Chương 24: Nghiền ép
Cảm nhận chuông cảnh báo nguy hiểm đang réo vang từng hồi gấp gáp ở trong tiềm thức, dù cho, mối nguy hiểm này không thể tạo nên uy h·iếp trí mạng đối với hắn, phản ứng đầu tiên theo bản năng của Lý Nguyên Thiên là phải thoát khỏi đây ngay lập tức. Hắn vẫn luôn cẩn thận như vậy. Nếu như có thể thoát đi, vậy thì có ai lại muốn tự đặt bản thân vào trong vòng vây nguy hiểm cơ chứ?
Cương Khí trong cơ thể Lý Nguyên Thiên cấp tốc vận chuyển. Hắn muốn thi triển pháp thuật, phá không mà đi, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi vị trí nguy hiểm này. Tuy nhiên, một cỗ sức mạnh vô hình, to lớn và nặng nề gần như ngay lập tức giữ chặt lấy hắn. Hai chân Lý Nguyên Thiên cứ như đông cứng lại giữa không khí. Toàn thân hắn dường như chìm vào bãi đầm lầy, nơi mà không khí bị thay thể bởi một biển đất bùn nhớp nháp, nặng nề. Mỗi một cử động của hắn đều trở nên khó khăn vô cùng.
"Là trận pháp cầm hãm." Lý Nguyên Thiên nhận ra thứ đã vây hãm hắn. Đồng thời, hắn cũng nhanh chóng ước lượng cường độ của trận pháp này. "Muốn vây hãm ta? Chỉ cấp bậc trận pháp này còn xa xa không đủ. Một giây. Không. Chỉ cần một phần mười giây ta liền có thể phá vỡ giam hãm."
Cương Khí trong thân thể Lý Nguyên Thiên bùng nổ, hướng về mọi phía tuôn trào như một trần đ·ại h·ồng t·hủy, thế không thể ngăn cản. Cỗ sức mạnh khổng lồ ấy bắt đầu tìm tòi những điểm trận pháp quan trọng được giấu tại các vị trí vô hình trong không gian, nhanh chóng xung kích chúng, tạo ra kẽ hở trong kết cấu phức tạp từ hàng chục nghìn phù văn tạo thành tào trận pháp giam hãm phức tạp này. Không gian xung quanh Lý Nguyên Thiên vặn vẹo. Linh Khí trong khu vực gần đó bị hắn dẫn động rồi sôi trào.
Tuy nhiên, tên thủ lĩnh của những kẻ t·ấn c·ông sẽ không ngồi yên mặc kệ Lý Nguyên Thiên làm gì thì làm. Người sau có thể phá vỡ trận pháp giam hãm trong một phần mười giây, hắn đã có bước hành động tiếp theo trong khoảng thời gian chỉ bằng phân nửa chừng đó. Tu sĩ đạt tới cảnh giới này, dù là một phần trăm giây cũng để bọn hắn tung ra hàng trăm đòn t·ấn c·ông.
Chỉ thấy, ngay khi vùng không gian trở nên rung động dữ dội trước từng đợt xung kích cường độ cao do Lý Nguyên Thiên phát động Cương Khí, nó thoáng chốc ổn định lại trong một khoảnh khắc. Cùng lúc, lấy vị trí của Lý Nguyên Thiên làm trung tâm, một phiến không gian hình cầu bán kính rộng tới năm mươi cây số bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tại phần rìa của nó, một trăm linh ngàn tám mai phù văn huyền diệu trôi nổi, treo kín tại tất cả các góc của khối cầu không gian, bủa vây mọi phương hướng.
Lý Nguyên Thiên nhìn vào điều này thì biết rằng, hắn đã chậm một nhịp. Không chút do dự, hắn thu hồi lại toàn bộ Cương Khí, từ bỏ cưỡng ép phá vỡ trận pháp.
Quả đúng như vậy. Sự xuất hiện của hơn một trăm ngàn mai phù văn chẳng những c·ách l·y vùng không gian này mà còn gia cố thêm cho tòa trận pháp vây hãm. Mà đó còn mới chỉ là bước khởi đầu. Giữa những mai phù văn trôi lơ lửng ấy, có một cỗ sức mạnh khổng lồ đang nổi lên, chầm chậm nhưng chắc chắn, ẩn nấp nhưng lại mang đến cho kẻ bị vây trong trận pháp nỗi áp lực to lớn kinh khủng.
