng nói: "Còn nữa..."

"Còn nữa?"

"Còn nữa là, Khương gia mấy trăm năm này xuống dốc, có rất nhiều sản nghiệp là mượn nhờ vào lực lượng Lục gia trợ giúp để duy trì vận hành. Mặc dù bề ngoài không biểu hiện ra nhưng thực chất, bọn hắn có đôi khi phải xem mặt Lục gia để làm việc. Bây giờ, Lục gia còn chần chờ chưa quyết định hợp tác với chúng ta, Khương gia cũng không cho thấy thái độ rõ ràng."

Lý Nguyên Thiên trầm ngâm. Ngọc Lan thì ngán ngẩm ngắm nhìn ly trà trong vắt, xanh nhợt nhạt. Nàng xuất thần, thực không biết suy nghĩ cái gì.

"Tốt. Nguyên Thiên đệ không cần vì ta lo lắng những thứ này. Ta tự có cách giải quyết của mình. Ta nghe nói, hai vị thiên kiêu trẻ tuổi xuất chúng nhất của Khương gia thế hệ ngày hôm nay mới trở về gia tộc. Qua mấy ngày, ta sẽ tìm thử cơ hội tiếp xúc và kết bạn với bọn hắn. Cùng là người tuổi trẻ, có lẽ, ta và hai vị này dễ tìm được tiếng nói chung hơn."

"Tiểu thư muốn thông qua hai vị thiên kiêu này tìm chỗ đột phá, đả động Khương gia?"

"Chính là như thế. Đổi lại là đệ tử thông thường thì khó mà làm được. Bất quá, hai người này đặc biệt. Bọn hắn là thiên kiêu xuất chúng nhất Khương gia ngàn năm qua, cả địa vị lẫn quyền nói chuyện trong gia tộc đều không nhỏ. Lời bọn hắn nói sẽ có giá trị nhất định."

"Đây cũng là một cách khả thi." Lý Nguyên Thiên nhẹ gật đầu.

Kỳ thực, còn có một điều mà hắn chưa nói, ấy chính là tầm mắt của Tôn Thanh Nhã quá cao. Lấy kinh nghiệm bò từ tàng dưới chót xã hội đen lên của hắn từ kiếp trước, hắn thấy, việc hợp tác làm ăn của Tôn Thanh Nhã không nên ngay lập tức đi tìm các đại thế gia nói chuyện mà phải từ tốn từng bước một, đả động các thế gia tầng thấp nhất, đặt vững bước chân, chứng minh năng lực sau đó mới nói đến chuyện làm ăn với các ông lớn.

Bất quá, hắn không nói ra, bởi hắn biết, dù hắn có nói Tôn Thanh Nhã cũng sẽ không làm như vậy.



Nguyên do?

Có nhiều đâu, bất quá, hắn cho rằng, nguyên do lớn nhất hẳn là nằm tại niềm kiêu hãnh quá lớn của nàng.

Tiếp xúc với Lý Nguyên Thiên, nàng là một vị tỷ tỷ gần gũi, thân cận, dễ tính. Nhưng đừng quên, nàng cũng là một vị tiểu thư dòng chính cao quý của Tôn gia, thân phận và địa vị cực cao. Hơn nữa, sản nghiệp của Tôn gia tại huyện Linh Vệ, dù trong mắt Tôn gia chẳng đáng là gì, nhưng tại huyện Linh Vệ đã đủ để sánh ngang với một cái thế gia cấp ba. Cho nên, nàng xem chướng mắt những gia tộc nhỏ, cũng nhìn không lên chút lợi ích mà họ mang lại. Muốn một lần nữa phát triển mạnh, nàng phải hướng lên gia tộc cấp bốn phát triển.

