Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 2: Âm thầm phản kháng




Chương 2: Âm thầm phản kháng

Thiếu niên chật vật lôi kéo cỗ thân thể đau đớn, thương thế đầy mình lê bước trên con đường lớn của huyện thành.

Tại chỗ này, nơi mà mặt đường rộng đến hơn mười mét, phân ra bốn làn, trải đá bạch ngọc, bằng phẳng và sáng loáng, lại có một quang cảnh hoàn toàn khác so với khu đất nghèo, loang lổ, rách rưới và bẩn thỉu mà thiếu niên vừa rời đi mười lăm phút trước. Dọc theo hai bên con đường là những dãy tòa nhà cao đến ba, năm tầng, to lớn tráng lễ, mặt tiền rộng mở, để lộ nội thất sang trọng huy hoàng. Những bức tường được xây từ gạch bạch ngọc, đẽo gọt vuông vức, chẳng những rắn chắc bền bỉ mà còn vô cùng đẹp đẽ khi có thể phản chiếu ánh sáng bảy màu lờ mờ dưới nắng mặt trời và đèn đường. Phía trên chúng có những mái hiên cao v·út, cong lên như mày liễu của người mỹ nhân họa ra từ trong tranh, được trang hoàng bởi các hàng mái ngói lưu ly đắt tiền, cổ kính và tinh tế, lại được tô điểm bởi những bức tượng đá muôn màu, điêu khắc thần thú, hóa văn sống động như thật.

Và ở bên dưới dãy những tòa nhà tráng lệ ấy, hàng ngàn, hàng vạn con người hợp thành dòng đông đúc, nô nức và tấp nập. Có những công tử ca ăn mặc hoa quý, có những công tiểu thư trẻ tuổi, xinh đẹp yêu kiều, có những phú ông mập mạp, chậm chạp, lại có những quý phụ trang điểm lộng lẫy; đồng thời, lại có những thiếu niên ngây ngô non trẻ, lại có những nông phụ bận rộn tất bật, lại có kiếm khách anh tuấn tiêu sái, lại có những người bán hàng rong náo động, sôi nổi,... tất cả cùng tạo nên một bức tranh hài hòa, sinh động mà chẳng kém náo nhiệt.

Ấy thế nhưng, thiếu niên dạo bước giữa dòng người đông đúc, ngựa xe tấp nập ấy, hắn chẳng cảm thấy có chút nào ăn nhập với phương thế giới này.

Trong đầu hắn lúc này vẫn chỉ có hình ảnh của nam tử tuấn mỹ đến cùng cực kia. Còn thân thể hắn lúc này vẫn chưa giây phút nào hết đau nhức sau khi chịu loại độc âm tàn kia t·ra t·ấn.

'Mẹ nó.' Thiếu nghiến răng nghiến lợi chửi thầm: 'Ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ đấm vỡ bản mắt của hai tên khốn các ngươi.'

Tất nhiên, những ý nghĩ này chỉ xuất hiện tại trong đầu thiếu niên mà thôi. Hắn không dám nói ra miệng, thậm chí cả gương mặt cũng không dám chút nào biểu hiện bất mãn. Dù rằng... bản thân thiếu niên đã rời đi khu nhà rách nát đó gần mười cây số.

Cả tên nam tử tuấn mỹ đến cực hạn và nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia đều là tu sĩ. Thiếu niên biết điều đó. Hơn nữa, tu vi của đối phương cực kỳ khủng bố. Thiếu niên không biết, cảnh giới của đối phương cao đến đâu, thực lực của bọn hắn mạnh mẽ đến nhường nào. Hắn chỉ biết rằng, năng lực của đối phương tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của hắn hiện tại.

Ai biết, hắn chỉ cần biểu lộ một tia bất mãn mà thôi, hai kẻ kia có hay không phát giác?

Mà chỉ cần bọn hắn phát giác, thiếu niên tuyệt không thể thiếu một trận h·ành h·ạ thừa sống thiếu c·hết.

Đây là điều khiến thiếu niên đau đầu, cũng là thứ thiếu niên khổ cực.

"Ai." Thiếu niên thở dài buồn bực: "Vì sao, mệnh của ta lại khổ cực như vậy."

Nhấc lên lên chuyện này, thiếu niên liền buồn bực.



