Chương 22: Giao chiến
Lý Nguyên Thiên bất chợt cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ, mãnh liệt như một ngọn núi lửa, bùng nổ ngay phía sau lưng hắn. Một cỗ khí thế theo đó dâng trào mà lên, khóa chặt lấy vị trí của hắn. Không đúng, cỗ khí thế ấy hẳn là khóa chặt lấy vị trí của cả nhóm thiên kiêu tựa như ánh mắt của một con báo rừng nhìn chằm chằm vào con mồi từ nơi bóng tối, chỉ trực chờ tung ra cú vồ mồi hoàn hảo, kết thúc sinh mệnh của nó. Kỳ lạ thay, ngay cả trong tình huống ấy, lại không có một tia sát ý nào để lộ ra ngoài.
Lý Nguyên Thiên có thể nhận ra điều bất thường. Tất cả những người khác đều như vậy. Theo bản năng, bọn hắn phân ra một phần thần thức hướng về nơi đầu nguồn của cỗ khí tức xa lạ và tràn đầy địch ý. Một chốc lát, ánh mắt của bọn hắn cũng bỏ quên những khối cầu năng lượng khổng lồ, nóng bỏng sẽ khai hỏa về phía bọn họ một giây lát ngay sau đó.
Tại đó, nhóm thiên kiêu thấy được bảy bóng người. Đối phương có nam, có nữ, có người dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, lại có kẻ tầm thường không có gì nổi bật, là gương mặt sẽ để người ta quên ngay lập tức nếu như bỏ vào đám đông. Những kẻ này cũng không ăn mặc trang phục thống nhất, có kẻ mặc áo bào hoa quý, dệt từ những sợi tơ lụa quý giá như thể xuất thân từ thế gia vọng tộc, lại có kẻ ăn mặc rách rưới, quần áo sờn cũ, bạc màu bởi vô số năm tháng mưa nắng như thể mới được lôi ra từ khu ăn mày vậy.
Tuy nhiên, cả bảy kẻ này đều sở hữu đặc điểm chung, đó là gương mặt băng lãnh không có một chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như thể một thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ vậy. Hơn thế nữa, khí tức trên thân từ kẻ trong số đó đều mạnh mẽ lạ thường.
"Giết." Kẻ giống như cầm đầu bảy tên xa lạ bỗng thốt ra một tiếng. Ngữ khí của hắn hời hợt và lạnh tanh, lại khó nghe như tiếng đầu mày ken két va vào nhau.
Không để cho nhóm thiên kiêu kịp phản ứng. Sáu tên xa lạ còn lại bắt đầu thi triển thuật pháp. Cỗ sức mạnh khổng lồ bộc phát lúc trước như thể chỉ đợi có vậy. Chúng bắt đầu ngưng kết thành những đám mây màu đỏ như máu, bao phủ khu vực bán kinh một ngàn cây số rồi nhanh chóng thu nhỏ kích thước, mỗi lúc một nhỏ hơn nhưng đồng thời cũng cô đặc hơn, nặng nề và mạnh mẽ hơn.
Chỉ một thoáng chốc, sáu thanh kiếm bằng máu, tanh tưởi mùi máu tươi nhưng sáng loáng, sắc bén kinh người xuất hiện trước mặt những kẻ lạ mặt. Sáu thanh kiếm này lớn lắm, chiều dài cũng có đến mười cây số, bề ngang chẳng kém gì một ngọn núi và tất nhiên, tương ứng với kích thước của chúng là cỗ sức mạnh kinh khủng khó nói nên lời.
Không tới một phần ngàn giây, sáu thanh kiếm máu khổng lồ đã đổ sập trên đầu nhóm thiên kiêu.
"Tránh." Không biết là vị thiên kiêu nào gầm lên một tiếng. Tiếng nói của hắn mang theo sức mạnh từ thể nội vọng khắp không gian.
