Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 6: Tam tiểu thư




Chương 6: Tam tiểu thư

Chân thành mà nói, trở thành tiểu trưởng lão cung phụng của Tôn gia không có gì là không tốt. Tôn gia đối đãi hắn rất tốt. Mặc cho tu vi thấp tè của hắn, Tôn gia vẫn đều đều cung cấp tài nguyên tu luyện cho hắn theo tiêu chuẩn của một thiếu gia dòng thứ dưới danh nghĩa là tiểu cung phụng.

Điều này, Lý Nguyên Thiên ghi nhớ trong lòng. Mặc kệ là bởi vì Tôn gia thương xót hắn hay là vì Tôn gia cảm thấy thua thiệt cha mẹ hắn, tất cả đều không thay đổi sự thật rằng, bọn hắn đối đãi hắn rất tốt. Đây là ân tình không thể xóa bỏ.

...

Vừa suy nghĩ chuyện cũ, Lý Nguyên Thiên vừa xuyên qua những dãy hành lang hoa lệ, dài dằng dặc, vượt qua khoảng sân rộng lớn, trống trải lát các phiến đá bạch ngọc, trắng ôn nhuận, phẳng lỳ, rộng đến cả mét, lại đi qua một khu vườn hoa nhỏ xinh, đến một chiếc cầu nhỏ, uốn mình cong v·út trên dòng suối nhân tạo, cuối cùng đến một gian nhà nhỏ nằm tại phía đông của Tôn phủ.

Gian nhà này không lớn, nhưng thắng ở tinh tế và trang nhã. Bất kể là họa tiết hoa văn xuất hiện trên kiến trúc hay đồ vật được bày bố trong gian nhà nhỏ đều là thứ không tầm thường, giá trị đắt đỏ mà ngay cả tu sĩ thông thường cũng khó mà mua được. Gian nhà này tuyệt đối không phải là hạ nhân trong Tôn phủ vào ở.

Đây là chỗ của Lý Nguyên Thiên, cũng chính là đối đãi của Tôn gia dành cho hắn.

Lý Nguyên Thiên lấy ra trận bàn, mở ra trận pháp rồi mệt mỏi đi vào trong nhà. Hai năm này, hắn vẫn luôn ở một mình, độc lại độc vãng đã quen. Gian nhà nhỏ của hắn không có bao nhiêu đồ vật, càng đừng nói đến những thú vui trang nhã như tranh chữ, câu đối, bài thơ,... Nói lại một lần nữa, đời trước, hắn bỏ học làm côn đồ, ở đâu ra dạng này sở thích cao quý?

Thậm chí, quá một nửa đồ vật trong nhà này là do Tam tiểu thư sai người chuyển tới. Nàng từng nói: Gian nhà này quá trống vắng. Không được, quá không đẹp mắt.

Sau đó hai giờ, người hầu kẻ hạ nườm nượp vận chuyển tủ trà, bàn gỗ, tấm bình phong,... rất nhiều những món đồ khác vào lấp kín căn phòng.

Lý Nguyên Thiên không ngăn cản. Hắn mặc kệ nàng làm nấy. Đối với hắn, có hay không những món đồ nội thất này đều không ảnh hưởng gì.

Nếu như phải nói, Lý Nguyên Thiên ở một thế này học được thú vui gì tao nhã, có thể lấy ra để dọa người thì chỉ có hai thứ: một là trà nghệ, thứ còn lại là cầm nghệ.

Thật bất ngờ? Một tên côn đồ học pha trà và đánh đàn? Cả hai dường như chẳng có chút nào ăn nhập với nhau.

Ấy vậy, đó lại là sự thật.

Nguyên nhân của chuyện này phải kể đến thói quen từ một đời trước của hắn. Mỗi khi buồn rầu, Lý Nguyên Thiên liền leo lên nóc nhà, một mình uống cà phê đặc, cẩn thận cảm nhận vị đắng của nước uống như chính cuộc đời hắn vậy. Thế giới này không có cà phê, hắn lại không thích uống rượu. Sau đó chằn chọc mãi, hắn mới uống đến trà. Uống dần thành quen, quen dần thành ưa thích, thích dần thành mê. Từ đó, hắn bắt đầu tìm hiểu trà đạo.



