Chương 4: Khương gia
Nghe lời nói của nam tử bên cạnh, thiếu niên sửng sốt nửa ngày mời kịp phản ứng. Thế rồi, hắn không gì sánh kịp ngạc nhiên.
"Vì sao lại nói như vậy?" Hắn hỏi lại.
Theo lý mà nói, Linh Vệ thành là căn cứ, là hang ổ của Khương gia. Mà bản thân Khương gia đâu, một trong ba thế gia cầm đầu tại huyện Linh Vệ, xưng hùng xưng ba mười hai nghìn năm, sừng sững không ngã. Không nói rằng Khương gia tại huyện Linh Vệ có quyền thế một tay che trời, thế nhưng, sức mạnh của bọn hắn tuyệt đối là đứng hàng hầu tại nơi này.
Có bối cảnh như thế, đệ tử trẻ tuổi của Khương gia tại Linh Vệ thành này, không nói đi ngang, hoành hành vô kỵ thì thôi, lại có người dám nói thiên kiêu của bọn hắn g·ặp n·ạn tại Linh Vệ thành? Lời này sao mà buồn cười? Làm sao mà vô lý?
Thế mà, đáp lại thiếu niên là ánh mắt nghiêm nghị của nam tử tán tu. Hắn nhỏ giọng, nói: "Người anh em, việc này, ta chỉ nói với ngươi mà thôi, cũng là xem ở trên việc nhìn người anh em thuận mắt, ta mới chịu tiết lộ cho ngươi."
Nói rồi, nam tử lại ngoảnh trước, ngó sau, cảnh giác xung quanh như e ngại có người nghe lén. Hắn thật lấu không lên tiếng khiến cho thiếu niên có phần sốt ruột.
Cuối cùng, nam tử vẫn là nói ra: "Người anh em, ngươi mới đến huyện Linh Vệ, có nhiều điều chưa biết. Khương gia đích thực là một trong ba thế gia lớn của huyện Linh Vệ, thực lực và nội tình sâu không lường được. Tuy nhiên, đó chỉ là quá khứ huy hoàng mà thôi. Bây giờ... Khương gia đang xuống dốc không phanh."
Thiếu niên kinh ngạc: "Xuống dốc?"
"Đúng, là xuống dốc." Nam tử tán tu nghiêm nghị nói: "Từ ba trăm năm trước, Khương gia đã bắt đầu có dấu hiệu suy sụp. Tu sĩ ở trong tộc một đời không bằng một đời. Bây giờ nói đến lực lượng tinh nhuệ của gia tộc, Khương gia đã kém hơn đáng kể so với hai gia tộc còn lại. Chẳng những thế, sản nghiệp của Khương gia không có người chèo chống đã dần co hẹp lại, tài nguyên sản xuất ra mỗi năm một ít đi. Đến lượt tài nguyên giảm xuống lại càng khiến cho gia tộc khó lòng đào tạo được tu sĩ mạnh. Dần dà, một vòng lặp tiêu cực như thế cứ lặp đi lặp lại, ăn dần ăn mòn tích lũy nội tình của Khương gia. Người anh em thử nghĩ xem, ba trăm năm làm ăn chỉ thua lỗ, chi tiêu thì tăng mạnh, dù Khương gia có là gia tộc cấp bốn thì cũng bị ăn sập mà thôi."
Thiếu niên khẽ gật đầu, lời nói này không phải là không có lý.
Nam tử lúc này lại gật dù nói tiếp: "Những đó còn chưa phải là cực điểm. Chỉ cần vị lão tổ lĩnh vực Thiên Hồn kia, cây định hải thần trâm của Khương gia còn tại, Khương gia đổ không được. Một mình hắn tồn tại là có thể chống lên toàn bộ một cái thế gia cấp bốn. Đáng tiếc là, niên kỷ của hắn năm nay tiếp cận sáu ngàn, thọ nguyên không còn mấy trăm năm. Khương gia cũng thế, nếu như không tìm được người thay thế, thành tựu vị Thiên Hồn cảnh giới tiếp theo, Khương gia chỉ còn lại mấy trăm năm sinh tồn."
