Chương 21: Xông Tàng Kinh các
Trước khi Lý Nguyên Thiên kịp nhận ra, những tu sĩ trẻ tuổi trước Tàng Kinh các đã đạt thành nhận thức chung. Bọn hắn liên kết với nhau hình thành nên một liên minh tạm thời. Có cả thảy hơn hai mươi người tham gia. Động tĩnh do bốn tên Linh tu lỗ mãng thăm dò lúc trước gây ra quá lớn khiến cho có thêm ba nhóm người kéo đến. Trong những kẻ này, có Linh tu, Võ Cổ Truyền, cũng có Tân tu.
Trùng hợp thay, Lý Nguyên Thiên nhận ra hai gương mặt quen thuộc trong nhóm Tân tu. Đó là hai huynh muội, hai vị thiên kiêu đương đại của Khương gia. Đi cùng với hai người bọn hắn còn có hai nam tử khác. Một vị trong đó chính là đệ tử thân truyền của Tuyên Yến tông, Quan Vân Huyền. Một người khác thì là một thanh niên trẻ tuổi, vóc người không cao nhưng sống lưng thẳng tắp, dáng người rắn giỏi với một gương mặt kiên nghị. Lý Nguyên Thiên không nhận ra người này.
Lý Nguyên Thiên lặng lẽ dung nhập vào đoàn người.
Mất không đến ba phút để liên minh tạm thời lên một kế hoạch qua loa phối hợp với nhau xông Tàng Kinh các. Mộ Cổ còn rất rộng, còn nhiều nơi để thăm dò, trong khi bọn hắn, những tu sĩ trẻ tuổi này, không phải là người cực kỳ kiên nhẫn. Tất cả đều vội vội vàng vàng, chỉ sợ làm việc chậm hơn một bước thì phải bỏ lỡ cơ duyên.
Lý Nguyên Thiên cùng liên minh tạm thời bày ra đội hình phòng ngự, thận trọng hướng về trước cửa lớn Tàng Kinh các mà tiến đến. Khi mà khoảng cách giữa bọn hắn và tấm cửa gỗ lớn, nặng nề, xưa cũ chỉ còn vài mét, bọn hắn bất chợt cảm thấy không gian xung quanh thay đổi. Một cảm giác huyền diệu, khó nói nên lời bao trùm lên tất cả giác quan, khiến cho nhận thức của bọn hắn bị kéo lệch đi. Trong lúc nhất thời, quá nửa số người không kịp làm quen với biến đổi đột ngột. Lối vào của Tàng Kinh các, thứ rõ ràng, tại nửa giây trước, vẫn còn ở ngay trước mắt, thì bây giờ lại cách bọn hắn xa, thật xa, như thể giữa hai bên còn cách cả một mảnh đại lục rộng lớn vậy.
Vũ Phi lên tiếng trấn an: "Mọi người không cần hốt hoảng. Chỉ là thủ đoạn dồn nén không gian do củ nhân tòa mộ cổ này bày ra mà thôi. Trước đó, chúng ta nhìn thấy Tàng Kinh các gần ngay trước mắt chỉ là ảo giác. Trên thực tế, khoảng cách giữa chúng ta và Tàng Kinh Các còn cách một mảnh không gian ở giữa này. Vượt qua mảnh không gian này, chúng ta có thể chân chính đặt chân tới Tàng Kinh các."
Những người còn lại nghe vậy thì âm thầm gật đầu, trong lòng trấn định lại nhiều. Phần lớn những kẻ có mặt tại đây đều là người xuất thân từ các lai lịch lớn, thủ đoạn trảm phá không gian, dồn nén, chồng chất, mở rộng như thế này, bọn hắn đều thấy qua nhiều.
Lúc này, lại một người khác lên tiếng: "Đã như vậy, mọi người nhanh chóng lên đường. Thời gian không có nhiều. Mộ Cổ không chỉ có mỗi phần cơ duyên này."
