Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 7: Lịch luyện




Chương 7: Lịch luyện

Tôn gia không phải là người của huyện Linh Vệ. Họ chỉ là có một chi nhánh sản nghiệp ở đây mà thôi. Một lẽ tự nhiên, cả Tam tiểu thư, Ngọc Lan cùng Lý Nguyên Thiên cũng không phải sinh ra và lớn lên tại huyện thành này.

Nửa năm trước, bọn họ chuyển tới đây.

Mà muốn nhấc lên nguyên do của chuyện này thì phải kể đến quy củ của Tôn gia.

Tôn gia là một gia tộc lớn. Rất lớn. Chí ít, nó phải lớn mạnh hơn nhiều Khương gia, một cái gia tộc cấp bốn tại một cái huyện thành như Linh Vệ thành này. Thời gian tồn tại của nó cũng cực kỳ xa xưa, một mực kéo dài qua vô số năm tháng. Có những lúc, Tôn gia hưng thịnh, cũng có những thời điểm, nó suy bại, thế nhưng, Tôn gia vẫn luôn đứng đó không ngã, thậm chí là chưa một lần rơi vào nguy cơ diệt tộc.

Để trợ giúp gia tộc truyền thừa ổn định trong thời gian quá dài như vậy, Tôn gia có những bí quyết của riêng nó. Và một trong số những bí quyết đó là việc giáo dục nghiêm ngặt bọn đệ tử tuổi trẻ.

Nghe thật đơn giản?

Nhưng nó cũng là cách thiết thực nhất và hiệu quả nhất mà bất cứ Thế gia, Vương triều hay Tông môn nào có thể làm đến. Mà để thực hiện nó một cách hợp lý thì chẳng phải là điều dễ dàng như người ta vẫn nói. Trong dòng sông lịch sử, đã có biết bao nhiêu đạo thống truyền thừa sụp đổ vì thất bại trong việc đào tạo thế hệ truyền nhân tiếp theo.

Tôn gia có hay không đi đến một bước sụp đổ kia, Lý Nguyên Thiên không biết. Bất quá, hắn biết rõ, việc giáo dục thế hệ đệ tử trẻ tuổi, Tôn gia làm cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ.

Ngay từ thời điểm năm tuổi, Tôn gia đã yêu cầu bắt buộc đối với tộc nhân của gia tộc tham gia tộc học. Đọc và viết là hai kỹ năng cơ bản cần phải hoàn thành trong một năm đầu tiên.

Cùng thời gian, Tôn gia sẽ truyền thụ các tri thức cơ bản về thế giới tu hành, bao quát các khái niệm, cảnh giới, bản chất của việc tu hành, ý nghĩa cùng tri thức tổng cương về các khía cạnh liên quan như đan dược, phù lục, trận pháp, linh vận,...

Chỉ khi nắm rõ các tri thức này, đệ tử của Tôn gia mới thực bắt đầu đạp chân lên con đường tu hành. Dưới sự hướng dẫn và giá·m s·át của trưởng bối, bọn hắn cẩn thận từng bước một thực hành rèn luyện thân thể, sau đó là Luyện Huyết, nâng cao tố chất thân thể.

Có thể nói, chỉ là bước đầu tiên này, xuất phát điểm của đệ tử Tôn gia đã vượt qua quá chín mươi chín phần trăm số tu sĩ trong thế giới này: Bọn hắn được trang bị kiến thực đầy đủ, tránh đi lầm đường lạc lối, lại có tu sĩ tiền bối giá·m s·át, giảm thiểu khả năng đi ra sai sót hay đi lòng vòng, càng quan trọng hơn là có nguồn tài nguyên khổng lồ, bất tận hỗ trợ từ một gia tộc to lớn.



Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, đệ tử của Tôn gia chẳng thể vùi đầu cắm mặt vào tu luyện, bọn hắn phải tiếp tục học lên tri thức về thế giới, bao quát các kiến thức chung gồm lịch sử, địa lý, phân bố các thế lực tại khu vực xung quanh cho đến các kiến thức chuyên sâu trên từng lĩnh vực như luyện đan, luyện khí, vẽ phù,...

