Chương 23: Thế và Lĩnh Vực
Đối mặt với khí thế kinh khủng đang áp chế gắt gao lên từng tế bào trong thân thể, cỗ sức mạnh khổng lồ đủ để xé toạc cơ thể của nàng thành từng mạnh vụn nhỏ nhất, dập tắt linh hồn của nàng dễ dàng như dập tắt một ngón lửa trên que diêm, biểu cảm của nữ tử xa lạ chưa từng thay đổi. Lý Nguyên quan sát thật kỹ gương mặt xinh đẹp của nàng, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của đối phương, tất cả những gì hắn thấy là một sự vô cảm đến gần như tuyệt đối. Không có mảy may một chút sợ hãi, cũng chẳng có một chút e ngại, không có sự hoang mang lẫn bối rối, chỉ có sự bình tĩnh cùng thờ ơ. Nữ tử này dường như chẳng có vẻ gì là bận tâm hay lo nghĩ, cứ như thể, kẻ đang bị khống chế, đang bị đe dọa tính mạng không phải là nàng mà là một ai đó hoàn toàn xa lạ.
Lý Nguyên Thiên nhíu mày. Trước đây, hắn từng tra hỏi qua nhiều người, cũng đã từng dùng các thủ đoạn t·ra t·ấn, h·ành h·ạ để moi ra thông tin cần thiết từ trong miệng bọn hắn. Trong suốt quá trình này, hắn đã gặp qua thật nhiều loại người có tính cách cứng rắn, ý chí sắt đá, tinh thần bất khuất hay miêu tả bằng ngôn từ mỹ miều nào cũng được. Thế nhưng, giữa tất cả bọn hắn đều có một đặc điểm chung, bọn hắn vẫn có cảm tình. Lý Nguyên Thiên có thể từ sâu trong đôi mắt của đối phương nhìn ra đủ mọi loại cảm xúc khi kẻ đó đối diện với hắn có bất khuất, có hoang mang bối rối, cũng có lo lắng, có sợ hãi, lại có thấy c·hết không sờn. Duy chỉ có loại b·iểu t·ình trống rỗng vô cảm như nữ tử trước mắt là hắn chưa từng thấy.
"Cũng có thể." Lý Nguyên Thiên nghĩ thầm: "Là nàng đơn thuần đang diễn mà thôi và nàng diễn quá giống."
Hắn âm thầm tăng cường vận chuyển Cương Khí. Cỗ sức mạnh khổng lồ, bá đạo và hung mãnh như một con thú hoang xông phá ra ngoài, tràn vào cơ thể của nữ tử, hung hăng tàn phá bất cứ thứ gì nó gặp phải. Không chỉ có thế, Lý Nguyên Thiên còn rót vào trong đó Thương Ý của hắn. Thương Ý xen lẫn trong Cương Khí, thuận thế chui vào thân thể thiếu nữ, xé rách kinh mạch, đâm thủng lục phủ ngũ tạng, phá hủy chúng nhanh hơn nhiều lần tốc độ mà một tên tu sĩ cảnh giới của nàng có thể khôi phục, mạnh mẽ kích thích vào các sợi dây thần kinh.
Cơn đau thấu tim ngay lập tức t·ấn c·ông não bộ nữ tử khi từng tế bào trên thân thể b·ị đ·âm thủng, b·ị đ·ánh vỡ, được tái tạo rồi lại b·ị đ·âm thủng, bị tàn phá...Cả cơ thể nàng, trên toàn bộ mọi bộ phận, đều đau rát đến cùng cực, vượt xa bất kỳ loại đau đớn nào mà phàm nhân có thể tưởng tượng và hứng chịu khi hết thảy tế bào trong thân thể đều nhận lấy t·ấn c·ông, thân thể như bị xé rách thành từng mảnh vụn nho nhất giống như một tờ giấy nát trong khi linh hồn lại trở nên n·hạy c·ảm với đau đớn hơn sau khi nhận được Cương Khí của hắn kích thích. Cho dù, bản thân nữ tử là một tu sĩ cảnh giới không thấp, sức mạnh ý chí và tinh thần vượt xa phàm nhân, thế nhưng, nỗi đau ấy khiến cho gương mặt xinh đẹp của nàng phải vặn vẹo trở nên dữ tợn, khiến cho nàng muốn gầm thét theo bản năng.
"Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất." Lý Nguyên Thiên lạnh nhạt nói: "Ngươi nên trân quý nó trước khi ta mang đến cho ngươi trải nghiệm còn thống khổ hơn hiện tại gấp triệu lần. Tin tưởng ta đi. Ta có một trăm bảy mươi chín cách để ngươi từ từ trải nghiệm hết thảy cái gì mới là địa ngục chân chính trong khi ý thức vẫn tỉnh táo."
Đáng ngạc nhiên là, dù là nữ tử đâu đớn, thân thể co giật theo bản năng, nàng vẫn không hé miệng dù chỉ là một lời. Trong hai con người xinh đẹp nhìn về phái hắn, Lý Nguyên Thiên vẫn chỉ thấy được sự trống rỗng, vô cảm. Đừng nói đến sợ hãi, ngay cả một tia cừu hận, thù địch, hắn cũng không thấy.
Lý Nguyên Thiên thở dài. Hắn đang suy nghĩ, có nên hay không cho nữ tử này một c·ái c·hết êm đẹp, giải thoát nàng thì bỗng nhiên, dị biến phát sinh.
Mặt đất dưới chân Lý Nguyên Thiên đột ngột nổ tung. Vụ nổ rất lớn. Sóng xung kích mà nó gây ra càn quét ngang khu vực rộng một trăm cây số, thổi bay gần như mọi thứ trên đường đi. Đất, cát và đá vụn bị thổi bay lên cao hàng trăm cây số, phủ kín phương viên rộng bằng cả một quốc gia nhỏ. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thậm chí, cả bầu trời cũng phải vì đó mà lắc lư. Vô số tu sĩ nhao nhao hướng ánh mắt về bên này.
Lúc này, giữa đám cát bụi mù mịt bây ngập trời, che đi quá chín phần mười ánh sáng, biến nơi đây thành một vùng không gian tăm tối ấy, một cái bóng khổng lồ nhích lên thân thể to lớn, cồng kệnh của nó như một con quái vật thức dậy từ giấc ngủ say tận sâu trong lòng đất. Tốc độ của nó không nhanh. Động tác của nó nhìn như thật chậm chạp. Có lẽ, bởi vì hình thể của thứ này quá nặng nề để nó có thể di chuyển nhanh hơn được. Các tầng địa chất bên dưới đang run lên theo mỗi cử động của cái bóng khổng lồ ấy.
Lý Nguyên Thiên gác chuyện của nữ tử sang một bên. Thần thức của hắn nhìn chằm chằm vào thứ vừa mới chui ra từ v·ụ n·ổ trên mặt đất. Rất nhanh, hắn nhận thấy thứ này có phần quen thuộc.
"Một bức tượng đá?" Lý Nguyên Thiên nghi ngờ.
Tại dưới thần thức của hắn, cái bóng này đích xác rất giống như được đẽo gọt ra từ một tảng đá nguyên khối. Nó có hình người, rất lớn, cao tới hơn một cây số. Chỉ là hình thể, đầu, tay chân của nó có phần to béo thái quá, tựa như là một kẻ béo tròn, mập mạp quá khổ mà chỉ có các bộ phim hoạt hình mới khắc họa đi ra. Bề mặt ngoài của nó màu xám đen như nham thạch khô cứng, xù xì, thô ráp và rất xấu xí. Nó không có mặt. Tại nơi đáng lẽ là khuôn mặt của có thì lại được thanh thế bởi một phiến đá xưa cũ, phẳng lỳ, trống rỗng lại có mấy phần ghê rợn.