Như một liều thuốc thần kỳ, những thiên kiêu còn lại lấy lại bình tĩnh. Bọn hắn cấp tốc bùng nổ sức mạnh, tránh thoát khỏi cỗ khí thế mạnh mẽ khóa chặt bản thân, vội vàng xông đi ra. Hơn hai mươi thiên kiêu chia làm ba ba nhóm, chạy về ba phương hướng khác biệt.
Những thiên kiêu có thể đi tới đây đều sở hữu tu vi rất mạnh, ít nhất cũng có thể sánh ngang với cảnh giới Niết Bàn trong Võ Cổ truyền, Kim Đan trong hệ thống Linh Tu. Không ới một phần mười giây, bọn hắn có thể xê dịch tới gần trăm cây số.
Thế nhưng, tu sĩ đấu pháp nào có dễ dàng tránh né như vậy. Một khi đã bị khóa chặt thì dù chạy tới chân trời góc biển cũng khó lòng mà tránh né. Hai thanh kiếm máu khổng lồ xuyên phá không gian, gần như ngay tức thời đuổi kịp tới trước bọn người Lý Nguyên Thiên, uy thế chưa từng giảm đi dù chỉ một phân.
"Không thể tiếp tục tránh né. Chống lại." Lý Nguyên Thiên làm ra quyết định trong nháy mắt.
Bàn tay của hắn vung lên. Cương Khí trong thể nội của hắn sôi trào giống như một con mãnh thú đói khát tự do được đột ngột thả ra. Dù rằng, phần tự do ấy quá nhỏ nhoi và rằng, chính thực lực của bản thân Lý Nguyên Thiên bị áp chế gắt gao bởi quy tắc do chủ nhân Mộ Cổ bày ra, thế nhưng, thứ sức mạnh mà hắn vẫn là cực kỳ khủng bố.
"Chưởng Thế. Đoạn Giang Phá Sơn Chưởng."
Chưởng pháp mà Lý Nguyên Thiên sử dụng không thể tính là thâm ảo, tinh diệu bao nhiêu. Hắn cũng không cần phô bày ra Chưởng Pháp cao thẩm. Chỉ cần lấy Chưởng Thế, dẫn động cỗ sức mạnh khổng lồ từ thế giới đã đầy đủ khiến uy thế của môn chưởng pháp này lên mấy trăm lần, sánh ngang với những môn võ học huyền diệu, tinh túy mà những đệ tử thân truyền của các phương thế lực lớn được truyền thụ.
Lượng Cương Khí hùng hồn, dẫn dắt sức mạnh của trời đất, hình thành lên một bàn khổng lồ, kéo dài mười mấy cây số, che rợp trời xanh, lấy thanh thế khủng bố đánh thẳng về một thanh kiếm máu.
Chưa đầy một phần trăm giây, hai cỗ sức mạnh v·a c·hạm. Cũng chưa đầy một phần trăm giây tiếp theo, thanh kiếm máu khổng lồ dài mười cây số b·ị đ·ánh tan, dễ dàng như một làn sương mờ trước một viên đạn súng thần công. Một đòn công kích mang theo sức mạnh tương đương với bốn quả bom nhiệt hạch Sa Hoàng, hơn hai ngàn đầu đạn h·ạt n·hân hiện đại, đủ để xóa sổ hoàn toàn một quốc gia, cứ như thế bị nghiền nát, hóa thành một đán mây máu đỏ lòm, trải khắp bề ngang mấy trăm cây số, rồi phiêu tán giữa trời. Bàn tay khổng lồ Lý Nguyên Thiên đánh ra vẫn thẳng tiến không lùi, mãi không biết bao lâu sau, nó mới va vào vách kết giới không gian, làm cho kết giới này rung lên nhè nhẹ rồi cũng theo sau biến mất.
