Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 20: Thâm nhập Mộ Cổ




Chương 20: Thâm nhập Mộ Cổ

Lý Nguyên Thiên đang trên đường lao vào cửa cổ mộ theo đám đông thì động tác thoáng dừng lại trong tức thì. Hắn đối mặt với nam tử thô kệch, nhìn kỹ gương mặt chất phác vẫn đang lộ ra nụ cười ngây ngô. Một thoáng chốc, cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, lẫn nhau suy tính, thăm dò đánh giá đối phương không dưới bảy lần.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt. Một cái nháy mắt ấy chỉ kéo dài chưa đến một phần hai mươi giây, nhưng đối với bất cứ ai trong hai người đều dài như là hàng phút đồng hồ vậy. Tu sĩ, cảnh giới càng cao, ý thức của hắn đối với thời gian lại càng mạnh, tốc độ tư duy và xử lý lại càng nhanh.

Sau cùng, Lý Nguyên Thiên phản ứng trước. Hắn từ chối: "Các hạ nghĩ nhiều. Mục tiêu của ta trong chuyến này chỉ là kiếm một chút lợi nhỏ, bổ trợ tài chính tu hành thiếu thốn mà thôi. Đến mức Tiên khí, Tiên duyên, vậy thì không dám tranh với các vị."

Nghe được lời hắn nói, phản ứng của nam tử thô kệch rất bình tĩnh. Hắn chỉ nhẹ gật đầu, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười chất phác, nói: "Nguyên lai là ta hiểu nhầm người anh em. Ta nhận lỗi. Người anh em xin cứ tự nhiên."

Nói xong, hắn tiếp tục bình tĩnh tiến lên, biểu lộ vô cùng bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Lý Nguyên Thiên cũng không tỏ ra khác thường, tiếp tục theo đoàn người đông đúc lao vọt vào trong cổ mộ. Thế nhưng, tại trong lòng, hắn âm thầm nhớ kỹ lấy gương mặt kẻ này.

Đệ tử của Thiên Thần điện sao?

Hắn nhìn mặt ngoài thì hàm hàm chất phác, cho người đối diện ấn tượng về một kẻ ngu ngơ, chậm chạp, vậy mà, ẩn bên dưới lại là kẻ có đầu óc tương đối linh hoạt, cũng tương đối tâm cơ. Loại người này, cứ mặc cho tu vi có thể không cao bao nhiêu, nhưng nếu trở mặt thành kẻ địch thì rất rắc rối. Huống chi, thiên phú tu luyện của đối phương không kém, sau lưng lại có chỗ dựa lớn.

...

Lý Nguyên Thiên cùng một nhóm tu sĩ trẻ tuổi vượt qua cửa lớn, tiến nhập khu vực nội bộ của cổ mộ.

Bọn hắn ngay lập tức bị choáng ngợp bởi không gian nơi đây.

Đâu còn cái gì quỷ khí âm tà, âm u nặng nề và lạnh lẽo, cũng đâu còn cái gì bóng tối mịt mờ, nhìn không rõ bàn tay năm ngón như tại tình huống bên ngoài. Tại đây, bầu không khí gần như trong sạch đến cực điểm như được làm lọc liên tục không ngừng. Nguồn linh khí tinh thuần đến cực điểm, dày đặc như động thiên phúc địa không ngừng di chuyển, thông qua các lỗ chân lông cùng khoang mũi tràn vào cơ thể khiến cho đám tu sĩ cảm thấy toàn thân khoan khoái, thoải mái đến vô cùng.

"Tách ra."

Không biết là ai dẫn đầu quát lớn, gần một trăm người, tu vi cao thấp khác nhau, giống như đã luyện tập từ trước, đồng nhịp hướng về bốn phương tám hướng mà xông đi lên.