Lần này, kẻ lên tiếng lại là một nam thanh niên tuấn tú, bề ngoài nhìn như mới hai mươi, dáng người trung bình nhưng khí chất lại oai hùng lạ thường. Từ cỗ Linh lực hùng hậu trên thân thể tỏa sáng hừng hực như một vầng mặt trời đến xem, kẻ này hẳn thuộc về dòng Linh tu, cảnh giới tại Kim Đan kỳ, hơn nữa, so với bốn kẻ Linh tu lỗ mãng ban đầu, tu vi của người trước mắt phải cao hơn nhiều lắm. Hắn là Liễu Thanh Dương. Dựa vào trang phục trên người, không khó để đoán ra, kẻ này đến từ cùng một tông môn với thiếu nữ đã từng đối mắt với Lý Nguyên Thiên.
Những người còn lại không phản đối Liễu Thanh Dương, bọn hắn vốn có chung suy nghĩ như vậy.
Lý Nguyên Thiên thì âm thầm quan sát tất cả những kẻ đồng hành cùng hắn. Ngoại trừ có sự bỡ ngỡ khi phát hiện một vùng không gian ẩn tàng chắn giữa bọn hắn và Tàng Kinh các bên ngoài, không có một ai biểu hiện ra bất cứ sự lạ thường nào.
Điều này khiến Lý Nguyên Thiên kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì, kể từ thời điểm bước vào vùng không gian này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Cương Khí tại thể nội của hắn bị áp chế mạnh mẽ. Tinh thần luôn có cảm giác không khoái, không còn sự nhạy bén và độ bao phủ của tinh thần lực cũng không còn rộng như trước. Ngay cả nhục thể của hắn cũng giống như gánh trên thân thêm thật nhiều tải trọng, sức mạnh thể chất bị kìm nén gắt gao. Thực lực của hắn bị áp chế toàn diện.
"Dường như, chỉ có một mình ta chịu sự áp chế này?" Lý Nguyên Thiên nổi lên nghi ngờ trong lòng: "Là do cảnh giới của ta vốn cao hơn những người này một đoạn, lại vừa vặn vượt qua giới hạn của vùng không gian này... Hay là còn có lý do nào khác?"
Lý Nguyên Thiên đề cao thêm cảnh giác. Ánh mắt và thần thức của hắn không ngừng dò xét xung quanh, để ý tới từng biến động nhỏ nhất.
Liên minh tạm thời tiến lên không tới một cây số thì cơ chế công kích của Tàng Kinh các bắt đầu phát động. Một khối cầu năng lượng đậm đặc, nóng bỏng, màu đỏ rực, đường kính chừng ba mét, sáng chói lóa như một vầng mặt trời giáng trần cấp tốc ngưng tụ tại phía trước Tàng Kinh các. Cỗ năng lượng dao động khủng bố để nhóm tu sĩ trẻ tuổi, dù cách thật xa bên ngoài, cũng phải đánh lên mười hai phần tinh thần.
Thật mạnh.
Đó là ấn tượng chung của hầu hết tất cả nhóm người.
Vũ Phi chợt quát lên: "Tất cả, chuẩn bị phòng ngự."
Giống như đã được thống nhất từ trước, hai mươi mấy vị tu sĩ trẻ tuổi bùng nổ nguồn năng lượng mênh mong trong thân thể. Bọn hắn riêng phần mình lấy ra thủ đoạn ứng đối. Có kẻ tế ra những món pháp khí phòng ngự nặng nề, cứng rắn và vững chắc; cũng có kẻ thi chuyển thuật pháp phòng ngự, ngưng kết ra hàng trăm bức tường năng lượng dày đặc, đan xen lẫn nhau, che chắn trước mặt; cũng có những kẻ lấy ra hàng xấp bùa chú, đưa chúng bay lơ lửng xung quanh, tùy thời có thể bạo phát.