Kỳ thực, thiếu niên ngay từ đầu liền không phải chịu hai kẻ lạ mặt này khống chế. Bắt nguồn của mọi chuyện thì phải kể đến ba tháng trước. Thiếu niên mới tới Vệ Linh thành không lâu. Hắn chỉ ra ngoài đi dạo một hồi, chỉ là một hồi mà thôi. Chưa từng cùng người phát sinh xung đột. Cũng chưa từng đắc tội ai cả. Bỗng nhiên, hai kẻ này đột ngột xuất hiện, chắn trước mặt hắn.

Thiếu niên cũng là người tu hành, có chút tu vi tại thân. Thế nhưng, đứng trước hai kẻ sở hữu cảnh giới khủng bố, thực lực sâu không lường được, thiếu niên không có chút nào sức phản kháng liền bị hai kẻ này bắt lại. Càng làm cho thiếu niên kh·iếp sợ hơn là, hắn nhìn ra, đối phương ra tay giữa ban ngày ban mặt, ngay chính giữa đường lớn, có hàng trăm người qua lại tấp nập. Vậy mà không có một ai phát giác ra một thiếu niên non nớt đang bị hai kẻ xa lạ bắt lại.

Thậm chí, ngay cả thành chủ đại nhân cùng hết thảy tu sĩ cao giai tọa trấn trong huyện thành đều không phát hiện có kẻ vi phạm luật pháp, ra tay tại nội thành.

Sau đó, thiếu niên liền bị hai kẻ xa lạ mang tới căn nhà tồi tàn nằm trong khu dân cư nghèo tại phía Bắc Vệ Linh thành, nơi mà hắn vừa rời đi trước đây không lâu. Cũng ở nơi đó, tại thời điểm đó, thiếu niên bị hai kẻ kia hạ xuống Hắc Hồn Ma Huyết độc.

Loại độc này âm hiểm vô cùng. Nó ăn sâu vào trong máu, bám chặt lấy linh hồn. Thiếu niên không biết, thứ độc này có hay không kinh khủng như lời nam tử tuấn mỹ kia nói, rằng thứ độc này có thể bám theo hắn luân hồi dù hắn có c·hết đi. Hắn cũng không muốn thử. Chẳng có ai muốn c·hết cả. Hắn không muốn. Hơn thế nữa, ai dám nói chắc, c·hết đi rồi sẽ được chuyển thế đầu thai?

Bất quá, thiếu niên có thể nói chắc, sinh mạng của hắn, kể từ khoảnh khắc kia, đã hoàn toàn nằm trong tay nam tử tuấn mỹ. Hắn sống hay c·hết, hoàn toàn là bằng vào một ý niệm của đối phương.

Bản thân là một cái tu sĩ, thiếu niên có trực giác đối với sinh mệnh an nguy cực kỳ rõ ràng. Điều này tuyệt đối không thể sai được.

Tất nhiên, cảm giác bị người khác nắm giữ mạng sống, tùy ý bị đùa bỡn, điều khiển, chắc chắn không phải là cảm giác sung sướng gì cho cam. Từ ngày đó đến nay, thiếu niên đã không chỉ một lần cố ý hay vô tình làm ra phản kháng, tìm cách hóa giải thứ độc này. Đáng tiếc, hắn không một lần thành công. Hắn cũng từng thử lá mặt lá trái, bằng mặt không bằng lòng với đối phương. Kết quả của mỗi lần đó chính là như ngày hôm nay, bị t·ra t·ấn thừa sống thiếu c·hết.

Cảm giác đau đớn cùng thống khổ khi bị Hắc Hồn Ma Huyết độc t·ra t·ấn đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Còn tốt, thiếu niên là tu sĩ, bất luận là ý chí hay sức chịu đựng đều vượt xa người thường. Nếu là phàm nhân chịu nỗi thống khổ ấy, hắn tuyệt đối sẽ ngất đi chỉ trong một khoảnh khắc như là một cơ chế não bộ bảo hộ cơ thể khi đối mắt với kích thích vượt ngoài sức chịu đựng của hệ thần kinh.

Càng quan trọng hơn, hắn ở ngày hôm nay cảm nhận được sát ý nồng nặc từ nam tử tuấn mỹ. Thiếu niên biết rằng, ngày hôm nay, hắn đã đi đến giới hạn cuối cùng của đối phương. Chỉ cần hắn dám tiến thêm một bước, làm cho kẻ kia khó chịu, hắn sẽ bị xóa bỏ khỏi thế giới này.

Không.

Có lẽ, xóa bỏ còn là vô cùng nhân từ.

Kết cục của hắn gần như chắc chắn là dày vò đến vĩnh cửu, muốn sống cũng không được, muốn c·hết cũng không xong.