Không gian trong cổ mộ rộng lớn lắm, phân thành những khu vực riêng biệt, được ngăn cách với nhau bởi trận pháp, tường vây và những tòa lầu tháp cao lớn. Mộ cổ này vốn là được đào sâu vào trong lòng núi, sau đó lại được trận pháp nới rộng không gian ra nhiều lần, tạo thành một vùng độc lập, trống trải vô cùng. Bao nhiêu mảnh vườn, rừng cây, hồ nước nhỏ, dòng suối cùng cung điện nối liền với nhau san sát mà không lộ ra chật hẹp chút nào. Ngược lại, bố cục hài hòa khiến cho người ta nhìn vào lại có một cảm giác rộng rãi, khoáng đạt. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống từ trên vòm trần cao gần một cây số bởi hàng chục ngàn chiếc đèn pha lê, khiến cho không cảnh càng trở nên sáng rõ, lại linh lung muôn màu.

Nơi đây nào có phải cái gì cổ mộ? Nếu như nói, đây là chốn bồng lai tiên cảnh, đoán chừng, quá một nửa số tu sĩ tại chỗ đều sẽ tin tưởng.

Không thể không nói, người bố trận pháp này có tay nghề khá cao, Lý Nguyên Thiên mới bước từ bên ngoài vào, vượt qua tầng không gian nới rộng lại không nhận được cảm giác sốc, hắn cứ như đi từ gian phòng bên này, qua một cánh cửa, tới một gian phòng khác, nhẹ nhàng và êm ả.

Lý Nguyên Thiên chọn lấy một hướng vắng người mà đi. Vượt qua quãng đường gần mười cây số, hắn bị t·ấn c·ông đến bảy lần.

Ba lần trong đó là cơ quan cảm nhận được sự hiện diện của tu sĩ, tự động phát động pháp thuật t·ấn c·ông.

Hai lần khác là các khôi lỗi canh gác dọc theo lối đi, ẩn mình trong góc khuất, chỉ trực chờ tu sĩ đi qua thì bất ngờ phát động công kích. Tương đối nguy hiểm nếu như người xâm nhập không duy tri sự ảnh giác cao độ.

Một lần là một loại yêu hoa đặc thù có khả năng phát tán phấn khiến cho sinh vật hít vào liền gặp phải ảo giác và một lần cuối cùng là ám khí. Không phải là ám khí thông thường như các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mô tả. Ám khí mà Lý Nguyên Thiên đụng phải là pháp khí phát động, phía trên có Cương Khí tăng cường, mũi tinh thiết dài chừng một gang tay được gia tốc tới tốc độ đủ để đánh thủng bức tường thép đúc nguyên khối dày tám mét.

Không có một lần ngoại lệ, tất cả đều bị Lý Nguyên Thiên hóa giải dễ dàng. Những thủ đoạn t·ấn c·ông bực ấy, đừng nói là hắn, cho dù là gặp phải tu sĩ Luyện Huyệt cảnh hậu kỳ cũng vô dụng. Nếu như chúng được áp dụng để đánh lén một tôn Luyện Huyết tầng năm, vậy thì còn có khả năng thành công.

Lúc này, Lý Nguyên Thiên mảnh vườn linh dược nhỏ, rộng chừng một sào. Mảnh vườn này chịu một tòa trận pháp bất nhập lưu bảo hộ.



Cái gọi là trận pháp cấp độ bất nhập lưu, ấy là chỉ loại trận pháp thô thiển, mới chỉ vận dụng đến các quy tắc cơ bản nhất của trận đạo, xem như là tiếp xúc đến da lông của môn này. Nói một cách trực quan hơn, trận pháp bất nhập lưu liền đơn giản như trận pháp tương ứng cấp bậc của tu sĩ Luyện Huyết cảnh trong hệ thống tu hành Tân tu, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ trong dòng Linh tu.

Bên cạnh vườn Linh dược, ba, bốn tên tu sĩ trẻ tuổi, trang phục thống nhất, đến từ một cái thế lực nào đó đang loay hoay phá trận. Nhìn tiến độ của hắn, có lẽ không đến mười phút nữa liền có thể thành công. Sự xuất hiện của Lý Nguyên Thiên ngay lập tức đưa đến mấy người này nhao nhao cảnh giác.