Gần như cùng lúc, khối cầu năng lượng nóng bỏng, đỏ rực kia cũng giải phóng thành một chùm sáng, đánh thẳng đến vị trí trung tâm của đám người. Khoảng cách không gian dường như không có ý nghĩa ở trước mặt nó vậy. Chưa đầy một phần ngàn giây, chùm năng lượng khổng lồ và tầng tầng phòng ngự đã v·a c·hạm. Một v·ụ n·ổ kinh thiên diễn ra ngay sau đó. Ánh sáng lóa mắt chiếu rọi khắp mảnh không gian. Nhiệt độ khủng kh·iếp cũng cỗ nhiệt lượng khổng lồ làm mặt đất dưới chân nhóm tu sĩ trẻ tuổi bốc hơi ngay lập tức. Những đợt sóng xung kích được giải phóng từ trung tâm v·ụ n·ổ không ngừng oanh tạc mặt đất, dội lên các tầng mây, nhấc lên một trận mưa đất đá đen kịt, che kín tầm mắt. Trời đất quay cuồng. Không gian rung chuyển. Những gì còn sót lại phía sau là một cái hố rộng tới năm cây số, sâu hơn một ngàn mét với hơi nóng tàn dư bốc lên ngùn ngụt tựa như một ngón núi lửa dữ dằn vẫn còn chưa thỏa mãn sau lần phun tràn đầu tiên.
Sức mạnh của nó lớn gần gấp ba lần thứ v·ũ k·hí nhiệt hạch lớn nhất mà người Trái Đất hiện đại từng chế tạo ra trong thời kỳ c·hiến t·ranh lạnh.
Nhóm thiên kiêu trẻ tuổi ở ngay trong trung tâm, tại vị trí dữ dội nhất của v·ụ n·ổ. Nhiều người trong bọn hắn run lên, toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến sức mạnh khủng kh·iếp giải phóng chỉ trong một đợt công kích. Trước đó, bọn hắn từng chứng kiến bốn tên tu sĩ Linh tu thử chống đỡ tại phía đằng trước. Có lẽ, tại thời điểm đó, bọn hắn và đối phương các nhau nguyên một vùng không gian biệt lập mới khiến cho bọn hắn không làm sao cảm nhận được sự kinh khủng của chùm năng lượng dày đặc vừa rồi. Chỉ có chân chính đối mặt với nó, người ta mới biết nó có bao nhiêu khủng bố.
Tuy nhiên, bọn hắn gánh qua được. Từng kẻ trong số bọn hắn đều là thiên kiêu, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Chỉ có bấy nhiêu đó còn không làm khó được bọn hắn.
Vũ Phi chợt quát: "Không thể buông lỏng cảnh giác. Đợt công kích thứ nhất còn chưa đi qua đâu."
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời. Tại phía nơi xa, lại có thêm ba, bốn, năm, bảy rồi mười khối cầu năng lượng đỏ rực, nóng bỏng, tương tự như cái trước, đang được ngưng tụ. Tốc độ của chúng cực nhanh.
ẦM... ẦM... ẦM...
Liên tiếp là những v·ụ n·ổ dữ dội mà mỗi một cái trong số chúng mang theo sức mạnh chẳng kém gì thứ t·ấn c·ông bọn họ lúc ban đần.
Vũ Phi bất thình lình lấy ra một cây đao to lớn, dài đến một mét rưỡi, bản rộng, nhưng hơi mỏng. Hắn bước ra một bước, thân hình thoắt một cái biến mất rồi xuất hiện trở lại bên ngoài lớp bảo vệ. Cây đao to lớn trong tay hắn được giương lên quá đầu. Đao ý trong tay tuôn trào như một dòng sông, mãnh liệt, bá đạo và không thể ngăn cản. Không gian xung quanh hắn không bắt đầu rung rẩy giữa dội. Một cỗ sức mạnh vô hình lan tỏa, dần chiếm lĩnh và dẫn dắt cỗ lực lượng khổng lồ giữa trời đất, đưa nó vào trong thanh đao trong tay Vũ Phi, đồng hóa nó với cỗ Đao Ý mãnh liệt mà hắn đang tản mát ra theo mỗi nhịp thở.
