Chương 10: Thiếu niên
"Đến. Quả nhiên là theo cổng Đông." Lý Nguyên Thiên mừng rỡ, hô thầm trong lòng.
Tại nơi cửa thành, có một tên thiếu niên, thân mặc áo xanh xám, đầu đội mũ rộng vành để chếch lên, bề ngoài khoác áo bào đang đơn độc chậm rãi theo hàng người tiến vào nội thành.
"Rất giống. Cùng với hình ảnh của tên nam tử tuấn mỹ cho xem thì giống nhau như đúc."
Kẻ này không cố gắng che giấu dung mạo. Từ góc độ của Lý Nguyên Thiên có thể thấy rõ gương mặt của thiếu niên.
Rất trẻ.
Nếu tính đến tuổi tác, đối phương có lẽ không vượt quá mười lăm, mười sáu. Gương mặt của thiếu niên không thể nói là tuấn mỹ đến đâu. Da dẻ của hắn ngăm đen, sạm lại, rõ ràng là chịu phơi nắng phơi sương không ít. Môi hắn mỏng, sống mũi cao nhưng hai hàng lông mày đặc biệt thẳng, đặc biệt khẳng khái. Đôi mắt của thiểu niên to, trong veo, sáng rõ như sao trời, hoặc ít hoặc nhiều để lộ ra tính cách kiên nghị, cứng rắn tận trong xương cốt của hắn.
Vóc người của thiếu niên không cao, thậm chí có thể coi là thấp. Cho dù đứng cạnh Lý Nguyên Thiên thì còn phải thấp hơn hắn tên này thiếu niên mười ba tuổi nửa cái đầu. Bờ vai đối phương nhỏ, hẹp, thân thể mỏng dính, gầy còm. Chân tay đối phương dài nhưng mảnh khảnh. Nếu như đây không phải là thế giới siêu phàm, nếu như đây chỉ là thế giới bình thường giống như Trái Đất mà hắn biết, tên thiếu niên này chắc chắn là một gã lẻo khoẻo, yếu nhớt.
Bất quá, tại thế giới huyền diệu như thế này, vậy thì không nói được gì rồi.
Lý Nguyên Thiên đánh ánh mắt qua bên ba tên côn đồ đã chờ sẵn. Bầy giờ, chỉ đợi bọn hắn đi lên trình diễn là hắn sẽ có cớ ra sân.
Ba tên côn đồ đón nhận ánh mắt của Lý Nguyên Thiên, thân thể khẽ run lên. Sau đó, thuận theo ánh mắt chỉ dẫn của đối phương, bọn hắn nhìn ra mục tiêu của mình. Bọn hắn biết, nhiệm vụ của bọn hắn đến.
"Đến. Đi nào." Lý Nguyên Thiên cười khẽ, rất mong chờ những gì xảy ra tiếp theo.
Ba tên côn đồ không cần hắn thúc giục thêm một lần nào nữa, rất dứt khoát đứng lên, hùng hùng hổ hổ hướng về con mồi đi đến.
Người ở hai bên đường, nhìn thấy bộ dáng hung tợn của bọn chúng thì nhao nhao tránh ra, rất sợ bị bọn hắn để mắt đến. Ngay cả một số tán tu, tu vi thấp một chút cũng chủ động tránh né ba kẻ này. Không có cách, bộ dáng của bọn hắn thật sự hung tợn. Nếu thật đánh lên, bọn hắn có lẽ không thua, nhưng là e ngại. Không ai muốn mang rắc rối vào thân.
Khoảng cách giữa ba tên côn đồ và thiếu niên chỉ còn lại ba mươi mét... hai mươi lắm mét... hai mươi mét... mười lăm mét...
Lý Nguyên Thiên đã bắt đầu khởi động, tùy thời có thể xông ra.
Mười mét...
Tên thiếu niên cũng chú ý đến ba tên nam tử hung thần ác sát hướng về phía hắn mà tới. Chỉ là, hắn biểu lộ vẫn lạnh nhạt như thường, chưa từng có một tia biến hóa, cũng chưa từng để tâm.
Năm mét... ba mét... khoảng cách mỗi lúc một gần hơn. Ba tên côn đồ đã bắt đầu nhấc lên thanh đao bên hông.