Lý Nguyên Thiên khẽ lắc đầu, làm như không nhìn thấy mấy người rồi bỏ đi.

Hắn đã nhìn qua Linh dược được trồng trong vườn. Không phải là hạng cao cấp gì. Phẩm giai của chúng chỉ có thể xem như là bất nhập lưu mà thôi. Không đến ngàn năm, hết thảy Linh Dược đều là bất nhập lưu.

Loại cấp bậc này Linh dược sở hữu dược lực quá mức nhỏ bé, chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới Luyện Huyết, Luyện Khí hay Trúc Cơ mà thôi.

Nói như vậy không có nghĩa là Linh Dược bất nhập lưu hoàn toàn vô dụng đối với tu sĩ Lĩnh vực Siêu Phàm.

Sai.

Như vậy là không đúng. Lý Nguyên Thiên ăn vào Linh Dược bất nhập lưu vẫn có thể luyện hóa ra Cương Khí, tăng cường tu vi. Chỉ là, lượng năng lượng ở bên trong cấp bậc này Linh dược đã quá thấp, hiệu suất luyện hóa ấy còn kém hơn hắn trực tiếp thổ nạp linh khí đâu.

Tiếp tục tiến sâu vào trong hơn nữa, cơ duyên hiện ra mỗi lúc một lớn hơn, một nhiều hơn. Bây giờ, ẩn đằng sau các lớp trận pháp cùng cấm chế bảo vật đã không chỉ là bảo vật cấp bậc Bất Nhập lưu nữa. Dần dần, Nhất giai Linh Dược, Nhất giai pháp khí, thậm chí là Nhất giai đan dược,... cũng dần dần xuất hiên trong tầm mắt. Mặc dù chúng chỉ là Nhất giai hạ cấp mà thôi, nhưng đích đích xác xác là Nhất giai bảo vật. Cho dù tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm sơ giai cũng sẽ động tâm chớ nói chi đến đại đa số đệ tử trẻ tuổi tràn vào đây vẫn còn là Luyện Huyết cảnh, Luyện Khí, Trúc Cơ cảnh tu vi.

Cơ duyên lớn hơn và nhiều hơn cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ không nỡ buông xuống mà đi tìm vận may khác. Cứ thế, tranh đấu nổ ra.

Tại phía trước một tòa tháp cổ, Lý Nguyên Thiên nhìn thấy tám tên tu sĩ Luyện Huyết hậu kỳ đến từ thế lực xa lạ nào đó đang cùng với bảy tên Võ tu của Ngọc Võ môn, tu vi tai Đại Tông sư, giao đấu.

Hai bên đánh đến rất hăng. Mỗi cú đấm tung ra mang theo sức mạnh tương đương một trăm quả bom hiện đại, có thể dễ dàng đánh nổ cả một ngọn núi thấp cao bốn, năm mươi mét. Kiếm khí sắc bén tung hoành trong không gian, hoặc để lại trên mặt đất một khe rãnh hẹp, sâu, dài đến mấy trăm mét, hoặc cắt đôi vách tường cứng rắn, dày hàng mét rồi tàn dư bay tán loạn trong không trung nhiều cây số mới tiêu tán đi, hoặc đơn giản là gọt phẳng một khu rừng nhỏ cách đó không xa.

May mắn thay, những công trình kiến trúc quan trọng trong Mộ Cổ vẫn được bảo vệ an toàn trước những trận dư ba như vũ bão của các công kích ấy bởi tầng tầng lớp lớp cấm chế đan xen chặt chẽ vào nhau, đủ an toàn để ngay cả tu sĩ đã bước vào lĩnh vực Siêu Phàm cũng không thể đánh vỡ trong tức khắc.