ẦM... ẦM... ẦM...
Dường như có tiếng sấm rền vang trong không trung. Nó to lớn đến nỗi, cả phiến không gian như đang rung lên dưới những âm thành gầm thét khổng lồ ấy. Lý Nguyên Thiên ngước mắt nhìn lên trời, nơi đó, không biết từ khi nào, đã giăng kín mây đen, dày đặc và nặng nề như một chiếc đĩa khổng lồ bằng kim loại đang không ngừng xoay tròn quanh. Không chỉ có trên đầu mà ngay lúc này, dưới chân, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải,... từ bốn phương tám hướng xung quanh Lý Nguyên Thiên, tất cả đều xuất hiện những đám mây đen cuồn cuộn như vậy.
"Lôi trận?" Lý Nguyên Thiên nghĩ thầm.
Từ trước đến nay, hệ Lôi luôn đại biểu cho sự hủy diệt, không phải c·ái c·hết, chỉ đơn giản là sự hủy diệt tuyệt đối tàn bạo mà thôi.Trong cùng cảnh giới, sức công phạt của hệ Lôi luôn luôn thuộc về nhóm mạnh nhất, ẩn chứa sự tàn phá mạnh nhất, lại gần như không có hệ nguyên tố khác khắc chế. Không phải ngẫu nhiên khi Thiên kiếp thường thường lấy hình thức lôi đình để xuất hiện.
"Muốn dùng trận pháp vây khốn ta, sau lại dùng Lôi trận tới công phạt?"
Ngay khi hắn có ý nghĩa ấy, Lôi trận đã bắt đầu phát động đợt công kích đầu tiên.
OANH...
Một cột sét khổng lồ đột ngột đánh xuống, trực diện vào vị trí của Lý Nguyên Thiên. Nó có màu xanh lam nhạt, thô to như một cây cổ thụ ngàn năm, vắt ngang qua không gian, nối giữa trời với đất, kéo dài trọn vẹn nửa giây đồng hồ mới chấm dứt. Trong suốt nửa giây đồng hồ đó, cột sét giải phóng nguồn sức mạnh tương đương với một tôn tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong dốc hết Linh lực trong thân thể để tung ra một đòn toàn lực.
Vẫn còn xa xa chưa đủ để đánh gục được Lý Nguyên Thiên.
Mặc dù sức mạnh của hắn bị áp chế, nhưng đó chỉ là áp chế phần thực lực hắn có thể sử dụng ra ngoài đối địch mà thôi, bản thân nội tình của hắn vẫn còn đó, cường độ nhục thể, sức chịu đựng, khả năng hồi phục, sự cứng rắn của xương cốt, sư dẻo dai của cơ bắp, sự bền bỉ của da thịt của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần phần nội tình này còn tại, Lý Nguyên Thiên có thể thoải mái để những cột sét hủy diệt khổng lồ kia đánh xuống.
Dường như trận pháp cũng cảm ứng được sinh mệnh trên mục tiêu vẫn hưng thịnh vô cùng, nó càng thêm ra sức phát động những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn.
OANH. OANH. OANH...
Những đường lôi đình khổng lồ rộng đến mười mấy mét, kéo hàng hàng chục cây số, ngoằn ngoèo như những con mãng xà vặn vẹo thân hình to lớn giữa không trung. Tất cả chúng đều hội tụ lại một điểm, là vị trí của Lý Nguyên Thiên bị vây khốn giữa tòa trận pháp huyền diệu. Tần suất công kích của lôi đình mỗi lúc một dày đặc, uy lực công kích của lôi đình mỗi lúc một gia tăng, ban đầu còn tương đương với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong tung ra một đoàn toàn lực, sau đó nhích dần lên rồi vượt qua phạm trù tu sĩ Nguyên Anh có thể phát động, chạm tới cấp độ nửa bước Hóa Thần. Nếu để chúng một mực tăng lên nữa, sức mạnh của Lôi đình có thể chạm đến ngưỡng cửa của tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng chưa biết chừng.