Đây cũng là giai đoạn quyết định hướng đi sau này của mỗi một tên đệ tử. Bọn hắn có thể muốn trở thành một tên Luyện Đan sư, một tên Họa Phù sư, một tên Luyện Khí sư, một tên Trận pháp sư, một tên quản sự chấp chưởng sản nghiệp hay một tên thuần lấy sức chiến đấu cống hiến cho gia tộc,... Tùy theo ý định và ước muốn tương lai mà tại giai đoạn này, mỗi tên đệ tử học thêm các kiến thức chuyên sâu riêng biệt.

Tại Tôn gia và đại đa số các thế gia khác ở thế giới này, mười lăm tuổi là dấu mốc đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên của con người, bắt đầu có năng lực tự mình đảm đương một phía.

Mười lăm tuổi, tộc nhân của Tôn gia sẽ rời đi tộc học để nếm thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đặt ở thế giới hiện đại, quá trình này chính là thực tập mà các trường Đại học vẫn luôn sắp xếp cho sinh viên. Tùy thuộc vào định hướng mà tộc nhân trước đó lựa chọn mà quá trình thực tập sẽ khác biệt.

Người muốn làm Luyện Đan sư thì hướng về Luyện Đan đường học hỏi.

Kẻ muốn trở thành Luyện Khí sư thì tham ga Luyện Khí đường làm tập sự.

Muốn làm Trận Pháp sư thi gia nhập Trận Pháp đường.

Tương tự như vậy với Khôi Lỗi sư, Họa Phù sư,...

Nếu như Tôn gia không có cơ quan tương ứng, vậy bọn hắn có thể gửi đi các gia tộc thông gia, các thế lực đồng minh học hỏi, mượn nhờ bọn họ trợ giúp đào tạo. Đây cũng là một cách mà các thế gia, thế lực liên minh giúp đỡ lẫn nhau ở giữa, vì nhau mạnh lên, thu hoạch được lợi ích lớn hơn.

Trải qua thời gian ba đến năm năm tập sự, trưởng bối của Tôn gia sẽ tới đánh giá thành quả của từng vị tộc nhân trẻ tuổi, báo cáo lên cao tầng trong tộc để tử đó đưa ra quyết định phù hợp cho từng người. Có thể nói, thời gian ba đến năm năm này là cực kỳ quan trọng đối với đệ tử trẻ tuổi, bởi vì biểu hiện của họ, hoặc ít hoặc nhiều, quyết định đến địa vị của bọn hắn trong tộc, cách đối đãi của gia tộc cao tầng đối với bọn hắn và cân nhắc xem, bọn hắn có hay không xứng đáng càng nhận được thêm nhiều ưu ái.

Tam tiểu thư cũng như vậy. Tên đầy đủ của nàng là Tôn Thanh Nhã, mười lăm tuổi rưỡi. Nửa năm trước, nàng rời tộc học, bắt đầu bước tự lập đầu tiên của cuộc đời nàng.



Tôn Thanh Nhã không có hứng thú với luyện đan, luyện khí hay họa phù, bày trận, càng không ưa thích chém chém g·iết g·iết. Bởi thế, nàng được phân đến tiếp quản một khu sản nghiệp của Tôn gia. Vừa vặn, huyện Linh Vệ này có một khu sản nghiệp như thế. Cho nên, Tam tiểu thư Tôn Thanh Nhã tới đây.

Tất nhiên, tiếp quản sản nghiệp không phải là chuyện dễ dàng như tập sự luyện đạn, luyện khí. Tôn Thanh Nhã không thể đơn thân độc mã xông đến huyện Linh Vệ rồi cứ như thế tiếp quản mọi chuyện được. Bên ngoài thư tín yêu cầu quản sự tại huyện Linh Vệ hợp tác để Tôn Thanh Nhã hoàn thành quá trình rèn luyện, có không ít người cũng theo nàng từ gia tộc đi đến nơi này. Lý Nguyên Thiên chính là một trong số đó. Ngọc Lan cũng như vậy.

...

Tạm thời không cần đề cập đến chuyện quá khứ, gian nhà của Lý Nguyên Thiên bây giờ tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.

Lý Nguyên Thiên, Tôn Thanh Nhã cùng Ngọc Lan lớn lên bên nhau từ nhỏ. Ba người bọn hắn từ lâu vẫn luôn cực kỳ thân mật, hành động và cử chỉ ở giữa đều duy trì dạng này, tùy ý lại tự nhiên, không cần cố kỵ điều gì cả. Không có các quy tắc ứng xử cứng nhắc, cũng chẳng phải duy trì một nụ cười giả tạo trên khóe miệng, con người ta nhẹ nhàng rất nhiều, cũng vô cùng thư thái. Bất luận là Lý Nguyên Thiên hay Tôn Thanh Nhã đều rất hưởng thụ quãng thời gian quý giá như thế.

