Chương 3: Luyện Huyết
Khương gia.
Đến huyện Linh Vệ đã có gần nửa năm, thiếu niên tự nhiên là nghe qua danh t·iếng n·ổi như sấm bên tai của Khương gia. Một trong ba đại thế gia hùng mạnh nhất, thống trị huyện Linh Vệ, hắn lại có thể thế nào chưa từng nghe qua?
Gia tộc này thế nhưng là có đại tu sĩ lĩnh vực Thiên Hồn tọa trấn, đã đứng sừng sững tại huyện Linh Vệ hơn mười hai ngàn năm không ngã, tại Thiên Vũ Đế triều càng là được liệt vào hàng ngũ thế gia cấp bốn. Bất luận là thực lực hay là nội tình, Khương gia đều mạnh mẽ khó mà lường được.
Tại huyện Linh Vệ, lời nói của gia chủ Khương gia có đôi khi còn thắng qua cả quan của triều đình đảm nhiệm huyện trưởng huyện Linh Vệ. Chung quy, huyện trưởng sau mỗi trăm năm hết nhiệm kỳ thì sẽ bị điều đi; mà Khương gia thì vẫn luôn còn mãi tại đó, cắm rễ sâu đến thâm căn cố đế tại huyện Linh Vệ này, sức ảnh hưởng của nó lan tỏa đến gần như mọi ngóc ngách trong cuộc sống của người dân nơi đây.
Khương gia nổi danh là thế. Tuy nhiên, Khương công tử, Khương tiểu thư, thiếu niên lại không rõ ràng cho lắm.
Thiếu niên hướng một vị nam tu sĩ bên cạnh hỏi thăm thì nhận được một ánh mắt ngạc nhiên: "Người anh em mới tới huyện Linh Vệ?"
"Đúng thế, cách đây không lâu mới chuyển tới, có nhiều chuyện còn tương đối lạ lẫm."
"Nguyên lai là như vậy." Vị nam tu sĩ kia gật đầu như có điều hiểu ra: "Khương công tử và Khương tiểu thư ấy là chỉ hai vị thiên kiêu xuất chúng nhất thế hệ trẻ tuổi của Khương gia trong đời này. Khương công tử, tên đầy đủ là Khương Minh Lâm; còn Khương tiểu thư là Khương Minh Nguyệt. Thậm chí, có người nói, hai vị huynh muội này của Khương gia chính là hai vị thiên kiêu mạnh nhất của Linh Vệ Huyện một trăm năm qua."
"Bọn hắn có mạnh như vậy?" Thiếu niên ngạc nhiên.
"Có như thế nào không mạnh?" Nam tu sĩ kia xem thường. Sau đó, ánh mắt của hắn biến thành ước ao cùng chờ mong: "Nghe nói Khương Minh Lâm Khương công tử chưa đến ba mươi tuổi đã thành công Đăng Thiên, năm nay mới bốn mươi ra mặt đã bước vào cảnh giới Cương Khí tầng hai. Khương Minh Nguyệt Khương tiểu thư cũng không kém. Nàng năm nay mới chỉ hai mươi lăm tuổi, cực kỳ trẻ trung. Nghe nói, nàng năm ngoái cũng hoàn thành Đăng Thiên, bước vào cảnh giới Siêu Phàm. Bây giờ, cả hai huynh muội của Khương gia đều bái nhập học viện Sơn Hà, trở thành một tên học sinh tại học viện. Bọn họ cực ít khi về nhà, cho nên, người anh em mới tới Linh Vệ huyện mà ít khi gặp họ là điều dễ hiểu."
"Ồ." Thiếu niên như có điều hiểu ra: "Cảm ơn người anh em đã giải hoặc."
"Không có gì. Không có gì." Người kia phất tay, thoải mái nói. Với hắn, có thể nói về thiên kiêu, niềm tự hào của Linh Vệ huyện để hắn một cái tiểu tu sĩ tán tu cũng có loại cảm giác vinh yên.
Tuy nhiên, chưa qua bao lâu, vị tán tu này lại mang theo biểu lộ thất lạc, thở dài nói: "Ai, ta năm nay cũng đã gần tám mươi, niên kỷ so với vị kia Khương gia thiếu gia còn lớn hơn, vậy mà tu vi đâu? vẫn còn bồi hồi tại Luyện Huyết tầng ba. Ta đời này xem như vô vọng Đăng Thiên. Người so với người quả thực là... thôi... thôi, không cần nói nữa."
Tại thế giới này, phàm nhân trước khi muốn tu hành thì cần đoán luyện thân thể để khiến cho nhục thân, cơ bắp, xương cốt mạnh mẽ hơn, để chúng có khả năng thích ứng với những biến đổi mạnh mẽ khi đặt chân vào con đường tu luyện chân chính sau này.