Lý Nguyên Thiên chẳng hề vội vàng. Hắn mặc sức cho vô số lôi đình hùng vĩ giằng co với lớp Cương Khí dày đặc, nặng nề bao phủ quanh thân, bảo hộ thân thể hắn. Hai con mắt của hắn liếc nhìn xung quanh bằng tốc độ cực nhanh, quét qua từng milimet một, không bỏ sót chút nào. Thần thức của hắn giải phóng, bao trùm lên toàn bộ vùng không gian bị đại trận cô lập, không ngừng dò xét từng mạch dòng chảy năng lượng, dù là nhỏ nhất, giữa các phù văn huyền diệu cấu thành nên tòa đại trận.
Lý Nguyên Thiên đang thăm dò cấu trúc của trận pháp. Hắn không phải là trận pháp sư, không có khả năng tiện tay vung lên liền có thể bày bố ra trận pháp huyền diệu bực này. Tuy nhiên, không phải là trận pháp sư thì không có nghĩa là không thể phá trận.
Kỳ thực, trận pháp trên bản chất giống như một chiếc máy tính hiện đại vậy. Nó cũng được cấu tạo từ vô số các phần tử nhỏ bé tổ hợp theo một cách thức phức tạp để tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh có khả năng phát huy ra những năng lực đáng kinh ngạc. Điểm khác biệt ở chỗ, máy tính được tạo thành từ hàng ngàn thiết bị điện tử nhỏ bé cùng hàng triệu vi mạch kết nối với nhau, còn trận pháp thì lấy thiên tài địa bảo tạo làm vật liệu bày trận, vô số phù văn làm tiết điểm cùng càng nhiều hơn nữa mạch lạc lưu chuyển năng lượng đan xen rắc rối lẫn nhau.
Thế giới hiện đại, tin tặc có rất nhiều cách để t·ấn c·ông một hệ thống máy tính: cách đơn giản nhất và thô bạo nhất chính là mượn nhờ sức mạnh của một chiếc máy tính mạnh mẽ chẳng kém để tạo ra một dòng lũ thông tin gây quá tải cho máy tính mục tiêu, lại có cách khác dựa vào trí tuệ của tin tặc để tra duyệt, phân tích và tìm hiểu kẽ hở trong cấu trúc hệ thống rồi từ đó phát động những đòn t·ấn c·ông thông minh và trí mạng vào nơi phòng vệ yếu nhất của máy tính.
Phá trận cũng tương tự như vậy. Có tu sĩ ỷ vào tu vi cao thâm, pháp lực mạnh mẽ, thần thông quảng đại, hắn đơn giản và thô bao sử dụng man lực, lấy phương thức nghiền ép để phá hủy trận phá. Cũng có tu sĩ tu vi yếu hơn, pháp lực không đủ, muốn phá trận thì phải mượn nhờ pháp khí đặc thù hoặc cẩn thận phân tích cấu trúc cấu tạo nên trận pháp, tìm ra điểm yếu trong đó rồi từ đó mới lợi dụng nhược điểm này để phá trận. Trong quá trình này, bản thân tu sĩ phá trận có lẽ không phải là trận pháp sư, không biết cách bày trận, tuy nhiên, hắn chỉ cần hiểu biết cách thức vận hành của trận pháp, nắm rõ nguyên lý hoạt động của tổ hợp phức tạp này là đủ.
Cách thức phá trận thứ nhất đơn giản, dễ dàng, ai cũng có thể làm được. Tuy nhiên, nhược điểm của nó thì quá rõ ràng. Tu sĩ chỉ có thể cưỡng ép đánh vỡ trận pháp có cấp độ yếu hơn nhiều tu vi của bản thân. Không chỉ có thể, có một số trận pháp đặc thù có thể không ngừng mượn nhờ sức mạnh của trời đất để tự động phục hồi, tu sĩ muốn đánh phá loại trận pháp này cần rất nhiều sức lực và thời gan.
Mài cách phá trận thứ hai thì đỏi hỏi ở tu sĩ thiên phú về trận pháp không kém, ngộ tính đủ mạnh để lĩnh hội được sự huyền diệu trong cách thức vận hành của trận pháp. Đổi lại, sự ưu việt của nó chính là ở chỗ, tu sĩ có thể phá vỡ cả những trận pháp phẩm cấp cao hơn tu vi bản thân trong khi sức lực và thời gian bỏ ra không cần tốn hao nhiều đến như vậy. Hết thảy đều phục thuộc vào trí tuệ, mức độ lĩnh hội trận pháp cùng sự khôn khéo của tu sĩ.