Nửa giờ đồng hồ qua đi trong nháy mắt. Lý Nguyên Thiên quan sát thấy biểu cảm của Tôn Thanh Nhã đã bớt trầm trọng, hai hàng lông mày triệt để giãn ra. Lúc này, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Tam tiểu thư, người khi nãy tiếp khách quý? Có gặp khó khăn?"

Tôn Thanh Nhã không có lập tức trả lời, mà sẵng giọng, nói: "Thiên Nguyên đệ, chúng ta không phải đã nói trước rồi sao, khi không có người khác, ngươi phải gọi ta Thanh Nhã tỷ."

Lý Nguyên Thiên cười, không đáp. Khi ba người còn nhỏ, hắn vẫn đúng là thường xuyên gọi nàng như thế. Cũng bởi nguyên do này, không ít lần hắn chịu đến cha mẹ răn dạy.

Dù rằng hắn hay cha mẹ hắn giữ danh phận cung phụng của Tôn gia, thế nhưng, trên bản chất vẫn là người làm công của gia tộc. Tại thế giới mà thân phận đẳng cấp phân biệt sâm nghiêm như thế này, địa vị của họ dù cao hơn bọn hạ nhân, nô bộc nhưng vẫn là thấp hơn tộc nhân Tôn gia một đầu. Lúc còn nhỏ, Lý Nguyên Thiên không phải không hiểu rõ. Lấy hắn ý thức của một người trưởng thành từ thế giới khác, hắn nhìn vấn đề này rõ ràng hơn bất cứ ai. Tuy nhiên, Tôn Thanh Nhã khi đó còn nhỏ, nàng kiệt lực yêu cầu Lý Nguyên Thiên gọi nàng là Thanh Nhã tỷ. Hắn lại không muốn tâm trí non nớt của nàng chú ý quá nhiều đến lễ giáo quy củ mà mất đi sự ngây thơ đơn thuần, cho nên, hắn chiều theo nàng.

Hiện tại, Tôn Thanh Nhã xem như trưởng thành, hắn lại không thể tùy ý như xưa. Đây là quy củ, cũng là tôn ti trật tự, nó tồn tại hàng vạn năm tức phải có lý do của nó, hắn sẽ không đánh loạn. Nếu ngay cả việc nhỏ này cũng cũng mắc sai lầm, tương lai sẽ càng dễ dàng ủ ra sai lầm lớn hơn, thậm chí là không thể cứu vãn.

Tôn Thanh Nhã gặp không thuyết phục được Lý Nguyên Thiên, nàng hừ nhẹ một tiếng. Lại đợi mấy giây, vẫn chưa thấy Lý Nguyên Thiên dỗ dành, chiều theo ý nàng, Tôn Thanh Nhã mới buồn bực nói: "Ta gặp người của Lục gia."

Lý Nguyên Thiên khẽ gật đầu xem như đã hiểu. Cũng giống như Khương gia, Lục gia là một trong ba đại gia tộc, thống trị tại đỉnh kim tự tháp của huyện Linh Vệ. Một đại gia tộc còn lại chính là Hà gia.

Khương gia, Lục gia, Hà gia, ba gia tộc duy nhất đứng hàng thế gia cấp bốn tại huyện Linh Vệ, hình thành lên tầng lớp thống trị đỉnh cao. Mỗi một cái gia tộc đều có một vị lão tổ lĩnh vực Thiên Hồn tọa trấn, thực lực tại trước nay vẫn luôn sàn sàn tại nhau, không chênh lệch nhiều.



Tôn Thanh Nhã tiếp quản sản nghiệp tại huyện Linh Vệ, nàng muốn mở rộng quy mô sản nghiệp, gia tăng doanh, đạt được thành tích cao khi quay trở lại gia tộc thì tất nhiên, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là hướng về ba gia tộc lớn của huyện Linh Vệ tìm hướng hợp tác phát triển. Đáng tiếc, nửa năm qua, đường đi của nàng vẫn luôn không thuận.