Mặt khác, hắn học cầm nghệ lại là bởi vì ước muốn chưa hoàn thiện của kiếp trước. Lúc đó, hắn vẫn luôn có ước muốn trở thành một tay nghệ sĩ chơi đàn. Chỉ là, cuộc đời đưa đẩy khiến hắn chưa từng một lần có cơ hội được theo đuổi ước mơ ấy. Một thế này, nếu như đã được sống lại, hắn quyết tâm muốn theo đuổi ước mơ của một thế trước.

Đáng tiếc, trời phụ lòng người.

Lý Nguyên Thiên phát hiện ra, thiên phú của hắn trong Cầm đạo không được tốt lắm. Hắn tự nhận, ông trời bất công, không để hắn mang theo thiên phú cầm nghệ từ kiếp trước sang.

Bất quá, Lý Nguyên Thiên không vì thế mà đầu hàng. Hắn vẫn luôn tin rằng, có công mài sắt có ngày nên kim. Chỉ cần hắn đầy đủ cố gắng, một ngày nào đó, hắn sẽ tìm về năng lực vốn có của hắn.

Bày ra một chiếc đàn cổ, một lư hương trầm và một bộ ấm trà trên bàn đá ngoài sân nhỏ, Lý Nguyên Thiên muốn xua tan đi những buồn bực mà ngày hôm nay hắn gặp phải.

Mặt trời xuống núi không lâu, những ánh sao thưa thớt mới len lói xuất hiện, những cơn gió hiu hiu nhẹ mang theo hơi ấm vẫn còn vương lại từ ban ngày. khung cảnh thanh tĩnh mà yên bình để tâm tình Lý Nguyên Thiên thoáng buông lỏng ra.

"Là thời điểm tốt để tấu một khúc." Lý Nguyên Thiên khẽ nói.

Bàn tay hắn vui thích chạm lên từng sợi dây đàn căng cứng, mát lạnh.

Coong...

Âm thanh cao v·út, rắt réo vang khắp khu nhà nhỏ, phản hồi lại trên trận pháp cách âm, biến chúng càng thêm sâu, càng thêm thâm thúy.

Nhấc lên trận pháp cách âm, Lý Nguyên Thiên cũng là rất bất đắc dĩ. Những người trong Tôn phủ, sau một lần nghe hắn trình diễn đàn, liền mãnh liệt yêu cầu hắn dựng lên trận pháp cách âm mỗi khi có ý định tập luyện.

"Một đám người thô bỉ không hiểu nghệ thuật." Lý Nguyên Thiên thầm mắng.

Nói rồi, hắn lộ ra dáng tươi cười, điều chỉnh tâm tình, hòa mình vào dòng cảm xúc.

Chừng mười lăm phút qua đi, mười ngón tay dừng nhảy múa, thanh âm huyền diệu vẫn còn văng vẳng bên tai, vọng lại qua các vách tường và vách trận pháp cách âm. Lý Nguyên Thiên vẫn nhắm hờ ha mắt, chậm rãi hưởng thụ dư âm. Trước mặt hắn, lư hương trầm bốc lên làn khói nhè nhẹ, tỏa vào không khí mùi hương thơm ngát, thưa giãn thần trí.

Rốt cuộc, sau một ngày dài, cũng đến thời điểm hắn cảm thấy vui vẻ được một chút.



Chờ dư âm tán đi, Lý Nguyên Thiên hơi nhíu mày. Hắn cảm nhận được có hai ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Làm sao có thể? Hắn không phải đã nhấc lên trận pháp cách âm, chống nhìn trộm quanh gian nhà rồi sao?

Là có kẻ đột nhập?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lý Nguyên Thiên. Đổi lại là trước đây, hắn sẽ không cho rằng có kẻ nào to gan đến như vậy, dám đột nhập vào Tôn phủ. Thế nhưng, kể từ lần hắn bị nam tử tuấn mỹ bắt đi rồi hạ độc một lúc kia, tinh thần hắn liền n·hạy c·ảm hơn rất nhiều.

Với hắn bây giờ, điều gì cũng có thể xảy ra.

Chỉ bất quá, Lý Nguyên Thiên lúc này đích thực là suy nghĩ nhiều. Hai hàng lông mày của hắn rất nhanh liền giãn ra. Bởi vì, hắn phát hiện, chủ nhân của hai ánh mắt nhìn hắn chằm chằm chỉ là hai vị thiếu nữ, cực kỳ xinh đẹp, dáng người yêu nhiên yểu điệu. Ánh mắt của một vị trong đó thì tràn đầy hiền hòa, gần gũi cùng thân cận, trong khi một vị khác trẻ hơn thì không che giấu chút nào u oán, phiền muộn, hờn dỗi.