Cũng vì đặc điểm này, thế giới này xuất hiện một chức nghiệp đặc thù, không nổi tiếng, cũng chẳng mấy vẻ vang như Trận Pháp sư, Luyện Đan sư, Họa Phù sư, Luyện Khí sư,... nhưng bất kể thế lực nào cũng cần, bất kể thế lực nào cũng sẽ mời chào. Đó là Phá Trận sư.
Mặc dù Lý Nguyên Thiên không mang danh diệu Phá Trận sư chính thức nhưng hắn đích thực sở hữu năng lực của một vị Phá Trận sư.
"Tìm được."
Không tới mười lăm giây kể từ thời điểm bị vây khốn, Lý Nguyên Thiên rốt cuộc tìm ra phương pháp phá trận. Đó là một tổ hợp gồm hơn hai ngàn ba trăm tiết điểm phân bố tại các vùng riêng biệt trên trận pháp. Không phải cứ dùng sức mạnh lớn nhất t·ấn c·ông đồng loạt vào hơn hai ngàn ba trăm tiết điểm là có thể thành công đánh vỡ trận pháp. Cũng giống như t·ấn c·ông vào một hệ thống máy tính, cách t·ấn c·ông thông minh luôn có các bước trình tự và nhịp điệu được bày bố theo một cách tính toán cẩn thận, tỉ mỉ.
Lý Nguyên Thiên đã bỏ mặc cho vô số lôi đình sấm sét gột rửa trên thân thể hắn. Hắn đã từng học qua một pháp môn có thể giúp cho tu sĩ mượn nhờ sức mạnh sấm sét để tôi luyện thân thể. Tuy nhiên, Lý Nguyên Thiên chưa từng có ý định sử dụng lôi đình trong trận pháp này để thực hiện điều đó. Quá yếu. Những đường lôi đình mà cấp bậc thậm chí còn chẳng đạt tới mức độ của cảnh giới Hóa Thần thì ngay cả điểm tác dụng nhỏ nhất lên thân thể hắn cũng không có. Tất nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn chậm rãi chờ đợi, chờ cho đến khi uy lực của lôi đình tăng lên tới mức có tác dụng đối với hắn; thế nhưng Tiên khí lúc nào cũng có thể xuất thế. Lý Nguyên Thiên không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Cương Khí trong thân thể hắn bùng nổ, mãnh liệt lưu chuyển trong thân thể như những trận đ·ại h·ồng t·hủy, nhanh chóng hội tụ về mười đầu ngón tay.
Thiên Cương Chỉ.
Môn công kích ẩn chứa Thương Ý nồng đậm mang theo sức công phá và năng lực xuyên thấu mạnh mẽ được Lý Nguyên Thiên không chút kiêng kỵ nào triển khai. Một cái nháy mắt, hàng trăm, hàng ngàn rồi nhanh chóng lên đến hơn một vạn đường Thiên Cương Chỉ, lấy vị trí của Lý Nguyên Thiên làm trung tâm, bắn về bốn phương tám hướng. Sức xuyên thấu mạnh mẽ cùng sự gia cường của Thương Ý khiến cho những đường Thiên Cương Chỉ này dễ dàng xuyên thủng qua tầng tầng lớp lớp lôi đình, đánh trúng các tiết điểm đặc thù kết nối giữa các mạch năng lượng phức tạp, chuẩn xác đến từng milimet một.
Gần như ngay lập tức, tốc độ vận chuyển của trận pháp giảm xuống trông thấy. Những t·iếng n·ổ ầm ầm giận dữ của sấm sét nhỏ dần đều. Cỗ sức mạnh cuồng bạo của lôi đình, thứ vốn chiếm giữ lấy toàn bộ phiến không gian rộng hàng trăm cây số bắt đầu phai nhạt giần. Ngay cả nhưng cột sấm sét to đùng cùng nhỏ bé dần đi, mật độ phát ra công kích của chúng đã giảm xuống đáng kể. Tại vùng biên giới không gian, các đám mây đen nặng nề, dày đặc che kín bốn phương tám hướng đang tan rã nhanh chóng. Lý Nguyên Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, cỗ áp lực khóa cứng lấy thân thể hắn buông lỏng theo mỗi nhịp thở của hắn.
RĂNG RẮC...