Tại một bên khác, Lý Nguyên Thiên nhìn thấy một nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ dòng Linh tu đang đấu pháp cùng với một nhóm tu sĩ Luyện Huyết cảnh.

Khác biệt với tu sĩ dòng Tân tu, bước đầu tiên thông qua Luyện Huyết, từng bước cải thiện tát cả tố chất thân thể, Linh tu chủ tu là Linh lực. Từ rất sớm trên giai đoạn tu hành, tu sĩ liền bắt đầu nếm thử khí cảm, cảm nhận linh khí trong thiên địa, từ đó dẫn khí nhập thể, luyện hóa thành Chân Khí trong giai đoạn Luyện Khí và Chân Nguyên trong giai đoạn Trúc Cơ. So với Tân tu, năng lực thể chất, tốc độ phản xạ, sức mạnh vật lý,... của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ dòng Linh tu, dù mạnh hơn nhiều phàm nhân, nhưng vẫn kém quá xa so với tu sĩ Luyện Huyết.

Tuy nhiên, tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ có thể ngự kiếm, có thể thi triển pháp thuật công kích, phòng thủ cùng di chuyển. Cho nên, tu sĩ dòng Linh tu tại tiền kỳ chiếm ưu thế về sự linh hoạt và thủ đoạn đa dạng.

Xét về mặt nào đó, tu sĩ Luyện Huyết cảnh đối chiến tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ là tương đối đau đầu.

Bằng chứng hiện lên ngay trước mắt. Nhóm đệ tử của Trấn Sơn tông, chỉ bằng phối hợp thi triển phi kiếm, chém ra kiếm khí cùng với pháp thuật đã có thể khiến cho đám tu sĩ Luyện Huyết tay chân rối bời, không biết ứng đối ra sao. Trong khi đó, các nhóm tu sĩ Luyện Huyết khó khăn lắm mới tìm ra một cơ hội phản kích thì lại dễ dàng bì chặn lại bởi nhiều tầng phù chú phòng ngự, pháp thuật hệ Thổ hay Băng.

Tất nhiên, này cũng không phải nói là tu sĩ Luyện Huyết kỳ dòng Tân tu hoàn toàn lép vế trước tu sĩ Luyện Khí kỳ dòng Linh tu. Nhóm tu sĩ Luyện Huyết sở dĩ lép vế ấy là bởi vì bọn hắn không biết tận dụng điểm mạnh về tốc độ, sức mạnh thể chất cùng phản xạ của bộ thân thể được trui rèn đến cực hạn mà thôi. Nếu thế chỗ cho bọn hắn là đệ tử đến từ môn phái lớn của dòng Tân tu, được rèn luyện cẩn thận, tình hình có thể đảo ngược ngay lập tức.

Mạnh hay yếu, điều ấy phụ thuộc vào bản thân tu sĩ chứ không phải hệ thống tu luyện.

...

Lý Nguyên Thiên tiếp tục đi vào sâu hơn, cơ duyên lại càng quý giá hơn. Kéo theo đó là tranh đấu ngày càng dồn dập, gay gắt và hung hiểm hơn.

Lúc này, hắn đã thâm nhập sâu vào trong nội bộ Mộ Cổ gần bốn mươi cây số nếu tính theo đường đi và chừng ba mươi cây số nếu như tính theo đường thẳng từ lối vào.



Trên cơ bản, người có thể đi tới nơi này, đều xem như tu vi không tệ trong giới đệ tử trẻ tuổi. Tại tân tu, cảnh giới của bọn hắn chí ít cũng là Luyện Huyết cảnh tầng tám, tầng chín trở lên, tại Linh tu thì là Trúc Cơ trung, hậu kỳ mà tại Võ tu thì cũng không kém hơn Đại Tông Sư.

Chỉ là, Lý Nguyên Thiên vẫn nhìn không lên cơ duyên mà bọn hắn tranh đoạt. Cấp bậc quá thấp, đối với hắn không có ích lợi gì. Hắn cũng không nhìn thấy dấu vết của nhóm đệ tử thủ lĩnh.