"A." Thiếu niên xem như đã hiểu: "Nói như vậy, ý của anh là, Khương gia không có người nối nghiệp, không có hạt giống đào tạo lão tổ lĩnh vực Thiên Hồn đời tiếp theo?"
"Chính là như vậy. Đời sau của Khương gia không đủ xuất chúng, tư chất nhiều nhất chỉ xem như thượng giai. Loại này tư chất, đối với chúng ta mà nói, cố nhiên là cao quý khó tưởng, nhưng tại trong mắt ba thế gia lớn mà nói, không đủ để đột phá lĩnh vực Thiên Hồn. Bọn hắn không có người kế tục. Cho đến... mấy chục năm gần đây."
"Chính là hai vị thiên kiêu thế hệ này của Khương gia, Khương thiếu gia và Khương tiểu thư?"
"Không sai." Nam tử tán tu đáp, sau đó lại giễu giễu cười một tiếng: "Khương gia vận khí nghịch thiên, trong cùng một đời lại có thể có hai vị thiên kiêu, tư chất tu luyện cực giai, khiến cho bao nhiêu người hâm mộ c·hết đi được. Có lẽ, bọn hắn đã hao hết vận khí ngàn năm nay của gia tộc đi."
Một vị thiên kiêu tư chất tu luyện cực giai khó gặp đến nhường nào?
Khó. Rất khó.
Lấy Linh Vệ huyện làm ví dụ. Tư chất tu luyện cực giai được xưng là kỳ tài trăm năm mới gặp một lần. Cách nói này cũng chỉ rõ, một cái Linh Vệ huyện to lớn như thế, vô số gia tộc, hàng trăm triệu người sinh sống, cũng phải mất trung bình trên dưới một trăm năm mới sinh ra được một vị tu sĩ tư chất cực giai.
Nên biết, Linh Vệ huyện đâu chỉ có Khương gia. Nơi đây còn có hai đại thế gia khác, còn có phủ huyện chủ, còn có mười cái thế lực cấp ba, hàng chục cái thế lực cấp hai, thế lực cấp một thì vượt quá một trăm. Nhiều như vậy thế lực sản sinh nhân tài, nhiều như vậy dân chúng sinh sôi hậu đại, cho dù là Khương gia có ưu thế gen di truyền tốt, huyết mạch ưu tú thì trung bình, bọn hắn cũng cần năm trăm đến bảy trăm năm mới đón nhận một vị thiên kiêu tư chất tu luyện cực giai.
Không chỉ là bọn hắn, hai đại gia tộc khác cũng là một tình trạng tương tự như vậy.
Cho nên mới nói, Khương gia ở thế hệ này đón nhận hai vị thiên kiêu tư chất cực giai là bọn hắn may mắn đến nhường nào.
Thế mà, điều bất hạnh là...
"Hai vị thiên kiêu này sinh ra không đúng thời." Nam tử tán tu nói: "Khương gia bây giờ đã xuống dốc, của cải thiếu thốn, tài nguyên hao hụt. Nói đến, bọn hắn bây giờ có thể chèo chống một vị thiên kiêu tu luyện tới lĩnh vực Thiên Hồn cũng là khó khăn, chớ nói chi đến phải nuôi được hai vị."
Thiếu niên vô ý thức gật đầu, lại một lần nữa đồng tình.
Lời của nam tử tán tu nói không sai chút nào.