Chưa đầy năm giây sau, thứ âm thanh giòn tan như thể hàng trăm miếng thủy tinh to lớn đồng loạt nứt vỡ vang vọng khắp nơi. Và quả thật đúng là như thế. Đứng tại góc độ của Lý Nguyên Thiên, không gian xung quanh hắn giờ đây như thể được tạo nên từ những tấm kinh trong suốt, khổng lồ, kéo dài gần một cây số phủ kín cả bầu trời, mặt đất và bốn phía, chúng đang nhanh chóng sụp đổ, vỡ vụn rồi tan rã giữa trời đất, trả lại khung cảnh vốn có của thế giới này.
Lý Nguyên Thiên một lần nữa trở lại không gian thí luyện trước Tàng Kinh các. Xa xa ở phía trước mặt hắn là tên thủ lĩnh của nhóm người t·ấn c·ông. Kẻ này đứng giữa không trung, khí tức toàn thân hỗn loạn. Từ trên người hắn, người ta vẫn có thể nhìn ra một cỗ linh lực cuồng bạo bốc ra, điên cuồng hướng về bốn phía lan tỏa. Chỉ ngay trước đó thôi, kẻ này còn đang liều mạng bùng nổ linh lực, rót vào trong trận pháp vây khốn Lý Nguyên Thiên hòng duy trì ổn định.
Đáng tiếc, hắn làm không được.
Lý Nguyên Thiên phá trận, chẳng những giúp bản thân thoát khốn, mà công kích của hắn còn ngược dòng phản kích kẻ địch, đánh đối phương một lần không trở tay kịp. Khí tức có phần hư nhược cùng mấy dòng máu đen thẫm trào ra từ nơi khóe miệng của tên thủ lĩnh là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
"Đáng tiếc." Lý Nguyên Thiên nghĩ thầm: "Việc phá trận đòi hỏi tính chất nhanh, chính xác cho nên chỉ có thể dùng Thiên Cương Chỉ để đạt hiệu quả cao nhất. Mà ta còn chưa thể thuận lợi vận dụng Thương Thế vào Thiên Cương Chỉ, cho nên ngược dòng phản kích, dù bất ngờ, nhưng lại dễ dàng bị kẻ địch lợi dụng lĩnh vực triệt tiêu quá tám phần sức mạnh. Nếu không, một lần phản kích và rồi đã đủ đánh gục hắn."
"Mặc kệ là như thế nào, kẻ này là không thoát được." Lý Nguyên Thiên lắc đầu, khẽ nói. Trong lòng hắn không có bao nhiêu lo lắng.
Cương Khí trong thân thể hắn dâng trào. Lý Nguyên Thiên cách không đánh ra một chưởng. Vô cùng vô tận sức mạnh của trời đất tụ hội lại một chỗ, tạo nên uy thế kinh khủng che phủ lên vạn vật. Chưởng Thế hiển lộ, trấn áp tại vị trí trung tâm của chưởng pháp, phóng đại sức mạnh của môn chưởng pháp này lên hàng trăm lần.
Đoạn Giang Phá Sơn chưởng.
Vẫn là chiêu thức đơn giản ấy, vẫn là chưởng pháp tầm thường ấy nhưng nó được Lý Nguyên Thiên phát huy đến cùng cực, tạo ra thứ sức mạnh hủy diệt mà ngay cả môn chưởng pháp tinh diệu hơn cũng khó mà làm đến.
Đối mặt với đồn t·ấn c·ông mãnh liệt đang đánh tới, tên thủ lĩnh đè nén cỗ linh lực đang di chuyển tán loạn cùng cơn đau xé rách da thịt trong thân thể, điên cuồng tìm cách ứng đối.
Tránh là không thể tránh khỏi. Chưởng Thế của đối phương đã khóa chặt lấy vị trí của hắn, dù hắn có chạy đến chân trời công kích cũng sẽ đuổi theo. Trừ phi, hắn có thể bay nhanh hơn tốc độ của đòn t·ấn c·ông. Điều này rõ ràng là không thể.
Biện pháp duy nhất là liều mạng chống đỡ.
Cắn chặt hàm răng, tên thủ lĩnh tế ra một chiếc thuẫn cao bằng đầu người, dày tới một gang tay, màu đen xám, nhìn qua cực kỳ cổ xưa và nặng nề. Đó là một kiện pháp khí phòng ngự, mặt ngoài phủ kín những phù văn nhỏ bé, mờ nhạt, được khắc họa xen kẽ lần nhau dày đặc, lít nha lít nhít, nhiều đến hàng ngàn. Tên thủ lĩnh cố gắng hết sức linh chút linh lực trong thân thể vào trong chiếc thuẫn pháp khí, ý đồ thôi động nó.