Kỳ thực, người thường đoán luyện thân thể không cần đến nội công tâm pháp cao diêu nào, cũng không cần đến các phương pháp huyền diệu mang màu sắc thần bí. Ở thế giới, đoán luyện thân thể mang nhiều điểm tương đồng với các vận động viên cử tạ hay điền kinh tại thế giới hiện đại rèn luyện thể chất, lại kết hợp thêm điều chỉnh nhịp thở đặc thù để kiểm soát sự trao đổi chất bên trong thân thể.
Khác biệt với một Trái Đất không có linh khí mật độ dinh dưỡng trong các loại thịt cá của phàm thú thấp kém, nơi mà một con người, dù có rèn luyện thân thể tới tối đa thì cũng chỉ có thể nhấc được một vật tối đa nặng ba, bốn trăm cân.
Điều kiện tự nhiên giàu có quá mức khiến cho phàm nhân tại thế giới này không có những giới hạn như vậy. Một phàm nhân, như rèn luyện thân thể có thành tựu, có thể dễ dàng nhấc bổng một con voi đực châu Phi trưởng thành nặng sáu tấn. Nếu là người có tố chất thân thể tốt, lại kết hợp với điều kiện rèn luyện hợp lý, hắn có thể dễ dàng xách lên một chiếc xe tải mười tấn chỉ bằng một tay.
Tất nhiên, dù là sở hữu sức lực sáu tấn hay mười tấn đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Thân thể chưa trải qua thuế biến chân chính, không có sự đột phá trên cấp độ sinh mệnh, tuổi thọ không khác biệt, vậy thì làm sao có thể coi là tu sĩ?
Trở thành tu sĩ, bước đầu tiên trong tu hành chính là Luyện Huyết.
Cái gọi là Luyện Huyết không phải giống như các người ta nghĩ, tinh luyện máu trong cơ thể, cũng không phải giống như các tiểu thuyết huyền huyễn, tu tiên mô tả từng bước một rèn luyện, gân, cơ xương, da, lục phủ ngũ tạng đơn giản như vậy. Cơ thể con người vốn là một thể thống nhất, cân bằng và hài hòa. Nếu như chỉ chuyên tâm rèn luyện một cơ quan trong thân thể, như vậy những cơ quan khác không theo kịp chức năng của cơ quan được rèn luyện.
Ví dụ như có người chỉ chuyên tâm cưỡng ép rèn luyện cơ bắp, đạt được một thân man lực to lớn. Nhưng nếu như tim mạch và hệ thống hô hấp không đạt được sự tăng cường tương ứng, cơ thể sẽ không cung cấp đủ chất dinh dưỡng mà cơ bắp cần thiết, lượng dưỡng khí mà cơ thể hấp thu không đủ, tới lúc đó, một thân thực lực không phát huy ra nổi ba phần mười là chuyện nhỏ, tổn thương lên thân thể mới là chuyện lớn. Nghiêm trọng hơn nữa, cơ thể mất cân bằng có thể tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển đối với các cơ quan quan trọng. Lúc đó, tu sĩ sẽ c·hết trước khi kịp tu luyện tiếp.
Tại thế giới này, thứ chân chính gọi là Luyện Huyết, đó là lợi dụng cấu trúc mạch máu phức tạp, liên thông tới từng tế bào trên thân thể, để tiến hành rèn luyện toàn diện cơ thể tu sĩ cùng một lúc.
Sở dĩ, các tu sĩ đi trước, khai sáng ra phương pháp tu luyện, lựa chọn mạch máu làm nơi trung gian rèn luyện thân thể, ấy là bởi vì mạch máu là tuyến đường vận chuyển chất dinh dưỡng cùng dưỡng khí tại thể nội của một sinh vật sống. Tu sĩ cũng là từ phàm nhân đi lên. Nghiêm ngặt xem xét đến, Luyện Huyết kỳ tu sĩ cũng là phàm nhân. Bọn hắn cần chất dinh dưỡng và dưỡng khí để cung cấp năng lượng cho cơ thể, mà tất cả những thứ này đều được cung cấp qua hệ tuần hoàn. Vậy còn có con đường nào cường hóa thân thể thích hợp hơn ngoài mượn nhờ các mạch máu?
Luyện Huyết cảnh giới tu luyện không quá khó khăn. Chỉ cần là người có một chút tư chất liền có thể dễ dàng hoàn thành. Quá trình này đòi hỏi tu sĩ biết cách điều chỉnh hô hấp theo một nhịp độ thích hợp, thứ mà người ta vẫn truyền tai nhau gọi là 'Thổ Nạp pháp, nhằm đạt được hiệu suất trao đổi chất tối đa trong thân thể, kích thích đến các cơ quan tiềm ẩn tại thể nội và yêu cầu duy trì nó trong thời gian dài. Không chỉ có thế, tu sĩ tại Luyện Huyết cảnh còn cần có một bộ phương pháp rèn luyện ngoại công thích hợp nhằm vào cơ bắp, phản xạ, xương khớp, da thịt,... để tăng cường tốc độ quá trình rèn luyện thân thể.