"Chất lượng bảo vật tại nơi này vẫn phổ biết tại Nhất giai hạ cấp, trung cấp. Đoán chừng, tầng lớp nhân vật thủ lĩnh đã sớm bỏ qua, tiến vào nơi sâu hơn." Lý Nguyên Thiên nghĩ thầm lấy: "Chưa biết chừng, bọn hắn cũng chẳng thèm để ý đến phần cơ duyên nho nhỏ này mà đi thẳng một mạch tới chỗ Tiên Khí."

Mặc dù nghĩ như vậy, hắn ngược lại không vội. Hắn còn chưa cảm nhận được bức xạ năng lượng đặc trưng của Tiên khí tại trong cổ mộ này. Điều đó nói rõ, Tiên Khí còn chưa xuất thế.

Lại nói, cho dù những người này có tranh đoạt được rồi Tiên khí thì sao chứ? Chỉ cần đối phương chưa chạy ra khỏi Mộ Cổ, hắn vẫn còn khả năng tranh đoạt.

Tiếp tục thăm dò Mộ Cổ sâu hơn nữa trong khi vẫn phân ra một bộ phận ý thức để ý động tĩnh nơi sâu của Mộ Cổ, Lý Nguyên Thiên dừng lại trước một tòa tháp chín tầng. Tòa tháp này lớn lắm, sừng sững như một ngọn núi đứng bất động giữa không gian mênh mông. Nó bề thế, trang trọng và uy nghi. Từ trên từng đường nét hoa văn kiến trúc của tòa tháp, một cỗ khí tức cổ xưa lan tràn ra xung quanh.

Tàng Kinh Các.

Ba chữ lớn như rồng bay phương múa được khắc họa trên tấm hoành phi to lớn không biết được đẽo xuống từ loại linh mộc quý hiếm và được luyện chế từ vật liệu quý hiếm nào. Người ta chỉ thấy rõ, từ ba chữ lớn kia có một cỗ ý cảnh mênh mông, thâm thúy phủ xuống để bất kỳ tu sĩ nào cũng phải kính úy.

"Rốt cuộc tìm đến thứ đồ tốt." Lý Nguyên Thiên thầm hô, trong lòng vui vẻ.

So với đan dược, dược tài, pháp khí, cùng các dạng thiên tài địa bảo thông thường, hắn càng ưa thích công pháp truyền thừa, kinh thư, bí thuật, bảo thuật cùng thần thông hơn.

Bởi vì phương pháp tu hành đặc thù, Lý Nguyên Thiên cần số lượng khổng lồ những đồ vật mang lại cảm ngộ tu hành, giúp hắn lĩnh hội chân lý áo nghĩa, quy tắc cơ bản của thế giới như kinh thư, công pháp, bảo thuật,.. thì mới có thể gia tăng đạo hạnh từ đó kéo lên tu vi. Đạo hạnh bị kẹt lại không tiến, vậy thì mặc cho hắn có nuốt vào bao nhiêu thiên tài địa bảo, cắn bao nhiêu đan dược, tất cả đều là vô dụng.

Với hắn, gia tăng đạo hạnh với là yếu tố tiên quyết, là điều quan trọng nhất, khởi nguồn cho tất cả. Không tăng lên được đạo hạnh, hết thảy những điều còn lại chỉ là phù du.

Tiếp cận lối vào Tàng Kinh các, Lý Nguyên Thiên phát hiện, đứng tại nơi này đã có mười mấy người.