Đây cũng là lý do vì sao Lý Nguyên Thiên cho rằng Tôn Thanh Nhã còn tương đối thiếu kinh nghiệm. Không phải tính cách của nàng là xấu, cũng không phải nàng là một nữ tử kiêu kỳ, đánh đá. Chỉ là cách đánh giá cùng nhìn nhận các vấn đề của nàng trên phương diện làm ăn có một chút khác biệt với Lý Nguyên Thiên mà thôi. Tôn Thanh Nhã cho rằng, muốn phát triển thì phải không ngừng vươn lên; còn Lý Nguyên Thiên cảm thấy, ngoại trừ nhìn lên, có đôi khi cũng phải chú ý tới bên dưới.

Cảm thấy chủ đề đi vào ngõ cụt, Tôn Thanh Nhã nhẹ vỗ bàn tay, chuyển lời, nói: "Tốt, không đề cập đến những thứ này. Nguyên Thiên đệ, ngày hôm nay ta tới tìm đề vì có việc muốn nói."

"Ồ? Tiểu thư có gì phân phó, xin cứ nói." Lý Nguyên Thiên nghiêm túc lên. Lúc chiều, Hứa thúc từng nhắc nhở hắn qua về điều này.

Tôn Thanh Nhã nghiêm nghị gật đầu, nói: "Nguyên Thiên đệ, đệ đã cùng ta tới huyện Linh Vệ nửa năm, đệ hẳn phải hiểu sơ qua sản nghiệp của chúng ta tại huyện Linh Vệ này chứ?"

"Có hiểu qua, mặc dù không phải chi tiết, nhưng đặc điểm chung, ta biết rõ ràng."

"Tốt." Tôn Thanh Nhã nói: "Vậy Nguyên Thiên đệ hẳn phải biết, sản nghiệp của chúng ta tại huyện Linh Vệ này phân làm bốn hạng mục chính?"

"Là chăn nuôi, trồng Linh quả, kinh doanh nhà hàng ăn uống và một cánh đồng năng lượng mặt trời."

Tôn Thanh Nhã hài lòng cười, đáp: "Đúng là như thế." Nhấp một ngụm trà, ngừng tạm, nàng mới nói: "Trong bốn hạng mục ấy, chăn nuôi là hạng mục chiếm tỷ trọng lớn nhất, cũng là mục giúp chúng ta thu lại lợi nhuận lớn nhất."

Bởi vì địa hình của huyện Linh Vệ có hơn sáu mươi phần trăm là trung du miền núi, cho nên ngành nông nghiệp phát triển cực mạnh hai hạng sản xuất, một là chăn nuôi, hai là cây ăn quả, cây dược liệu. Sản nghiệp của Tôn gia tại đây cũng dựa vào đó mà phát triển hai hạng mục thu lợi nhiều nhất, đó là chăn nuôi và trồng trọt. Tất nhiên, đây là thế giới huyền huyễn, không phải Trái Đất. Sinh vật mà Tôn gia chăn nuôi tại thế giới này không phải là dê, bò, lợn thông thường; cây trái mà Tôn gia trồng cũng không phải là xoài, táo, mận, lê,... những loại thực vật phàm phẩm ấy.

Ở huyện Linh Vệ này, Tôn gia nuôi là nuôi Man Ngưu, một chủng trâu dị biến huyết mạch. Khi trưởng thành, Man Ngưu có thể cao tới sáu mét, nặng xấp xỉ mười tấn và có thực lực chẳng kém gì một tu sĩ Luyện Huyết cảnh hậu kỳ. Không chỉ có thế, Tôn gia còn có một bầy ngàn con Huyết Mã, chủng dị thú có chuyên dụng để làm vật cưỡi mà ngay cả tu sĩ cảnh giới Cương Khí cũng sẽ yêu thích và một đàn năm vạn con Hoang Trư, một chủng dị thú khác lớn như con Tê giá Trắng, thực lực khi hoàn toàn trưởng thành có thể sánh ngang với tu sĩ Luyện Huyết tầng năm.