Một người tu sĩ phát động Ý cảnh thì chính là hắn ta đang vận dụng toàn bộ sự hiểu biết của chính hắn đối với hình thức t·ấn c·ông do hắn phát động, tận dụng tối đa mọi thứ có trên tay, bao quát cả thể lực, khí thế và tinh thần để tạo ra hiệu quả cao nhất, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của người thường. Bằng Kiếm Ý, một cọng cỏ cũng có thể chém đứt một thanh bảo kiếm chính là vì thế. Bởi vì, cọng cỏ đó ẩn chứa toàn bộ tinh hoa do tinh, khí, thần, sự tập trung cao độ nhất và tu vi của tu sĩ ngưng kết mà thành. Cọng cỏ chỉ là một công cụ, hoặc nói là một hình thức để bộc phát ra Ý cảnh mà thôi. Trên thực tế, sự có mặt của cọng cỏ là không quan trọng. Tu sĩ phát động Ý cảnh đã không phục thuộc vào ngoại vật, dù nó có là một thanh kiếm tốt, một nhánh trúc hay một chiếc lá cây đi chăng nữa, điều đó cũng không quan trọng.
Ý cảnh phân làm chín tầng. Bất luận Quyền Ý, Cước Ý, Thương Ý, Đao Ý hay Kiếm Ý đi chăng nữa, nó đều gồm chín tầng, mỗi một tầng tinh tiến sẽ ẩn chứa huyền diệu, thâm sâu, sự mạnh mẽ và điều khó lường hơn tầng phía trước. Tu sĩ mỗi lần ngộ ra một tầng, dẫu cho là lực lượng trong thể nội không thay đổi, thì sức chiến đấu của hắn ta cũng tăng lên mấy lần.
Bất quá, nói cho cùng, Ý cảnh chỉ là sự tự giác cá nhân, thuộc về một người. Lực lượng có thể bộc phát từ đó cũng có giới hạn.
Chỉ khi tu sĩ lĩnh hội toàn bộ chín tầng của Ý cảnh đến viên mãn, hắn ta mới có cơ hội chạm đến tầng thứ cảnh giới tiếp theo, Thế.
Nếu như nói, Ý cảnh chỉ là sự ngưng tụ cao nhất của sức mạnh cá nhân tu sĩ trên một lĩnh vực nào đó, vậy thì Thế chính là sự điều động, dẫn dắt và đồng hóa sức mạnh của thế giới để rồi từ đó biến nó thành lực lượng của tu sĩ. Lấy Ý cảnh đối chọi với Thế cũng giống như lấy sức một người đối chọi với thiên nhiên vậy, đó là ý chí của cá nhân đối kháng với ý chí của thế giới. Cùng là một tu sĩ, vẫn cùng là tu vi đó, chỉ cần hắn lĩnh hội ra Thế, sức chiến đấu cùng sức mạnh hắn ta có thể tung ra phải tăng lên mười, hai mươi, thậm chí một trăm lần.
Thứ mà Vũ Phi sử dụng đã không còn là Đao Ý nữa rồi. Nó là Đao Thế.
Hắn ta dẫn dắt sức mạnh khổng lồ của thế giới xung quanh, lại lấy cỗ Đao Ý mãnh liệt bá đạo mình làm dẫn dắt, điều khiển cỗ sức mạnh mới dung nhập ấy.
Vũ Phi vung ra một đao.
Một đường cong tuyệt đẹp xuất hiện giữa không trung. Đao khí màu bạc như ánh trăng nở rộ ra trước mặt đám người, nhanh chóng mở rộng về kích thước cho đến khi vượt ngang độ dài mười cây số. Nó v·a c·hạm với bốn chùm năng lượng nóng bỏng, thôn phệ chúng, đánh tan chúng rồi làm cho chúng biến mất không còn dấu tích. Đao khí vẫn tiếp tục phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, mở rộng ra và bay về nơi xa.
"Một đao thật mạnh." Mấy vị thiên kiêu đứng gần đó kinh hô lên. Chỉ có ở gần, bọn hắn mới cảm nhận được uy thế kinh khủng từ cỗ Đao Ý cuồn cuộn kia. Đổi lại là bọn hắn tới đối mặt, không một ai trong bọn hắn nắm chắc có thể tiếp nối một đao ấy.