Nếu như so với bên ngoài ồn ào náo nhiệt thì số lượng này không tính là nhiều nhưng chất lượng thì cao hơn hẳn. Thực lực của người yếu nhất cũng đã bước vào cảnh giới Kim Đan. Bọn hắn không che giấu khí tức, cẩn thận đánh giá những người xung quanh, thể nội âm thầm vận chuyển sức mạnh, đề phòng đối phương ra tay đánh lén, độc chiếm cơ duyên.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Lý Nguyên Thiên vốn định mặc kệ bọn hắn, một mình xông trước vào Tàng Kinh các. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp cất bước đi tới thì một vị tu sĩ bước lên phía trước, hướng về phía tất cả những người có mặt tại đó, lớn tiếng nói: "Các vị, tự giới thiệu một chút, ta là Vũ Phi, đệ tử hạch tâm của Ngọc Võ môn."

Sự chú ý của mười mấy người đều bị kẻ này kéo lấy. Khí tức của hắn không yếu, đáng để cho hầu hết những người ở đây phải vì đó mà e ngại. Tất cả mọi người đều muốn biết, kẻ này muốn nói gì.

Thấy vậy, Vũ Phi âm thầm gật đầu hài lòng. Hắn nói tiếp: "Ta biết, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn đoạt được công pháp truyền thừa, bí thuật, võ kỹ tại trong Tàng Kinh các. Giữa tất cả những người ở đây đều có thể xem như đối thủ cạnh tranh, thế tất yếu phải có một hồi tranh đấu."

Không có ai phản đối. Đây là điều hiển nhiên đến một thằng ngốc cũng biết. Mọi người vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn nói lời tiếp theo.

"Tuy nhiên, các vị hẳn phải biết, tại trong Mộ Cổ này, mỗi một cơ duyên đều có thử thách cùng nguy cơ. Cơ duyên càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, thử thách càng khó khăn. Nếu tiến lên đơn độc, các vị có dám nắm chắc, vượt qua nguy cơ để thành công tiến vào Tàng Kinh các?"

Cơ duyên đi kèm với nguy cơ. Đây là điều mà tất cả mọi người đạt được chung nhận thức trên đường đi tới nơi này. Trận pháp, cấm chế, bẫy rập, khôi lỗi, hung thú,... có đủ mọi thứ thử thách đi kèm với mỗi một chỗ cơ duyên. Không vượt qua nó, tu sĩ không có cách nào thu được bảo vật.

"Thế nào?" Lúc này, một tên tu sĩ Linh tu lên tiếng chất vấn: "Ý của đạo hữu cho rằng, không có ngươi, chúng ta thắng không được thử thách của Tàng Kinh các."

Hắn vừa nói xong, ba tên tu sĩ Linh tu khác cũng nhao nhao lên tiếng bày tỏ thái độ. Thực lực của những người này không yếu, đều đạt tới Kim Đan tầng hai, tầng ba. Kẻ vừa lên tiếng chất vấn có tu vi đạt tới Kim Đan tầng bốn đỉnh phong, chỉ kém nửa bước có thể bước vào Kim Đan tầng năm.



Vũ Phi không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn xem hắn. Những người khác cũng không nói gì, chỉ giương ánh mắt hứng thú nhìn xem hai phe.

"Hừ." Tên tu sĩ Linh tu kia hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào mà dẫn theo ba tên tay sai sải bước về cửa chính Tàng Kinh các.

Không có ai ngăn cản.

Lý Nguyên Thiên cũng dừng lại bước chân, nhìn qua những người này. Hắn mặc dù mạnh nhưng tính cẩn thận để hắn khó lòng từ chối nếu như có kẻ tiên phong mở đường thăm dò nguy cơ. Ấn cái nhìn của hắn, bốn tên tu sĩ Linh tu này tu vi không phải thực sự xuất chúng, hành động lỗ mãng như vậy, kết quả có lẽ chẳng thu được gì tốt đẹp.

Quả nhiên, khi bốn kẻ này tiến vào phạm vi năm mét phía trước cửa chính Tàng Kinh các, dị biến phát sinh.

Một chùm sáng chói lóa mang theo cỗ nhiệt lượng khổng lồ đột ngột xuất hiện, đổ ập vào mặt những kẻ xâm nhập.