Thế giới này không giống như tiểu thuyết huyền huyễn, chỉ cần ăn một viên đan dược, luyện hóa một miếng thiên tài địa bảo thì tu vi tăng lên như ngồi t·ên l·ửa, một ngày đột phá ba đại cảnh giới dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Không phải vậy, đột phá mỗi một tầng tu vi đều cần quá trình tích lũy dài dằng dặc, yêu cầu tu sĩ chăm chỉ tu luyện ngày qua ngày, đều đặn không ngừng trong suốt quá trình ấy. Đan dược nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ tăng nhanh quá trình tu luyện hoặc tăng cao khả năng thành công đột phá khi tu vi đã tích lũy đầy đủ mà thôi.
Lấy ví dụ hai vị thiên kiêu, tư chất cực giai Khương Minh Lâm, Khương Minh Nguyệt của Khương gia tới nói. Dẫu cho hai huynh muội bọn hắn tư chất xuất chúng, tốc độ tu luyện vượt xa thường nhân, tuy nhiên, muốn có cơ hội nếm thử đột phá lĩnh vực Thiên Hồn, đó cũng là chuyện khi bọn hắn một, hai ngàn tuổi. Mà tốc độ này, ấy là còn ứng dưới tình huống tài nguyên tu luyện của bọn hắn được cung cấp đầy đủ, không hao hụt, không ngắt quãng. Nếu không, tốc độ tu luyện sẽ còn giảm đi nhiều.
Cho nên, có thể thấy, để đào tạo ra một vị lão tổ lĩnh vực Thiên Hồn, lượng tài nguyên cần thiết hao tốn khổng lồ đến mức nào. Dẫu cho là Khương gia dạng này thế gia cấp bốn, cái giá trả ra cũng không nhỏ.
Lúc này, nam tử tán tu lại chuyển giọng: "Bất quá, nói đến tài nguyên thì chỉ là vấn đề nhỏ với Khương gia. Dù sao cũng là thế gia cấp bốn, truyền thừa hơn mười hai ngàn năm, nội tình tích lũy không phải trò đùa. Nếu là vào đường cùng, bọn hắn có thể đập nồi bán sắt, bán đi sản nghiệp của gia tộc, liều mạng cung ứng thiên kiêu tu luyện tới lĩnh vực Thiên Hồn. Khi đó, bọn hắn lại có thực lực chống lên gia tộc. Sản nghiệp của gia tộc cũng có thể từ từ thu hồi."
Dừng tạm, nam tử mới nói: "Cái mà Khương gia lo lắng là an toàn của hai vị thiên kiêu. Có rất nhiều kẻ không muốn Khương gia vực dậy nổi, thậm chí là muốn đè sập Khương gia. Chỉ có giẫm lên Khương gia, bọn hắn mới có càng nhiều không gian phát triển tiếp. Mà dạng này a, cách tốt nhất, và cũng là nhẹ nhõm nhất để bóp c·hết Khương gia chính là đánh nát tương lai của bọn hắn."
"Giết c·hết hai vị thiên kiêu trước khi bọn hắn kịp trưởng thành?" Thiếu niên vô ý thức nói.
"Đúng là như thế, người anh em nhanh nhạy." Nam tử tán tu đáp, ánh mắt hiện lên tán thưởng: "Này cũng là lý do vì sao Khương gia vội vã đưa hai vị thiên kiêu của bọn hắn, Khương thiếu gia, Khương tiểu thư tới học viện Sơn Hà nhập học. Tới đó học tập, tăng trưởng kiến thức, lịch luyện bản thân chỉ là một lý do. Nguyên nhân càng quan trọng hơn là bọn hắn muốn tìm kiếm sự bảo hộ cho hai vị thiên kiêu. Chỉ cần trở thành học sinh của học viện Sơn Hà, không một kẻ nào dám cả gan vuốt râu hùm động tới hai vị thiên kiêu."
Thiếu niên kinh ngạc hỏi: "Chính là giữ hai vị thiên kiêu lại tại Linh Vệ thành, chẳng lẽ Khương gia không có khả năng bảo hộ hai người bọn hắn sao?"
Thiếu niên cảm thấy, nếu như Khương gia mà không thể bảo vệ đệ tử của mình ngay tại hang ổ nhà mình thì gia tộc này đã phế đi. Bọn hắn không nên tiếp tục tồn tại nữa.