Bởi vậy, từ ngày hôm nay, từ lúc rời khỏi căn nhà rách nát kia, thiếu niên đã dập tắt toàn bộ ý tưởng phản kháng nam tử tuấn mỹ.



"Ta tốt nhất vẫn là thành thành thật thật nghe theo lời hắn, ngoan ngoãn vì hắn làm nhiệm vụ." Thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm. Sau đó, hắn lại thầm bổ sung trong lòng: 'Cho đến khi, ta có được đủ thực lực phản kháng và đấm vào mặt hai cái tên đẹp mã ấy.'

Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, bị nam tử tuấn mỹ này bắt lại không phải tất cả đều là xấu đối với thiếu niên.

Chí ít, nam tử tuấn mỹ này hào phóng vô cùng.

Không tính tới nam tử tuấn mỹ ban cho hắn bí pháp cùng với chiếc nhẫn pháp khí quý giá, chỉ là đồ vật bên trong chiếc nhẫn ấy thôi đã có giá trị khổng lồ vô cùng rồi. Hắn chẳng những đạt được tuyền thừa hoàn chỉnh ( thứ đủ để vô số tu sĩ cao giai tranh nhau sứt đầu mẻ trán) mà còn đạt được không ít thủ đoạn bảo mệnh cùng với số lượng tài nguyên khổng lồ. Tài nguyên nhiều lắm, nhiều hơn nhiều so với tất cả tài sản hắn có hiện nay.

Tất nhiên, thiếu niên sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ dựa vào những gì đối phương ban thưởng liền có thể vượt qua đối phương. Đây bất quá là đồ thừa của nam tử tuấn mỹ lọt qua kẽ tay mà thôi. Đổi lại là thiếu niên, hắn cũng sẽ làm như vậy. Hắn sẽ không để quân cờ trong tay có bất kỳ cơ hội nào thoát ra khỏi tầm khống chế.

Thế nhưng, nam tử kia có lẽ không biết, thiếu niên cũng có những bí mật của riêng mình. Mượn nhờ trợ giúp mà nam tử tuấn mỹ ban cho, hắn hy vọng bản thân sẽ cơ hội lật bàn phản kháng.

Phải.

Là hy vọng.

Ngay cả bản thân hắn có bí mật và con át chủ bài của riêng mình, hắn cũng không dám nói chắc bản thân có thể chống lại đối phương. Nam tử tuấn mỹ kia cho hắn áp lực lớn đến như vậy đấy. Đối phương áp đảo hắn về mọi mặt: lai lịch, xuất thân, điều kiện tu hành, truyền thừa, tầm mắt, bố cục, tu vi, thực lực,... hầu như về mọi mặt, hắn đều lép vế.

Thậm chí, suy nghĩ bi quan thêm một chút, chưa biết chừng, cái gọi là bí mật và át chủ bài của hắn đã sớm bị đối phương nhìn thấy từ lâu. Đây là điều mà thiếu niên không nguyện ý nhìn thấy, càng không dám suy nghĩ.

Bởi vì, nếu nó là sự thật, tất cả hy vọng của hắn đều là hão huyền, tất cả nỗ lực của hắn đều là vô nghĩa.

Càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, thiếu niên rốt cuộc tự trấn an mình, nói:



"Ta lại đang suy nghĩ cái gì? Lấy thực lực của ta trước mắt, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Việc trước mắt phải làm là ngoan ngoãn nghe theo lời đối phương, chậm rãi tăng lên thực lực rồi mới có vốn liếng m·ưu đ·ồ xa hơn. Không có thực lực cơ sở, tất cả chỉ là bong bóng xà phòng, một cái chạm nhẹ là tan vỡ."

...

Thiếu niên dọc theo đường lớn mà đi. Hắn muốn mượn nhờ sự náo nhiệt, phồn hoa của huyện thành để xua tan đi u ám trong lòng.

Vừa lúc này, một cảnh tượng thu hút tầm mắt của hắn.

Giữa con đường lớn có một đoàn người nghênh ngang mà đi. Đoàn người này được dẫn đầu bởi một nam tử trẻ tuổi, tuổi tác chừng ngoài hai mươi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén. Hắn mặc áo bào màu trắng, phù hợp hoàn mỹ với vóc dáng cao, gầy và khí chất xuất trần nhẹ nhàng của hắn. Bất quá, có lẽ bởi vì thanh bội kiếm quý giá bên hông, cũng có lẽ bởi một con dị mã hung mãnh dữ dằn, thân hình cao lớn dưới hông mà nam tử này thiếu đi mấy phần yếu đuối, suy nhược của thư sinh, lại nhiều thêm mấy phần khẳng khái, tiêu sái của một vị kiếm tiên.