"Cẩn thận."

Tên tu sĩ Linh tu dẫn đầu chỉ kịp quát lên một tiếng cảnh báo, đồng thời hai tay vội vàng kết ấn, điều động pháp khí phòng ngự chắn lên trước người. Đồng thời, xung quanh hắn, ba tấm phù lục bay lên lơ lửng, cấp tốc đốt cháy, tạo ra một lồng năng lượng vàng nhạt che kín thân thể hắn.

Ba tên tu sĩ phía sau cũng đồng loạt thi triển ra thủ đoạn phòng ngự. Bọn hắn kết thành một dạng trận pháp đặc thù nào đó, tầng tầng lớp lớp phòng ngự chồng chất lên nhau, hình thành những bức tường liên tiếp, vững chắc vượt qua cảnh giới vốn có thể thi triển của bọn hắn.

Có thể thấy, những kẻ này không hề lỗ mãng như bề ngoài của bọn hắn. Bọn hắn cũng có những chuẩn bị cho riêng bản thân.

Đáng tiếc, bọn hắn vẫn là coi thường nguy cơ trước Tàng Kinh các. Thủ đoạn của bọn hắn còn chưa đủ.

ĐÙNG...

Cỗ sức mạnh khổng lồ từ chùm sáng nóng bỏng v·a c·hạm với tầng tầng phòng ngự mà bốn tên tu sĩ Linh tu tạo ra, gây nên một v·ụ n·ổ dữ dội, quét ngang bán kính mấy cây số.

Nơi xa, nhóm tu sĩ đang quan sát chăm chú phải vội vàng nhấc lên phòng ngự, che chắn những đợt sóng xung kích dữ dội cùng sóng nhiệt đủ để nung chảy cả sắt thép.

Mà tại trung tâm của v·ụ n·ổ, bốn tên tu sĩ Linh tu khẽ run lên. Phân nửa phòng ngự của bọn hắn b·ị đ·ánh tan trong nháy mắt. Phần còn lại thì xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt, kín mít.

Tuy nhiên, không chờ đợi bọn hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, cũng cho bọn hắn thời gian kịp thời gia cố, một cánh tay khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa không gian. Cánh tay này lớn lắm, dài đến mấy chục mét, nắm tay to như một gian phòng, nặng nề nhưng mạnh mẽ khủng bố.

Cánh tay ấy nhấc lên cao rồi không chút chần chờ, nện thẳng xuống vị trí bốn tên Linh Tu.

Không có thần thông pháp thuật nào cả, cũng chẳng có võ kỹ hay linh lực vận chuyển. Thứ mà cánh tay khổng lồ kia vận dụng chỉ đơn thuần là cỗ man lực khủng bố đủ để thổi bay một ngọn núi cao hàng cây số.

PHANH...

Lại một t·iếng n·ổ trầm đục vang lên.

Từ giữa đám khói bụi mù mịt và nóng bỏng vẫn còn chưa tiêu tan, bốn cái bóng bay ngược ra ngoài như những viên đạn pháo, hướng về nơi xa tít mà đi, cuối cùng biến mất nơi chân trời.

Đám tu sĩ vây quanh Tàng Kinh các lúc này mới kịp phản ứng lại.

Một tên tu sĩ thi triển pháp thuật hệ Phong thổi bay đi khói bụi mù mịt trong khi những người khác nhao nhao sử dụng thần thức truy tìm dấu tích của bốn tên tu sĩ Linh Tu tiên phong.

Tuy nhiên, bọn hắn tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Ngay cả khí tức của đối phương cũng không có. Thứ duy nhất còn sót lại là một bãi chiến trường bị tàn phá nặng nề, bằng chứng cho thấy, nơi đó vừa phát sinh một trận công kích khủng bố.

"Như vậy..." Kẻ Võ tu gọi Vũ Phi kia lên tiếng: "Các vị hẳn là nên tin lời ta nói đi chứ?"