"Không chỉ là đao của hắn mạnh thôi đâu." Một vị thiên kiêu cũng tu luyện Đao pháp khác lên tiếng: "Cảnh giới Đao pháp của kẻ này đã rất cao. là trong thế hệ trẻ tuổi rất hiếm gặp."
Cùng lúc đó, Liễu Thanh Dương cũng ra tay. Trước mặt hắn xuất hiện một khối ngọc châu hình cầu, to bằng nắm tay người lớn, không ngừng tỏa ra thứ khí lạnh có thể khiến cho cả tu sĩ cũng phải rét run. Theo hai bàn tay hắn không ngừng bấm pháp quyết, cỗ linh lực hùng hồn từ một vị tu sĩ Kim Đan tầng bảy bắt đầu điền cuồng rót vào trong khối ngọc châu.
Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm mạnh. Cả không khi nhưng ngưng kết lại rồi hóa lỏng trước sực lạnh lẽo khó mà mô tả bằng lời ấy. Ngay cả cỗ hơi nóng vốn đang bốc lên ngùn ngụt từ miệng hố khổng lồ dưới chân bọn hắn lúc trước, giờ đây đã biến mất để nhường chỗ cho cái giá rét thấu tim gan.
"Hàn Ý. Cực Hàn Sát."
Ba chùm khí lạnh từ trong viên ngọc châu tuôn trào mà ra đánh thẳng về những chùm khí nóng bỏng đang công kích tới. Đã được một vị tu sĩ Kim Đan tầng bảy thôi động, hơi lạnh của nó còn đáng sợ hơn nhiều thứ hơi lạnh mà viên ngọc châu tỏa ra trước đó. Không gian dường như ngưng kết lại, trở nên giọng và yếu ớt như một tấm thủy tinh mỏng lúc nào cũng có thể vỡ vụn. Vạn vật, cỏ cây hay bất cứ thứ gì đến gần vỡi nó đều bị đông cứng lại trong một khoảnh khắc. Những tu sĩ gần đó run lên cầm dù cho trên người bọn hắn đã có mấy lớp phòng hộ vững chắc.
Liễu Thanh Dương đã vận dụng Hàn Ý. Cũng như Đao Ý, Kiếm Ý hay Quyền Ý, Liễu Thanh Dương tu hành thuộc dòng Linh tu, thiên phú mang thuộc tính băng, tu luyện công pháp mang thuộc tính hàn. Khi hắn lĩnh ngộ công pháp và thuộc tính đủ sâu, tự nhiên sẽ luyện ra Ý. Không chỉ có thế, cảnh giới của hắn còn rất cao, dù rằng chưa chạm đến Thế như Vũ Phi nhưng cũng là Ý cảnh tầng chín, khoảng cách đột phá đã không xa.
Rốt cuộc, khí nóng và khí lạnh giao thoa. Hai cỗ sức mạnh trái ngược với nhau hoàn toàn, đối lập như ngày và đêm, âm và dương, v·a c·hạm với nhau, triệt tiêu lẫn nhau. Cỗ năng lượng khủng bố mà chúng giải phóng quét ngang bán kính mấy chục cây số, nhấc lên những trận cuồng phong giận dữ.
Lý Nguyên Thiên và nhóm người còn lại cũng vội vàng ra tay. Vũ Phi cùng Liễu Thanh Dương đã đánh tan quá nửa số lượng chùm năng lượng nóng bỏng. Công việc còn lại của nhóm người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Phù lục sáng lên lấp lóe, pháp thuật tuôn trào không ngừng, pháp khí được thôi động đến cực hạn. Nhóm thiên kiêu làm hết khả năng gánh qua đợt t·ấn c·ông thứ hai.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Đợt công kích vừa qua đi không lâu, những khối cầu năng lượng lại một lần nữa ngưng tụ. Lần này, số lượng của chúng lên đến mười lăm khối.
"Lại đến nữa?" Có thiên kiêu la lên, âm thanh mang theo sự khó tin.
Tuy nhiên, không có ai trả lời cho hắn. Đợt công kích này đến nhanh hơn cả lần t·ấn c·ông thứ hai.
Đám người vội vàng vận dụng thủ đoạn đón đỡ.