Lý Nguyên Thiên cũng nhìn ra, bức tượng đá này thật giống như thứ đã từng đánh bay bốn tên tu sĩ Linh tu lỗ mãng lúc đầu. Điều khác biệt là nó lúc đó chỉ để lộ ra một cánh tay mà thôi.
Lúc này, bức tượng đá ngẩng đầu 'nhìn' lên trời. Bộ phận lẽ ra phải là gương mặt của nó thì giờ đây chăm chú hướng về vị trí của Lý Nguyên Thiên. Sau đó, nó... chuyển động. Không phải là những động tác ù ì, chậm chạp như trước, nó rất nhanh, nhanh đến kinh người. Thân hình khổng lồ như một ngọn núi hơn một trăm mét của nó đột ngột biến mất giữa không gian, chỉ để lại phía sau một tiếng đinh tai nhức óc như một tiếng sấm rền vọng khắp mấy trăm cây số, thứ xảy ra do bản thân bức tượng di chuyển quá nhanh, v·a c·hạm với chính sóng rung động mà nó tạo ra trong không khí.
Bức tượng khổng lồ bay lên không trung. Tất cả mọi người đều giật nảy mình vì điều này. Mục tiêu của nó là người ở vị trí gần nhất, Lý Nguyên Thiên. Tốc độ của nó quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt, bức tượng đá đã đến ngay trước mặt mục tiêu, vung ra nắm đấm to lớn như một ngôi nhà năm tầng, mạnh mẽ và hung hãn nện thẳng vào kẻ địch. Không có Cương Khí, cũng chẳng có Chân Nguyên hay Linh lực gia cường, thứ v·ũ k·hí mà bức tượng đá sử dụng chỉ đơn thuần là sức mạnh vật lý, là một thân man lực hùng hồn đủ để xé toạc cả một ngọn núi khỏi đất liền. Thân hình nặng đến hơn mộ triệu tấn kết hợp với tốc độ di chuyển đạt tới một trăm lần vận tốc âm thanh tạo ra một thứ động năng khổng lồ khiến cho nắm đấm của bức tượng đá sở hữu sức mạnh chẳng kém gì sức mạnh hủy diệt của những tảng thiên thạch to lớn v·a c·hạm với Trái Đất trong các kịch bản ngày tận thế.
Tốc độ phản ứng của Lý Nguyên Thiên cũng nhanh chẳng kém. Hắn vung ra nắm đấm, không có Cương Khí bổ sung sức mạnh, hoàn toàn chỉ có man lực đến từ một thân nhục thể được tu luyện đến cùng cực.
Trấn Ngục Quyền.
Quyền pháp thi triển, khí huyết như một trận đ·ại h·ồng t·hủy tuôn trào, hội tụ lại trước đầu nắm đấm. Nhìn từ xa lại, cảnh tượng trước mắt sao mà chênh lệch. Một khối đá xù xì, xám ngoét xấu xí và to lớn như một ngọn núi chuẩn bị v·a c·hạm với một thân thể nhỏ bé, nhỏ hơn một phần phần mười ngay cả khi so với một đầu ngón tay của vật thể phía trước.
ĐÙNG...
Vụ nổ chấn động không gian, mạnh mẽ đến nỗi rất nhiều thiên kiêu quan sát phía xa cũng phải vì đó mà kinh hãi. Vô số đá vụn và hạt cát bay ra đầy trời với tốc độ nhanh gấp hàng chục lần một viên đạn, mang theo sức tàn phá như một quả bom được phóng đại lên vô số lần, phủ lên phạm vi hàng chục cây số, cắn xé tất cả mọi thứ trong phạm vi của nó. Đó là nửa thân thể trên của bức tượng đá to lớn vỡ vụn mà tạo thành cảnh tượng trong khi nửa dưới thì bắn ngược trở lại xuống mặt đất bằng với tốc độ mà nó đã lao lên tạo ra một phen t·hảm h·ọa cho nơi nó v·a c·hạm.