Khi quá trình rèn luyện thân thể đạt tới một điểm tới hạn nào đó, nó sẽ tiến hành thuế biến, thân thể tu sĩ đạt được thăng hoa. Đây mới là lúc tu sĩ chính thức bước vào cảnh giới Luyện Huyết, có thể vỗ ngực tự xưng mình một tiếng tu sĩ.
Thành tựu lần thứ nhất thuế biến thành công, đạt tới cảnh giới Luyện Huyết tầng một, một cánh tay của tu sĩ có thể dễ dàng vung ra lực một trăm tấn. Nếu như hắn lại kết hợp thêm võ kỹ hay kỹ năng chiến đấu, một cú đấm của hắn đã đủ để đánh sụp đổ một ngọn núi cỡ nhỏ.
Tuy nhiên, cảnh giới Luyện Huyết không chỉ dừng lại tại đây. Luyện Huyết bao gồm chín tầng cảnh giới nhỏ, là chín lần tu sĩ rèn luyện thân thể tới điểm cực hạn rồi tiến hành đột phá và thuế biến. Mỗi một lần đột phá như vậy, tu sĩ sẽ đạt được một lần thăng hoa, toàn bộ các tố chất của thân thể, bao quát sức mạnh, tốc độ, sức bền, khả năng chịu đựng, tốc độ phản xạ đều tăng mạnh.
Trải qua bốn lần đột phá, tu vi đạt tới Luyện Huyết tầng bốn giống như vị tu sĩ tán tu đứng bên cạnh thiếu niên lúc này, lực một cánh tay của người ta có thể đạt tới hơn một ngàn tấn. Không cần bất kỳ võ kỹ, cũng chẳng cần bất luận cái gì chiêu thức, chỉ bằng nắm đấm không, người ta có thể xé rách cả một chiếc thiết giáp hạm của hải quân hiện đại. Đạt tới cảnh giới Luyện Huyết tầng bốn, tu sĩ được tính bước vào cảnh giới Luyện Huyết Trung kỳ.
Trải qua bảy lần đột phá, tu sĩ Luyện Huyết tầng bảy còn mạnh gấp mười ba lần một tu sĩ luyện huyết tầng bốn. Lực tay đạt tới gần hai mươi ngàn tấn, lực toàn thân có thể lên tới trăm ngàn tấn. Tu sĩ cảnh giới này đã đủ mạnh để nhấc bổng một chiếc hàng không mẫu hãm mà chẳng gặp bất cứ khó khăn gì, hệt như cái cách nhân vật siêu nhân có thể làm trong phim điện ảnh. Tốc độ chạy bằng chân trần của hắn có thể sánh ngang với một chiếc máy bay phản lực trong khi năng lực phản xạ của hắn đủ nhanh để tránh được đạn từ súng bắn tỉa. Không, có lẽ, hắn cũng không cần tránh. Bởi vì cơ bắp, da thịt của hắn lúc đó đã đủ dày và vững chắc để ngay cả đạn pháo từ một chiếc xe tăng hạng nặng cũng không làm tổn thương mảy may đến hắn.
Cảnh giới Luyện Huyết có cả thảy chín tầng. Thân thể con người trải qua chín lần Luyện Huyết sẽ đạt tới một loại trạng thái cực hạn, cũng là trạng thái tốt nhất mà một phàm nhân có thể cường hóa đến. Tu sĩ Luyện Huyết chín tầng, mạnh hơn một tu sĩ Luyện Huyết tầng bảy chừng sáu lần, tùy tiện vung lên một cánh tay có thể đạt tới sức mạnh hàng trăm ngàn tấn, một cú bật có thể nhảy cao đến tận mây trời và chạy hết mười cây số trong vòng mười lăm giây đồng hồ.
Tu sĩ tu luyện tới Luyện Huyết tầng chín, nếu như không chịu tai ương bệnh tật thì có thể sống tới hai trăm năm mươi năm.
Tới đây, tu sĩ đã đạt tới trạng thái cực hạn, cho dù có cố rèn luyện thêm nữa, thân thể cũng không thể đạt thêm được bất kỳ tiến bộ nào.