Lý Nguyên Thiên vội vàng đứng dậy, đi đến trước hai vị thiếu nữ, chắp tay, nói: "Nguyên Thiên gặp qua Tam tiểu thư, Ngọc Lan tỷ."

Đúng vậy, vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm là chủ nhân của của Tôn phủ này, Tam tiểu thư của Tôn gia, và th·iếp thân thị nữ của nàng, vẫn luôn cùng nàng như hình với bóng nàng, Ngọc Lan.

Tam tiểu thư cười nói: "Nguyên Thiên, ta với đệ cùng nhau lớn lên, lẫn nhau quen thuộc từ bé, vì sao còn khách khí như vậy?"

Nói rồi, nàng không chút nào khách khí, tự nhiên một tay lôi kéo Ngọc Lan đi đến bên bàn trà, ngồi xuống đối diện với ghế của Lý Nguyên Thiên, tự tay rót cho mình một chén trà. Vừa uống, nàng vừa xuýt xoa, chẳng có chút nào bộ dáng của tiểu thư khuê các: "Nguyên Thiên nha, ta nói sao đây, Trà nghệ của đệ quả thật rất tốt, ngay cả khó tình như cha cũng phải khen đệ không ngớt. Thế nhưng là, đệ vì sao phải ngâm trà vị đắng như vậy, chẳng dễ uống chút nào."

Lý Nguyên Thiên cũng không có trả lời trực tiếp. Hắn biết trả lời sao đây? Trả lời rằng là vì hắn nhớ nhung vị đắng của cà phê sao? Mặc dù, vị đắng của cà phê và trà là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Lý Nguyên Thiên khoan thai ngồi xuống xuống chỗ cũ, rót ra một chén trà đầy khác, đưa tới trước Ngọc Lan, nói: "Ngọc Lan tỷ, ngươi cũng muốn một ly?"

Ngọc Lan không nhìn đến hắn, ngạo kiều hất cái cằm lên cao, một bộ tư thái kiêu ngạo.

Ly Nguyên Thiên không để ý, cũng không làm sao tức giận. Tức giận sao được? Chỉ có hắn là một trong số ít ỏi người mới có thể khiến cho hai thiếu nữ này bày tỏ tư thái vốn nên có của một thiếu nữ.



Không nên nhìn Tam tiểu thư bây giờ đàng hoàng chững chạc chấp chưởng Tôn phủ này mà xem nàng lớn bao nhiêu. Kỳ thực, nàng rất nhỏ, niên kỷ mới hơn mười lăm, chưa đến mười sáu mà thôi.

Có lẽ bởi nguyên do nằm ở đặc điểm của thiên địa linh khí tẩm bổ, cũng có thể là do từ nhỏ tiếp xúc với tu hành, Tam tiểu thư dù còn chưa đầy mười sáu tuổi nhưng đã trổ mã đến duyên dáng yêu kiểu. Vóc người nàng cao, hơi thon nhưng không kém phần quyến rũ, tinh tế một cách nổi bật trong bố váy màu xanh lục trang nhã.

Nàng sở hữu một gương mặt có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành. Làn da trắng nõn như trứng gà bóc, không có một tia tì vết. Bờ môi son đỏ mọng một cách tự nhiên và một đôi mắt to, trong veo, ngập nước như mặt hồ mùa thu.

Một lần nữa, nàng cực đẹp, mang theo sự quyến rũ của một mỹ nhân bại hoại tiềm năng lại vẫn chưa mất đi vài nét ngây thơ, thanh thuần nên có ở độ tuổi của nàng; hết thảy khiến cho Tam tiểu thư tại trong mắt người ta còn cuốn hút hơn nhiều một vị tiên tử trên chín tầng trời.

Ngọc Lan cũng xinh đẹp không kém. Nàng năm nay mới mười bốn tuổi, so với Tam tiểu thử ít hơn hơn một tuổi, so với Lý Nguyên Thiên lại nhiều ra một tuổi. Gương mặt của nàng hơi tròn, hai phá phúng phính, cực kỳ đáng yêu khiến người ta chỉ muốn nhéo nó thật nhiều. Khi nhỏ, Lý Nguyên Thiên đã không ít lần bị Ngọc Lan đuổi gà bay chó chạy chỉ vì dám làm như thế. So với tiểu thư của mình, Ngọc Lan có vẻ non nớt hơn nhiều lắm, bất kể là về tuổi tác, tính cách tâm lý cho đến dáng vẻ bề ngoài.