Lý Nguyên Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, sừng sững bất động, chưa từng di chuyển một li. Những mảnh đá vụn văng ra từ thân thể bức tượng đá còn chẳng thể tiếp cận pháp vi một mét xung quanh Lý Nguyên Thiên. Chúng bị Cương Khí của hắn chấn vỡ thành tro bụi rồi cản lại từ xa bên ngoài.
Lý Nguyên Thiên liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đánh giá tình cảnh của nhóm thiên kiêu cùng hắn xâm nhập vào mảnh không gian này. Cho tới bây giờ, các thiên kiêu vẫn còn đờ đẫn, sửng sốt không theo kịp được những diễn biến xảy ra trước mắt. Có lẽ, bọn hắn bị bất ngờ bởi sự kiện diễn ra quá nhanh dẫn đến bọn hắn không biết nên chuẩn bị ứng phó như thế nào; cũng có lẽ bọn hắn choáng ngợp mà không ngờ tới, thực lực của Lý Nguyên Thiên lại mạnh đến trình độ như vậy, hoàn toàn vượt xa những gì bọn hắn dự đoán trước đó.
Không chỉ có các thiên kiêu mà nhóm những kẻ t·ấn c·ông lạ mặt cũng thoáng dừng lại động tác trong tay. Bọn hắn đều hướng ánh mắt về phía Lý Nguyên Thiên, dường như đang tự hỏi cũng như một lần nữa đánh giá lại mục tiêu trước mắt. Tên thủ lĩnh của nhóm này giương mắt nhìn lại. Lý Nguyên Thiên đối mặt với hắn. Vẫn là cặp mắt lạnh lùng như băng, không có lấy một tia cảm xúc y như những gì hắn thấy từ trên nữ tử đã t·ấn c·ông hắn.
Ngay lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ tên thủ lĩnh nhóm người xa lạ nhấc lên cao. Không gian xung quanh hắn vặn vẹo trước nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột bộc phát. Cỗ khí tức này khóa chặt Lấy Lý Nguyên Thiên, lúc nào cũng có thể phát động đòn t·ấn c·ông mạnh ít nhất gấp mười mấy, hai mươi lần nắm đấm mà bức tượng đá khổng lồ từng vung về phía hắn.
Nguyên Anh kỳ.
Lý Nguyên Thiên ngay lập tức biết được tu vi của kẻ mà hắn chuẩn bị đối mặt. Giao chiến với nữ tử trước đó, Lý Nguyên Thiên đã nhận ra, thứ đối phương sử dụng là linh lực, sở tu hẳn phải thuộc về dòng Linh tu. Tuy nhiên, tu vi của nữ tử nọ chỉ mới miễn cưỡng đặt chân vào Kim Đan tầng bảy mà thôi. So sánh với kẻ đã toái đan thành anh, trở thành tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trước mắt, bất luận là thực lực hay ý thức chiến đấu, nàng kém quá xa.
Tĩnh lặng trong thoáng chốc trôi qua. Tên thủ lĩnh của những kẻ t·ấn c·ông giơ lên bàn tay phải gầy guộc của hắn. Linh lực vận chuyển cực nhanh. Sức mạnh khổng lồ của trời đất được dẫn dắt, hội tụ lại nơi khoảng không ngay phía trước người của tên thủ lĩnh.
"Phong Yên Thất Trảm." Giọng nói lạnh như băng của tên thủ lĩnh vang lên.
Bảy lưỡi đao gió xuất hiện giữa không trung, mang theo cỗ khí tức kinh khủng khác biệt với bất cứ thứ gì nữ tử đấu cùng Lý Nguyên Thiên từng thể hiện trước đây.
Cổ tay của tên thủ lĩnh khẽ vẫy. Bảy lưỡi đao gió lướt qua không gian, vượt qua khoảng cách mấy trăm cây số, bay thẳng đến vị trí của Lý Nguyên Thiên với tốc độ cực nhanh. Phần thân của những lưỡi đao gió gần như trong suốt, người ta chỉ có thể lờ mờ bắt được hình dáng của chúng qua những tia sáng vặn vẹo do bị khúc xạ chiếu khi chiếu qua chúng mà thôi.