Thiếu niên cùng siết lại nắm đấm, tùy thời dạy dỗ cho ba tên côn đồ không biết trời cao đất rộng.
Hai mét... một mét...
...
"Hả? Bọn hắn làm cái gì?" Lý Nguyên Thiên ngây ngẩn cả người.
Ba tên công đồ cứ như thế đi thẳng qua tên thiếu niên, không để ý đến hắn. Ánh mắt của cả ba vẫn sắc bén như cũ, biểu cảm lạnh lùng, khí thế hung ác. Bọn hắn tiếp tục tiến lên, bước đi đều đặn, tiến về phía sau.
"Bọn hắn đây là... nhầm mục tiêu?" Lý Nguyên Thiên rất nhanh liền nhận ra.
Hắn bực mình, ngán ngẩm lại buồn cười.
Một bên khác, tên thiếu niên cũng sững sờ, gương mặt hiếm khi biểu lộ ra ngoài ý muốn.
Ba kẻ này không phải là đến vì hắn?
Tuy nhiên, thoáng kinh ngạc qua đi, thiếu niên lại không tiếp tục để ý nhiều. Hắn còn nhiều chuyện phải làm, không có thời gian quan tâm tới mấy tiểu tiết nhỏ như vậy.
Tuy nhiên, hắn cho rằng có thể tránh được rắc rối, rắc rối ngay lập tức lại kéo đến.
Lúc này, có một nhóm bảy, tám tên đàn ông nghênh ngang đi giữa đường, một bên xô đẩy người đi lại hai bên. Ánh mắt bọn hắn khóa chặt tại trên người thiếu niên.
Đám người này, mặc dù gương mặt không có hung ác giống như ba tên côn đồ như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là loại người lương thiện gì. Ánh mắt bọn hắn lạnh băng, biểu lộ rét căm căm. Bọn hắn đều cao to, vạm vỡ, bước đi vững chắc và nhanh nhẹn. Biểu hiện này tuyệt đối là người trong tu hành, tu vi cũng không quá thấp.
Từng tên trong bọn chúng đều cầm v·ũ k·hí, kẻ thì mang đao, tên thì cầm búa, cầm kiếm,... và quan trọng nhất, từ trên người bọn chúng toát ra một cỗ khí chất cực kỳ đặc thù của các bang phái chuyên nghiệp mới có, tựa như dán trên mặt hàng chữ:
Bọn ta là xã hội đen chuyên nghiệp.
Loại khí chất này, Lý Nguyên Thiên không thể nào quen thuộc hơn, so với ba tên côn đồ mà Lý Nguyên Thiên tìm tới thì mới thật đúng là dân đàn anh đàn chị.
Thiếu niên cũng nhìn ra đám người hung ác này tới. Hắn đứng lại, nhìn chằm chằm đối phương, tựa như đang chờ đối phương tới.
Song phương dường như có nhận biết.
Người hai bên đường nhìn ra tình huống đặc thù. Bọn họ theo thói quen tránh ra, nhường không gian cho vị thiếu niên lạ mặt cùng một nhóm nam tử hung thần ác sát. Bất quá, bọn họ cũng không rời đi mà đứng thành vòng tròn, chờ đợi xem cuộc vui. Tư thái mong chờ, động tác thành thạo của đám đông là cho Lý Nguyên Thiên xem trò tại một bên cũng phải líu lưỡi.
Đích thức là thế, tại thế giới siêu phàm như thế này, người ta không cấm được việc sử dụng v·ũ k·hí. Người tu hành tràn lan, người tập võ đâu đâu cũng có. Bang phái, tông môn,... mọc lên như rừng. Bởi vậy, những cuộc thanh trừng lẫn nhau, những phen các bang phái ẩ·u đ·ả tranh giành địa bàn hay chỉ đơn giản là hai nhân vật nổi tiếng quyết đấu, dần thường xem nhiều đã thành quen. Bọn hắn cũng rất hào hứng muốn biết quá trình và kết quả trong đó. Cho nên, một khi thấy có đánh nhau xảy ra, hiếm khí có người nào bỏ đi.
Ai không muốn xem cuộc vui cơ chứ? Về nhà lại có thể thổi phồng một phen.
