Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 5: Tiểu cung phụng




Chương 5: Tiểu cung phụng

Rất nhanh, đoàn người của Khương gia cũng rầm rộ diễu hành đi qua.

Ở phía sau, tu sĩ, phàm nhân vẫn còn nghị luận về bọn hắn sôi nổi không thôi. Có người cảm thán Khương gia nội tình hùng hậu, thực lực mạnh mẽ, cũng có người hâm mộ tư chất tu luyện cực giai của hai vị Khương gia thiên kiêu, Khương Minh Lâm và Khương Minh Nguyệt, lại có người chỉ đơn thuần chỉ đơn thuần thần tượng dung nhân bề ngoài của bọn hắn, muốn được gả cho bọn hắn,... muôn hình muôn vẻ, muôn chủ đề câu chuyện.

Lý Nguyên Thiên không dừng lại lâu mà ngay lập tức rời đi.

Nhìn theo bóng lưng người thiếu niên trẻ tuổi, Phạm Huyền nhệch miệng lên, khẽ cười. Sau đó, ánh mắt hắn lại đảo hướng xung quanh, tìm đến một tên tán tu trẻ tuổi, nhỏ giọng hô: "Người anh em, chờ đã... Người anh em có thấy đoàn người của Khương gia vừa rồi?... Đúng... đúng, chính là vị nam tử tuấn tú, nổi bật kia... Đến, người anh em, xem ở mặt mũi duyên phận bên trên, ta kể cho người anh em một bí mật động trời... Không tin? Ta xin thề với trời, ta cái này là lấy được tin tức tuyệt mật từ đứa em nhà dì làm việc tại sản nghiệp của Khương gia..."

...

Lý Nguyên Thiên chưa từng để ý đến chuyện Khương gia có hay không xuống dốc, cũng không muốn ngó ngàng tới gia tộc này ra bao nhiêu vị thiên kiêu tư chất tu luyện cực giai, càng chẳng muốn biết, có ai hay thế lực nào muốn sớm đánh g·iết hai vị thiên kiêu này của Khương gia.

Với hắn mà nói, chuyện này cách hắn quá xa, nhiều nhất chỉ như một câu chuyện vui lắng nghe bên dường mà thôi.

Lý Nguyên Thiên còn việc khác phải lo nghĩ, còn sự tình khác phải đi làm. Mà gần gũi nhất, để hắn lo nghĩ hơn hết thảy chính là làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà tên nam tử tuấn mỹ kia giao phó cho hắn.

Lý Nguyên Thiên một đường đi thẳng đến cổng thành phía Đông. Trước khi rời khỏi căn nhà cũ nát, nữ tử xinh đẹp mặc áo bào đen, hầu cận bên cạnh nam tử tuấn mỹ, đã từng nói với hắn, mục tiêu của hắn lần này có đến chín phần mười khả năng sẽ xuất hiện tại cổng thành phía Đông.

Lý Nguyên Thiên nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn chưa nghĩ ra có một cớ nào đáng tin mà lại tự nhiên để hắn tiếp cận đối phương.

"Mặc kệ như thế nào, trước cũng phải tận mắt nhìn thấy mục tiêu. Tổng không thể ngay cả mục tiêu cũng không biết, tới khi đó còn nói cái gì là tiếp cận?" Lý Nguyên Thiên âm thầm quyết định.

Nếu như nói, thành phía Bắc là nơi dành cho khu dân nghèo, người không có việc làm cùng những bang đảng ngoài vòng pháp luật, vậy thì đối lập, thành phía Nam lại là chỗ dành quyền quý, các thế gia, những nhân vật có chức có quyền hay những tu sĩ tu vi cao cường lựa chọn xây dựng động phủ ở lại.

Thành phía Tây thì là chốn cho các khu nhà xưởng, những con phố thủ công nghiệp, là nơi chế tác số lượng lớn hàn hóa của huyện thành Linh Vệ.