Tuy nhiên, kiện pháp khí mà hắn điều động còn không phải là pháp khí có phẩm giai tầm thường. Dù là hắn ở trạng thái đỉnh phong, muốn điều động pháp khí cấp bậc này cũng có phần miễn cưỡng, chớ nói gì đến trạng thái của hắn hiện tại, vừa gặp phải phản phệ, linh lực tiêu hao quá nhiều, một bên lại phải chữa thương, một bên lại phải phân ra bộ phận sức mạnh áp chế thể nội năng lượng cuồn cuộn chạy tán loạn, sức mạnh mà hắn có thể vận dụng không nhiều.
Quả nhiên, số lượng phù văn trên bề mặt chiếc thuẫn sáng lên chỉ có khoảng một phần năm, còn xa xa chưa đủ để điều động pháp khí.
Tên thủ lĩnh không lúng túng. Hắn dường như đã liệu trước được điều này. Hắn khẽ cắn răng, bờ môi mấp máy. Chú ngữ được niệm rất nhanh, nhanh đến mức người ngoài khó mà nghe được hắn niệm cái gì. Trên đầu hắn, một giọt máu hư ảnh đỏ ngòm to bằng nắm tay bay lên, lơ lửng phía trên rồi rất nhanh bốc hơi, tiêu tán không thấy. Đồng thời, khí tức trong thân thể tên thủ lĩnh bỗng chốc tăng vọt, linh lực trong thể nội của hắn bạo phát cuồng loạn như một con thú hoang giận dữ xổng chuồng mà ra.
Thiêu đốt tinh huyết.
Tên thủ lĩnh không do dự chút nào thiêu đốt bản nguyên tinh huyết quý giá để đánh đổi lấy thực lực gia tăng. Trong nháy mắt, sức mạnh của hắn gia tăng lên hai, ba, năm, bảy rồi mười, mười lăm,... trọn vẹn tới hai mươi lần mới dừng lại.
Chênh lệch hai mươi lần.
Thực lực của tên thủ lĩnh vốn chỉ là mới nhập Nguyên Anh sơ kỳ thì giờ đã vững vàng đứng tại Nguyên Anh trung kỳ.
Lúc này, hắn một lần nữa liều mạng thôi động pháp khí hình thuẫn. Tất cả phù văn rốt cuộc sáng lên hoàn toàn. Kiện pháp khí nở rộ ra thứ ánh sáng chói mắt soi rọi khu vực mấy chục cây số. Kích thước của nó nhanh chóng tăng lên, cao tới mười mấy mét, hình thành một vách tường bất di bất dịch chắn phía trước tên thủ lĩnh.
"Còn chưa đủ." Tên thủ lĩnh ra quyết định.
Hắn phất tay. Xung quanh hắn xuất hiện mười mấy lá phù chú trôi lơ lửng màu vàng đậm, dài chừng một gang tay trôi lơ lửng giữa không trung.
Kim Cương Hộ Thể phù.
Tất cả chúng đều là lá phù phòng ngự. Ấn theo cách phân chia đẳng cấp của tu sĩ dòng Linh tu thì chúng thuộc về lá phù Ngũ giai hạ cấp, mỗi một tấm có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ một đòn toàn lực.
Tên thủ lĩnh không do dự chút nào, rót vào mười mấy tấm phù chú một tia linh lực. Phù chú b·ốc c·háy. Một cỗ sức mạnh mênh mông trong mỗi tấm phù chú bị giải phóng, lan tỏa ra bên ngoài, bao trùm lên phương viên mấy trăm cây số rồi nhanh chóng ngưng kết thành những mặt năng lượng dày đặc, to lớn, bóng loáng như kim cương, che chắn phía trước pháp khí phòng ngự.
Tên thủ lĩnh vừa làm xong hết thảy thì công kích của Lý Nguyên Thiên cũng đánh tới.
Đoạn Giang Phá Sơn chưởng đối kháng với Kim Cương Hộ Thể phù.
PHANH. PHANH. PHANH.