Một bên khác, đám nam tử hung ác cũng không để ý số đông người dân vây xem xung quanh. Ánh mắt bọn hắn ghim chặt lấy thiếu niên. Đặc biệt là tên cầm đầu, con mắt của hắn như muốn phun lửa, tràn ngập phẫn nộ đối với đối phương.
Tên cầm đầu nói: "Thằng nhóc, chúng ta lại một lần nữa gặp mặt."
Thiếu niên phủi mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Bảy ngày trước ngươi bị ta giáo huấn một trận, phải bò dưới đất ba bước xin tha. Bây giờ đã quên đau hay sao, lại dám đến tìm ta?"
Lời vừa nói ra, đám đông có một trận xôn xao. Lý Nguyên Thiên cũng nghĩ thầm: 'Thật đủ hung ác.'
Xin tha thì cũng thôi đi, nhưng để hắn phải bò dưới đất xin tha thì... quả thực quá nhục người.
Ngay cả mấy tên nam tử hung hăng ngang ngược, giờ đây ánh mắt nhìn về phía tên cầm đầu cũng biến đổi. Điều này cũng với những gì đại ca bọn hắn kể lại có điểm không giống nhau.
Tên đại ca đỏ bừng mặt, ánh mắt lúng túng không dám đối mặt với đám đàn em. Hắn giận quá, phẫn nộ quát: "Nói vớ vẩn. Ta khi nào cầu xin ngươi tha thứ."
Thiếu niên nhếch miệng cười, khinh thường nói: "Có vớ vẩn hay không, lát nữa lại xem là biết. Ta muốn xem, đợi lát nữa, ngươi bò dưới đất trước mặt toàn dân thiên hạ, xem ngươi sau này còn như thế nào chối cãi."
"Thằng nhóc, mày phải c·hết." Tên cầm đầu gầm thét.
Bất quá, hắn vừa muốn động, một tên đàn em vội vàng kéo hắn lại phía sau. Tên này nhỏ giọng thì thầm: "Đại ca, bình tĩnh lại đã. Còn nhiệm vụ mà lão gia phân phó. Chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ, thằng nhóc này toàn về đại ca xử lý. Lúc đó, đừng nói để hắn bò xuống xin tha, để hắn bò mấy vòng quanh huyện thành Linh Vệ mà chẳng được."
Tên cầm đầu lúc này mới bình tĩnh trở lại một chút Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên, nói: "Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra mảnh cổ ngọc, ta có thể tha cho ngươi một lần, chuyện cũ ta cũng có thể bỏ qua. Nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, vậy ta sẽ để ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này. "
Biểu cảm của thiếu niên trở nên lạnh lùng. Hắn lạnh nhạt nói: "Ta nói, cổ ngọc là ta đoạt được. Nó là của ta. Ta sẽ không giao cho bất cứ kẻ nào."
Tên cầm đầu hung hăng đe dọa: "Thằng nhóc, mày đừng có được ngu ngốc không biết điều. Mày không biết, mảnh cổ ngọc này do Hà gia thiếu gia đích thân chỉ tay muốn đạt được. Nếu như mày không giao, mày xem như đắc tội c·hết rồi Hà gia. Tại huyện Linh Vệ này, không một ai đắc tội Hà gia mà còn có thể sống sót rời đi."
Tên cầm đầu vốn ăn một lần giáo huấn, hắn e ngại thực lực của thiếu niên. Bất quá, nhiệm vụ là phải hoàn thành. Cho nên, hắn dời ra Hà gia, một trong ba đại gia tộc của huyện Linh Vệ. Hắn cho rằng, chỉ cần có cái danh này, bất kể là ai tại đây đều sẽ phải kiêng dè, e sợ mà lấy lễ nhượng lui.
Hắn nào có thể ngờ, thiếu niên cơ bản là không ăn bài đe dọa này. Thiếu niên này so với hắn lại càng thêm hung hăng ngang ngược.
"Hà gia, chưa từng nghe qua." Thiếu niên thờ ơ nói: "Các ngươi không cần đem ra năm, ba cái gia tộc vô danh ấy ra đe dọa ta. Vô dụng."
"Ngươi... " Tên cầm đầu phẫn nộ. Hắn muốn chửi bới kẻ này là một tên vô tri, ngu ngốc, ngay cả Hà gia đại danh đỉnh đỉnh cũng không biết.