"Thiên Cương Chỉ."
Lý Nguyên Thiên đáp trả ngay lập tức. Cương Khí trong thân thể hội tụ. Bảy đường Thiên Cương Chỉ dũng mãnh lão ra, xuyên phá hết thảy chướng ngại.
Thiên Cương Chỉ và đao gió giao hội.
Gần như trong chớp mắt, thắng bại đã phân. Thiên Cương Chỉ mang theo năng lượng lớn hơn nhiều đao gió, lực xuyên thấu cũng mạnh mẽ hơn nhiều, Thế nhưng nó vẫn thua, b·ị đ·ánh tan trong một khoảnh khắc, thậm chí bảy đường đao gió chỉ mất đi hai phần mười sức mạnh, giảm đi một phần ba tốc độ trước khi bảy đường Thiên Cương Chỉ tiêu tán mà thôi.
"Là ta vẫn là quá coi thường đối phương." Lý Nguyên Thiên nghĩ thầm trong lòng. Đồng thời, hắn vung ra một chưởng về phía trước, trực diện đối kháng với bảy đường đao gió.
Đoạn Giang Phá Sơn Chưởng.
Cương Khí hùng hồn được thi triển bởi chưởng pháp đã luyện đến trình độ phản phác quy chân lại kết hợp với Chưởng Thế tạo nên sức mạnh hủy thiên diệt địa. Nó lấy thế không thể chống đỡ, mãnh liệt băng ngang qua không gian, dễ dàng nghiền ép bảy đường đao gió đã suy yếu của kẻ địch.
Lý Nguyên Thiên không dừng lại ở đó. Hắn chủ động t·ấn c·ông. Hắn sải ra chân bước ra một bước, thân hình thoắt một cái đã biến mất giữa không trung rồi xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu của tên thủ lĩnh. Hắn nâng lên tay phải, vung ra nắm đấm ngay trong chớp mắt.
Trấn Ngục Quyền.
Lần này, hắn không chỉ sử dụng một thân man lực khủng bố mà còn vận dụng cả lượng Cương Khí hùng hồn trong thể nội, ngưng kết ra Quyền Thế, tất cả kết hợp lại tạo nên thứ mạnh hủy diệt tuyệt đối vốn nên có của Trần Ngục Quyền. Thoáng chốc, một hình nắm đấm hư ảnh hiện lên giữa không trung, đồ sộ và nặng nề như một ngọn núi, lấy thế không thể đỡ giáng xuống đầu kẻ địch.
Tên thủ lĩnh liều mạng chống cự. Quanh thân hắn, cỗ linh lực khổng lồ phun trào mãnh liệt. Những trận gió lốc khủng kh·iếp ẩn chứa bên trong vô số lưỡi đao sắc bén bất chợt nổi lên, lấy thân thể hắn làm trung tâm, dần mở rộng ra bốn phía. Không mất bao lâu để toàn bộ vùng không gian hình cầu, bán kính rộng gần hai mươi cây số bị choán đầy bởi những trận cuồng phong dữ tợn có thể xé nát cả một số pháp khí cấp thấp.
Lĩnh Vực.
Đây là năng lực đặc thù mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể lĩnh hội và thi triển.