Những t·iếng n·ổ lớn vang vọng khắp không gian, kéo dài qua hàng ngàn cây số mà không thuyên giảm chút nào. Tầng tầng lớp lớp phòng ngự hình thành lên từ mười mấy tấm Kim Cương Hộ Thể phù Ngũ giai b·ị đ·ánh vỡ vụn rồi tan giã trong một khoảnh khắc, dễ dàng khiến cho người ta dễ dàng lầm tưởng, chúng chỉ là những tờ giấy mỏng chứ không phải lớp phòng ngự tường đồng vách sắt có thể hứng chịu một đòn công kích đủ để đánh sụp đổ một phiến đại lục chu vi ba trăm ngàn cây số.
Mười mấy lớp phòng ngự không làm chưởng pháp hao tổn tới ba phần mười uy thế.
ẦM...
Thứ âm thanh nặng nề, trầm dục, to lớn đủ để khiến cả không gian rung chuyển khi chưởng pháp và pháp khí hình thuẫn v·a c·hạm. Hai cỗ sức mạnh giằng co lẫn nhau giữa không trung, tạo ra từng đợt sóng năng lượng kinh khủng cuồng bạo hướng về bốn phía càn quét không gian xung quạnh.
Thế cân bằng được tạo ra. Nhưng rồi, nó không duy trì nổi nửa giây đồng hồ trước khi bị phá vỡ.
Pháp khí là rất tốt nhưng chủ nhân của nó lại tỏ ra đuối sức trong cuộc cạnh tranh này. Chưởng pháp của Lý Nguyên Thiên nhanh chóng áp đảo đối phương, đánh lui kiện pháp khí phòng ngự. Tên thủ lĩnh của nhóm người t·ấn c·ông mất thế công và quyền khống chế, linh lực nghịch chuyển rồi mất đi kiểm soát.
"Phốc..."
Hắn nôn ra một búng máu đen xì. Thân hình của hắn như một viên sao băng, bay v·út về phía sau, xô đổ mười mấy đỉnh núi lớn. Kiện pháp khí mất đi kiểm soát, phù văn trên đó ảm đạm, b·ị đ·ánh văng sang một bên, rơi xuống một vùng thung lũng nơi xa.
Lý Nguyên Thiên tiếp tục truy kích. Hắn vươn ra ngón tay. Cương Khí hội tụ thành chùm năng lượng đậm đặc đến cực điểm.
Thiên Cương Chỉ.
Vượt qua khoảng cách hơn một ngàn cây số, môn võ kỹ này vẫn t·ấn c·ông chính xác mục tiêu đến từng milimet.
Bản năng chiến đấu để tên thủ lĩnh điên cuồng vét nốt chút linh lực cuối cùng trong thân thể, thôi động lĩnh vực ngăn cản công kích từ Lý Nguyên Thiên. Đối phương t·ấn c·ông dồn dập đến nỗi, hắn còn chẳng kịp lấy ra đan dược hồi phục để ăn vào. Hắn không có cơ hội thở dốc.
Thiên Cương Chỉ rất nhanh thì oanh kích mục tiêu. Nó chỉ được dung nhập vào đó Thương Ý, so với Lĩnh vực đích xác làm kém đi một tầng. Thế nhưng, tình trạng của tên thủ lĩnh bây giờ chẳng tốt đẹp một chút nào. Mặc cho Lĩnh vực của hắn tiêu trừ phân nửa sức p·há h·oại của Thiên Cương Chỉ, phân nửa sức mạnh còn lại cũng đủ gây cho hắn v·ết t·hương chí mạng.
Qua bốn, năm lượt Thiên Cương Chỉ công kích, lớp phòng ngự rời rạc của tên thủ lĩnh đã b·ị đ·ánh thủng lỗ chỗ. Cùng bị chọc thủng như tổ ong còn có chính thân thể của hắn. Lý Nguyên Thiên chém rụng tứ chi của đối phương, đánh tan cỗ linh lực đang muốn phục hồi tại thể nội nhưng không làm ảnh hưởng đến tính mạng của hắn.
Sự xuất hiện đột ngột rồi không chút do dự ra tay t·ấn c·ông liều mạng khiến cho Lý Nguyên Thiên có nhiều nghi ngờ trong lòng. Hắn cần phải tra hỏi rõ ràng.
Vậy mà, Lý Nguyên Thiên còn chưa kịp khống chế lại tên thủ lĩnh, một cỗ khí tức khổng lồ, mênh mông như trời xanh, nặng nề như hàng ngàn ngọn núi bỗng chốc bao phủ lên toàn bộ phiến không gian này.