Nhớ đến sắc mặt của Tôn Thanh Nhã khi tới không tốt bao nhiêu, Lý Nguyên Thiên không khỏi hỏi: "Lục gia từ chối đề nghị của tiểu thư sao?"

Tôn Thanh Nhã nhẹ lắc đầu: "Không có trực tiếp từ chối, cũng không có đồng ý tại chỗ. Bọn hắn tỏ ra do dự. Bất quá, từ thái độ chẳng có bao nhiêu nhiệt tình của bọn họ đến xem, ta cho rằng, có đến bảy, tám phần mười khả năng là sẽ từ chối."

"Lý do mà bọn hắn đưa ra đâu?"

"Bọn hắn nói rằng, ta la người mới đến, độ tin cậy tín nhiệm không cao, không dám liều lĩnh như thế hợp tác quy mô lớn với chúng ta. Lại nói, hợp tác với chúng ta tức là cắt giảm một lượng không nhỏ đơn hàng với Hà gia. Này chính là đắc tội nặng Hà gia. Bọn hắn nói, mặc dù Lục gia cùng Hà gia đều là Thế gia cấp bốn, thuộc về ba đại thế gia trong huyện Linh Vệ, ngày thường hoặc ít, hoặc nhiều có v·a c·hạm, cạnh tranh. Tuy nhiên, tổng thế tới nói, quan hệ giữa hai gia tộc coi như là hài hòa. Cùng là gia tộc tại huyện Linh Vệ, ngày ngày gặp mặt, theo lý là nên cộng đồng trợ giúp lẫn nhau khiến huyện Linh Vệ phát triển. Mà ta đâu? Bất quá là lưu lại nơi này ba năm, năm năm rồi rời đi. Bọn hắn tự nhiên sẽ ưu tiên hơn Hà gia." Tôn Thanh Nhã thở dài, kể lại buổi gặp mặt chẳng mấy suôn sẻ với đại diện của Lục gia.

Này cũng là tình hình thực tế mà Tôn Thanh Nhã phải đối mặt nửa năm nay. Bản thân nàng là người từ bên ngoài đến làm ăn, hoặc ngoài sáng, hoặc trong tối, sẽ chịu các thế lực địa phương bài xích. Hơn nữa, tuổi tác của nàng còn quá nhỏ, kinh nghiệm chưa nhiều, có một số việc xử lý không phải thật sự thỏa đáng. Bởi có cả nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan như vậy, bước đi của Tôn Thanh Nhã tại huyện Linh Vệ mới liên tục gặp trắc trở.

Mà khó khăn của Tôn Thanh Nhã là không thể sử dụng uy thế của Tôn gia để bắt những gia tộc này làm việc vào quy củ.

Trước không nói, gia tộc nào sau lưng mà không có chỗ dựa? Bất kể là Hà gia, Lục gia hay Khương gia đều có các mạng lưới quan hệ của nó.

Lại nói đến việc, mục đích chính của Tôn Thanh Nhã tới huyện Linh Vệ là rèn luyện, gia tăng kinh nghiệm. Một cái Tôn gia to lớn đâu cần mấy đồng xu lẻ mà nàng kiếm được trong ba, năm năm tại cái huyện nhỏ nhoi này này. Thậm chí, nàng có chơi hỏng toàn bộ sản nghiệp tại huyện Linh Vệ thì Tôn gia cũng chẳng mảy may nháy mắt lấy một cái. Cái mà Tôn gia chân chính quan tâm là nàng học được bao nhiêu từ đây mà thôi.

Bởi vậy, sự trợ giúp của Tôn gia đối với Tôn Thanh Nhã chỉ là tối thiểu. Đi được bao nhiêu xa tại huyện Linh Vệ đều bằng bản lĩnh của nàng.

Lục gia, Hà gia,... các loại gia tộc bản địa cũng là nắm chắc tâm lý này. Chỉ cần bọn hắn không làm thương tổn đến Tôn Thanh Nhã, không vượt qua ranh giới cuối cùng, bọn hắn dùng thủ đoạn đá nàng ra khỏi huyện Linh Vệ, Tôn gia cũng sẽ không nói gì. Đây là quy củ giữa các thế gia.

Lý Nguyên Thiên lại hỏi: "Tiểu thư đã thử tìm Khương gia bàn điều kiện sao?"

"Khương gia?"