Tương tự như cái cách tu sĩ Võ tu trước tiên cần tu luyện thấu triệt toàn bộ chín tầng Ý Cảnh rồi mới lĩnh hội đến Thế, Lĩnh Vực chính là bước tiếp theo mà các tu sĩ dòng Linh Tu cần chạm đến sau khi cả chín tầng Ý Cảnh đã đạt được viên mãn. Tu sĩ Linh tu muốn mở ra Lĩnh Vực thì cần vận dụng chín tầng Ý Cảnh viên mãn điều động sức mạnh của trời đất, từng chút một chậm rãi xây dựng lên một mảnh không gian đặc thù, nơi mà các điều kiện trong đó được dần sửa đổi dựa trên cơ sở Ý Cảnh mà bản thân tu sĩ đó lĩnh hội. Lĩnh vực của một tu sĩ lớn hay không, có thể duy tri trong thời gian dài bao nhiêu, điều đó phục thuộc vào sức mạnh và tổng lượng Linh lực của tu sĩ; còn điều kiện hoàn cảnh của Lĩnh vực có duy trì chênh lệch bao nhiêu so với thế giới bên ngoài, có thể gia trì bao nhiêu sức mạnh cho chủ nhân hay áp chế bao nhiêu kẻ địch, điều đó lại phụ thuộc vào Ý Cảnh mà tu sĩ lĩnh hội trước đó có bao nhiêu cao minh. Một khi Lĩnh Vực đã được xây dựng hoàn thiện, tu sĩ có thể tùy thời triệu hoán ra nó, sử dụng nó trong chiến đấu, thông qua nó để vận dụng sức mạnh của trời đất để tăng cường tự thân, đồng thời hạn chế kẻ địch.
Nói theo một cách nào đó, Lĩnh Vực chính là ở cùng một tầng thứ tương tự như Thế, đều là dẫn động sức mạnh của trời đất, cải biến chúng theo quy luật do ý chí tu sĩ chế định. Chỉ là, hai hệ thống tu luyện khác biệt, phương pháp tu hành có chênh lệch dẫn đến biểu hiện ra ngoài và cách thức sử dụng của hai loại năng lực có khác biệt mà thôi.
Lúc trước, Thiên Cương Chỉ của Lý Nguyên Thiên dễ dàng b·ị đ·ánh tan bởi đao gió của tên thủ lĩnh ấy là bởi vì đối phương đã dung nhập một phần lĩnh vực của hắn vào trong những luồng đao gió này. Trong khi đó, bản thân Lý Nguyên Thiên sử dụng Thiên Cương Chỉ vẫn chỉ miễn cưỡng ở mức gần có tiểu thành mà thôi. Hắn có thể dung nhập Thương Ý vào trong đó đã là rất khá rồi. Lại muốn cao hơn nữa thì không phải là hắn của hiện tại có thể làm được.
Ý cảnh đối chọi với Lĩnh Vực, đó là nguyên do vì sao chiêu thức của hắn bị nghiền ép.
Nhưng bây giờ thì khác. Lý Nguyên Thiên thi triển Quyền Thế.
Thế và Lĩnh Vực, cả hai ở cùng một cấp độ như nhau.
Sức mạnh mà Lý Nguyên Thiên bộc phát hơn xa đối phương. Quyền pháp mà hắn sử dụng cũng được tu luyện tới cảnh giới phản phác quy chân. Lần này là lượt của Lý Nguyên Thiên nghiền ép.
Lĩnh vực hệ Phong mà tên thủ lĩnh tạo ra ngay lập tức vỡ vụn rồi đổ sụp trước sức mạnh mang tính hủy diệt lớn hơn bản thân nó nhiều lần. Không mất tới một phần mười giây, Lĩnh Vực tan rã hoàn toàn. Trần Ngục Quyền thẳng tắp nghiền ép xuống dưới, cuối cùng xuyên qua tầng tầng không gian, nện thẳng xuống mặt đất, tạo nên một cơn chấn động khiến mặt đất rung chuyển không ngừng.
Dấu tích còn sót lại là một cái hố có đường kính rộng tới năm mươi cây số, đủ sâu để xếp xuống đó ba đỉnh Everest chồng lên nhau.
Lý Nguyên Thiên nhìn chằm chằm xuống vết tích to lớn mà hắn để lại. Hai hàng lông mày của hắn cau lại. Sự cảnh giác của hắn chưa từng buông xuống.
Bởi vì, ngay trong khoảnh khắc Lĩnh Vực của đối phương sắp sụp đổ hoàn toàn, Lĩnh Vực của hắn đột ngột bị thu lại. Đồng thời, khí tức của đối phương cũng biến mất không còn dấu vết.
Lúc này, một hồi chuông cảnh báo nguy cơ không ngừng réo vang trong đầu Lý Nguyên Thiên.