Ngọc Lan rất đẹp, nhưng là cả ánh mắt lẫn gương mặt đều không che giấu đi đâu được sự ngây thơ, đơn thuần của một thiếu nữ chưa lớn như nàng. Cặp mắt to, ngậm nước của nàng lúc nào cũng nháy nháy, tràn ngập tò mò như một đứa trẻ lúc nào cũng hiếu kỳ về thế giới xung quanh. Mái tóc dài của nàng cho đến bây giờ vẫn còn thắt bím, buộc nơ mà chưa gỡ xuống.

Bất quá, dù nói như thế nào thì cũng không thể phủ nhận, Ngọc Lan cũng là một mỹ nhân. Có lẽ, nàng không thể sánh được Tam tiểu thư, đạt tới cấp độ kia khuynh quốc khuynh thành nhưng đầy đủ để coi là chim sa cá lặn. Không chỉ có thế, kỳ lạ là, dù số tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người của Ngọc Lan nảy nở so với Tam tiểu thư còn phải khoa trương hơn nhiều lắm. Thân hình của nàng lúc nào khiến cho người ta phải nghi ngờ, tiệm may vải phải chăng ăn bớt vật liệu?

Ngọc Lan chú ý tới Lý Nguyên Thiên như không còn muốn chú ý tới nàng nữa. Nàng có chút gấp. Thế là, nàng hừ hừ thành tiếng, nói: "Ta nói, Nguyên Thiên đệ đệ, ngươi mỗi lần gảy đàn, có thể hay không chú ý tới một điểm xung quanh. Không nên như thế phóng túng... A, không phải, là phóng khoáng tự tại... không kiêng nể gì cả."

Lý Nguyên Thiên lườm Ngọc Lan một mắt, nói: "Ta rõ ràng đã dựng lên trận pháp cách âm, rất cẩn thận che đậy lại, là Ngọc Lan tỷ mạnh mẽ xông vào đấy thôi." Dừng tạm, hắn lầu bầu: "Lại nói, đàn của ta hay như vậy. Ngọc Lan tỷ, là ngươi không có gu nghệ thuật."

"Gu... nghệ thuật?" Ngọc Lan nghiêng đầu, khó hiểu, bộ dáng cực kỳ đáng yêu: "Đó là cái gì? Ăn được sao?'

"Ăn. Ăn. Ăn. Ngọc Lan tỷ, ngươi chỉ biết đến ăn hay không?" Lý Nguyên Thiên giả bộ tức giận: "Gu nghệ thuật, đó là... đúng, là biết cách thưởng thức nghệ thuật chính xác. Đàn của ta hay như vậy, tỷ lại không nhìn ra cái tinh túy trong đó, cho nên, ta nói, Ngọc Lan tỷ không biết thưởng nhạc."

"Phốc..." Ngọc Lan che miệng cười, bờ vai run rẩy, suýt chút nữa ngụm trà trong miệng cũng phun ra: "Nguyên Thiên đệ đệ, ta nói, đệ thật biết kể chuyện cười. Giá như tài năng chơi đàn của đệ có bằng một mười năng khiếu kể chuyện cười cũng tốt."

Lý Nguyên Thiên xạm mặt lại. Hắn than: "Thô bỉ... Thô bỉ hết sức."

Sau đó, hắn nhìn sang Tam tiểu thư, nói: "Tam tiểu thư, người nói xem, nói cho hạng người chỉ biết ăn này biết cái gì cái gì mới là chân chính nghệ thuật."

"A?" Tam tiểu thư giật nảy mình. Vốn đang xem rất vui đâu, nàng nào ngờ chuyện này lại lôi kéo đến nàng. Miễn cưỡng gạt ra nụ cười, nàng lúng túng nói: "Cầm nghệ của Nguyên Thiên... rất... rất có... phải... là rất có phong cách riêng."

"Phụt... ha ha ha... " Ngọc Lan không kiêng nể chút nào cười to: "Nguyên Thiên đệ, ngươi xem, ngay cả tiểu thư cũng nghĩ như thế. Ta thấy, ngươi vẫn là chấp nhận hiện thực đi thôi."

"Thô bỉ... Thô bỉ hết sức." Lý Nguyên Thiên ngao ngán thở dài, ánh mắt nhìn lên trời cao.

Khung cảnh ngôi nhà nhỏ lúc này sao mà ấm áp, an bình.