Nhưng rồi, lời còn chưa kịp thốt ra, tại sau lưng hắn, tên đàn em can ngăn, nói: "Đại ca, cần gì phải nhiều lời vô ích với hắn. Đánh cho hắn một trận, trói gô hắn lại rồi hắn sẽ ngoan ngoãn mà thôi. Chúng ta có số người đông hơn, việc gì cần e ngại hắn."
Đến cuối lời, tên đàn em này còn cố tình nhấn mạnh, bọn hắn đông người hơn như để trấn an đại ca hắn. Nói ngược lại, kẻ này cũng là một tên nhanh nhạy dù thực lực không cao bao nhiêu.
Quả nhiên, tên cầm đầu nghe nói lời này, ánh mắt trở nên hung ác. Hắn quát: "Các anh em, lên. Đánh què thằng nhóc này cho ta. Ta muốn, hắn chỉ có thể bò mà không thể đứng. Sau đó lại chậm rãi tra khảo hắn giấu cổ ngọc ở đâu."
"Đánh."
"Đánh."
"Đánh."
...
Mấy tên nam tử phía sau đồng loạt gào thét xông tới. Đao, kiếm, gậy gộc trong tay bọn hắn nhấc cao, một bộ hung thần ác sát xông lên.
Tốc độ của bọn hắn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mét. Thân hình bọn hắn, mặc dù thô to, nhưng di chuyển lại linh hoạt lạ thường. Nếu như đổi lại là thế giới võ hiệp, người ta có lẽ sẽ ngờ răng, bọn thân mang theo khinh công tuyệt thế đây.
Bất quá, đây là sai lầm. Không phải khinh công. Đó chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ bắp mà thôi. Thể trạng mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần để thân thể bọn hắn phóng đi như một viên đạn pháo sau một cú bật nhảy.
Một tên trong đó nhấc cao chiếc gậy kim loại, đen xì, không biết đúc từ thứ vật liệu gì, nặng đến hai mươi tấn, mạnh mẽ nện xuống. Đầu gậy lao đi trong gió, phá vỡ bức tường âm thanh gây lên t·iếng n·ổ đùng đùng, cực kỳ dọa người.
Lý Nguyên Thiên nheo mắt lại đánh giá. Thực lực của tên cầm gậy sắt này ước chừng tương đương Luyện Huyết tầng bốn.
Không mạnh đến đâu.
Những người khác chênh lệch cũng không nhiều.
Tên đại ca có lẽ mạnh hơn một khoảng, có thể là Luyện Huyết tầng năm, tầng sáu, nhưng không thể đến tầng bảy. Đây là kinh nghiệm nói cho hắn biết.
Lý Nguyên Thiên không có lập tức nhảy ra trợ giúp mà âm thầm theo dõi. Tận dụng cơ hội này, hắn muốn xem một chút thiếu niên này đặc thù đến đâu. Chí ít, hắn cũng có thể nhìn xem, thiếu niên này sẽ ứng phó ra sao từ đó thăm dò một chút đặc điểm cùng phong cách hành xử của thiếu niên.
'Nếu như có thể tìm ra thực lực sâu cạn của mục tiêu thì không gì tốt bằng. Bất quá, nếu chỉ là đám côn đồ này... vậy thì chỉ e là hy vọng xa vời, còn phải chờ sự kiện phát triển xa hơn mới được.' Ly Nguyên Thiên âm thầm suy nghĩ.
Tất cả những tính toán của hắn diễn ra chỉ trong một phần trăm giây mà thôi.
Cùng lúc đó, chiếc gậy sắt trong tay nam tử cũng ầm ầm nện xuống. Tốc độ của hắn, tại trong mắt người thường, là thực nhanh. Bọn hắn chỉ kịp nhìn thấy một vệt mờ hình vòng cung, kéo dài trong không khí trước khi nghe thấy một t·iếng n·ổ to đùng chấn hai màng nhĩ đau rát. Mặt đường lát từ đá bạch ngọc rắn chắc cũng b·ị đ·ánh nổ tung thành một cái hố to rộng mấy mét, để lại bên viền những vết rạn nứt kéo dài đến tận chân đám đông. Đá vụn văng lên tung tóe, bay ra như những mạnh đạn khiến cho người dân vây xem sợ hãi choáng váng.