Mặt khác, trồng Linh quả cũng là một hạng sản nghiệp thu lời lớn của Tôn gia với ba loại Linh quả chủ yếu là Linh đào, Linh táp và Linh lê. Tất nhiên, xét về tổng doanh thu cùng quy mô đầu tư đến xem, người ta sẽ dễ dàng nhận ra, trọng tâm của Tôn gia tại huyện Linh Vệ nghiêng hẳn cho chăn nuôi.

Lúc này, sắc mắt của Tôn Thanh Nhã trở nên nghiêm nghị chưa từng có. Nàng nói: "Mấy tháng gần đây, ta liên tục nhận được báo cáo, sản nghiệp chăn nuôi Man Ngưu của chúng ta gặp phải vấn đề, vận hành không thông thuận. Doanh thu cũng vì đó mà giảm xuống rất nhiều."

Lý Nguyên Thiên giật mình, cau mày nói: "Tiểu thư nghi ngờ là có người đang quấy phá chúng ta, ngăn cản nông trường phát triển?"

"Ta cũng không rõ ràng?" Tôn Thanh Nhã đáp lại, ngữ điệu không chắc chắn: "Bốn tháng trước, ta quyết định tăng mạnh quy mô chăn nuôi Man Ngưu từ ba ngàn con lên một vạn con. Quy mô đột ngột tăng mạnh có thể khiến cho người quản lý nông trường không kịp thích ứng, dẫn đến việc vận hành gặp trở ngại cũng nên."

Dừng tạm một chút, nàng bổ sung: "Bất quá, khi đó, cũng có nhiều kẻ vì việc làm của ta mà đứng ngồi không yên. Lại nói, Thiên Nguyên đệ, ngươi cũng biết, ta là người hành động cấp tiến, làm việc mau lẹ, cho nên khiến không ít người chướng mắt. Bọn hắn có thể vì thân phận của ta mà cố kỵ, không dám trực tiếp đối phó. Cho nên không bài trừ khả năng, có kẻ ra tay p·há h·oại một chút sản nghiệp của ta để hả cơn giận cũng là điều bình thường."

Lý Nguyên Thiên nhẹ gật đầu, công nhận điều này. Kể từ khi đến huyện Linh Vệ, hành động của Tôn Thanh Nhã luôn luôn không ngừng, nhanh gọn quyết đoán, thậm chí có thể nói là lôi lệ phong hành cũng không sai. Đừng nói là người khác, chính là bọn hắn những người cùng đi theo nàng tới huyện Linh Vệ này cũng khó lòng kịp thích ứng. Bởi thế, nông trường bất ổn đích xác là có nhiều nguyên nhân, tạm thời khó mà kết luận.

Chải vuốt hết thảy suy nghĩ, Lý Nguyên Thiên mới nói: "Vì vậy, tiểu thư muốn ta điều tra phải chăng có kẻ phía sau âm thầm p·há h·oại sản nghiệp của Tôn gia?"

Tôn Thanh Nhã lại lắc đầu, đáp: "Vậy thì tạm thời chưa cần."

"Chưa cần?"

"Đúng thế. Ta tự có kế hoạch của riêng mình. Trước mắt, ta còn phải tọa trấn huyện thành Linh Vệ chỉ huy mọi việc, không thể phân thân ra được. Vì thế, ta muốn nhờ Nguyên Thiên đệ trợ giúp ta tọa trấn tại sản nghiệp nuôi Man Ngưu, tìm cách ngăn chặn bọn hắn tiếp tục p·há h·oại. Bất quá, chỉ là ngăn chặn thôi, không cần truy tra sâu hơn kẻ đứng sau là ai. Việc đến sau đó, ta có tính toán khác."

Nói rồi, Tôn Thanh Nhã trầm ngâm giây lát mới chân thành tiếp lời: "Tại huyện Linh Vệ này, số người mà ta có thể tin tưởng không nhiều. Nguyên Thiên đệ chính là một trong số ít đó. Hơn nữa, đệ đã thành công Đăng Thiên, bước vào lĩnh vực Siêu Phàm. Ở đây, chỉ có đệ mới có thể giúp được ta."