Trong khi đó, thành phía Đông lại là chốn ăn chơi gồm những con phố dài nhà ăn, quán trà, nhà kịch, vườn hoa, hồ nhân tạo, thanh lâu, nhà trọ,... Nếu như chỉ đơn thuần nói về mức độ sôi động, nhộn nhịp và lưu lượng người qua lại, khu thành Đông chính là nơi nổi bật nhất của toàn bộ thành Linh Vệ.



Lý Nguyên Thiên tìm lấy một quán trà nước, tầm nhìn tốt hướng đến công thảnh Đông, yên lặng tại đó chờ đợi. Nam tử tuấn mỹ không nói rõ với hắn chính xác là thiếu niên kia sẽ vào thành lúc nào, cho nên, Lý Nguyên Thiên chỉ có thể kiên trì chờ đợi ba ngày này, đợi tìm đến mục tiêu rồi lại nói sau.

Một lần chờ đợi này chính là một mạch ba giờ đồng hồ liền, mãi cho đến tận khi mặt trời lặn, Lý Nguyên Thiên mới đứng lên ra về. Không nhìn thấy mục tiêu, hắn không thất vọng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn đến hai ngày nữa, mục tiêu chưa vào thành cũng là điều bình thường.

Hắn không vội vàng.

Ngồi chờ nửa buổi chiều không tìm được mục tiêu, nghe được tin đồn, lời nhàn thoại thì lại là nhiều vô số kể. Trong đó, có phân nửa liên quan đến Khương gia và hai vị thiên kiêu của Khương gia. Lý Nguyên Thiên không cần cố ý nghe, người nói cũng không cố ý che đậy, giọng nói to lớn để chính là một người phàm, bán hoa quả bên đường đối diện cũng biết, bọn hắn đang bàn luận điều gì.

Không thể không nói, Khương gia, thân là một trong ba thế gia lớn của huyện Linh Vệ, mỗi một cử động của bọn hắn đều đầy đủ khiến cho nửa tòa huyện thành xôn xao. Huống chi, Khương gia lần này đón về hai vị thiên kiêu, bọn hắn phô diễn lên cũng không nhỏ.

...

Một mạch đi theo con đường lớn, rời khỏi thành Đông, Lý Nguyên Thiên hướng về thành Nam mà tới. Hắn dừng lại trước một tòa phủ đệ xa hoa, cổng cao bốn mét rưỡi, sơn son th·iếp vàng, phía trên có lợp ngói lưu ly đều đặn, phản chiếu lại ánh nắng đỏ chót của mặt trời lặn cuối ngày, đẹp đẽ vô cùng.

Phía trên tấm hoành phi to lớn trước cửa có hai chữ rồng bay phượng múa: Tôn phủ, được khảm nạm trên Linh mộc ba ngàn năm, lại được dát lên một tầng kim loại luyện khí quý giá, có thể lưu chứa trong đó pháp lực cùng đạo vận của tu sĩ. Chỉ cần là người có chút ánh mắt đi qua cổng lớn đều sẽ cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình nhẹ nhẹ đặt lên vai, đi kèm với đó là cảm giác huyền diệu khó tả mà đạo vận từ hai chữ lớn thời thời khắc khắc lan tỏa.

Vừa lúc, một nam tử trung niên, gương mặt chữ điền, làn da hơi vàng, thô ráp, biểu cảm lạnh nhạt đi ra cửa. Hắn mặc áo bào xám, hơi cũ, nhưng chỉ cần nhìn chất vải và họa tiết hoa văn trên đó liền biết chiếc áo này không tầm thường chút nào. Vừa nhìn thấy Lý Nguyên Thiên, hắn dửng sốt, ngạc nhiên một chút, sau đó nói: "Nguyên Thiên, ngươi rốt cuộc đã về? Làm sao còn đứng ngoài cửa? Mau mau đi vào. A. Đúng." Nói đến một nửa, nam tử trung niên bỗng nhiên dừng lại, hỏi hắn: "Nguyên Thiên, ngày hôm nay, ngươi đi đâu vậy? Tiểu thư tìm ngươi nửa ngày trời nhưng không thấy."