Ấy vậy mà, thiếu niên chỉ bình tĩnh, khẽ nhích một bước chân liền nhẹ nhõm tránh đi một gậy đó.
"Đi c·hết."
Đúng lúc này, một tên khác từ phía sau đánh tới. Hắn vung cây đao to đùng, dài đến một mét rưỡi, nhìn qua rất nặng nề. Lưỡi đao sắc bén, cắt lướt qua không khí một cách hùng hổ, đáng sợ, hướng về giữa lưng thiếu niên mà t·ấn c·ông.
Thiếu niên không hoảng. Hắn nhẹ nhõm thả người nhảy lên, xoay một vòng trên không trung, tránh đi công kích của đối phương.
Vừa lúc, lại có ba tên khác cầm kiếm công kích đến. Mũi kiếm nhọn hoắt, thẳng tắp hướng về đầu vai, đùi và bắp chân thiếu niên đánh tới.
Lý Nguyên Thiên xem như nhìn ra, những kẻ hung hãn này không muốn thương tổn tình mạng thiếu niên. Thế nhưng, trong khi ra tay chế trụ mục tiêu, bọn hắn cực kỳ quyết liệt, tuyệt không nương tay.
Không phải sao? Những mũi kiếm này đâm tới hoàn toàn không có chút lực giữ lại nào. Một khi đâm trúng, thân thể thiếu niên có lẽ sẽ bị xuyên thủng từ trước ra sau... trừ phi, thiếu niên cũng như hắn, đã Đăng Thiên, đạp vào lĩnh vực Siêu Phàm.
Đối mặt với thế công sắc bén như thế, thiếu niên hoàn toàn bình tĩnh. Hắn điểm nhẹ mũi trân lên mặt cạnh đao đang lướt nhanh trong không khí, lấy điểm tựa lực để xoay người giữa không trung, sau đó, ngón tay hắn liên tục điểm ra ba lần.
Đinh. Đinh. Đinh.
Cực kỳ chính xác. Tốc độ nhanh đến không tưởng.
Thiếu niên điểm ngón tỏ vào mặt cạnh kiếm của đối phương, đánh lệch hết thảy công kích trong khi trong cần sử dụng bao nhiêu lực.
Lý Nguyên Thiên khẽ giật mình. Động tác vừa rồi của đối phương đòi hỏi năng lực không chế của thân thể chính xác đến nhường nào cơ chứ. Dù là lấy cảnh giới của Lý Nguyên Thiên muốn làm đến cũng không phải là chuyện dễ dàng. Độ khó cơ hồ sánh ngang với chuyện sử dụng cung tên, bắn trúng một cái đầu kim ở khoảng cách bên ngoài một trăm mét.
Nhưng chưa dừng ở đó, thiếu niên đánh lệch t·ấn c·ông của ba tên nam tử, nhẹ nhàng dùng lực liền hất vang chúng ra bên ngoài. Hắn đáp xuống đất, một chân giẫm lên cây gậy sắt của nam tử ban đầu còn chưa kịp nhấc lên. Hắn vung tay, đánh ra một chưởng. Tốc độ của hắn không nhanh. Cánh tay gầy gò, mảnh khảnh của thiếu niên để người ta vô ý thức xem nhẹ. Vậy mà...
BÀNH.
Một t·iếng n·ổ to đùng như một quả bom phá boong ke bộc phát, chấn động cả con phố.
Thân hình cao một mét tám, nặng đến gần chín mươi cân của tên nam tử cầm gậy sắt bị văng nửa cây số. Hắn như một viên đạn pháo, bay dọc theo con đường lớn, xô đổ không biết bao nhiêu xe đẩy, cột đá và cây cối. Áo hắn nổ tung, xé rách thành mảnh nhỏ, đệ lộ ra phần ngực bị lõm xuống, be bét máu. Mười cây xương sườn b·ị đ·ánh gãy, dập nát. Xương sống bị c·hấn t·hương. Lục phủ ngũ tạng b·ị đ·ánh lệch khỏi vị trí. Xuất huyết trong.
Tên nam tử phun ra một ngụm máu tươi ở miệng. Cặp mắt hắn trắng dã, nằm bẹp trên đất không dậy nổi.
Hắn mất đi ý thức vì quá đau đớn.