Thanh kiếm máu khổng lồ còn lại không đánh về phía Lý Nguyên Thiên mà hướng đến một nhóm thiên kiêu đã trốn tránh cùng phương hướng với hắn, hiện tại ở cách hắn không xa.
Ấy vậy, Lý Nguyên Thiên không có rảnh rỗi mà đi quan tâm nhóm thiên kiêu kia. Nguy cơ vẫn còn rình rập ngay bên cạnh hắn. Trực giác của Lý Nguyên Thiên rung lên từng hồi cảnh báo.
Ba chùm năng lượng khổng lồ, nóng bỏng, đỏ rực và sáng chói như những vầng mặt trời rơi xuống nhân gian chiếu xạ thẳng tới phía sau hắn, một vào đầu, hai vào lưng. Thời điểm căn ngay lúc hắn vừa mới vung ra một chưởng đánh tan thanh kiếm máu khổng lồ.
Lý Nguyên Thiên không bận xoay người, càng chẳng tránh né. Hắn điều động Cương Khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một phiến lá chắn có hình bán cầu, rộng chừng ba mét, che kín lại phần sau của bản thân.
Ba chùm năng lượng rốt cuộc không thể đột phá được phòng ngự của Lý Nguyên Thiên. Chúng b·ị đ·ánh bật rồi tán xạ ra bốn phương tám hướng, tạo thành những cắt dài hàng chục cây số để lại trên một mặt đất vốn đá bị tàn phá nặng nề không còn hình dạng trước khi năng lượng hao hết.
Lý Nguyên Thiên không có để ý đến điều đó. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bảy tên xa lạ đột nhiên tập kích bọn hắn. Đối phương đã hành động gần như cùng thời điểm lúc nhóm thiên kiêu tách ra.
Một tên hướng về phía Lý Nguyên Thiên mà đến. Đó là một nữ tử rất xinh đẹp. Nàng sở hữu gương mặt đủ để xưng là hoa nhường nguyệt thẹn. Vóc người nàng yểu điệu quyến rũ trong bộ váy tím xòe như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm.
Động tác của nữ tử này rất nhanh. Thoắt một cái, nàng biến mất giữa không trung để rồi khi xuất hiện lại một lần nữa, nàng đã ở cách vị trí cũ gần một trăm cây số, ngay tại trước mặt Lý Nguyên Thiên. Khoảng cách giữa hai người không đầy nửa cây số.
Đối phương nhấc lên bàn tay thon, trắng như ngọc rồi vỗ thẳng về phía đối thủ. Cỗ sức mạnh vô cùng vô tận từ giữa trời đất hội tụ lạ quanh bàn tay của nàng, nhào nặn xung quanh linh lực phun ra từ thể nội của nàng, hòa thành một thể, ngưng tụ ra hình dáng của một bộ móng vuốt chim loan, rất sinh động, đánh về Lý Nguyên Thiên.
Động tác của nàng nhìn qua thật ưu nhã, cũng thật chậm chạp. Tuy nhiên, tốc độ thực tế lại nhanh đến không tưởng, cứ như thời gian của thế giới được đẩy lên để bắt kịp với sự ưu nhã của nữ tử này vậy. Hơn thế nữa, dù nữ tử này còn chưa lĩnh hội được Thế, tuy nhiên, thuật pháp mà nàng sử dụng có phẩm giai tương đối cao, đã có thể điều động sức mạnh của trời đất tới gia tăng sức mạnh công kích. Chỗ đáng kinh ngạc là chiêu thức của nàng không mảy may hiện ra một tia uy thế hủy thiên diệt địa, cũng chẳng bộ lộ ra dao động năng lượng khủng bố chút nào. Này thì đáng sợ bởi vì nó đại biểu, khả năng khống chế sức mạnh của nữ tử đã đạt tới cảnh giới tương đối cao, không để lãng phía một tia sức mạnh vận dụng.
Trong lúc mơ hồ, Lý Nguyên Thiên dường như còn nghe được một giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ vang lên trong gió: "Thanh Phong Vuốt."
Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn tiếp tục sử dụng một chiêu cũ tới ứng đối.
"Đoạn Giang Phách Sơn chưởng."
Cương Khí cuồn cuộn ngưng tụ thành hình bàn tay dựng đứng, cô đặc như thực chất chỉ trong một phần ngàn giây rồi đánh về phía trước.
Chưởng pháp này không tính huyền diệu nhưng được Lý Nguyên Thiên tu luyện đến phản phác quy chân, có thể thu phóng tùy ý, dễ dàng như hít thở. Chưởng pháp này rất thích hợp để sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp, không có nhiều thời gian chuẩn bị. Không chỉ có thế, đạt được Chưởng Thế gia cố, uy lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với phẩm cấp vốn có.
Bàn tay to lớn cùng móng vuốt chim loan v·a c·hạm giữa không trung. Không có gì bất ngờ xảy ra. Tu vi của Lý Nguyên Thiên vốn là cao hơn đối phương. Cương Khí của hắn hùng hồn hơn linh lực của nữ tử xa lạ. Tạo nghệ trên chưởng pháp của hắn càng tinh diệu hơn.
Bàn tay dễ dàng nghiền nát móng vuốt chim loan, mang theo sức mạnh chỉ yếu đi hai phần, trực diện công kích lên kẻ địch.
Nữ tử chẳng hoảng hốt chút nào. Nàng mang theo biểu cảm lạnh tanh, tế ra một kiện pháp khí chiếc lá chắn mỏng, dẹt, cao bằng nửa người, chặn lại công kích từ Lý Nguyên Thiên. Linh lực từ trên người nàng rót vào khiến cho chiếc lá chắn nở rộng kích thước, phù văn trên đó sáng lập lòe.
PHANH.
Bàn tay to lớn và tấm lá chắn đụng độ. Một v·ụ n·ổ dữ dội diễn ra ngay vị trí v·a c·hạm nhấc lên những trận sóng xung kích càn quét không gian. Nữ tử xa lạ bị cỗ sức mạnh khổng lồ đánh văng ra xa mấy chục cây số. Phản chấn khiến cho toàn thân nàng run rẩy. Bơ môi son của nàng tràn ra một tia máu, không phải đỏ tươi mà là đen xì. Khí tức trên thân nàng hỗn loạn, trong lúc nhất thời khó mà áp chế. Ngay cả kiện pháp khí lá chắn cũng rung chuyển dữ dội, suýt chút nữa thì văng khỏi sự khống chế của nữ tử. Ánh sáng trên những phiến phù văn giảm đi mấy phần.
Rõ ràng, nữ tử đã thụ thương nhẹ còn pháp khí trên tay nàng cũng chịu tổn thất nho nhỏ.
Tuy nhiên, các nàng đã thành công chống đỡ được đợt công kích thứ nhất.
Chỉ là, đó mới là một đợt mà thôi. Lý Nguyên Thiên còn chưa tung ra hết sức. Hắn càng sẽ không bỏ qua cơ hội truy kích trong khi đang nắm giữ lợi thế như thế này.
Lý Nguyên Thiên nâng lên cánh tay phải, bốn ngón khép lại, chỉ để vươn ra ngón trỏ. Cương Khí trong thân thể hắn bắt đầu tuồn trào như dòng lũ rồi hội tụ lại nơi đầu ngón tay, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cuồng bạo, càng ngày càng nặng nề.
Thiên Cương Chỉ.
Đây là chiêu thức Lý Nguyên Thiên mô phỏng lại sau khi quan sát người thiếu niên nọ ra tay. Thay vì sử dụng thể lực, ép ra khí huyết làm nguồn năng lượng bộc phát, hắn sử dụng sức mạnh càng cao cấp hơn, càng thuận tiện hơn làm nguồn bùng nổ, Cương Khí.