Lý Nguyên Thiên khẽ giật mình: "A? Lại có chuyện như vậy? Hứa thúc, tiểu thư đang ở đâu? Ta bây giờ đi tìm tiểu thư ngay."

Chỉ là, nam tử trung niên gọi Hứa thúc lại ngăn hắn, nhẹ lắc đầu, nói: "Tiểu thư đang tại đại sảnh tiếp khách quý. Lúc này ngươi đi tìm chỉ e là không được."

"Vâng. Vậy ta tới tìm tiểu thư sau vậy." Lý Nguyên Thiên đáp. Dừng một lúc, hắn lại hiếu kỳ hỏi: "Trời đã sắp tối, Hứa thúc còn muốn ra ngoài sao?"

Hứa thúc nhẹ gật đầu, nói: "Là có chuyện cần làm giúp tiểu thư."

"Ồ, có chuyện gì mà cần đích thân Hứa thúc phải đi một chuyến như vây? Không thể sai người làm đi thay sao?'



Hứa thúc lườm hắn một chút, nói: "Chuyện này là đích thân tiểu thư giao cho ta, không đi không được. Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, trước trở về tiểu viện, đoán chừng không lâu tiểu thư sẽ đến tìm ngươi. Tiểu thư giống như có việc rất quan trọng muốn giao cho ngươi."

Nói đến đây, Hứa thúc dường như rất vội vàng, cáo biệt với hắn liền đi ngay: "Tốt, ngươi trở về trước đi. Ta cần hoàn thành việc tiểu thư giao phó gấp, phải đi ngay."

"Vâng, Hứa thúc đi đường cẩn thận." Lý Nguyên Thiên chào đáp lại rồi bước chân qua cửa lớn, tiến vào phủ đệ.

...

Đây chính là nhà của Lý Nguyên Thiên tại thế giới này.

Hắn vốn không phải là sinh linh nguyên đản sinh tại thế giới này. Thay vào đó, hắn chuyển thế luân hồi tới đây. Vừa một lần chuyển thế này, hắn lập tức trở thành người của Tôn gia. Chỉ là, hắn không phải là thiếu gia cao quý của Tôn gia, nhưng cũng chẳng phải là hạ nhân, nô bộc của gia tộc. Hắn là tiểu cung phụng của Tôn gia.

Không sai. Hắn chính là tiểu cung phụng của Tôn gia.

Xuất thân này, mặc dù không nói là cao quý bao nhiêu, nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Chí ít, so với một thế trước, hắn bỏ học làm côn đồ, tham gia vào xã hội đen làm tay chân đánh thuê tầng dưới chót nhất phải tốt hơn nhiều lắm. Một thế đó, hắn gồng mình trà trộn trong t·hế g·iới n·gầm mười mấy năm trời, bò lên từng bước một để rồi cuối cùng lại c·hết bất đắc kỳ tử ngay trước khi hai bang phái chuẩn bị thanh toán lẫn nhau trong vụ tranh giành địa bàn.

Chuyện lúc trước, tạm thời không nhớ tới cũng được.

Mà một thế này, cha mẹ của hắn vốn là tu sĩ tán tu. Bởi vì cuộc sống của tán tu quá khó khăn, thu hoạch tài nguyên không dễ dàng, bọn hắn mới quyết định nương nhờ vào Tôn gia, trở thành trưởng lão cung phụng của gia tộc này. Tại đây, cha mẹ của hắn rốt cuộc gặp nhau, nảy sinh tình cảm, rồi nên duyên vợ chồng. Sau đó, Lý Nguyên Thiên liền ra đời.