Vũ Phi tiếp tục vận dụng Đao Thế, vung ra một đao còn mạnh hơn trước đó ba phần, chặn lại năm chùm năng lượng trước nhất.
Liễu Thanh Sơn chưa bao giờ dừng rót linh lực vào trong viên Ngọc Châu, bảo vệ cánh trái của nhóm người. Hơi khí lạnh lẽo đến cực điểm tuôn trào, hướng về ba chùm năng lượng, trung hòa nhiệt lượng khủng kh·iếp của chúng.
Lý Nguyên Thiên thôi động Cương Khí trong thân thể, đánh ra một chưởng không tên, chống đỡ cánh phải. Bàn tay khổng lồ cao đến mười mét, nhưng tụ từ cỗ sức mạnh nồng nặc đến cực điểm, giờ đây trở thành một bức tường vững chắc bất di bất dịch, chắn phía trước nhóm người phạm vi hai mươi mét, đánh tan hai chùm năng lượng.
Ngay ở bên cạnh hắn, Quan Vân Huyền rốt cuộc ra tay nghiêm túc chứ không còn thờ ơ như trước. Hắn điều động một kiện pháp khí lá chắn được rèn đúc từ mai của một loài hung thú có dạng rùa nào đó. Cương Khí không ngừng rót vào bên trong khiến cho những đường vân đạo vận huyền diệu còn lưu lại trên các ô mặt ngoài tấm lá chắn phát sáng rực rỡ. Cỗ sức mạnh khổng lồ theo đó tuôn trào ra, tạo nên lớp phòng ngự vô hình nhưng vững chắc, dễ dàng chặn lại một chùm năng lượng.
Khương Minh Lâm và Khương Minh Nguyệt thì cùng nhau thôi động một kiện pháp khí có dạng một chiếc gương. Cương Khí bọn hắn rót ào làm cho chiếc gương pháp khí mở rộng, đạt đến chiều cao tiếp cận ba mét, che chắn trước mặt hai người. Khi chùm năng lượng nóng bỏng t·ấn c·ông đến, nó bị bề mặt chiếc gương hất văng ra, bắn về nơi xa, để lại trên mặt đất một cái rãnh rộng và sâu mấy chục mét, kéo dài gần một trăm cây số do đất đá bốc hơi mà thành.
Thiếu niên xa lạ đi cùng ba người thì đang cùng hai kẻ khác liên thủ, không ngừng đốt cháy phù lục phòng thủ, dừng lên nhiều tầng phòng ngự, cái sau bổ sung cho cái trước, mãi cho đến khi tầng tầng lớp lớp lá chắn mài mòn đến phần sức mạnh cuối cùng của mỗi chùm năng lượng.
Một lần nữa, nhóm người thành công chống đỡ qua một trận oanh tạc.
Tuy nhiên, không giống lần trước, không có một ai lộ ra mừng rỡ hay buông lỏng. Tất cả thấp thỏm nhìn về nơi phương xa. Quả nhiên, tại đó, những khối cầu năng lượng vẫn tiếp tục ngưng tụ. Lần này, có đến trên dưới hai mươi khối.
Liễu Thanh Phong cau mày. Hắn vội vàng nhìn về phía Vũ Phi, nghì ngờ hỏi: "Vũ đạo hữu, tình huống này là sao? Chúng ta phải chống đỡ đến bao giờ?"
Những người khác cũng nhìn về phía Vũ Phi. Ở bọn hắn nhận biết, Vũ Phi là người đề xuất liên minh nhóm người lại, cũng là kẻ đưa ra nhiều ý tưởng nhất trong việc thiết lập kế hoạch, hắn phải là người biết gì đó, chí ít là nhiều hơn bọn họ.
Đón nhận ánh mắt của nhóm người, Vũ Phí há miệng, thoáng có chút chần chờ. Tuy nhiên, sự chần chờ ấy chỉ diễn ra trong giây lát. Hắn nói: "Nhiều nhất... "
Thế mà, chỉ mới có một từ vừa thốt ra khỏi miệng, dị biến đột nhiên phát sinh, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.