Lần đầu sử dụng còn chưa quá thuận tay, nhưng hiệu quả thì không thể phủ nhận. Một tia sáng kéo dài, rất hẹp vạch ngang qua không gian.
PHANH.
Âm thanh chói tay, cực kỳ rung động vang vọng khắp không gian. Nữ tư xinh đẹp mà xa lạ còn chưa kịp thời định thần lại sau đợt công kích thứ nhất thì lại hứng chịu đòn t·ấn c·ông tiếp theo. Kiện pháp khí lá chăn run lên bần bật trước cỗ sức mạnh khổng lồ bất ngờ tập kích. Chủ nhân của nó b·ị đ·ánh bay ngược trở lại giữa không trung mấy cây số. Bởi vì nàng còn chưa kịp vận chuyển linh lực chuẩn bị ứng phó, cho nên phản chấn khiến cho nàng hững chịu thương thế nặng hơn dự tính. Khóe miệng trào ra v·ết m·áu so với trước đó còn nhiều hơn.
Lý Nguyên Thiên liếc nhìn qua đầu ngón tay của hắn, nơi mà cỗ năng lượng dày đặc tập trung trước đó giờ để lại một làn khói mờ nhạt bốc lên.
Rất nhanh. Rất chính xác. Lực xuyên thấu rất mạnh nhưng lại không hao tốn quá nhiều Cương Khí. Kỳ thực, đó chỉ là vấn đề vật lý cơ bản, cho dù là người dân tại thế giới này không được học vật lý thì cũng hiểu nguyên lý trong đó. Diện tích tiết diện càng nhỏ thì sức xuyên phá càng mạnh cũng như đầu mũi thương càng nhỏ thì càng dễ đâm thủng giáp kẻ địch. Đây chính là ưu điểm của Thiên Cương Chỉ. Nếu như kết hợp thêm với Thương Ý, thậm chí là Thương Thế, sức p·há h·oại của chiêu thức này sẽ càng khủng bố hơn, là một con bài tốt để vượt cấp khiêu chiến địch.
Chỉ có điều, nó cũng tạo ra một áp lực lớn lên ngón tay thi triển chiêu thức của tu sĩ bởi vì nơi đó cũng là vị trí phải chịu tải một cỗ năng lượng khổng lồ trước khi cỗ năng lượng đó được giải phóng thành chiêu thức.
"Nếu tu sĩ không phải là kẻ tu luyện nhục thân thì ắt hẳn phải có pháp môn riêng để rèn luyện ngón tay mới thi triển được chiêu này." Lý Nguyên Thiên tự nhận xét.
Hắn sở dĩ có thể dễ dàng thi triển chiêu thức mô phỏng lại, ấy là bởi vì bản thân hắn cũng là tu sĩ luyện thể. Chẳng những luyện thể, ngay cả tinh thần, Cương Khí, hắn cũng kiêm tu. Lý Nguyên Thiên đồng thời tu luyện cả ba mặt. Không hẳn là hắn muốn như vậy, là pháp môn tu hành của hắn buộc hắn đồng tu cả ba. Rất mạnh, rất toàn diện, cũng rất có lợi thế trong chiến đấu, đây là tự thân Lý Nguyên Thiên cảm nhận được khi đồng tu ba mặt. Tuy nhiên, điều đó cũng đòi hỏi hắn cần tài nguyên, thời gian, công sức và nỗ lực hơn rất nhiều so với việc chỉ tu chỉ một hay song tu hai mặt.
Các ý nghĩ trong đầu Lý Nguyên Thiên chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt. Cương Khí trong thân thể hắn một lần nữa tuôn trào, tụ hợp lại nơi đầu ngón tay.
Thiên Cương Chỉ.
Lý Nguyên Thiên sử dụng chiêu thức này lần thứ hai. So với vừa rồi, hắn thành thạo hơn một chút, thi triển ra cũng thuận lợi hơn một chút. Hơn nữa, hắn vừa thử nghiệm kết hợp Thương Ý vào chiêu thức, tăng mạnh sức xuyên thấu cho đòn t·ấn c·ông.