Chỉ bằng những điểm này, không cần luận đến gia thế, càng chẳng cần luận đến thực lực, nam tử đã có thể hút hồn quá một nửa nữ tử có mặt trên đường lớn.

Không phải sao, chỉ nhìn những cặp mắt sáng tinh tinh kia, từ thiếu nữ mới lớn cho đến nhân đã gả chồng, từ nữ tử nông gia cho đến thiên kim tiểu thư, người ta liền rõ ràng, nam tử này có bao nhiêu sức hấp dẫn.

Bất quá, nam tử này có thể có lai lịch tầm thường sao?

Chắc chắn là không thể.

Đoàn người phía sau nam tử bày ra thanh thế to lớn lắm. Mấy chục con dị mã xếp thành hàng dài, chậm rãi sải bước trên đường lớn. Mỗi một con dị mã này đều là hung thú được thuần hóa cẩn thận, vai cao đến hai mét, bốn chân là những khối cơ bắp rắn chắc như thép đúc, lông bờm dày và đỏ như lửa. Chúng thuộc về dòng Xích Mao mã, là một chủng mang huyết mạch hung thú có sức mạnh và tốc độ cực lớn, lại cực kỳ dẻo dai. Trong điều kiện thông thường, tốc độ phi nước đại của chúng có thể vượt qua tốc độ âm thanh và duy trì liên tục trong mười giờ đồng hồ liền. Tốc độ của chúng so với đê giai tu sĩ còn nhanh hơn nhiều. Và tất nhiên, giá cả càng là đắt đỏ khiến người ta không dám tin vào mắt.

Một con Xích Mao Mã bất kỳ trong đoàn xe có giá tiền đầy đủ để một tên tu sĩ điển hình tại huyện thành Linh Vệ tiêu pha, ăn mặc thoải mái ba năm, năm năm trời.

Một đoàn xe gần một trăm con Xích Mao Mã như thế thì lại đáng giá nhiều như thế nào?

Mà càng khiến người ta rung động hơn là đội hộ kỵ sĩ cưỡi trên những con dị mã ấy. Từng người, từng người kỵ sĩ đều mang khải giáp sáng loáng, trường kiếm bên hông nghiêm chỉnh và trường thường trong tay thẳng tắp. Mặt mày của bọn họ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, trong khi toàn thân thì tản ra cỗ khí tức túc sát nguy hiểm. Chẳng cần phải là tu sĩ, người ta cũng nhìn ra, mỗi một tôn kỵ sĩ này đều là kẻ thiện chiến, được hun đúc bởi máu và lửa qua hàng chục năm. Nếu nói đến thực lực, những kỵ sĩ này chỉ e là đầy đủ thắng qua tám phần mười số lượng tu sĩ tại Linh Vệ thành.

Lọt vào giữa nhóm kỵ sĩ oai nghiêm, hùng dũng là ba chiếc xe chở hàng lớn, bên trên chất đầy hàng hóa. Sáu con man ngưu, hai con kéo một xe, nặng nề tiến lên từng bước. Bách xe cao đến gần hai mét được làm từ gỗ tốt, bên ngoài nẹp sắt gia cố đang vang lên những tiếng giòn tan khi sức nặng hàng chục tấn từ thùng hàng thời thời khắc khắc chèn ép lên mặt đường cứng rắn.

Tại trước ba chiếc xe hàng khổng lồ ấy là một cỗ xe ngựa lớn, bốn bánh, hai ngựa kéo làm từ linh mộc, bên ngoài trang chí xa hoa, rèm vải thêu hình thanh loan, được dệt từ linh tơ, nhìn qua cực kỳ quý phái, dường như muốn nói cho những người chứng kiến biết thân phận của chủ nhân nó cao quý đến nhường nào. Phía trên nóc của chiếc xe còn có một lá cờ nhỏ đón gió bay phấp phới. Chính giữa lá cờ chỉ có một chữ.

Khương.

"Vậy mà lại là người của Khương gia. Khương công tử, Khương tiểu thư... trở về. Lần này thì Linh Vệ thành náo nhiệt rồi." Không biết là vị tu sĩ nào bên đường, chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như thế, liền mở miệng cảm thán.