Đáng tiếc, năm Lý Nguyên Thiên tám tuổi, mẹ hắn liền q·ua đ·ời. Việc này đối với cả hắn và cha hắn, không hề nghi ngờ, là đả kích to lớn. Bất quá, hai người không phải là không thể tiếp nhận, hoặc nên nói, bọn hắn đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.

Sự thật, mẹ của hắn đã mang trên người ám thương từ trước đó thật lâu, từ trước cả khi trở thành cung phụng cho Tôn gia. Sức khỏe của mẹ hắn vẫn luôn một mực không được tốt. Trở thành cung phụng cho Tôn gia rồi, mẹ hắn một lần nữa nhiễm phải kỳ độc sau một lần thực hiện nhiệm vụ giải cứu một vị tiểu thư của gia tộc khi nàng lâm vào hiểm cảnh trong khi lịch luyện. Mặc dù kỳ độc được sau đó được giải, nhưng sức khỏe của mẹ hắn càng kém hơn trước.

Tới khi mang thái hắn, mẹ hắn mới thực sự là chịu gánh nặng. Đều biết, dinh dưỡng nuôi nấng thai nhi đều đến từ người mẹ. Thai nhi càng đặc thù, nhu cầu cung cấp dinh dưỡng càng nhiều. Thậm chí, nếu như dinh dưỡng cung cấp không đủ, bản nguyên của người mẹ cũng sẽ chịu thai nhi ăn mòn.

Tình huống của Lý Nguyên Thiên cũng là như vậy. Thể chất của hắn đặc thù. Hắn sinh ra đã làm cho mẹ hắn chịu hao tổn bản nguyên nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi, mẹ hắn đường đường là một tu sĩ, cảnh giới lại không thấp, vậy mà mẹ hắn phải nằm liệt trên giường hơn một năm trời mới miễn cưỡng hồi phục.



Cha hắn không biết thể chất của hắn chính xác là gì, nhưng cha hắn biết, thể chất của hắn không đơn giản. Cũng là tu sĩ, tu vi còn cao hơn mẹ hắn một đoạn, cha hắn như thế nào không biết, nếu như cảnh giới của mẹ hắn chỉ thấp hơn một chút mà thôi, mẹ hắn chỉ e bị con của hai người hút khô từ khi còn trong bụng rồi. Hơn nưa, ấy là còn trong tình huống cha hắn đã tiêu hao quá một nửa tích góp của hai người dành dụm mấy trăm năm chỉ để truy mua những vật đại bổ cung cấp cho mẹ hắn.

Hết thảy như vậy, mẹ hắn mới miễn cưỡng sinh hạ hắn, thể chất của hắn có thể như thế nào tầm thường?

Mặt khác, cha hắn lại e ngại người có tâm nhìn ra hắn bất phàm, nổi lên ý đồ xấu. Vì thế, để che giấu đi thể chất bất phàm của hắn, từ nhỏ, cha hắn đã cho hắn mang theo pháp khí che giấu. Sau đó, khi hắn bước vào con đường tu hành, cha hắn lại hao hết tất cả tâm tư tìm đến một bộ bí pháp che giấu khí tức thượng giai cho hắn. Mặc dù, bí pháp này chỉ giúp hắn che mắt hạng người tầm thường, nhưng chỉ cần hắn không lượn lờ trước mặt một đám đại năng tu sĩ, sẽ chẳng có ai có thừa thời gian đi tra xét tu vi một thằng nhóc con như hắn.

Cái này thì dễ rồi, lấy thân phận và tuổi tác của Lý Nguyên Thiên, chỉ cần hắn không chủ động, hắn đích thực là tiếp xúc không đến những nhân vật hạng tu sĩ đại năng cảnh giới đủ cao nhìn ra đặc thù của hắn.

Cùng lúc, cha hắn lại truyền tin ra ngoài, nói rằng mẹ hắn c·hất đ·ộc cũ bạo phát, v·ết t·hương cũ tái xuất sau khi sinh khiến cho đi lại không tiện, cần nhiều vật bổ để bổ sung hao tổn. Không có ai nghi ngờ. Chuyện mẹ hắn trước đó chịu nhiều v·ết t·hương chồng chất không phải là bí mật, bây giờ sau khi sinh chịu suy yếu là điều dễ hiểu.