PHANH.
Thêm một âm thanh trầm đục vang vọng trong giữa các tầng mây. Nữ tử xinh đẹp xa lạ tiếp tục b·ị đ·ánh bay. Cứ mặc cho nàng đã có sự chuẩn bị, tốc độ của Thiên Cương Chỉ vẫn là quá nhanh để nàng tránh được. Phải chăng khá hơn thì chính là nàng đã kịp thời thôi động Linh lực để giảm bớt ảnh hưởng do dư chấn khủng kh·iếp từ cú v·a c·hạm mang lại.
Phanh. Phanh. Phanh...
Lý Nguyên Thiên không dừng lại. Liên tiếp là ba, bốn cú Thiên Cương Chỉ khác liên tiếp nã vào trước kiện pháp khí che chắn trước người nữ tử.
Kiện pháp khí rung chuyển mỗi lúc một dữ dội hơn. Những mai phù văn vốn phát sáng lập lòe trên bề mặt đang ả đạm đi nhanh chóng. Rõ ràng, sức xuyên thấu của Thiên Cương Chỉ mạnh mẽ hơn nhiều khả năng phòng ngự của kiện pháp khí này. Nó nhận tổn hại quá lớn sau mỗi một lần công kích dội lên. Còn chủ nhân của nó thì chịu đến dư chấn phản hồi, tình cảnh chẳng dễ chịu hơn chút nào.
Không thể tiếp tục đứng yên chịu đòn nữa.
Nữ tử thi triển pháp thuật. Thân hình của nàng thoát một cái biến mất rồi lại xuất hiện ở các xa vị trí cũ hơn mười cây số. Nhưng nàng không dừng lại ở đó. Gần như ngay tức khắc, nữ tử lại biến mất rồi lại xuất hiện bên ngoài hơn mười cây số. Biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện... Một chớp mắt này, thân hình của nữ tử như nhân bản ra hàng ngàn, hàng trăm ngàn hình ảnh, kéo dài trên bầu trời, phủ kín cả một vùng không gian rộng lớn.
Thiên Cương Chỉ dù nhanh và chính xác lạ thường nhưng nó cũng phải có mục tiêu ngắm bắn mới được.
Lý Nguyên Thiên không hề nao nung. Hắn ngưng tụ Cương Khí trên cả mười đầu ngón tay. Mười chiêu thức Thiên Cương Chỉ cùng khai hỏa một lúc. Tần suất thi triển của chúng mỗi lúc một nhanh. Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn rồi hàng trăm ngàn tia sáng lấp lóe tàn nhẫn xé rách bầu trời thành vô số mảnh nhỏ khung cảnh còn hoành tráng hơn cả những tia chớp dày đặc trong những trận giông bão cuồng nộ nhất.
Không có nơi để trốn.
Cả bầu trời giờ đây bị che phủ bởi một tấm lớp khổng lồ được đan dệt bởi vô số đường Thiên Cương Chỉ xen kẽ lẫn nhau, thứ đang chậm rãi hạ xuống, chụp lấy con mồi của nó.
Phanh. Phanh. Phanh...
Các âm thanh trầm đục vẫn tiếp tục vang vọng trong gian, nhanh và dày đặc đến nỗi, người ta còn chẳng kịp xác nhận vị trí nơi đầu nguồn âm thanh phát ra.
Những chùm năng lượng khổng lồ, đỏ rực, nóng bỏng và sáng chói chốc chốc lại chiếu tới từ nơi xa. Tuy nhiên, chúng rất nhanh liền b·ị đ·ánh tan bởi những đường Thiên Cương Chỉ dày đặc trước khi tiếp cận phạm vi một cây số xung quanh Lý Nguyên Thiên.