Lúc này cũng là thời điểm mà tu sĩ nếm thử hấp thu tiên thiên chi khí hoặc là năng lượng thuần khiết từ đá năng lượng, luyện hóa nó tại thể nội, mở ra khí hải trong thân thể. Một khi thành công, tu sĩ chính thức bước vào Siêu Phàm, hoặc cũng có người nói là Thuế Phàm, chân chính thoát ly khỏi phạm trù thường nhân. Một Siêu Phàm cảnh tu sĩ yếu nhất mạnh hơn một Luyện Huyết tầng chín đinh phong tu sĩ hơn ba mươi lần, tuổi thọ càng là đạt tới ba trăm ba mươi năm. Thân thể của Siêu Phàm tu sĩ càng là đạt được tiến hóa cực lớn. Độc dược thông thường đã không thể ảnh hưởng đến bọn hắn. Đao thương, thủy hỏa, nhiệt độ nóng lạnh thông thường cũng không thể mảy may làm tổn hại đến bọn hắn.
Mà quá trình mở ra khí hải, lột xác thuế biến phàm thân, đặt chân tới cảnh giới Siêu Phàm này lại được xưng là Đăng Thiên, ý nghĩa là một bước lên trời, thoát ly nhân gian khổ cực. Lại cũng có người xưng Đăng Thiên là Nhập Phẩm hoặc Nhập Môn, tùy thuộc vào ý nghĩa của người nói muốn diễn đạt. Tất nhiên, đây cũng chỉ là cách mà nhân gian sử dụng ngôn từ hoa mỹ để miêu tả tu sĩ đạt tới cảnh giới này như là thể hiện ước mơ cùng sự tôn kính của họ cho những tu sĩ này thôi.
Một tu sĩ được cho là có tư chất hơi tốt một chút, có thể hoàn thành chín lần Luyện Huyết tại trước một trăm tuổi; đạt được Đăng Thiên, chính thức đặt chân Siêu Phàm tại khoảng hai, ba mươi năm sau đó.
Tu sĩ tư chất Thượng giai thì càng nhanh hơn nữa, có thể bước vào cảnh giới Siêu Phàm tại trước năm mươi tuổi. Loại tư chất này tu sĩ, phóng tầm mắt toàn bộ Linh Vệ huyện cũng được cho là một đời người nổi bật, thành tựu tương lai không tầm thường. Thậm chí, loại người này đã có đầy đủ vốn liếng để Khương gia hay cả hai Đại Thế gia còn lại ném ra cành ô liu lôi kéo.
Còn như Khương Minh Lâm, Khương Minh Nguyệt hai vị thiên kiêu tuổi trẻ kiệt xuất của Khương gia, thành công Đăng Thiên tại trước ba mươi tuổi, thiên tư của bọn hắn đã có thể xưng là cực giai. Dù là Linh Vệ huyện dạng này huyện thành to lớn, tư chất của hai người bọn hắn cũng đã là thiên tài trăm năm khó gặp.
Đến nỗi, giống như vị tán tu đứng bên cạnh thiếu niên đây, niên kỷ gần tám mươi, tu vi vẫn còn là Luyện Huyết tầng bốn, tư chất của hắn chỉ được xếp vào hạng bất nhập lưu, hoặc nói khó nghe hơn một chút chính là phế căn. Hắn dù có cố gắng hơn nữa thì cả đời này cũng là vô vọng thành tựu Đăng Thiên, đặt chân lĩnh xực Siêu Phàm.
Thậm chí, hắn có thể hay không hoàn thành bảy lần Luyện Huyết, bước vào cảnh giới Luyện Huyết hậu kỳ cũng là điều khó nói.
Tất nhiên, thiếu niên không có khả năng nói ra những lời này.
Quá tổn thương người.
Thiếu niên chỉ có thể trấn an: "Mỗi người mỗi mệnh, chúng ta không thể cưỡng cầu."
Đồng thời, nói lên điều này, hắn không khỏi nhớ tới sinh mạng của bản thân còn bị tên nam tử tuấn mỹ kia nắm trong tay. Nội tâm hắn siết chặt mấy phần.
Nam tử tán tu nghe vậy, đột nhiên bật cười, vỗ vai thiếu niên nói: "Ha ha... Người anh em nói không sai, mỗi người mỗi mệnh, không thể cưỡng cầu. Ta cái này chỉ là một cái tiểu tán tu Luyện Huyết tầng bốn, mặc dù không giàu có, không bối cảnh, nhưng chỉ cần cẩn thận, sống tới một trăm tám mươi, hai trăm tuổi không là vấn đề. Mà Khương thiếu gia, Khương tiểu thư đâu, phong quang vô hạn, vạn chúng chú mục, nhưng bản thân trách nhiệm cũng lớn, gánh nặng không nhỏ, thậm chí là nguy hiểm trùng trùng."
Sau đó, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên nghiệm nghị, hướng lại gần thiếu niên, nói thì thầm bằng giọng cực nhỏ tựa như sợ rằng có người đứng sát bên cạnh hắn nghe ngóng: "Hai người bọn hắn lần này có thể hay không sống sót rời khỏi Linh Vệ huyện, quay trở lại học viện Sơn Hà, cũng là một vấn đề."