Ai ngờ, nam tử tán tu như nhìn ra suy nghĩ của hắn. Người này nói: "Người anh em, ngươi suy nghĩ quá đơn giản. Người ta chỉ có làm trộm nghìn ngày, đâu có ai phòng trộm nghìn ngày. Huống chi, những kẻ muốn g·iết hai vị thiên kiêu Khương gia thật không đơn giản. Hạ độc, á·m s·át, gài bẫy,... có quá nhiều thủ đoạn để g·iết một con người.
Trừ phi, Khương thiếu gia cùng Khương tiểu thư cả đời này ở lại trong chủ trạch, chịu sự che trở của Khương gia lão tổ, không đi ra ngoài giao lưu, không tiếp nhận sản nghiệp lịch luyện, cũng không có các mối quan hệ xã hội, càng chẳng có rèn luyện tự thân thực lực chiến đấu, nếu không, không ai biết được những kẻ kia lúc nào sẽ tìm ra cơ hội nào ám hại hai vị thiên kiêu.
Khương gia lão tổ không thể lúc nào cũng kè kè đi bên cạnh bảo hộ hai vị thiên kiêu được. Trách nhiệm chính của hắn là trấn thủ, bảo hộ tốt gia tộc. Lại nói, nếu thật nuôi nhốt hai vị thiên kiêu trong chủ trạch như vậy nửa đời người, đoán chừng hai vị thiên kiêu của Khương gia sẽ bị nuôi phế đi. Dù cho bọn hắn có thật đột phá Thiên Hồn cảnh, bọn hắn cũng chẳng làm được trò chống gì, càng đứng nói đến gánh lên một cái gia tộc cấp bốn.
Càng khó làm là, người muốn Khương gia đổ nhiều lắm. Chính là bản thân Khương gia bọn hắn cũng không nắm chắc, rốt cuộc kẻ nào có thể ra tay với bọn hắn. Tổng không thể phòng bị cả thiên hạ đi? Bởi thế, đưa thiên kiêu tới học viện Sơn Hà là lựa chọn tốt nhất mà bọn hắn có. Bây giờ, Khương thiếu gia, Khương tiểu thư hiếm hoi có dịp quay trở lại huyện Linh Vệ, đoán chừng, có không ít kẻ sẽ vì điều này rục rịch."
Thiếu niên ứng lời, nhẹ gật đầu. Hắn cảm thấy lời nói này của nam tử tán tu không có vấn đề, cũng có lý có cứ. Chỉ là, bản thân hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Bất quá, muốn nói chính xác chỗ nào không ổn, hắn lại không nói ra được.
Sau cùng, thiếu niên hỏi thăm: "Anh một giới tán tu, làm sao biết nhiều như vậy?"
Nam tử thần thần bí bí nói: "Làm sao có thể không biết? Huynh trưởng nhà vợ của ta làm việc chạy vặt trong một sản nghiệp của Khương gia, ta như thế nào không biết? Bất quá, tin tức này cũng là tuyệt mật, người anh em, nhớ kỹ không được nói vơi người thứ ba, người anh em nghe rõ hay không?"
Thiếu niên cổ quái liếc nhìn nam tử tán tu, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
"Đúng, người anh em, cậu tên là gì?" Nam tử tán tu bỗng nhiên hỏi.
"Lý Nguyên Thiên." Thiếu niên không chút do dự đáp.
Tên của hắn lại không phạm húy, hắn cũng không phải là t·ội p·hạm vượt ngục, càng không phải người mang chí bảo bị tu sĩ nhớ thương, tên tuổi không cần giấu diếm.
"Lý Nguyên Thiên." Nam tử tán tu phẩm vị: "Tên rất hay, ta là Phạm Huyền. Nhớ kỹ, tin tức này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ta bất quá là xem trên duyên phận mới tiết lộ cho cậu."