Rốt cuộc, sau chừng mười giây, nữ tử xa lạ không còn khả năng chống đỡ trước mật độ hỏa lực dày đặc mà Lý Nguyên Thiên tung ra. Những phù văn trên tấm lá chắn nàng thôi động triệt để mất đi ánh sáng rồi bị nagf bỏ đi trước khi hàng chục đường Thiên Cương Chỉ xé náy nó thành mảnh vụn.
Nữ tử vội vàng tung ra mấy tấm phù phòng ngự. Ba lồng ánh sáng chói mắt xuất hiện giữa không trung, chúng đan xen vào nhau, bảo vệ nữ tử tại trung tâm.
Nhưng vẫn vô dụng. Chúng chỉ gánh được không đầy mười đường Thiên Cương Chỉ trước khi hoàn toàn sụp đổ.
Nữ tử lại tiếp tục vận dụng thêm nhiều thủ đoạn khác: có phòng ngự, có t·ấn c·ông, có tìm cách trốn thoát. Nhưng hết thảy đều vô nghĩa.
Lúc này, một đường Thiên Cương Chỉ nhắm trúng người nàng. Lực xuyên thấu mạnh mẽ của Cương Khí dễ dàng đánh thủng linh lực hộ thể, đánh vỡ lớp giáp hộ thân vốn đã chằng chịt vết rạn trước người nàng, xuyên thủng qua thân thể mảnh mai của nàng tại nơi vai trái rồi tiếp tục chấn vỡ một phần giáp phía sau lưng, kéo dài đến tận cuối đường chân trời.
Sức công kích khủng bố của Thiên Cương Chỉ được gia cường thêm Thương Ý khiến cho thân thể của nữa tử xuất hiện một cái lỗ máu to bằng miệng bát, máu me, thịt nát và xương vụn be bét, lẫn vào nhau nhớp nháp trong một thứ hỗn động kinh dị vẫn còn lây dính trên thân thể nữ tử. Phần cánh tay của nàng đã hoàn toàn b·ị c·hém đứt, rời lìa khỏi thân thể. Thân thể của nàng loạng choạng giữa không trung. Nàng cũng không còn sức lực để tiếp tục chơi trò đuổi bắt.
Lý Nguyên Thiên còn chưa dừng lại.
Hắn nhấc lên ngón tay. Ba đường Thiên Cương Chỉ nữa được phóng ra, lần lượt đam trúng bả vai phải cùng hai đùi của nữ tử. Thêm ba v·ết t·hương khủng bố và dữ tợn chẳng kém xuất hiện trên thân thể nữ tử xinh đẹp. Cả hai tay và hai chân của nữ tử đã b·ị c·hém lìa.
Lý Nguyên Thiên không có thương cảm.
Đối với tu sĩ tu luyện tới cảnh giới của bọn hắn hiện tại, đứt lìa chân tay chẳng khác gì một v·ết t·hương ngoài da và mọc lại chúng chẳng khó hơn mọc lại tóc trên đầu.
Lý Nguyên Thiên xê dịch thân hình, xuất hiện tại phía trước phần thân thể miễn cưỡng trôi nổi giữa không trung. Khí thế của hắn khóa chặt đối phương. Nguồn Cương Khí khổng lồ từ trong thân thể hắn tuôn trào mà ra, tràn vào thể nội nữ tử, khóa cứng lại linh lực của nàng trước khi nàng kịp phản kháng. Chỉ cần một ý nghĩ, hắn có thể để Cương Khí của hắn lấn áp linh lực đối phương, ép nổ kinh mạch, đan điền cùng toàn bộ lục phủ ngũ tạng, xương cốt cơ thịt của nữ tử.
"Nói." Lý Nguyên Thiên rốt cuộc lên tiếng. Giọng nói của hắn bình tĩnh một cách lạ thường: "Các ngươi là ai? Vì sao muốn t·ấn c·ông chúng ta?"