Cứ như thế, sự tình Lý Nguyên Thiên mang thể chất đặc thù bị cha mẹ hắn lấp liếm cho qua mà không ai biết.

Tám năm sau đó, ngoại trừ đầu năm thứ hai, mẹ hắn hồi phục, có thể xuống giường, kể từ đó về sau, mẹ hắn mỗi lúc một yếu dần cho đến khi nhắm mắt buông tay vào lúc hắn tám tuổi.

Ba năm sau đó, năm hắn mười một tuổi, cha hắn cũng q·ua đ·ời. Lần này, không phải là vì bệnh tật ốm đau gì, cha hắn là bị g·iết. Cha hắn đã cố gắng bảo vệ tộc nhân dòng chính của Tôn gia, nghe nói là con cháu trực hệ của gia chủ, chạy trốn trong khi cùng những cung phụng khác chống đỡ Tà tu t·ấn c·ông một cứ điểm của Tôn gia.

Cha hắn ngã xuống. Có ba vị cung phụng khác cũng nằm lại. Bốn người bỏ chạy giữa chừng. Chỉ có hai người khác còn cắn răng kiên trì cho đến khi viện quân của Tôn gia đến kịp.

Đáng lẽ, lấy tu vi cao thâm khó lường của cha hắn, bằng cách thiêu đốt tinh huyết, hy sinh thiên phú cùng một bộ phận tu vi, cha hắn cũng có thể chạy thoát như bốn người kia. Tuy nhiên, bởi vì hắn còn tại Tôn gia, cũng bởi vì Tôn gia từng chăm sóc cho một nhà ba người bọn hắn, cha hắn không thể không liều c·hết chiến đấu.

Kết cục sau cùng, cha hắn cùng tên đầu sỏ Tà tu lưỡng bại câu thương. Tên Tà tu đầu sỏ c·hết ngay tại chỗ. Cha hắn trọng thương hấp hối, giữ được một hơi cho đến khi người của Tôn gia tới nơi, kịp chuyển lời cuối cùng cho hắn trước khi vĩnh viễn nhắm mắt.

Sau chuyện này, Tôn gia nâng Lý Nguyên Thiên lên vị trí tiểu cung phụng của Tôn gia, mặc dù tu vi của hắn chẳng ra sao cả, lại không đủ thực lực để làm được bao nhiêu việc. Đây xem như là một cách để Tôn gia nuôi dưỡng hắn, cũng xem như là một cách đền bù cho hắn và tỏ lòng biết ơn đối với sự hy sinh của cha hắn cho gia tộc.

Tài sản mà cha mẹ hắn để lại đều được chuyển cho hắn. Cũng chưa từng xuất hiện loại kịch bản máu chó, bớt xén tài nguyên từ Tôn gia.

Một là vì làm như vậy sẽ gây rét lạnh tâm của tu sĩ cung phụng. Tình huống của Lý Nguyên Thiên lúc đó đã xem như tương đối đáng thương. Tôn gia cùng một đám cung phụng không nỡ bắt nạt hắn một thằng nhóc mới hơn mười tuổi.

Hai là vì đại bộ phận tích lũy của cha mẹ hắn đều đã tiêu hao trước đó vì để hồi phục cho mẹ hắn. Phần tài nguyên cha hắn để lại, chân thành mà nói, không nhiều bao nhiêu. Cho dù Tôn gia và một đám cung phụng, tu vi cao thâm kia có tâm muốn cắt xén, đoán chừng khi nhìn thấy số lượng tài nguyên hắn nhận được cũng sẽ chướng mắt vô cùng.

Cứ như thế, hơn hai năm này, Lý Nguyên Thiên đảm nhiệm vai trò tiểu cung phụng của Tôn gia.