Lời đã nói đến nước này, Lý Nguyên Thiên đâu có lý do gì để từ chối. Hắn trực tiếp đáp ứng: "Tốt, tiểu thư, chuyện này để cho ta lo. Ta cam đoan sẽ hạn chế thiệt hại cho Tôn gia xuống mức thấp nhất."

Tôn Thanh Nhã vui vẻ cười rạng rỡ: "Cảm ơn Nguyên Thiên đệ. ta biết, đệ nhất định sẽ giúp ta mà. Nguyên Thiên đệ là tốt nhất rồi."

Lý Nguyên Thiên lại hỏi lại: "Tiểu thư muốn ta lúc nào đi qua tọa trấn sản nghiệp Man Ngưu?"

"Tự nhiên là càng sớm càng tốt. Càng sớm, chúng ta càng dễ ổn định tình hình." Tôn Thanh Nhã cười nói.



Trần Nguyên cau mày, có chút do dự. Hắn nhớ đến nhiệm vụ tiếp cận mục tiêu mà nam tử tuấn mỹ giao cho hắn. Chí ít, hắn còn muốn ở lại huyện thành Linh Vệ mấy ngày để tìm được thiếu niên kia.

Tôn Thanh Nhã gặp hắn có biểu hiện này, không khỏi quan tâm hỏi: "Thế nào, Nguyên Thiên đệ? Đệ có khó khăn gì sao?"

Lý Nguyên Thiên không trả lời thẳng mà hỏi lại: "Tiểu thư, ta có thể hay không lại rời xuống năm, bảy ngày rồi xuất phát?"

"Được. Không có vấn đề gì. Chỉ là lệch vài ngày, không có gì khác biệt." Tôn Thanh Nhã sảng khoái đáp ứng. Nàng cũng chưa từng truy hỏi nguyên do trong đó.

Chuyện chính sự qua đi, ba người nhàn nhã ở lại sân nhỏ, một bên thưởng trà, một bên ngắm trời sao, nói chuyện phiếm vui vẻ đến tận nửa đêm mới thôi. Từ nhỏ, bọn hắn vẫn luôn như vậy. Cho đến bây giờ, bọn hắn vẫn là thế.

...

Đưa tiễn Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan trở về, Lý Nguyên Thiên quay lại gian nhà nhỏ, dựng lên trận pháp chống thăm dò, chậm rãi suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Nhiệm vụ của nam tử tuấn mỹ chắc chắn là phải thực hiện. Nếu không, hắn phải c·hết.

Mặt khác, việc Tôn Thanh Nhã yêu cầu, hắn cũng cần phải làm. Tam tiểu thư đã nói đến mức độ đó, hắn không thể từ chối nàng được.

"Cho nên, trong vòng năm đến bảy ngày, ta chẳng những phải tìm được thiếu niên kia mà còn muốn chiếm được sự chú ý của hắn?" Lý Nguyên Thiên nói nhỏ.

Kế hoạch nguyên bản của hắn là tìm được thiếu niên, thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn để tăng lên cảm giác tồn tại, sau đó mới chậm rãi mà tự nhiên tiếp xúc thân cận.

Tuy nhiên, bây giờ thời gian gấp gáp, hắn không thể làm như vậy được nữa. Chỉ còn lại năm, bảy ngày, nếu hắn cứ thong dong như vậy, e rằng, khi hắn trở về từ khu sản nghiệp chăn nuôi Man Ngưu, mục tiêu đã không biết đi nơi nào, cũng chẳng nhớ đến hắn tên này thiếu niên là ai.

Nhiệm vụ thất bại.

"Nên làm như thế nào cho phải đây?" Lý Nguyên Thiên lâm vào trầm tư thật sâu.

Thời gian cứ như thế bất tri bất giác trôi qua nhanh chóng. Một đêm chớp mắt đã hết, những ánh rạng đông dần phủ lên nền trời phương đông màu dải sắc bạc rực rỡ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.